Hoà Thuận kích động nói: "Vậy ta có thể tùy ý sử dụng pháp bảo đúng không? Nói đi, ngươi muốn ta làm gì?"
"Rất đơn giản, ngươi chỉ cần đi nhân gian đến Tiên Linh môn ở Mộ Mộc Sơn, hái một loại độc nhất Âm Dương thảo." Nguyệt Doanh nhàn nhã vuốt tóc, nhìn nàng cười nói.
Hoà Thuận nghe vậy vội vàng xua tay: "Hồ Tiên tỷ, không phải ngươi không thấy, ta không thể rời khỏi Ma Giới.
Làm sao đi Phàm Giới được? Còn nữa Âm Dương thảo nhất định là linh thảo quý hiếm ta chưa nghe thấy bao giờ, có lẽ sẽ bị cất giấu rất kỹ, cho dù ta có thể xuống Phàm Giới cũng không đơn thương độc mã cướp nó được."
"Ai kêu ngươi cướp? Ngươi có thể lẻn vào lặng lẽ trộm đi." Nguyệt Doanh liếc nàng một cái.
"Tỷ tỷ đừng trêu chọc ta, nếu ta có linh căn sớm đã tu tiên rồi, không cần cả ngày nơm nớp lo sợ người khác một tay bóp ch3t mình nữa.
Mà không có linh căn thì sao Tiên Linh môn chịu thu ta?" Hoà Thuận bắt đầu tự hỏi có phải con cáo này ở đây lâu quá rồi hay không, xem ra đầu óc không được sáng suốt lắm.
Nguyệt Doanh cười nói: "Không khó như vậy, chỉ cần ngươi uống một viên Thiên Căn đan, liền có linh căn."
"Đó là loại đan gì vậy, khiến ta tùy tiện có được linh căn sao!" Hoà Thuận vui vẻ kinh ngạc, vậy nàng chẳng cần loại đan dược gì, chỉ cần có được một viên tiên đan này thôi.
"Chỉ là tạm thời thôi, linh căn nhiều nhất sau hai mươi năm sẽ biến mất, thân thể khôi phục nguyên dạng.
Một người chỉ có thể dùng nó một lần trong đời, vì vậy ngươi phải hoàn thành nhiệm vụ trong vòng hai mươi năm." Những lời tiếp theo của Nguyệt Doanh không khỏi khiến Hoà Thuận rơi thẳng xuống vực sâu.
Cái này gọi là gì vậy, chẳng qua là tạm mượn linh căn? Nhưng chính mình tính toán cũng không có hại gì, nếu nàng thành công có thể thu được nhiều lợi ích, Hoà Thuận sẵn sàng đáp ứng.
Sau đó Nguyệt Doanh chỉ vào Tiểu Hắc nói: "Diệp Mặc ở lại chỗ này, chờ ngươi lấy được Âm Dương Thảo trở về liền có thể mang nó đi."
"Không, ta sẽ không bỏ lại Tiểu Hắc!" Hoà Thuận vội vàng thốt ra.
Nguyệt Doanh ra vẻ lãnh đạm, thản nhiên nói: "Vậy thì không cần đi nữa, muốn làm gì thì làm.
Nhưng như vậy đối với ta sẽ chẳng có tác dụng, không bằng sớm đi đầu thai đi."
Hoà Thuận sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm nàng ta, trong lòng không ngừng suy nghĩ, nàng đột nhiên nở nụ cười đắc ý.
"Âm Dương thảo này nhất định là vật quan trọng để các ngươi ra khỏi đây hay là khôi phục sức mạnh của Thiền Đế đúng không? Các ngươi lưu lại nơi này mấy ngàn năm rồi, nếu như gặp người thích hợp đã sớm chọn, còn phải đợi ta sao?"
Thấy nụ cười trên môi Nguyệt Doanh biến mất, nàng tiếp tục nói: "Người tới đây đều là tu sĩ, ngươi nhờ bọn họ giúp lại vạn phần lo lắng, nơi này cái gì cũng có thể làm cho họ phát điên, nhỉ? Các ngươi có thể dễ dàng giết ta nhưng rất khó để giết các tu sĩ.
Có vẻ như ngoại trừ ta ra ngươi không còn lựa chọn nào tốt hơn đâu."
"Hừ." Nguyệt Doanh lại cười nói: "Ngươi thông minh đấy, vậy ngươi định làm gì? Nếu không giữ lại Diệp Mặc, ngươi chạy trốn không trở về thì bọn ta phải làm sao?"
"Ta sẽ bàn bạc với Tiểu Hắc sau đó trả lời ngươi." Chuyện này liên quan đến Tiểu Hắc, nàng không thể tự mình quyết định được.
"Vậy chúng ta ra ngoài trước, ngươi thương lượng xong đến tìm ta, dù sao ta còn rất nhiều thời gian để đợi." Nguyệt Doanh nói xong đi ra ngoài, thuận tay đóng lại tường thuỷ tinh.
Hoà Thuận đem Tiểu Hắc đến một góc, đặt chiếc lồ ng lên đống tài liệu, nghiêm túc nói: "Tiểu Hắc, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Đồng ý với nàng ta đi.
Ta sẽ ở đây làm con tin.
Ngươi sớm mang Âm Dương thảo trở về là được." Hoà Thuận hơi ngạc nhiên trước câu trả lời của nó, nàng có chút lo lắng nói: "Ta không yên lòng để ngươi ở đây một mình, nếu như không lấy được Âm Dương Thảo, bọn họ nhất định sẽ không thả ngươi đi."
Tiểu Hắc liếc nàng một cái nói: "Ngươi cho là ngươi không đi, bọn họ sẽ bỏ qua sao? Chỉ bất quá chúng ta không thể cứ như vậy mà đi.
Cần thêm chút điều kiện."
"Điều kiện gì?"
Tiểu Hắc nhìn nhìn Hòa Thuận, do dự một chút mới lên tiếng: "Nơi này có rất nhiều ma thú nội đan, đây là một cơ hội tốt.
Ngươi có thể để Hổ Nhi ở lại, chúng ta bán mạng ăn nội đan của họ, như vậy có thể sớm ngày tiến giai cấp cao."
Thấy Hòa Thuận nhìn mình chằm chằm, Tiểu Hắc thở dài đem lai lịch của mình nói ra.
Hoá ra Tiểu Hắc năm đó là Hắc Viêm Phượng của Linh Giới, tu vi sớm đã đến Hợp Thể Kỳ.
Chủ nhân của nó trong một trận chiến đã bị trọng thương, Tiểu Hắc mặc dù liều mạng dùng hết tu vi cứu hắn nhưng vẫn không thành công, chủ nhân hắn đến nguyên anh cũng không còn, liền tiên đoạ.
Mà Tiểu Hắc cũng bởi vậy bị thương rất nặng, thần thức cũng vì chủ nhân nên hao tổn nghiêm trọng, tu vi rụng tới Nguyên Anh, rơi xuống Phàm Giới.
Tu dưỡng 100 năm trên núi, nó bị một tu sĩ Hoá Thần phái Thiên Cổ Cơ bắt được, muốn dùng nguyên thần nó đi luyện pháp bảo.
Tiểu Hắc đành phải rút ra một tia nguyên thần chạy đi, chia tay với nguyên thần cũ bị tên tu sĩ kia cướp được.
Nguyên thần của nó được cấu tạo từ Hắc Viêm Phượng, là một loại linh hỏa không tồn tại ở Phàm Giới, so với tu sĩ Nguyên Anh kỳ dùng lửa để chế tạo pháo bảo, chân hỏa của nó còn cao hơn gấp trăm lần.
Nên vì thế gã tu sĩ cướp được liền nổi danh, Thiên Cổ Cơ liền trở thành 1 trong 3 môn phái tu tiên về chế tạo pháp bảo.
Mà nguyên thần trốn thoát của Tiểu Hắc lại quá yếu, trôi lăn trong vô thức rất lâu, khi sắp lụi tàn lại vô tình rơi vào một quả trứng gà xương đen, sau đó thì đến tay Hoà Thuận.
Nghe đến đó Hoà Thuận vô cùng tức giận: "Đám tu sĩ đó thật kinh tởm."
Lại nghe Tiểu Hắc nói: "Nếu như ta không có được đầy đủ nguyên thần sẽ không thể quay lại làm Hắc Viêm Phượng, trở về Linh Giới.
Cho nên ta nghĩ mau chóng đề cao tu vi, hi vọng sớm ngày có thể tìm lại Hắc Viêm nguyên thần của ta."
Nhìn thấy khẩu khí của nó có chút bi phẫn, Hòa Thuận vội vàng khuyên nhủ: "Vậy ngươi ở lại đi, ta để Hổ Nhi cùng ngươi làm bạn, các ngươi cùng nhau liều mạng ăn hết nội đan của Nguyệt Doanh nhé.
Sức ăn các ngươi lớn, ăn cho nàng ta nghèo luôn đi.
Ta nhất định sẽ đem Âm Dương thảo mang về.
Chờ ta luyện đan rồi sẽ ở luyện ra cực phẩm pháp bảo.
Chúng ta liền cùng đi diệt Thiên Cổ Cơ, đem nguyên thần của ngươi cứu ra."
Sau khi hai người thương lượng xong, quyết định giúp Nguyệt Doanh đi đoạt Âm Dương thảo.
Nếu Hòa Thuận mất cơ hội này, sau này nghĩ dựa vào thực lực của chính mình luyện đan sẽ rất khó.
Không có thể chất Nguyên Anh Kỳ, muốn tìm Diệt Thế lão tổ báo thù là không khả năng."
Chỉ là Hòa Thuận có chút không yên lòng, nàng lại nói với Tiểu Hắc: "Nếu như ta mang thảo về, nàng ta nuốt lời thì làm sao?"
Tiểu Hắc lắc lắc đầu nói: "Ta và nàng ta đã từng quen biết, nàng ta không phải loại lòng dạ hẹp hòi hay lật lọng.
Hơn nữa chủ nhân của nàng là Thiền Đế, chúng ta ở trong mắt hắn chỉ như hạt cát thôi, không cần giết chúng ta cho hắn đen mặt."
Hoà Thuận suy nghĩ thấy cũng đúng.
Sau đó, nàng cầm lồ ng chim đi tìm Nguyệt Doanh đang đứng trước tấm gương tròn nhìn xuyên cung điện dưới lòng đất, ném đồ vào đó.
Sau khi nàng ta hoàn thành công việc của mình, Hoà Thuận đề nghị thả Tiểu Hắc và cung cấp cho Tiểu Hắc và Hổ Nhi ma thú nội đan, còn Hoà Thuận sẽ đi tìm Âm Dương thảo.
Nguyệt Doanh đồng ý mà không suy nghĩ nhiều.
Nàng thả Tiểu Hắc ra khỏi lồ ng chim, sau đó lấy ra một chiếc hộp ngọc, trong đó có một viên đan dược màu trắng sữa, có mùi thơm nhàn nhạt.
"Ăn đi, ngươi có thể có được linh căn tạm thời.
Nhưng sau hai mươi năm, linh căn cùng tu vi của ngươi sẽ biến mất, ngươi sẽ trở lại trạng thái hiện tại." Nguyệt Doanh đem hộp ngọc đưa cho nàng.
Hoà Thuận cầm lấy hộp ngọc nhìn chằm chằm vào nó, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ, kẻ mất trí nào lại luyện ra loại đan như vậy, tu luyện hoàn toàn vô dụng, chỉ khiến người phàm nghiện tiên đan mà thôi.
Thế mà nàng thực sự đã đoán đúng, nó được luyện bởi tộc trưởng của một gia tộc tu tiên lớn, mặc dù người đó có tu vi rất cao nhưng hắn ta rất yêu trẻ con.
Rất nhiều con cháu trong nhà đều yêu thích hắn nhưng lại không có linh căn, không thể tu tiên.
Vậy nên hắn đã dốc lòng luyện chế loại đan dược này đưa cho con cháu.
Loại đan dược này cũng có giá không nhỏ, tuy rằng có thể thỏa mãn tâm trạng vui chơi của hắn nhất thời, nhưng hậu quả lại không ngờ tới.
Khi dùng Tiên Căn đan sẽ có được tư chất không giống nhau, có cao có thấp.
Thấp chính là chỉ Luyện Khí Trung Kỳ, ném ra mấy loại pháp thuật nhỏ vui đùa một chút, sau khi khôi phục nguyên dạng cũng sẽ không sao.
Còn cao là có được tư chất tốt, trong 10 năm có thể Trúc Cơ thành công làm người đời ngưỡng mộ.
Nhưng tới hạn 20 năm, một thân tu vi đều tan biến không còn một mảnh.
Theo đó rất nhiều người không tiếp thu được hiện thực tàn khốc này, có chút thống khổ tự sát, hoặc không thì đi tìm kiếm phương thuốc bí truyền tâm kinh, muốn tìm lại linh căn đã mất.
Nhẹ thì trọng bệnh tâm điên, nặng thì rơi vào yêu ma đạo, mất lý trí biến thành ma vật.
Dần dà không còn ai bào chế ra loại đan dược này nữa, bí quyết cũng bị thất lạc theo thời gian.
Nhưng Hoà Thuận có thể đoán được công thức có lẽ nằm trong này, hơn nữa còn bị ném ở xó xỉnh nào đó coi như rác.
Hoà Thuận ném nó vào miệng, có vị ngọt, không tệ.
Sau khi uống một chén trà, nàng cảm thấy hơi ấm trong bụng bắt đầu lan ra toàn thân giống như khi uống Ngân Chi Đan.
Chỉ là khi đó khí trời lạnh lẽo, hiện tại lại là khí tức ấm áp khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Làn da nhợt nhạt của nàng bắt đầu rướm màu, mái tóc bạc trắng dần sẫm lại cho đến khi đen trở lại, đồng tử trắng nõn cũng trở lại màu nâu sẫm.
Điều đầu tiên Hoà Thuận làm là nhanh chóng lấy chiếc gương đồng mang theo bên mình ra, hào hứng chiếu vào mặt mình.
"Thật sự khôi phục lại rồi, giống như mười năm trước vậy đó, không có cảm giác khó chịu nữa." Nhìn thấy mái tóc đen đã mười năm không thấy, nàng phấn khích đến mức liên tục nhìn vào gương như một đứa nhỏ.
"Bây giờ để ta xem ngươi có linh căn nào, đưa tay ra." Nguyệt Doanh đợi cho đến khi Hoà Thuận cuối cùng hết nhìn vào gương, mỉm cười để kiểm tra linh căn cho nàng.
Hoà Thuận tự tin đưa tay phải ra nói: "Tới đi.".
Danh Sách Chương: