Trại Bách Mục tuy là một trại thổ phỉ nơi núi rừng nhưng trong trại lại rất hòa thuận, xung quanh trại còn khai hoang ruộng đất, trồng đầy rau củ và hoa quả.
Buổi chiều, Bạch Kỳ đi dạo trên con đường quanh trại để tiêu thực, không ít tên thổ phỉ trong trại đang trồng rau quả nhìn thấy y đều chào hỏi.
Khi đi qua một ruộng dưa, một thanh niên hái một quả dưa hương ném cho Bạch Kỳ, "Thử đi, ngọt lắm."
Bạch Kỳ cũng không khách sáo, gọn gàng bẻ ra rồi cắn một miếng, nước nhiều, thịt ngọt, có hương dưa tự nhiên.
Trên đường, Trương Văn Quan trên tay cầm một quyển sách đi đến. Khi thấy Bạch Kỳ, lông mày của hắn ta cau lại.
"Hừ, đã làm thổ phỉ rồi mà còn ôm sách giả vờ làm người thanh cao không nhiễm bụi trần, định lừa ai đây?" Hắc Thất nhai dưa hương lẩm bẩm.
Trương Văn Quan tuy đã vào rừng làm thổ phỉ, nhưng vẫn tự cho mình là "tri thức uyên bác" luôn cao hơn người khác một bậc, thực chất là có chút khinh thường những tên thổ phỉ trong núi. Hắn cho rằng bọn họ là đồ thô lỗ, man rợ.
Trương Văn Quan dừng lại trước mặt Bạch Kỳ, đóng lại cuốn sách để lộ ra mặt bìa, đó là cuốn《 Lễ Ký 》.
"Chung công tử có từng đọc qua chưa?"
"Đương nhiên." Bạch Kỳ đối đáp.
"《 Lễ Ký 》ta đã thuộc lòng từ lâu, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết ý nghĩa sâu xa trong đó. Hôm nay ta vừa ôn lại phần《 Phường Ký 》."
"Trong đó có câu: Phu lễ, phương dân sở dâm, chương dân chi biệt, sử dân vô hiềm, dĩ vi dân kỷ giả dã." (1)
Hắc Thất mơ màng, "Ý là gì?"
"Ý là đang chửi đổng ta đấy." Bạch Kỳ đáp.
Nghe xong, Hắc Thất nổi giận, "Để tôi lật sách trả đũa lại!"
Hắc Thất xắn tay áo bắt đầu tra cứu, trong khi đó Bạch Kỳ lại bình thản cắn miếng dưa ngọt, không thấy có dấu hiệu gì tức giận.
"Ngươi đang muốn luận lễ với ta?" Bạch Kỳ hỏi.
"Vậy ngươi có biết trong《 Lễ Ký 》phần《Khúc Lễ》cũng có câu: "Ngạo bất khả trưởng, dục bất khả tòng, trí bất khả mãn, lạc bất khả cực." (2)
"Trương công tử tự cho mình là văn nhân nhã sĩ (người có học, cố cách thanh cao), nhưng hôm nay thấy ngươi biểu hiện ra gương mặt đố kị, quả là đạo hạnh vẫn không đến đâu."
Nghe vậy, Trương Văn Quan đen mặt, "Ta mà phải đố kị ngươi sao!?"
"Ngươi thích Bàng Xu." Bạch Kỳ nói trúng tim đen.
Trương Văn Quan như bị sét đánh, trong mắt hiện lên vẻ hoảng loạn, "Ngươi nói bậy! Ngươi nghĩ rằng ai cũng không biết xấu hổ như ngươi hay sao!?"
"Ký chủ, giết chết cái tên đê tiện này đi!" Hắc Thất gào thét.
"OOC rồi." Bạch Thượng Thần nhẹ nhàng nhắc nhở.
"......" Hắc Thất.
Đạo đức? Lễ pháp? Nếu Trương Văn Quan thực sự coi "lễ" là trời, thì sẽ không bỏ qua lễ pháp mà lên núi làm thổ phỉ.
Hắn ta đối đầu với y chẳng qua là do ghen tị, vì Bàng Xu mà sinh ra đố kỵ với y.
Bạch Kỳ là lão quái vật sống hàng nghìn năm rồi, còn Trương Văn Quan chỉ là phàm nhân. Mấy âm mưu nho nhỏ của hắn trong mắt Bạch Kỳ chẳng khác nào tên hề đang nhảy nhót.
Bàng Xu vội vàng phi đến bằng khinh công xuất thần nhập hóa. Mãi đến khi nhìn thấy Bạch Kỳ thì sự lo lắng trong mắt mới dần tan biến.
"Ngọc Hoàn!" Bàng Xu tiến lên ôm lấy vai Bạch Kỳ.
Bạch Kỳ liếc nhìn Bàng Xu mồ hôi đầm đìa trên trán, "Ngươi vội cái gì?"
"Ta..." Bàng Xu ngắc ngứ, "Ta không vội."
Không vội mới là lạ. Lúc biết Bạch Kỳ không ở trong trại, hắn suýt nữa phá tung cả nhà lên, sợ rằng Bạch Kỳ bỏ hắn mà trốn đi.
"Các ngươi đang nói gì?" Bàng Xu lúng túng đổi chủ đề.
Bạch Kỳ liếc nhìn Trương Văn Quan đang tái mặt, vẻ mặt có chút giễu cợt, "Giáo huấn chính đáng, phi lễ chưa làm." (??? mình cũng chả hiểu nói gì luôn =)))
Bàng Xu "???" Nghĩa là sao?
"Ngốc." Bạch Kỳ búng nhẹ lên trán Bàng Xu rồi quay người đi, "Về thôi."
Vừa đi được hai bước, Bạch Kỳ quay lại gần Trương Văn Quan bổ sung một câu, "Ngươi đã thông thạo《 Lễ Ký 》, vậy ngươi có biết: Lễ văn thủ vu nhân, bất văn thủ nhân, lễ văn lai học, bất văn vãng giáo." (3)
"!!!" Trương Văn Quan lập tức mặt tái nhợt.
"Ký chủ, anh vừa nói với hắn cái gì đấy?" Hắc Thất tò mò hỏi.
"Không phải hắn nói muốn luận "lễ" sao? Bản thượng thần đang giảng đạo lý với hắn." Bạch Kỳ đáp.
"??" Hắc Thất ngơ ngác, "Anh không phải là người mù chữ sao?"
"Ăn ít cà rốt thôi, đọc thêm sách đi." Bạch Kỳ nhìn Hắc Thất với ánh mắt thương hại, "Chỉ số thông minh của ngươi sắp thành số âm rồi."
Bạch Kỳ luôn tin rằng nếu dựa vào trời, trời sẽ sập, dựa vào cây, cây sẽ đổ. Dù trong bất kỳ tình huống nào chỉ có chính mình mới đáng tin cậy.
Y thay thế Chung Ngọc Hoàn, tuy tính cách của hai người không thể hoàn toàn giống nhau,. Nhưng với tư cách là một thư sinh, những gì cần học y đều đã học. Bởi lẽ, chỉ khi kiểm soát được toàn bộ tình hình, y mới không bị hoảng loạn
Trên đường về trại, Bạch Kỳ đưa nửa miếng dưa hương còn lại cho Bàng Xu, "Ngọt không?"
"Ngọt!" Chỉ cần là y đưa thì đều ngọt.
"Ngươi hái nhiều một chút để trong phòng, ta thích ăn." Bạch Kỳ nói.
"Được!" Bàng Xu gật đầu, ghi nhớ việc này.
Đi theo Bạch Kỳ một lúc, Bàng Xu ngập ngừng mở miệng, "Sau này nếu em rời trại hãy báo cho ta một tiếng, ta sẽ đi cùng em."
Bạch Kỳ nghiêng mặt nhìn hắn một cái, dù biết rõ ý của hắn nhưng lười mở miệng tranh cãi, chỉ ậm ừ một tiếng qua loa.
"Xu ca!" Trong rừng cây hạnh, hai tên thổ phỉ nhảy nhót như khỉ trên cành cây.
"Muốn ăn hạnh không?" Một người hỏi.
Bàng Xu đưa tay, hai người đó hiểu ý ngay lập tức hái vài quả to ném xuống.
Hắn lau quả hạnh lên áo, cắn một miếng thử từng quả, chọn ra quả ngọt nhất đưa cho Bạch Kỳ, thấy y ăn, Bàng Xu lập tức cười tươi.
"Ba ơi." Hắc Thất lên tiếng.
Bạch Kỳ bẻ một nửa quả dưa đưa cho nó, 'Đồ tham ăn!'
Nhìn cách hai người tương tác, Bàng Xu nói, "Ta sẽ bắt một con hổ con hoặc sói con cho em nuôi, thỏ yếu quá."
Hắc Thất: "......" Đụ má! Thỏ mà bị dồn vào đường cùng cũng cắn người đó!
"Không cần." Bạch Kỳ v.uốt ve con thỏ rồi từ chối, "Ta thích mềm mềm."
Cảm giác khi 'vò nắn' thật thoải mái.
"......" Đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.
Buổi tối, Bạch Kỳ đang dùng bữa tối cùng Bàng Xu, bên ngoài viện đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, hai người nghe thấy có người hô 'cháy rồi'.
"Ta ra ngoài xem, em ngoan ngoãn ở trong phòng, không được đi đâu." Bàng Xu dặn dò xong liền đứng dậy rời khỏi phòng.
Bạch Kỳ lặng lẽ múc cháo ăn, 'Cảm giác có âm mưu.'
"Anh quá nhạy cảm rồi." Hắc Thất vừa gặm ngô vừa đáp.
'Không phải nhạy cảm, mà là luôn có kẻ xấu muốn hại bản thượng thần.'
'Haha.' Ký chủ mắc chứng hoang tưởng bị hại.
Không lâu sau khi Bàng Sơ rời đi, Bạch Kỳ vừa ăn được nửa bát cháo thì Hắc Thất đang gặm ngô đột nhiên cảnh báo, 'Có người!'
"Rầm!" Cửa phòng bị đạp mạnh, một người mặc đồ đen xông vào.
Bạch Kỳ hơi ngừng lại, "??" Đến trả thù à?
Dụ Nhất Hàn quan sát Bạch Kỳ từ trên xuống dưới, cố ý hạ giọng hỏi, "Ngươi là Chung Ngọc Hoàn?"
"Là ta." Bạch Kỳ thừa nhận.
Dụ Nhất Hàn thở phào nhẹ nhõm, lần này cuối cùng cũng không tìm nhầm người, "Ta được Đoạn Tố Ngôn ở huyện Thanh Quận nhờ đến cứu ngươi."
"Ái chà chà!! Cô gái đó có tình nghĩa quá." Hắc Thất nói.
Bạch Kỳ cũng cảm thấy bất ngờ, rõ ràng không ngờ rằng Đoạn Tố Ngôn đã thoát hiểm rồi vẫn còn nhớ đến mình.
Thấy Bạch Kỳ không lên tiếng, Dụ Nhất Hàn tưởng rằng y không tin mình, nhưng tình hình hiện tại không cho phép hắn lãng phí thời gian để giải thích.
Ban đầu hắn nghĩ trại thổ phỉ này chỉ là một ổ cướp thông thường, không ngờ bên trong lại ngọa hổ tàng long.
"Không kịp giải thích, mau theo ta." Dụ Nhất Hàn tiến lên, đập một phát vào gáy Bạch Kỳ.
"Ngươi..." Lời còn chưa kịp thốt ra, trước mắt Bạch Kỳ tối sầm rồi ngất đi.
Bản thượng thần xin chào hỏi cả trăm đời tổ tông của ngươi!!
Dụ Nhất Hàn vác Bạch Kỳ lên vai rồi nhảy qua cửa sổ bỏ chạy, Hắc Thất đứng hình "......" Đại hiệp à, mang theo ta với chứ!
Bàng Xu đến nơi xảy ra hỏa hoạn, đó là nhà bếp, hiện trường lửa bốc lên ngùn ngụt đã cháy gần hết.
"Xu ca!" Một người chạy đến.
"Ai đốt lửa?" Bàng Sơ hỏi.
"Xu ca, ngọn lửa này kỳ lạ lắm, nó bắt đầu từ bên ngoài căn nhà." Người đó đáp.
Bàng Sơ nhíu mày, nhìn ngọn lửa bốc cháy dữ dội, trong lòng dần dâng lên cảm giác bất an.
"Anh Sơ!" Lại có hai người từ viện khác chạy đến.
"Bọn ta tìm thấy hai người bị đánh ngất ở sau núi viện phía Nam sau núi và phát hiện một sợi dây thừng trên vách đá."
Biểu cảm của Bàng Xu thay đổi thất thường. Đột nhiên hắn cảm thấy lạnh cả người và thầm nghĩ "Không xong", ngay lập tức quay người chạy về viện của mình.
"Ngọc Hoàn!!"
Bàng Xu lao vào viện đẩy mạnh cửa phòng, nhưng trong phòng trống không, toàn bộ viện yên lặng đáng sợ.
Bàng Xu siết chặt nắm đấm, ánh mắt dần trở nên tàn nhẫn, biểu cảm u ám, hung dữ như điềm báo trước của một cơn bão lớn.
"Ầm!" Trong cơn giận dữ, Bàng Xu lật đổ bàn ăn trong phòng.
Bởi vì trong mối quan hệ của hai người có sự tính toán, có giao dịch, có cả sự 'cưỡng ép', Bàng Xu không tự tin rằng Bạch Kỳ sẽ yêu mình.
Với ngọn lửa lớn đêm nay, mấy tên thổ phỉ bị tấn công, và cả kẻ lạ mặt đột nhập vào trại, những điều này khiến Bàng Xu không thể không nghi ngờ rằng Bạch Kỳ đã có kế hoạch chạy trốn.
"Chung Ngọc Hoàn! Dù em có chạy đến chân trời góc bể, ta cũng sẽ bắt em trở về! Em có thể chạy đi đâu chứ!?"
Trong một viện khác trong trại, Trương Văn Quan trốn trong phòng với vẻ mặt hoảng hốt và sợ hãi.
Dụ Nhất Hàn sau khi đột nhập vào trại, một là không biết Bạch Kỳ ở đâu, hai là không biết diện mạo của y, chỉ biết y là một 'thư sinh yếu đuối'.
Dụ Nhất Hàn chạy khắp trại tìm người phù hợp với 'mô tả', không ngờ lại đụng phải Trương Văn Quan.
Da trắng mịn màng, phù hợp.
Yếu đuối, phù hợp.
Trông như một thư sinh, phù hợp.
Thế là Dụ Nhất Hàn quyết định bắt người này, nhưng không ngờ lại bắt nhầm.
Trương Văn Quan sợ đến mất hồn, nhưng khi biết mục tiêu của Dụ Nhất Hàn là Chung Ngọc Hoàn, hắn lại trở nên bình tĩnh hơn.
Dụ Nhất Hàn mặc đồ đen đột nhập vào trại, tay cầm 'vũ khí nguy hiểm' trông rất 'hung ác'. Rõ ràng là một người trong giang hồ 'tàn nhẫn vô tình', vậy nên Trương Văn Quan tưởng rằng hắn đến để trả thù.
Trương Văn Quan không biết vì sao một thư sinh như Chung Ngọc Hoàn lại có thể đắc tội với người trong giang hồ, nhưng nếu người này giết chết Chung Ngọc Hoàn...
Trương Văn Quan đã bán đứng 'Chung Ngọc Hoàn', không chỉ cung cấp vị trí của y mà còn đưa ra kế hoạch 'trả thù' và đường xuống núi.
Nếu không có sự chỉ dẫn của Trương Văn Quan, làm sao Dụ Nhất Hàn vừa mới đến trại Bách Mục lại biết nhà bếp ở đầu phía đông, còn biết viện của Bàng Xu ở tận cuối phía tây?
Nghe tiếng ồn ào bên ngoài, gương mặt Trương Văn Quan tái nhợt, nhưng ánh mắt lại dõi theo hướng viện của Bàng Xu.
Trong lòng hắn vừa có cảm giác thỏa mãn khi trả thù, vừa có sự lo lắng và bất an sau khi hại người.
"Chung Ngọc Hoàn, ngươi đừng trách ta, có trách chỉ trách ngươi lúc nào cũng làm nhục ta."
Trương Văn Quan không biết, hắn tự cho rằng mình là người xuất chúng, nhã nhặn, coi thường những tên thổ phỉ trong trại hỗn tạp, thô lỗ, và tàn nhẫn vô tình.
Nhưng hắn không nhận ra rằng mình đã bị 'đồng hóa' trong suốt thời gian sống chung, sự "nho nhã thanh cao" mà hắn tự nhận đã dần trở nên lạnh lùng và cứng rắn.
Chỉ có điều, những tên cướp trong trại dù có tàn nhẫn, nhưng ít nhất trong lòng họ vẫn giữ được chữ 'hiệp' và chữ 'nghĩa'.
Còn hắn lại ngu xuẩn và tự cao tự đại.
*Note:
(1): Phu lễ, phương dân sở dâm, chương dân chi biệt, sử dân vô hiềm, dĩ vi dân kỷ giả dã.
Raw:《夫禮, 坊民所.淫, 章民之別,使民無嫌,以為民紀者也》
Dịch nghĩa: Lễ nghi là nền tảng, người dân dễ sa ngã, phân biệt rõ ràng giữa các tầng lớp dân chúng, giúp cho dân không có hiềm khích, và trở thành quy tắc chuẩn mực cho dân chúng. (Câu này mình dán vào gg dịch nên chưa hiểu nghĩa. Mình để giải nghĩa từng cụm ở đây nhé, mọi người góp ý cho mình nha).
Phu lễ (夫禮): "Lễ nghi là nền tảng" hoặc "Đạo lễ" - chỉ những quy tắc, chuẩn mực xã hội liên quan đến lễ nghĩa, phép tắc ứng xử trong xã hội.
Phương dân sở dâm (坊民所淫): "Dân trong làng xóm dễ bị sa ngã" - ý chỉ việc dân chúng thường bị ảnh hưởng bởi những điều không đúng, dễ dàng sa vào các thói quen xấu.
Chương dân chi biệt (章民之別): "Biểu hiện sự khác biệt giữa người dân" - chỉ ra sự phân biệt rõ ràng giữa những tầng lớp, hành vi hoặc tư tưởng khác nhau trong xã hội.
Sử dân vô hiềm (使民無嫌): "Khiến cho dân không còn hiềm khích" - có nghĩa là xây dựng một xã hội không có sự ganh ghét, đố kỵ giữa người dân.
Dĩ vi dân kỷ giả dã (以為民紀者也): "Lấy làm chuẩn tắc cho dân chúng" - chỉ rằng những điều trên được xem là những chuẩn mực, quy tắc chung cho sự phát triển của dân chúng. "cre - chatgpt."
(2): Ngạo bất khả trưởng, dục bất khả tòng, trí bất khả mãn, lạc bất khả cực.
Raw:《傲不可長,欲不可從,智不可滿,樂不可極》
Dịch nghĩa: Kiêu ngạo không được nuôi dưỡng, dục vọng không nên theo đuổi, trí tuệ không được tự mãn, niềm vui không nên quá mức.
(3): Lễ văn thủ vu nhân, bất văn thủ nhân, lễ văn lai học, bất văn vãng giáo.
Raw:《禮聞取於人,不聞取人,禮聞來學,不聞往教》
Dịch nghĩa: Lễ nghĩa là học hỏi từ người khác, không phải là chiếm lấy người khác, lễ nghĩa là khiêm tốn học hỏi, không phải là đi dạy bảo người khác.