• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không hề có con đường thứ hai để lựa chọn!

Như vậy vấn đề xuất hiện.

Theo những gì mà Lạc Lỗi đã nói trước đây, bất cứ cấp 5 nào đi vào màn sương mù xám kia sẽ chết ngay lập tức, chỉ sợ đến khi nó bị suy yếu thì cũng không thể xuyên qua dễ dàng được.

Huống chi lãnh địa của hắn vẫn còn ở đây.

Dù bản thân hắn thành công xuyên qua sương mù xám, nhưng lãnh địa của hắn lại không cách nào tự di chuyển được.

Đến lúc đó lãnh địa bị phá hủy, hắn cũng khó thoát khỏi cái chết.

- Nhất định phải có biện pháp khác, nó ở đâu?

Lâm Hữu không khỏi nhìn sang thứ còn lại trong bảo rương, một viên cầu màu xám.

Hắn cảm thấy, người lưu lại bức thư này có thể làm ra bố cục tinh vi như vậy, khẳng định cũng sẽ xem xét đến những tình huống khác, nếu không nói nhiều như vậy lại có ý nghĩa gì chứ?

Hắn kinh ngạc cầm lấy viên cầu màu xám rồi đặt trên tay, một đoạn tin tức lập tức xuất hiện trong mắt hắn.

[ Tên: Quả Cầu Dịch Chuyển]

[ Tác dụng: Có thể lưu trữ tạm thời hạch tâm lãnh địa trong thời gian ngắn, có tác dụng di chuyển lãnh địa, đồng thời ẩn giấu khí tức cấp bậc, Tháp Ma Pháp có thể chế tạo ra được. ]

[ Thời gian có hiệu lực: Năm ngày ]

[ Yêu cầu sử dụng: Ma năng (cấp bậc lãnh địa x 10000), hạch tâm lãnh địa x 1 ]

...

Quả nhiên.

Người để lại bức thư này vô cùng chu đáo, thậm chí còn tính đến chuyện lãnh địa.

Hơn nữa viên Quả Cầu Dịch Chuyển này còn có một công năng vô cùng lợi hại, đó chính là ẩn giấu khí tức cấp bậc.

Dựa vào cách này, Lâm Hữu có thể sử dụng hạt châu để thăng lãnh địa lên tới cấp 6, chờ sau khi hạch tâm lãnh địa bị thu vào, khí tức cấp bậc của hắn cũng sẽ bị che giấu, những kẻ đó sẽ không dễ dàng phát hiện ra.

Dù sao thì đâu có ai rảnh rỗi tới mức đi chú ý một con kiến hôi trong một bầy kiến hôi chứ?

Mà đây cũng là cơ hội duy nhất để hắn thoát khỏi khu vực này!

Xuyên qua sương mù xám với thực lực cấp 6, khả năng thành công sẽ lớn hơn rất nhiều.

Vô hình chung, một vấn đề to lớn như vậy đã được giải quyết, người viết bức thư này thật đúng là không đơn giản.

Không biết người kia làm thế nào mà có thể lưu lại binh chủng của mình sau khi chết, chỉ một bước này thôi cũng khiến người ta không thể không bội phục từ tận đáy lòng.

Thật đáng tiếc.

Một người kinh tài tuyệt diễm như như vậy cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy, chỉ sợ người nọ vì chế tạo ra Quả Cầu Dịch Chuyển này mà đã bỏ ra không ít công sức.

Không ngờ sau cùng lại thành ra giúp hắn.

Nếu sau này có cơ hội, hắn nhất định sẽ báo mối thâm thù đại hận này, cho dù thư không nhắc tới thì hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha những kẻ đối xử với bọn họ như súc vật nuôi nhốt!

Nghĩ tới đây, Lâm Hữu không nhịn được lùi lại hai bước rồi nhìn xung quanh.

Mặc dù hầu hết các kiến trúc xung quanh đều đã mục nát, nhưng vẫn có thể nhận ra nơi đây đã từng là lãnh địa của người đó.

Điều này cũng giải thích được tại sao không có xuất hiện nhắc nhở đã tiêu diệt sào huyệt ma thú, bởi vì cái này căn bản không phải là sào huyệt ma thú!

Không biết sau khi lãnh địa này bị hủy diệt thì đã có bao nhiêu nhóm người giống như bọn họ buông xuống thế giới này, sau đó giống như cừu non, chờ đợi bị tàn sát từng nhóm một.

- Yên nghỉ đi, mối thù này... Ta sẽ báo thay cho ngươi.

Lâm Hữu nhẹ giọng lẩm bẩm rồi cúi người thật sâu vái chào mảnh phế tích trước mặt, trong mắt tràn đầy sự kiên định.

Như thể để đáp lại lời nói của hắn.

Bảo rương trước mặt hắn cuối cùng mất hết năng lượng, hóa thành một mảnh đá vụn rơi xuống mặt đất, xem như đã hoàn thành sứ mạng của nó.

Lâm Hữu bình tĩnh nhìn bốn phía một hồi, sau đó quay sang phân phó mười chín tên thực vật bên cạnh:

- Đi thôi, chúng ta trở về.

Nói xong, hắn lập tức xoay người đi ra hang động, vội vàng chạy tới lối ra.

...

Đường đi rất thuận lợi, không hề gặp phải ma thú.

Khi Lâm Hữu bước qua cửa hang và đi ra bên ngoài, tất cả người xung quanh đã sớm chạy vô tung vô ảnh, chắc bọn hắn bị dọa chạy bởi động tĩnh vừa rồi.

Có điều như vậy cũng tốt, sẽ không có người phát hiện hắn thành công đi ra hang động.

Sau khi xác định phương hướng, Lâm Hữu nhanh chóng trở về lãnh địa, mà sắc trời cũng chầm chậm tối xuống.

…………

Đảo mắt, một đêm vừa qua đi.

Đã hai ngày kể từ khi xử lý xong chuyện ban thưởng cho những người trên bảng xếp hạng, mà hôm nay vừa lúc là ngày thứ ba.

Dựa theo kinh nghiệm lần trước, chắc phải chờ tới tối mới nhận được ban thưởng, cho nên Lâm Hữu cũng chẳng nôn nóng lắm.

Hắn chỉ đơn giản đứng dậy xuống giường, nhìn thoáng qua bảng xếp hạng ngày hôm nay.

Số một: Duẫn Thiên Ca 【 Cấp năm: hệ ác ma 】

Số hai: Lâm Hữu 【 Cấp năm: hệ thực vật 】

Số ba: Bạch Hải Đường 【 Cấp năm: hệ thiên sứ 】

Số bốn: Đông Phương Hạo 【 Cấp năm: hệ nhân hình 】

Số năm: Viêm Vũ 【 Cấp năm: hệ nguyên tố 】

……

Năm người đứng đầu ngoại trừ kẻ thứ tư, mấy người còn lại đều là mấy gương mặt cũ rích. Lâm Hữu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn vì chuyện này.

Bởi vì hiện tại, trên cơ bản đội quân tiên phong đã tuyển đủ binh chủng cấp năm, chiến lực chỉnh thể gần như đã được định hình, rất khó để tăng vọt lên nhanh chóng.

Ngoại trừ nhận được binh chủng cực mạnh, hoặc luyện binh chủng lên cấp sáu.

Thế nhưng muốn luyện binh chủng lên cấp sáu, đúng là nói dễ hơn làm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK