Mí mắt của cô có vẻ không có vấn đề gì, nhưng những gì Leigh nhìn thấy ở phía trước mắt cô không có chút ý nghĩa gì với cô cả. Toàn bộ khu vực trong tầm nhìn của cô đã bị cản trở bởi hai màu kem tương tự, một màu dường như bằng phẳng và nằm ngang, màu kia thẳng đứng và gợn sóng.
Cô chớp mắt liên tục, cố gắng tập trung sự chú ý, và trong quá trình đó cô có ý thức về sự kết cấu khác nhau của hai màu. Màu kem nằm ngang tựa vào má của cô là tấm thảm... thô nhám. Màu kem thẳng đứng, gợn sóng là... vải... giống như ga che bụi trên giường của cô? Cô rõ ràng là đang nằm trên sàn nhà bên cạnh giường của cô với hai tay đặt ở sau lưng của cô. Cô cố di chuyển cánh tay, nhưng chúng dường như đang bị trói lại ở cổ tay, và đôi chân của cô dường như đang bị cột lại với nhau ở mắt cá.
Với một nỗ lực Leigh xoay khuôn mặt của cô theo chiều ngược lại, và cảnh tượng mà cô nhìn thấy làm cho những giác quan của cô rối loạn. Jane Sebring đang ngồi ở bàn trang điểm, mặc chiếc áo đỏ mà Leigh đã mặc trong bữa tiệc vào đêm khai mạc. Người nữ diễn viên đang ngâm nga và tô son môi của Leigh, nhưng nó đã được bôi bẩn một cách kinh tởm quanh miệng và một phần trên má của cô ta. Vương vãi trên sàn nhà gần chân của cô ta đã vài chiếc áo khác của Leigh đã bị cắt tơi tả.
Nằm trên bàn, gần khuỷu tay trái của cô ta, là một khẩu súng.
Sebring nhìn xuống và nhìn thấy khuôn mặt của Leigh phản chiếu trong tấm gương rộng, sáng đèn trên bàn trang điểm. "Mày thức rồi à!" cô kêu lên. "Mày đã thức. Khán giả của tao đã thức."
Leigh nhắm mắt lại.
"Đừng, đừng, đừng, đừng giả vờ là mày đang ngủ..."
Leigh giữ mắt cô nhắm kín, và nghe tiếng ghế xoay ở bàn trang điểm khi Sebring xoay nó qua và đứng lên. "Thức dậy ngay, đồ đê tiện!" cô ta gầm gừ ngay tai của Leigh, sau đó cô ta chộp một nắm tóc của Leigh và giật mạnh nó. "Vậy là khá hơn nhiều rồi đó." cô ta kêu lên, đôi môi đỏ chói của cô ta mở ra thành nụ cười trước đôi mắt kinh hoàng của Leigh. Trong tay kia của Sebring đang cầm một cây kéo dài, và sắc bén.
"Để tao giúp mày ngồi lên giường nhé. Tao không thích khán giả của tao ngủ thiếp đi." cô ta nói, kéo mạnh tóc của Leigh để "giúp" Leigh đẩy trượt người một cách vụng về lên giường. Trong quá trình đó, cây kéo của Sebring cắt một đường ngang qua bắp tay của Leigh, nhưng Leigh không cảm thấy nó. Nỗi sợ hãi là thuốc gây tê tự nhiên, đang bơm dữ dội qua tĩnh mạch của cô. Chân của cô đã bị cột lại bởi một chiếc khăn choàng cổ bằng lụa của cô, sợi dây cột ở cổ tay cô dường như cũng là một cái khăn choàng cổ khác, nhưng rất chặt.
"Máu của mày hợp với màu áo của tao." Sebring nói, nhìn máu rỉ ra từ vết cắt của Leigh. Cô ta chà ngón tay của cô ta lên trên vết thương của Leigh và quét một ít máu của Leigh lên cánh tay của cô ta.
Mỗi hệ thần kinh trong cơ thể của Leigh đang thét gào trong nỗi sợ hãi, nhưng tâm trí của cô đang cố gắng tập trung, tìm kiếm một cách dữ dội cho giải pháp và lời giải thích. Bằng cách nào đó, cô phải cầm chân cho đến khi Joe hoặc Hilda hay ai đó vào tìm cô. Cố giữ giọng của cô đều đều, cô nói, "Cô đang làm gì thế, Jane?"
"Tao đang chuẩn bị đến nhà hát, dĩ nhiên." Sebring nói, quan sát khuôn mặt của Leigh. "Mày trông có vẻ nhợt nhạt. Mày cần son môi." Cô ta đi đến bàn trang điểm, nhặt lên ống son môi, và mang đến bên Leigh. Leigh hất đầu cô ra xa, và Sebring dường như không thấy phiền. Với ống son môi siết chặt trong nắm tay của cô ta, cô ta đè nó vào khuôn mặt của Leigh, chà nó một cách thô bạo trong khi cô ta hứa giữa kẻ răng của cô ta, "Không bao lâu, tao sẽ cắt mày thành từng mảnh nhỏ. Tao chỉ là đang đánh dấu điểm xuất phát của tao thôi."
Cô ta lùi bước và khảo sát việc làm của cô ta, sau đó cô ta đi trở lại bàn trang điểm và ngồi xuống. Giữ cây kéo trong tay phải của cô ta, cô ta quan sát Leigh một cách chăm chú trong gương, sau đó cô ta nâng lên một nắm tóc đỏ dài của cô ta và cắt nó dài ngang vai – giống như tóc Leigh. "Logan yêu tao." cô ta thông báo cho Leigh biết. "Bọn tao đã tìm thấy ngôi nhà nhỏ trên núi vào một ngày nọ. Anh ấy muốn rời khỏi mày, nhưng con chó cái bác sĩ tâm lý đó cứ nói ra." Nghiêng nhẹ đầu qua một bên, sau đó nghiêng qua bên kia, cô ta quan sát ảnh hưởng của kiểu tóc mới cắt ở một bên mái tóc đỏ chói của cô ta, trong khi cô ta hỏi Leigh, "Mày có muốn biết chồng mày đã làm gì ngay trước khi anh ấy chết không?"
Câu hỏi của cô làm cho cả cơ thể của Leigh run rẩy. Nuốt cục mật đang dâng cao, cô buộc lời nói thốt ra. "Muốn."
"Anh ấy đã làm tình với tao trên cái túi ngủ của mày ở phía lò sưởi. Tao đã làm cho anh ấy ngạc nhiên ở cabin với chai rượu vang, và bọn tao đã uống nó và làm tình. Rồi..." cô ta nhặt lên cây kéo và làm một cuộc tấn công tàn bạo khác trên tóc cô ta. "... gã khốn khiếp không có gan đó nói với tao là anh ấy sẽ chấm dứt với tao vĩnh viễn. Anh ấy bảo tao rời khỏi vì nó đang đến cabin."
"Ai đang đi đến đó?" Leigh hỏi trong tiếng thì thầm run rẩy.
Sebring đặt kéo xuống và mở một hộp phấn mắt nhỏ. Chấm nhẹ cây cọ trên đôi mắt, cô ta khom người gần với tấm gương hơn và kéo một đường màu xanh ngọc bích qua một mí mắt. "Sheila Winters." cô ta nói như thể Leigh đã nên biết được chuyện đó. "Và sau khi nói với tao điều đó, anh ấy nghĩ rằng anh ấy sẽ đưa tao lên đường cái trong xe của anh ấy và vẫy tay chào tao." Cười nhẹ nhàng, cô ta kéo một đường màu xanh trên mí mắt kia của cô ta. "Mày nên nhìn thấy mặt của anh ấy khi tao kéo khẩu súng của anh ấy ra từ dưới ghế của tao và chỉa thẳng vào anh ấy."
Cơ thể của Leigh di chuyển khi cô bắt đầu làm việc điên cuồng với cái nút thắt chặt trên chiếc khăn choàng cổ trói tay của cô lại với nhau. "Làm thế nào – mà cô biết được là nó có ở đó?"
"Có một lần, anh ấy đã đưa nó cho tao xem." cô ta nói, đặt hộp phấn mắt xuống và quan sát những màu mắt khác mà cô ta đã trải ra bàn. "Anh ấy không nghĩ là tao biết cách sử dụng nó. Nếu anh ấy thật sự là một fan hâm mộ lớn cho phim của tao, giống như anh ấy đã từng nói, thì anh ấy đã nhìn thấy tao sử dụng súng trong phim. Hắn là kẻ nói dối." cô ta rít lên giận dữ.
Cái nút khăn choàng cổ không chịu nhúc nhích, và Leigh đang mất kiểm soát của nỗi khiếp sợ của cô. Khi cô nhìn thấy khẩu súng ở trên bàn trang điểm lúc nãy, cô đã không hoàn toàn tin rằng Jane Sebring có khả năng sử dụng nó... đã không muốn tin nó, nhưng bây giờ cô biết rõ hơn. Cô liếc nhìn qua vai đến ngưỡng cửa bên phải của cô. Chẳng bao lâu, Joe hoặc Hilda sẽ đến tìm cô, nhưng nếu bất cứ người nào trong bọn họ bước vào phòng ngủ, Sebring sẽ nhìn thấy họ ở tấm gương trên bàn trang điểm.
"Mày đang hi vọng được cứu à?" Sebring gầm gừ, nhìn cô trong gương.
Leigh sập tia nhìn của cô về phía trước.
"Sẽ không có ai đến cả." cô ta nói với một nụ cười lố bịch. "Họ đã chết rồi. Con hầu mập của mày đã chết, và cả thằng tài xế của mày cũng vậy."
Nước mắt chực tuôn ra khỏi mắt Leigh, và cô chớp mắt liên tục, móng tay của cô bấm vào cái nút ở cổ tay của cô.
"Cả con bạn Sheila của mày cũng vậy."
"Sheila đã chết ư? "Leigh lặp lại bằng giọng khàn khàn, cố giữ Sebring nói chuyện.
"Logan và nó đang hăm dọa tống tiền bệnh nhân của nó." Sebring thố lộ với vẻ chắc chắn tuyệt đối.
"Logan nói cho cô biết à?"
"Không, là Sheila, ngay trước khi tao bắn nó. Ai cũng sẽ nói cho mày biết bất cứ điều gì mày muốn biết khi mày đang chĩa súng vào họ." cô ta nói với vẻ khinh miệt. "Mặc dù nó đã nói là nó không có mối quan hệ với Logan, nhưng nó đang nói dối, cố tự cứu lấy mình."
"Làm sao cô biết được là Sheila đang... đang nói dối ?"
Sebring nghe vẻ sợ hãi đang gia tăng trong giọng của Leigh, và cô ta mỉm cười khi cô ta ngả người về phía trước để tô lên mắt thêm một màu xanh trên màu xanh ngọc bích. "Bây giờ mày sợ rồi à? Mày nên sợ, mày biết không. Tao cũng sẽ giết mày. Rồi," cô ta nói thêm với nụ cười khi cô ta nhặt kéo lên và tấn công thêm một inch nữa ở bên tóc phải của cô ta, "tao sẽ đến nhà hát và chiếm chỗ của mày."
"Sao cô lại biết là Sheila đang nói dối – về có việc có mối quan hệ với Logan đấy?" Leigh tiếp tục dai dẳng một cách tuyệt vọng.
"Vì," cô ta lập từng lời một cách dịu dàng, "Logan đã thừa nhận tụi nó đang có mối quan hệ. Rồi," cô ta kết thúc, "tao bắn nát óc của anh ta!"