• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vốn dĩ định nói chuyện hàn huyên với sư huynh một tí, nghe hắn bàn đến chuyện cưới gả tôi liền tự động chạy về phòng mình luôn.
Tại sao mọi người đều thích lo liệu cho hôn nhân của tôi thế nhỉ? Tôi còn chưa gấp họ đã gấp thay rồi.

Mộng Kính bảo tôi là đồ cặn bã, chỉ có những gã sở khanh thích quất ngựa truy phong mới có suy nghĩ như thế.

Kết quả làm tôi ngủ không ngon, sáng hôm sau dưới hai mắt còn mang theo quầng thâm.

Thấy tôi ngáp ngắn ngáp dài, Man Di lại muốn dời ngày, nhưng tôi gạt phăng đi.
Đi sớm về sớm, tôi còn cần gặp ngũ sư đệ để kéo hắn ra khỏi phòng nữa.

Nếu tôi không biết việc này thì có nghỉ thêm ba ngày cũng chẳng sao, sau khi biết rồi chỉ hận không thể mọc cánh mà bay.

Theo kế hoạch bọn tôi sẽ rời khỏi Ma Uyên về lại biên giới phía Tây, sau đó thuấn di từ nơi này sang Vọng Thần giáo.

Thế nhưng còn chưa kịp đi, kế hoạch đã chết từ trong trứng nước.

Thuấn di có thể mang thêm người, nhưng tối đa chỉ được một người một lần.

Ở đây trừ Man Di và Lương Ân ra thì ba người còn lại tôi, nhị sư huynh và Mộc Khải Nhân đều là bao gạch cần được bốc vác.

Man Di chắc chắn sẽ mang tôi rồi, nhưng còn Lý Gia Hoà với Mộc Khải Nhân thì hơi khó xử.


Cho dù tu vi cao cường đi chăng nữa thì thuấn di liên tục ở khoảng cách xa như vậy vẫn rất hao tốn linh lực.

Với tu vi Nguyên Anh hậu kỳ của Lương Ân, hắn không thể nào thực hiện ba chuyến thuấn di liên tục qua lại giữa biên giới phía Tây và Vọng Thần giáo còn mang theo người được.

Man Di đã lên Đại Thừa kỳ thì có thể, nhưng còn lâu y mới chịu giao lại tôi cho người khác để đi đón người.

Cãi cọ một hồi, cuối cùng Man Di đành dùng ngọc truyền âm gọi trợ lực tới.

Chưa đầy nửa canh giờ, một tên ma tu áo đen mang mặt nạ đã xuất hiện cùng với chúng tôi.

Độc Cuồng Ma khàn giọng: "Tiền công..."
"Sẽ giao đầy đủ." Man Di xua tay, dường như đã quá quen với công đoạn này, "Hai tên đằng kia, ngươi tự chọn một người đi."
Mộc Khải Nhân nuốt nước bọt, tự động ôm chặt Lương Ân: "Ha ha, ta đi với sư huynh vậy..."
Lý Gia Hoà thở dài, khép quạt lại: "Rồi, rồi, để ta đi với gã."
Phân công xong xuôi, chúng tôi cùng nhau lên đường.

Tôi hỏi nhỏ bên tai Man Di: "Ngươi thân với Độc Cuồng Ma lắm ư?"
"Hửm? Huyên ghen hả?" Hai mắt y sáng rỡ, tựa hồ chỉ mong tôi gật đầu xác nhận.
Thái độ này khiến tôi á khẩu.

Tôi đâu phải kẻ cuồng chiếm hữu, nhìn thấy ai thân thiết với người mình thích cũng đều ghen lồng ghen lộn được.


Man Di cười xoà: "Chủ yếu là vì gã ta khá đơn giản, không cần đề phòng quá nhiều.

Hơn nữa tuy tiền công cao nhưng lừa gã lấy lại cũng nhiều."
"Ngươi lừa người?" Tôi sửng sốt mở to mắt.
"Cũng đâu hẳn là lừa gạt nhỉ." Man Di vội chữa cháy, "Tên Độc Cuồng Ma này có sở thích kỳ quặc lắm, gã ta hay mua rất nhiều lừa, sau đó lại đem chúng đi nuôi trong lãnh địa.

Có một dạo Cổ Thành của ta toàn là phân lừa.

Mua nhiều đến độ biên giới phía Tây chẳng còn con lừa nào nữa."
"Chỉ cần là lừa thì trả giá cao bao nhiêu gã cũng sẽ mua.

Vì thế ta kiếm lại được không ít, những ma tu khác cũng tranh thủ kiếm chác rất nhiều.

Độc Cuồng Ma chẳng giàu được bao lâu thì lại cháy túi, cho nên chỉ cần đưa nhiệm vụ gã sẽ nhận ngay." Càng nói y thấy chân mày tôi càng nhíu, giọng cũng hạ thấp xuống, "...!Sau này ta sẽ không bắt nạt gã nữa."
Tôi biết mình không nên dùng góc độ người chính đạo để đánh giá hành vi của ma tu, nhưng mà Độc Cuồng Ma thật là đáng thương, Man Di cũng hơi quá đáng.

Gã cũng không giống người phản trắc, gọi là tới ngay, đàn em như thế lẽ ra nên trọng dụng và quan tâm một chút chứ.

Hứa hẹn không bắt nạt nữa chẳng qua vì thấy tôi không đồng tình nên hùa theo, còn trong lòng y có thật sự nghĩ vậy hay chăng thì khó nói lắm.

"Ta cảm thấy Độc Cuồng Ma đáng thương." Tôi xoa tóc y, "Nhưng mà ta thương ngươi hơn.


Ngươi làm chuyện gì hẳn cũng có lý của nó, ta sẽ không ngăn cản."
Vì một câu này của tôi mà Man Di cảm động đến rưng rưng nước mắt, sau khi đến nơi còn nhét một túi linh thạch cao cấp cùng nhẫn trữ vật cho Độc Cuồng Ma.

Độc Cuồng Ma:?
Gã không biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn nhận lấy, dường như chẳng tự hỏi quá nhiều về hành vi của Man Di.

Lý Gia Hoà chỉnh trang lại bản thân, phong độ lắc quạt phe phẩy: "Sư đệ, đây chính là Vọng Thần giáo đó."
Thế nhưng trong lời nói của hắn, tôi lại càng cảm giác như thể hắn đang tự hào nói "đây chính là nhà mẹ đẻ của ta đó".

Dù sao thì nhị sư huynh của tôi từng sinh ra ở đây, chị gái của hắn còn là thánh nữ đương nhiệm nữa.

Vọng Thần giáo được xây dựng ở gần trung tâm chiến trường phía Bắc, lối kiến trúc nhiều toà tháp trải rộng khắp ngọn núi khá giống Thanh Sơn phái.

Chỉ khác ở chỗ vài đỉnh núi bao phủ tuyết trắng, hơn nữa dưới chân núi không có thôn xóm nào.

Nơi đây từng là chiến trường Ma Thần một vạn năm trước, dẫu cho chiến tranh kết thúc từ lâu thì sát khí lẫn tử khí còn sót lại vẫn khiến người phàm hoảng sợ né tránh.

Huống hồ chốn này lạnh lẽo quanh năm, một năm sáu tháng tuyết rơi phủ kín mặt đất, không trồng trọt cũng chẳng chăn nuôi được gì cả.

Người đón chúng tôi là một nữ tu sĩ mặc đồ màu trắng, tóc dài búi cao, dáng vẻ khá thướt tha thuỳ mị.

Thanh Sơn phái không có nữ tu, vì vậy một Vọng Thần giáo đối lập không có nam tu gợi lên cho tôi không ít sự tò mò.
Nữ tu sĩ vẫn luôn cách chúng tôi ba thước dắt cả đám người lên một đỉnh núi.

Nàng dẫn người vào trong nhà, dặn bọn tôi đợi chỉ thị tiếp theo của thánh nữ, sau đó liền rũ áo ra đi không chút lưu luyến.

Mộc Khải Nhân ngó đầu nhìn vào: "Nhà chỉ có ba gian, sao mà đủ chỗ đây?"
"Những lần trước chỉ có ta và Lương Ân đi lấy Thánh Thuỷ, có lẽ bọn họ nghĩ lần này cùng lắm thì thêm mỗi sư đệ ta." Lý Gia Hoà giải thích, "Giường cũng rộng, hai người chung một giường không thành vấn đề.

Phải rồi, ngươi thấy cô gái ban nãy xinh đẹp không?"
Mộc Khải Nhân đề phòng lùi ra sau: "...!Hiện tại ta không có nhu cầu trăng hoa cùng nữ nhi, mong Lý huynh không dụ dỗ ta làm chuyện xằng bậy."
Khoé miệng Lý Gia Hoà hơi co rút: "Ngươi tự tin thái quá rồi đấy.

Ta định bảo là đệ tử ở đây có đẹp đến đâu cũng tuyệt đối không được trêu ghẹo vào.

Vọng Thần giáo quản rất nghiêm chuyện trai gái, ngươi mà dám xớ rỡ lại gần thì bị xẻo mất miếng thịt lúc nào không hay."
Mộc Khải Nhân không phục: "Vậy việc gì ngươi đi nói ta? Trông ta giống kẻ thiếu tự trọng vậy à? Có dặn thì nên dặn..."
Nói tới đây hắn im bặt, ánh mắt hết nhìn Lương Ân rồi nhìn Man Di, cuối cùng là nhìn tôi, bên trong chứa đầy sự tuyệt vọng.

Cũng may khi hắn nhìn sang tới Độc Cuồng Ma đứng một góc, lập tức hồi phục tinh thần: "Có dặn thì nên dặn gã ấy! Ma tu đam mê sắc dục, đáng quan ngại hơn ta!"
Tôi thử lén nhìn thì phát hiện Độc Cuồng Ma vẫn thờ ơ không thèm quan tâm, tựa như gã không phải người được nhắc tới vậy.

"Gã à? Không đáng lo lắm." Lý Gia Hoà khoanh tay dựa lưng vào thành cửa, "Một khi nhấc mặt nạ lên rồi chỉ sợ các cô nương buồn tủi bản thân còn không đẹp bằng một thằng đàn ông, nào còn tâm trạng hái hoa bắt bướm."
Tôi tò mò ghé sang: "Sư huynh, ngươi quen biết gã à?"
Rõ ràng từ lúc xuất hiện tới giờ Độc Cuồng Ma đã nhấc mặt nạ lên lần nào đâu, sao nhị sư huynh của tôi nói cứ như thể quen thuộc lắm.
"Chẳng giấu gì sư đệ, sư huynh là người háo sắc ăn sâu vào máu, cho nên bẩm sinh luyện được năng lực cảm nhận người đẹp." Lý Gia Hoà không hề biết ngại khoác lác, "Gặp phải người đẹp mí mắt phải sẽ giật liên tục, giật đến khi nào ta biết được tên người ta mới ngưng giật, cho nên sư huynh mới luôn phải hỏi họ tên của các cô nương xinh đẹp..."
Mộc Khải Nhân bị độ trơ trẽn của hắn làm cho hoảng sợ, hết nhìn Độc Cuồng Ma lại nhìn Lý Gia Hoà, cuối cùng chọn ngắm nhìn mặt đất.
Tôi bịt tai nhắm mắt, không muốn nghe tên mặt dày này nói nhảm nữa.

Rõ ràng là đồ mê gái đến chết không bỏ, vậy mà còn dám làm bộ làm tịch tìm lý do!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK