Chàng ngửi thấy một mùi thơm tựa hồ như mùi xạ hương, thì máu huyết trong người đều như sôi lên cuồn cuộn, tâm thần say sưa ngây ngất!
Cái đẹp của cô gái này, quả có thể nói là quốc sắc thiên hương. Tuy chưa thể gọi là cái đẹp khuynh quốc, nhưng cũng đáng gọi là cái đẹp khuynh thành.
Cô ta ngã nằm trên giường, da thịt mềm mại, đường cong tuyệt mỹ, ai trông thấy cũng phải mê.
Cô ta đưa cánh tay thon nhỏ ôm nhẹ nhàng lấy Thích Đinh Nhạn, cất giọng âu yếm nói :
- Anh gọi là gì.
Thích Đinh Nhạn cất tiếng cười lạnh lùng. Tiếng cười của chàng đủ khiến cho người con gái dâm đãng tuyệt sắc này phải giật mình.
Thử hỏi một người đàn ông nào trong giờ phút này mà không ngây ngất say sưa, thế mà chàng đã tỏ ra bình tĩnh như thường, vậy thử hỏi cô gái ấy không cảm thấy lạ lùng sao được.
Cô ta kinh ngạc nói :
- Anh cười chi thế.
Thích Đinh Nhạn nói :
- Tôi cười vì tôi đã vào một cái thế giới vừa thần bí vừa lâng lâng ngây ngất này!
Chẳng hay cô nương đã gần gũi bao nhiêu người đàn ông rồi.
Cô gái ấy cười nói :
- Anh muốn biết không.
- Phải, tôi muốn biết!
- Độ chừng bảy người rồi!
Thích Đinh Nhạn nói :
- Cô nương có ý định như thế nào. Sau một đêm ân ái thì xuống tay giết chết chăng.
Cô gái ấy nghe qua câu hỏi của chàng không khỏi cảm thấy rất kinh hãi. Nàng không hiểu tại sao đứng trước một thể xác của mình mà chàng không tỏ ra say mê cuồng loạn.
Thích Đinh Nhạn nghĩ rằng :
- “Có lẽ một trang tuyệt thế giai nhân như cô gái này đã có một ẩn tình chi đặc biệt, nên mới khiến nàng dùng đến những thủ đoạn ác độc đối với đàn ông như vầy”.
Cô gái ấy cười nói :
- Không hẳn là thế, cũng có thể ta tha chết cho anh!
- Đấy thực là một việc ngoài sức tưởng tượng của tôi!
Liền đó, nàng ôm lấy chàng và quấn chặt như một con rắn. Thích Đinh Nhạn thấy rằng nếu mình bất thần ra tay, thì chắc chắn cô gái này sẽ bị chàng chế ngự ngay.
Nhưng trong giây phút đó, chàng không có ý định tấn công đối phương một cách bất thần, vì chàng chưa thấy cô ta có vẻ dâm đãng hay háo sắc chi cả.
Vậy, nếu chàng có thể giải hóa được cô ta, khiến cô ta quay đầu trở về đường thiện, thì cũng là một cái đức.
Nàng cất giọng nhẹ nhàng :
- Bởi vì, tôi yêu anh!
- Ồ... nhưng cô cũng đã yêu qua bảy người đàn ông khác rồi!
- Nhưng... việc ấy không giống nhau!
- Có chi lại không giống.
- Bởi vì... bởi vì tôi thích anh!
- Cô thích tôi về ở điểm nào.
Cô gái cất giọng trong như chuông bạc nói :
- Tôi thích con người của anh!
- Vậy bảy người trước kia cô đều không thích cả sao.
Cô gái cười nói :
- Đêm vui chóng tàn, vậy tại sao chúng ta không nói chuyện đến những vấn đề thích thú hơn.
- Cô gọi là chi.
- Tôi gọi là Hồ Nữ!
- Hồ Nữ. Cái tên ấy nghe không trang nhã...
Thích Đinh Nhạn gượng cười, rồi nói tiếp :
- Thôi được, chúng ta không nói đến những việc ấy nữa. Vậy tôi xin hỏi cô việc này, là trong số bảy người đàn ông vừa qua, cô đã được gì với họ.
- Chỉ được tình dục mà thôi!
- Cô có ý định sẽ cần đến bao nhiêu người đàn ông để làm trò chơi như thế.
- Không có con số nhất định. Ta sẽ tìm đến tất cả những người đàn ông trong thiên hạ!
Thích Đinh Nhạn không khỏi rùng mình, nói :
- Tôi e rằng tuế nguyệt không cho phép con người trường tồn để thỏa mãn ý định của mình!
- Ta có thuốc giữ mãi xuân xanh, dù cho có già nua đến sắp chui vào nằm yên trong hòm, nhưng thể chất vẫn còn tránh kiện như tuổi đôi mươi!
Nàng cất tiếng cười nhẹ nhàng, rồi đưa tay sờ soạn người Thích Đinh Nhạn...
Thích Đinh Nhạn đưa tay mặt ra, giữ chặt tay nàng lại, nói :
- Cô nương hà tất phải nôn nóng như thế.
Sắc mặt của cô gái bỗng biến đổi hẳn, vì lúc cấy hai ngón tay của Thích Đinh Nhạn đã siết chặt huyệt đạo nơi cổ tay của nàng. Cô ta kinh hoàng nói :
- Anh...
- Vì bây giờ tôi chưa có hứng, vậy tại sao chúng ta không nói chuyện chơi một chút đã.
Cô gái như đã đoán biết đối phương là người thế nào rồi, nên liền vận dụng chân lực khắp cả người để sẵn sàng đối phó. Nhưng trong khi nàng mới bắt đầu, thì Thích Đinh Nhạn đã giả vờ buông cánh tay của nàng ra.
Cử chỉ ấy của Thích Đinh Nhạn lại làm cho nàng không khỏi kinh ngạc một lần nữa. Nàng tự hỏi :
- “Có lẽ nào hành động vừa rồi là đối phương hoàn toàn vô ý thức hay sao”.
Nàng đang sửng sốt đưa mắt ngó Thích Đinh Nhạn. Trong giây phút đó, nàng bỗng cảm thấy có một tình thương đối với một người đàn ông có vẻ man rợ trước mặt nàng. Nàng mỉm cười nói :
- Anh còn muốn nói chi nữa.
- Tôi muốn nói về cô, tôi biết cô võ công cao cường lắm...!
- Anh cũng biết võ công chăng.
- Đúng thế!
Câu nói của Thích Đinh Nhạn chưa dứt, thì cánh tay ngọc của Hồ Nữ vụt thò ra, giương thẳng hai ngón tay như một lưỡi giáo, siết mạnh vào Kỳ Môn huyệt của Thích Đinh Nhạn quát :
- Anh là ai. Nói mau!
Thích Đinh Nhạn không hề lách mình tránh né. Nếu đối phương đánh thẳng tay, thì chắc chắn chàng sẽ chết ngay tức khắc.
Thích Đinh Nhạn đưa mắt nhìn nàng một lượt, nói :
- Cô định làm chi thế.
- Nói mau! Anh là người gì.
- Nếu tôi không nói thì sao.
- Thì tôi sẽ lấy mạng anh, và đó chỉ là một việc dễ dàng như lấy đồ trong túi! Thích Đinh Nhạn cười :
- Quả thật kẻ có lòng tốt, thì chẳng được báo đáp một cách xứng đáng chi cả.
Nếu vừa rồi tôi muốn giết cô, thì chẳng phải dễ dàng như trở bàn tay hay sao. Câu nói ấy đã khiến cho Hồ Nữ phải giật mình. Đúng thế, nếu Thích Đinh Nhạn vừa rồi muốn giết nàng, thì quả là rất dễ dàng. Nàng sửng sốt một lúc, rồi cười :
- Thế tại sao vừa rồi anh không xuống tay.
- Cô nương là một người đẹp tuyệt trần, vậy tại hạ đâu lại nở vò nát một cành hoa hay sao.
Cô gái cảm thấy mình đang gặp một việc vô cùng khó xử. Do đó, cũng khiến nàng cảm thấy vô cùng kinh hoàng. Người đàn ông trước mặt nàng là ai thế.
Nàng cười lạnh lùng quát :
- Anh không chịu nói anh là ai, thì chớ trách tôi là độc ác đó!
Thích Đinh Nhạn nói :
- Cô muốn biết phải không.
- Đúng như vậy!
- Cô nương có thường hay đi đứng trong giới giang hồ không.
- Để làm gì.
- Vì nếu có thường dấn bước giang hồ, thì tôi tin rằng cô sẽ đoán ra được tôi là ai!
Cô gái nhìn chăm chú Thích Đinh Nhạn một lúc, thì sắc mặt bỗng thay đổi hẳn, kinh hoàng nói :
- Anh là... Độc Nhãn Hắc Lang.
- Cô đoán đúng rồi đó!
Cô gái kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, một lúc thật lâu nói không nên lời. Khi lấy lại được bình tĩnh, cô ta nói :
- Sao lại... là anh được.
- Có chi lại không được.
- Anh có phải thực sự là Độc Nhãn Hắc Lang Thích Đinh Nhạn.
- Tin hay không tùy cô!
- Anh đến đây để làm gì.
- Tôi có ý định giết chết cô!
Cô gái từ từ bước xuống khỏi giường, mặt hiện đầy sát khí, nói :
- Cũng được, Thích Đinh Nhạn, chúng ta không ngần ngại chi, đánh với nhau mấy hiệp thử cho biết!
Thích Đinh Nhạn quát :
- Tại sao cô lại cưỡng bức những người đàn ông như thế.
- Vì tôi oán hận đàn ông, kể cả anh trong đó nữa!
Lúc ấy, Thích Đinh Nhạn cũng bước xuống khỏi giường, nói :
- Ta hỏi cô, có phải cô đã bắt mất Tam Võ Vương của bản môn chăng.
- Tam Võ Vương. Không có việc ấy!
- Không có thực à.
- Ta không hề cần đến những ông già, anh hãy yên tâm!
Thích Đinh Nhạn nghe thế không khỏi sửng sốt. Tam Võ Vương không bị cô ta bắt mất, thế thì các ông ấy đã đi về đâu.
Chàng đưa mắt nhìn cô gái một lượt rồ lạnh lùng nói :
- Lời nói của cô là thành thực chứ.
- Tin hay không tùy anh!
Thích Đinh Nhạn gật đầu thầm nghĩ :
- “Xem thái độ của cô ta không thấy có điều chi đáng ngờ. Vậy Tam Võ Vương lại là một việc đáng lo ngại khác”!
Nghĩ đến đây, chàng liền cất bước đi thẳng ra cửa phòng, định bỏ đi khỏi nơi đây. Nhưng Hồ Nữ bỗng vọt người lên, bay thoát đến chận mất bước tiến của Thích Đinh Nhạn, nói :
- Hãy đứng yên lại!
Thích Đinh Nhạn nhìn qua sắc mặt lạnh như băng của nàng, không khỏi giật mình kinh hãi, nói :
- Để làm gì.
- Anh hãy ở lại đây!
Thích Đinh Nhạn biến hẳn sắc mặt, nói :
- Cô nương, giữa cô và tôi tuy không hề quen biết nhau, nhưng tôi muốn khuyên cô vài lời. Cô đã bức hiếp và giết chết bảy người đàn ông, đấy là một cái tội vô cùng to tát, vốn phải trừ đi, không hiểu tại sao vừa rồi tôi lại không giết cô. Đấy chính vì tôi không muốn thấy cô phải chịu mất mạng giữa lúc tuổi còn thanh xuân, còn tương lai tốt đẹp. Lời nhà Phật dạy là bỏ con dao sát nhân xuống, tất sẽ thành Phật ngay.
Nếu cô nương bằng lòng cải tà quy chánh, thì đấy cũng là một việc hay...
Câu nói của Thích Đinh Nhạn chưa dứt, thì bất ngờ Hồ Nữ đã ngã bổ lên giường rồi khóc oà thật to!
Thích Đinh Nhạn trông thấy thế không khỏi sửng sốt.
Tiếng khóc của nàng vô cùng ai oán, khiến người nghe không khỏi xúc động.
Nàng đã hối lỗi hay có một ý định chi khác.
Đôi vai nàng khẽ lay động theo tiếng khóc, khiến người bàn quan rất dễ đem lòng thương hại.
Tội trạng của nàng tuy đáng bầm nát thây ra, nhưng nàng đã biết quày đầu trở lại, thì đấy là một việc đáng mừng.
Thích Đinh Nhạn bèn bước tới sát cạnh nàng, nói :
- Cô nương, cô hãy cố gắng tự sửa mình. Tôi xin cáo lui vậy!
Chàng nói dứt lời liền cất bước bỏ đi. Nhưng, chàng cảm thấy bước chân của mình nặng nề như cả nghìn cân. Chàng không hiểu đấy là tại vì sao.
Tiếng khóc của nàng mỗi lúc một to hơn. Thích Đinh Nhạn cũng cảm thấy thương hại nàng. Chàng thấy rằng nàng đã biết hối lỗi trước những lời giải thích của mình, thì quả là một việc vô cùng đáng quý.
Chàng bỗng xoay lưng đi trở lại, trong lòng cảm thấy hết sức bùi ngùi, khẽ gọi :
- Cô nương...
- Anh đi đi...!
Nhưng Thích Đinh Nhạn vẫn không bước đi, chàng đặt nhẹ cánh tay lên chiếc vai của nàng, nói :
- Cô còn có việc cần nói với tôi không.
Nàng bỗng nhiên quay người lại, bất thần vung chưởng lên đánh vút về phía Thích Đinh Nhạn, nói :
- Anh hãy cút đi cho tôi!
Vì thế chưởng ấy quá đột ngột, Thích Đinh Nhạn không làm sao tránh kịp nữa, nên liền vung cánh tay mặt ra đỡ thẳng vào chưởng lực của đối phương.
Sau một tiếng “phình”, Thích Đinh Nhạn đã loạng choạng thối lui hàng mười bước, mới gắng gượng đứng vững lại được. Mắt chàng sáng quắc, quát :
- Cô thực sự muốn tìm cái chết hay sao.
Bỗng nhiên, cô gái lại oà lên khóc to, rồi vọt người lao thẳng vào lòng Thích Đinh Nhạn.
Nàng có vẻ như một đứa vé thơ đang có bao nhiêu sự bất mãn trong lòng, vừa trông thấy người cha là đã nhào vô lòng để nũng nịu tố khổ vậy!
Thích Đinh Nhạn đưa tay sờ mớ tóc của nàng nói :
- Cô đã gặp những điều không may chi rồi.
Nàng ngã gục đầu vào lòng chàng khóc sướt mướt, chẳng làm thế nào trả lời được.
Thích Đinh Nhạn ôm lấy tấm thân tràn đầy khêu gợi của nàng, trong lòng không khỏi xao động...
Chàng đã quên hẳn bao nhiêu việc xấu xa của nàng. Tối thiểu trong giây phút này, chàng bỗng có cảm giác nàng là một người con gái trong sạch.
Thích Đinh Nhạn đưa tay đỡ lấy cằm của nàng, cúi xuống hôn những giọt nước mắt của nàng, sóng mũi của nàng, và đôi môi anh đào của nàng nữa...
Nàng hoàn toàn không hề phản đối. Những việc ấy quả hết sức lạ lùng. Trước đây chàng có ý nghĩ giết nàng chết, nhưng giờ thì chàng hôn lấy nàng!
Nhưng, bất ngờ nàng xô mạnh chàng ra, kêu lên :
- Anh... tại sao lại hôn tôi.
Thích Đinh Nhạn sửng sốt nói :
- Vì tôi đã nhận được cái đẹp nội tại của cô...
- Đẹp...
Nàng cất tiếng cười như điên dại, nói :
- Vậy có lẽ nào anh đã quên tôi là một dâm phụ!
- Đấy có lẽ là có một nguyên nhân chi sâu kín chăng.
Nàng cười lạnh lùng nói :
- Một nguyên nhân sâu kín. Đúng thế, trước đây một tháng, tôi là một cô gái và là một cô gái rất tốt. Nhưng, một tháng sau, con người tôi khác hẳn...
Nói đến đây, đôi mắt nàng đỏ hoe, trào ra đôi dòng lệ...
Thích Đinh Nhạn lại hỏi rằng :
- Vì chuyện chi mà cô lại thay đổi như thế.
Xem tiếp hồi 72 Diệu kế trừ dâm ma