- Ủa, sao anh vẫn còn thức vậy?_ Thiên Nhi ngái ngủ, ló đầu ra khỏi phòng, tay còn ôm một con thỏ bông, vai áo 1 bên lệch xuống, để lộ làn da nõn nà, mũm mĩm. Sky liếc qua cô bé một cái, tiến lại chỉnh vai áo cho Thiên Nhi.
- Sao em lại thức dậy?
- Em đói, anh nấu gì cho em ăn đi_ Thiên Nhi mè nheo, rồi lại theo thói quen, vóc người nhỏ nhắn cứ vậy nhảy lên lưng Sky, mắt còn nhắm, tay ôm chặt cổ anh, mà miệng vẫn nũng nịu. Xem ra, anh đã chiều hư đứa em này rồi. Nhưng anh không nói gì, chỉ cõng Thiên Nhi đi về phía phòng ăn. Thuận tay nấu một bữa khuya nhẹ, nhìn cô bé xinh xắn trước mặt ăn sạch bằng hết. Xong, thỏa mãn dụi mắt vài cái, nhìn về phía anh mình với vẻ chất vấn.
- Anh... là đồ ngốc_ Thiên Nhi buông một câu chẳng liên quan, báng bổ người vừa cứu đói cho mình.
- Sao cơ?
- Em nói anh là đồ ngốc đó_ Nghĩ rằng Sky nghe không rõ, cô hít một hơi rồi nói lại. Nhìn cái mặt đơ ra không tiêu hóa nổi của hắn chắc là không hiểu gì rồi.
- Rõ ràng anh thích chị Seny, vậy mà cứ dây dưa mãi không dứt. Em cũng luôn tiện tạo cơ hội tốt cho anh. Có phải em nên nói anh đạt chuẩn thanh niên nghiêm túc rồi không hả_ Cơ hồ, còn chút mơ ngủ, Thiên Nhi chẳng ngại nói hết cho hắn nghe. Ông anh trai này, vốn quyết đoán, lại có đầu óc, sao có thể nhập nhằng vậy chứ.
- Em có phải rảnh quá nên xuống đây ám anh không hả?
- Anh đó, nếu tính ra, anh cũng chẳng ít tuổi đâu, ít ra cũng hơn trăm tuổi, bộ anh nghĩ anh ở dưới này, sống với con người nên mới chỉ 18 tuổi chắc. Anh còn trẻ con hơn em nữa, anh có nhiều thời gian quá nên định dùng để thiêu đốt clo cho mối quan hệ của 2 người hả_ Thiên Nhi lên giọng trách móc. Lạ thật, ngày tước thì luôn miệng che bau ó, từ lúc nào lại chuyển thành đồng minh của nó, quay sang nã đạn vào anh trai vậy?
- Không chắc chắn
- Hả, anh bảo cái gì_Thiên Nhi tròn mắt trước câu trả lời chẳng ăn nhập của hắn
- Anh vẫn cảm thấy, con người cô ấy có chút giả dối, như đang cố che dấu, kìm nén điều gì đó. Có lẽ bản thân cô ấy cũng không nhận ra. Nếu bây giờ anh tiến tới, cô ấy nhất định không chấp nhận. Hơn nữa, có thể trốn tránh. Khúc mắc trong lòng cô ấy, anh cũng không rõ là gì, nhưng nếu cô ấy không tự nói ra, anh cũng không có ý định tìm hiểu._ Sky mơ hồ nói những điều mình nghĩ. Thiên Nhi nhíu mày. Cô biết, cảm giác này. Cảm giác nghi ngờ không an toàn, Không hoàn toàn tin tưởng. Sky là một người nhạy cảm, dù có tìm cách giấu, anh cũng phát hiện ra kẽ hở. Nhưng anh lại chấp nhận chờ đợi. Chỉ có điều, cảm giác chờ đợi ấy, quả thực rất khó chịu. Cô mỉm cười, khóe miệng kéo lên, có chút giả dối. Cả hai người bọn họ... điều không thành thật. Nhưng nếu anh nói vậy, hẳn anh cũng tự có dự liêu. Cho dù là em gái, cô cũng không tiện can thiệp. Cô đi về phía Sky, ngả vào người anh, giọng ngái ngủ, đòi anh đưa về phòng. Một đêm tĩnh lặng trôi qua.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~***~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng hôm sau, Sky dậy sớm, vừa bước xuống phòng khách đã thấy Windy ở đấy. Thấy hắn, Windy lấy ra trong tủ một cốc sữa, đưa lại.
- Anh lên gọi Seny dậy hộ tôi nhé, hôm nay Haray và Kevil không ở nhà, nên chẳng ai gọi nó nổi._ Windy nhở vả. Hắn miễn cưỡng gật đầu rồi cũng đi về phòng nó.
Gõ cửa lần 1.........cộc cộc................im lặng
Gõ lần thứ hai........................... Im phăng phắc
Gõ lần thứ 3.................................. không tiếng đáp trả
- Gõ lần thứ n................................. không chút khả quan
Hắn bất mãn đạp bay cánh cửa hùng hổ xông vào. Mẹ kiếp, tưởng không mở cửa là xong sao? Phi cho một cước là yên tâm nhắm mắt về với tời đất nhá. Trên giường, nó vẫn nằm lăn ra ngủ, chăn bay cuối góc phòng, gối rơi dưới đất, đầu đặt lên một quyển sách dày, nằm úp mặt xuống giường. Có đứa con gái nào thô lỗ như nó không cơ chứ. Hắn rút trong túi ra một khẩu súng, chẳng nói chẳng rằng, chỉ khẽ tiến lại phía nó.
- Cho cô 3s 1 là dậy ngay lập tức, 2 là tôi bắn nát sọ cô_ Hắn dí súng vào thái dương, buông lời đe dọa. Nó nhíu mí mắt, ý thức được có người trong phòng mình
- Cứ bắn đi_ Nó ngáp dài một cái, lăn ra cuối giường ngủ tiếp. Giờ thì Sky đã hiểu vì sao Windy lại muốn giao nhiệm vụ cao cả này cho người khác.
- Cô đừng có thách thức_ Tiếng súng lên đạn thuần thục lọt vào tai nó, nó mở hé mắt, khẩu súng dí ngay giữa trán. Nó cáu kỉnh vùng dậy, bất ngờ cướp lấy khẩu súng từ tay Sky rồi dùng lực đè hắn xuống giường. Kề súng vào giữa trán và...BẰNG... nó bóp cò. Một chất lỏng đỏ quánh, đặc sệt chảy ra từ trán hắn. Nó thở dài, vẻ tiếc nuối.
- Con mẹ nó, tưởng chết rồi chứa, sao lại là sốt cà chua?
- Cô có vẻ thất vọng nhỉ.
- Dĩ nhiên, mạng anh, đổi lại cho một ngày tôi dậy sớm, quá hời cho anh còn gì._ Nó lém lỉnh, xem ra giấc ngủ của nó còn quý giá hơn mạng sống của hắn.
- Được rồi, nhanh xuống nhà đi, hôm nay Haray sẽ về đấy._ Hắn tốt bụng nhắc nhở, nhưng nó vẫn ngồi lì trên giường, chưa có động tĩnh gì.
- Thì anh cứ xuống đi, chút nữa tôi xuống
- Cô còn làm gì nữa, định ngủ tiếp hả?
- Tôi.... tôi chưa rửa mặt mà.
- Thì nhanh đi
- Anh đi ra ngoài đi đã_ nó bất mãn hét lên. Lúc này Sky mới nhìn cổ chân bó trắng của nó. Hắn đi ra ngoài, nhất định nó sẽ nằm bò dưới sàn để lết tới phòng tắm quá. Sky không nói gì thêm, lẳng lặng bế nó đi vào phòng tắm.
- Cần tôi giúp cô rửa mặt không?_ Điệu bộ nham nhở
- Cút ngay cho bà, nhanh không ăn tát đấy_ nó sửng cồ đuổi hắn ra. Tắm xong, nó mới nhảy lò cò ra ngoài, vịn tay rồi lò cò nhảy ra khỏi phòng. Vừa đưa tay mở cửa nó suýt té ngửa khi thấy Sky vẫn đợi bên ngoài.
- Sao anh còn ở đây? Định rình mò gì hở tên biến thái
- Sao cô cứ thích suy bụng ta ra bụng người vậy, tôi có lòng tốt muốn dìu cô xuống nhà mà
- Khỏi đi, lòng của anh thối hoắc, tốt chỗ nào chứ
- Ít ra tôi còn biết thương cảm cho cái sàn nhà, khỏi phải chịu cảnh khủng bố của cô gây ra, cô định nhảy lò cò xuống cầu thang chắc?_ Hắn vỗ nhẹ đầu nó, bây giờ nhà nhảy lò cò xuống... hơi mệt à nha, biết vậy lúc đầu đã không nghịch dại để khỏi phải bong gân. Vậy là nó miễn cưỡng leo lên lưng Sky để hắn đưa xuống nhà. Mọi người đã tụ tập lại phòng khách, thật ra cũng chỉ có nó, Sky, Lay và Thiên Nhi, còn Windy và Rany ra sân bay đón haray rồi. Tiếng xe dừng lại trước cổng làm nó mừng quýnh. Nghe được cả tiếng nũng nịu trong trẻo của một cậu thanh niên.
- Seny, em về rồi nè_ Bé Rin chạy vội vào nhà, bỏ cả đống hành lí ngoài xe, nhào vào lòng nó.
- Rin, mới mấy tuần mà lớn quá, nhìn đẹp trai hơn hẳn. _ Nó xoa đầu Rin, nhìn chẳng khác gì mẹ con
- Vậy còn tụi này thì mày có nhớ không?_ Haray xách một đống đồ lỉnh kỉnh vào nhà.
- Mày hả, đi chơi vui thế có nhớ gì tao đâu_ Nó nguýt dài, khinh bỉ nhìn Haray
- Em gái lại vậy nữa rồi...Á em gái, chân em bị gì vậy? Có đau không, Có bị nặng không? Thằng nào động vào em? Sao lại băng trắng thế này...._ Kevil liên tục hỏi, không biết bệnh cuồng em gái có thuốc chữa không nữa. Nó cười trừ, tỏ vẻ không sao. Mọi người ngồi trò chuyện huyên náo đến quá trưa mới ăn cơm. Nhưng suốt buổi hôm ấy, Kevil và Haray có chút căng thẳng, chốc chốc lại liếc nhìn nó dò xét rồi lén lút quay đi. Nó không phải là không nhận ra, nhưng nếu muốn giấu, nó cũng không tiện hỏi gì nhiều.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~***~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Dự báo thời tiết trong 3 ngày tới, Sáng có mặt trời, chiều có mây, trời ửng nắng. Tối có trăng, cũng có thể có sao. Gió mùa đông bắc và tây nam thôi theo hướng 136 độ vĩ bắc và 27 độ kinh đông, khả năng cao biển sẽ có sóng, nước biển mặn, buổi chiều sẽ có thủy chiều, nước biển lên cao. Liên tiếp trong 3 ngày. Ngoài trời mức nhiệt trung bình lên đến 51độ, rất thích hợp ra ngoài mua sắm. Bản tin thời tiết đến đây là hết hẹn gặp lại vào 3 thế kỉ sau.
Nói chung là buổi chiều hôm nay rất mát mẻ thích hợp cho một chuyến đi chơi, lượn lờ mua sắm. ( Thế mà bảo 51 độ C ) Nhưng lạ là ngoại từ nó Rin và Thiên Nhi ra, không có bất kì ai cùng đi với nó. Mà nói chính xác hơn là cố tình đuổi nó đi. Rin luôn miệng kêu vì mới quay lại Việt Nam nên muốn đi chơi, còn Thiên Nhi lôi kéo nó đi mua sắm quần áo cho năm học sắp tới. Lạ thật, như có tình dụ nó ra khỏi nhà vậy. Nó cũng chẳng ý kiến gì nhiều, chỉ gật đầu nghe theo. Đi chơi là từ xuất hiện nhiều nhất trong từ điển của nó mà. Nhưng đi kiểu gì với cái chân đau này đây? Mặc kệ mọi thắc mắc, nó vẫn bị tống lên xe, rời khỏi biệt thự.
Nó rời đi rồi, Sky nhìn quay cửa sổ, nhìn chiếc xe mất dạng, anh mở cửa điềm tĩnh bước về phòng Kevil. biểu hiện kì lạ của cậu bạn thân hôm nay không phải là anh không nhìn thấy. Nhưng chưa đến cửa phòng, anh đã nghe tiếng quát, hét um sùm cua Kevil, hình như đánh nhau. Trong phòng thật sự hôn tạp. Kevil túm cổ áo Lay, dí sát vào tường, mặt hung dữ như hận không thể xé xác người trước mặt. Haray và Windy túm tay anh cố lôi ra đằng sau. Chỉ có Rany là đứng như phỗng. Tên này xem ra cũng không thể tiêu hóa nổi chuyện gì đang xảy ra. Sky nhíu mày, đôi mắt hung đỏ có chút khó hiểu, chuyện duy nhất khiến Kevil nổi điên như vậy, chỉ có thể liên quan đến nó mà thôi.
- Có chuyện gì vậy?_ Hắn cất giọng lên hỏi, trong lòng có chút nôn nóng. Mọi người dừng lại quay sang nhìn hắn, không trả lời, nhưng trên mặt ai cũng như xuất hiện dòng chữ " Tên nầy từ đâu chui ra vậy?" Hắn nhún vai không nói gì, Kevil buông lỏng vạt áo Lay ra, mệt mỏi ngồi xuống ghế.
- Xem ra, trong khoảng thời gian bên Mĩ, Anh đã biết khá nhiều nhỉ._ Lay lau đi vết máu nơi khóe miệng, ánh mắt hờ hững như thể chẳng có chuyện gì.
- Nếu Rin không tình cờ tìm được Demon, hừ, tôi cũng không thể biết dễ dàng vậy được. Anh nói thử xem, anh muốn làm gì em gái tôi? _ Kevil như mãnh thú không thể kiềm chế.
- Không làm gì cả, đây vốn không phải là chuyện tôi có thể tự ý can thiệp. Tất cả đều theo lệnh từ phía trên._ Lay quay sang nhìn hắn. Phía trên? Vậy là lệnh của cha hắn sao, mà là chuyện gì mới được chứ. Nói thật ngay từ đầu cha hắn để hắn xuống trần gian. Lại mặc kệ hắn quậy phá đủ trò cũng không có tiếng khiển trách khiến hắn thấy sinh nghi.
- Hơn nữa, chuyện này, còn có sự góp mặt của cha cậu đấy Kevil. Cậu cho rằng, chuyện năm đó cậu làm với Seny, nếu để con bé biết được liệu nó có hận cậu không? Cậu lừa dối nó suốt một thời gian dài như vậy là tốt cho nó sao- Lay nhếch môi cười. Nhìn khuôn mặt Kevil dần biến sắc. Quả nhiên Long Vương cũng có ý can thiệp, vậy tại sao cố tình để em gái anh đến tần gian, cố tình đẩy nó vào chỗ chết.
- Chuyện này, đều có sắp đặt từ trước rồi, còn có dám cho Seny biết sự thật hay không, đó là chuyện của cậu_ Lay xốc lại cổ áo, không nói gì thêm, yên lặng rời khỏi phòng. Mọi người lúc này còn chưa hết bàng hoàng. Chuyện năm đó, thật sự chỉ có ba người biết, Ngọc Hoàng, Long Vương và Kevil. Haray và Windy cũng chỉ mơ hồ đoán ra mà thôi. Nhưng sắc mặt họ thật sự rất khó coi, vẻ lo sợ này, chưa từng thấy qua.
- À, có thể cho tôi hỏi, nãy giờ mọi người đang nói gì không?_ Rany lên tiếng làm cắt dòng suy nghĩ của mọi người. Xem ra ở đây có tới 2 người ngoài cuộc nhỉ. Nhưng chính Haray và Windy cũng không thể biết hết chuyện năm đó. Vậy là 4 người nhìn về phía Kevil, mặt uy hiếp ép anh nói rõ sự tình.