Hắn cao lớn, cho nên khi Khương Tú Nhuận mặc vào liền giống như hài nhi mặc trộm quần áo của người lớn. Tay áo thật dài được cuốn lên, vạt áo cũng quét đất, nếu đứng từ xa nhìn lại, ngược lại có thể nhìn thấy dáng người lung linh tinh tế của nàng, khi lại gần, chợp chờn thanh phóng, tất nhiên cũng có thể nhìn thấy vải dệt mềm mại hiện lên khe rãnh đồi núi chập trùng.
Không nghĩ tới nàng mặc trường bào của mình, dáng người nhỏ bé lọt trong y phục, lại lộ ra vẻ phong lưu như vậy...
Điện hạ nhất thời thấy mê say, một đôi mắt đen nhánh không che được dục. vọng.
Khương Tú Nhuận sau khi ngồi xuống, cẩn thận từng li từng tí kiểm tra chính mình một chút, cảm thấy không quá mức lộ liễu, trong lòng cũng dần dần thả lỏng, chỉ cầm một xiên thịt nướng lên, đưa tới bên miệng Phượng Ly Ngô nói:
- Cái này phải ăn khi còn nóng, đừng để nguội, thịt sẽ không còn thơm ngon nữa.
Phượng Ly Ngô cắn một miếng, sau đó dùng thìa múc một muỗng mận thị nữ mới bưng lên, lột bỏ vỏ, lấy mật ong trộn lẫn băng đút cho nàng ăn.
Để Thái tử đích thân bón đồ ăn, quả thực có chút phạm thượng.
Thế nhưng món ăn mát lạnh kia quá mê người, Khương Tú Nhuận nhất thời mắt lom lom. Cũng không nghĩ tới giữa mùa hè nóng nực này, lại còn có đồ vật quý giá như vậy, không nhịn được, liền há mồm ăn một miếng.
Thịt quả mận trộn với vụn băng lấy từ hầm băng ra, bên trên còn rưới mật ong, ăn một miếng quả thực khiến người ta hạnh phúc chẳng muốn ăn cơm nữa. Khương Tú Nhuận ăn xong một miếng, mắt cũng sáng lên. Thế là Thái tử tiện tay nhận lấy chén băng, chính mình múc một miếng ăn.
Món này vốn là Phượng Ly Ngô cố ý sai người chuẩn bị cho Khương Tú Nhuận. Nhưng khi thấy nàng ăn ngon như vậy, cũng không chịu nghiêm chỉnh ăn cơm, hắn lại sai người mang xuống, nhíu mày nghiêm mặt nói:
- Hầm băng trong phủ cô còn ba khối băng lớn, mỗi ngày đều đưa tới cho nàng ăn, mà sao vẫn tham ăn đồ lạnh như vậy? Ăn rồi liền không bỏ được? Ăn hết chén cơm kia đi, ngày mai lại ăn món này tiếp.
Khương Tú Nhuận lúc này mới bất đắc dĩ buông bát băng vụn ra, chậm rãi ăn từng miếng cơm nhỏ.
Phượng Ly Ngô phân phó thị nữ múc cho Khương Tú Nhuận một bát canh nóng bí đao nấu với tôm bóc vỏ ủ ấm dạ dày, rồi nói:
- Nàng cứ không chịu nổi nóng, ở trong thành Lạc An cũng là chịu nổi. Hai ngày nữa Cô cũng phải xuất phủ đi nghiệm thu đường sông mới xây dựng, vừa vặn đi về hướng Thuận Đức, ở đó gần vùng sông nước, khí hậu mát mẻ hơn kinh thành Lạc An nhiều, nàng cũng theo Cô qua hành cung bên đó ở lại vài ngày, vừa vặn tránh nóng luôn.
Khương Tú Nhuận nghe vậy trong lòng cũng động, cảm thấy đúng là chuyện tốt.
Thân là con tin, không thể mua phủ trạch ruộng đồng ở Lạc An. Thế nhưng Thuận Đức giáp ranh với Cao Ly, nếu có cơ hội, ở Cao Ly nàng muốn mua vài mẫu đất.
Nàng vốn là chất tử, không nơi nương tựa, Khương Tú Nhuận hiện tại ngoại trừ huynh trưởng và tẩu tử, thì thứ nàng yêu nhất là tiền. Đáng tiếc làm phụ tá của Thái tử, chủ tử keo kiệt, nàng cũng không có biện pháp kiếm được nhiều bạc.
Mà Khương Chi là quý công tử không dính khói lửa trần gian, Khương Tú Nhuận cũng sẽ không muốn làm phiền ca ca vì những thứ ngoài thân, mỗi tháng đều đưa bạc tới phủ chất tử.
Sau này huynh trưởng Khương Chi cưới Ổn nương vào cửa, hết thảy vẫn như cũ.
Khương Tú Nhuận trước đó vài ngày đi thăm huynh trưởng mới đột nhiên phát hiện, tẩu tẩu thế nhưng lại tiết kiệm, dùng váy cũ ngắn sửa thành váy lót bên trong.
Đám phú hộ người ta, y phục có khi chỉ mặc qua giặt một hai lần, màu cũng phai đi, không có thể diện, cho nên mỗi một bộ y phục không quá một tháng đã bỏ đi may bộ mới.
Tiền tiêu hàng tháng của mình ở phủ Thái tử cấp cho, hơn phân nửa đều đưa tới phủ chất tử cho huynh trưởng. Nhưng sau khi Ổn nương vào cửa, tựa hồ không có thêm một bộ y phục mới nào cả, ăn mặc chi phí trong phủ cũng tính toán tỉ mỉ. Khương Tú Nhuận nghĩ có lẽ do mình đưa quá ít tiền, cho nên Ổn nương mới bó hẹp túi tiền, cần kiệm sống qua ngày.
Thế nên nàng liền đưa số vàng mà mình tiết kiệm được cho Ổn nương nhìn, cũng giao cho nàng xử lý.
Ổn nương sau khi xem xong, liền giật nảy mình.
Chỉ cảm thấy tiểu thúc quá tín nhiệm mình, nhiều vàng như vậy, mà có thể giao cho nàng quản lý.
Kỳ thật Khương Tú Nhuận đưa ra cho Ổn nương trông coi chỉ là một nửa gia sản của nàng. Nàng sở dĩ giao cho tẩu tử, một là vì Ổn nương trời sinh chính là một thương nhân,cho nên khi giao bạc cho nàng kinh doanh, so với mình quản lý có khi còn tốt hơn. Thứ hai, nàng ấy đã thành thân với huynh trưởng, chính là người một nhà, cũng không cần quá đề phòng.
Huynh muội bọn họ thân ở kinh thành nếu như lục bình không rễ, Ổn nương là người thông minh nhưng lại chịu gả cho huynh trưởng, cho nên chính là muốn cùng huynh trưởng chung sống.
Trong phủ chất tử không có trưởng bối, chuyện lớn chuyện nhỏ toàn bộ đều nhờ Ổn nương một tay lo liệu. Đã như vậy, cũng nên đưa một phần gia sản cho tẩu tử an tâm, không cần vì lo lắng kế sinh nhai mà hao phí tâm huyết. Tối thiếu nhất, có thể an tâm sinh con dưỡng cái, không cần quá tiết kiệm.
Kết quả khi nàng đưa gia sản của mình ra, khiến cho Ổn nương giật mình, nói cái gì cũng không chịu tiếp nhận nhiều vàng như vậy, về sau do Khương Tú Nhuận kiên trì, nên nàng liền nói với tiểu thúc, hắn bây giờ vẫn còn đọc sách tại thư viện, chưa thành gia lập thất, sau này cưới nương tử còn cần dùng tiền.
Nàng cùng Khương Chi chính là huynh trưởng tẩu tử của Khương Hòa Nhuận, ăn mặc sao có thể dùng tiền của đệ đệ được? Cho nên số vàng này, đặt ở đây sẽ do nàng quản lý giúp tiểu thúc, sau này khi tiểu thúc thành thân, số vàng này sẽ giao lại cho đệ muội xử lý.
Khương Tú Nhuận nghe vậy cùng cười khổ. Bởi vì chuyện mình nữ giả nam trang liên đới quá lớn, nên nàng cũng sợ hù dọa Ổn nương, nên giấu diếm không nói, kết quả tẩu tử nhìn xa thật, còn muốn giúp mình tích lũy tiền để cưới vợ.
Thế nên nàng dứt khoát nói, hỏi tẩu tử có phải tiền bạc trong phủ không đủ dùng, nếu không đủ, cũng đừng ngại nói với nàng.
Ổn nương lúc này mới chợt hiểu tiểu thúc vì sao lấy tiền đưa cho mình, chỉ cười nói, tiền nàng đưa mỗi tháng đều đủ để chi dùng, chỉ là nàng cảm thấy cái gì nếu có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm, góp nhặt chút tiền vốn để mở hiệu buôn bán.
Hóa ra tiền tiêu mỗi tháng, Ổn nương đều tiết kiệm được hơn một nửa, tích cóp trong một vò rượu cũ, bình rượu nhét gần đầy rồi.
Mới có mấy tháng, mà đã được cả một chum nhỏ. Mà Ổn nương dự định dùng số tiền này để mua đất.
Nhưng bởi vì Khương Chi là chất tử, cho nên không mưa được đất ở Đại Tề. Nàng dự định tìm người có thể tin tưởng được, mua chút đất đai màu mỡ, sau đó cho thuê lại. Dù sao cũng tốt hơn là miệng ăn núi lở, trong lòng cũng không an tâm.
Lời này của Ổn nương, quả thực khiến Khương Tú Nhuận hiểu ra.
Kiếp trước cảm giác không nơi nương tựa, đã ảnh hưởng quá lớn với Khương Tú Nhuận. Cho nên sâu trong nội tâm của nàng, giông như thỏ sợ chó săn, luôn có cảm giác hoảng sợ bữa nay lo bữa mai. Trong lòng luôn luôn nghĩ đến một khi có được cơ hội, co cẳng liền muốn chạy.
Thế nhưng hiện tại, cùng kiếp trước khác biệt quá lớn, ca ca cũng đã thành gia tại Lạc An.
Còn bản thân mình phụ thuộc vào Thái tử, mặc dù có bệnh háo sắc, thế nhưng mình tự làm chủ được bản thân, Thái tử cũng không quá câu thúc ép buộc nàng.
Cho nên nàng trên danh nghĩa mặc dù thay thế tên tuổi Dao cơ, thế nhưng lại tự do ra vào phủ Thái tử.
Không giống như kiếp trước, Tần Chiếu mặc dù bị Tần gia cấm đoán, nhưng lại không chịu buông tay, giam cầm mình ở ngoại trạch làm ngoại thất, thân phận xấu hổ, ngày ngày phải tiếp nhận Từ thị huấn đạo, hơn nữa Tần gia cũng thường phái người tới phiều nhiễu nhiếc móc.
Cho dù sau đó nàng có nhiều tiền, tự mình tận lực giao tế với giới quý tộc, phụ họa lấy lòng người ta, nhưng cũng chỉ là ngồi nghe các phu nhân nghĩ một đằng nói một lẻo, người sau chế nhạo người trước.
Bây giờ nàng, tối thiểu nhất trước mặt người khác là thiếu phó được Thái tử sủng ái. Trong thành Lạc An lại là thiếu niên lang có tài được Mộc Phong tiên sinh thưởng thức. Đâu còn giống như con thỏ bị hoảng sợ như kiếp trước, luôn luôn nghĩ cách để thoát thân?
Chẳng bằng học theo tẩu tẩu, đưa tiền bạc tới quốc gia khác kinh doanh, tận lực mình còn được Thái tử ân sủng, để cho mình thành kẻ phú khả địch quốc.
Nghĩ như vậy, cho nên khi Thái tử muốn đưa nàng đi tuần sát kênh đào, vừa vặn nàng có thể tìm kiếm điền sản thích hợp, sau đó mua lại. Hàng năm cho thuê, tiền lời so với cho vay còn ổn định đảm bảo hơn nhiều.
Vì thế nàng lập tức gật đầu đáp ứng.
Phượng Ly Ngô thấy nàng vui vẻ như thế, ngược lại cảm thấy tâm tư của mình chiếm được niềm vui của giai nhân, trong lòng cũng vui sướng. Thái tử đưa tay kéo tay Khương Tú Nhuận, đòi hôn.
Năm lần bảy lượt bị Thái tử cuốn lấy không xong, Khương Tú Nhuận liền có chút cam chịu nghĩ thoáng.
Bất quá là quân tử cầu sắc, nàng cầu bảo mệnh cầu an ổn. Bây giờ đã đội lên cái mũ trắc phi, cho nên phải đưa chút ngon ngọt cho phu quân danh nghĩa một chút mới ổn.
Dù sao lúc trước bỏ tiền ra mướn người khiêng kiệu từ thiên môn vào phủ, cũng là Thái tử bỏ vốn a.
Hơn nữa bề ngoài Phượng Ly Ngô cũng tuấn mỹ, nếu như không va chạm tới uy nghi trữ quân, thì cũng là mỹ nam tử lỗi lạc, anh tuấn lay động lòng người.
Có khi nhìn hắn vội vàng cọ cọ lên người mình, giống như một thiếu niên lang vừa mới biết yêu. Bực nam tử mị sắc thế này, nếu như về sau mình có được núi vàng biển bạc, cũng muốn công khai quảng nạp nam sắc, khi đó không biết bao nhiêu tiền mới có thể cầu được nam tử cực phẩm như thế này.
Giống bây giờ không cần tiền mà được hưởng thụ, suy nghĩ kỹ một chút, liền có mấy phần cảm giác chiếm được tiện nghi.
Nhân sinh kiểu này, không thể nghĩ quá rõ ràng, nếu không là tự chuốc khổ vào người.
Suy nghĩ lệch lạc kiểu như vậy, cho nên nàng cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình đúng là không tồi.
Dưới giàn nhỏ, từng chùm sáng vụn vặt rơi xuống, dưới trời chạng vạng, gió đêm quét tới, Khương Tú Nhuận bạo gan, cùng thái tử môi lư.ỡi dâ.y dưa, giống như đám quý tộc Lạc An hưởng lạc thú vậy.
Phượng Ly Ngô không biết suy nghĩ trong lòng Khương Tú Nhuận như vậy, chỉ cảm thấy nữ tử này hôm nay nhu thuận động lòng người, thân hình dáng vẻ cũng chân thực làm cho lòng người ngứa ngáy, liền đưa tay ôm nàng vào lòng, bước nhanh về phía thư phòng.
Nhưng vào lúc này, Khương Tú Nhuận đột nhiên hoảng sợ cứng đờ thân thể, bên tai thái tử nói thật nhỏ:
- Ở lầu giả sơn bên trên, có người đang nhìn về chỗ này...
Phượng Ly Ngô nghe vậy ngẩng đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên nhìn thấy ở phía xa trên núi giả có ánh đèn nhoáng lên một cái.
Nhìn phương hướng kia, ước chừng là trạch viện của Điền cơ. Xem ra là có người một mực đứng ở hòn giả sơn theo dõi động tĩnh bên này.
Bất quá nơi này là phòng ngủ, không giống thư phòng ngay gần kế bên viện của Điền Cơ.
Cho dù nàng ta cực lực nhìn ra xa, dưới ánh hoàng hôn, cũng chẳng nhìn ra được cái gì.
Nhưng dù như vậy, nghĩ đến có người nhìn trộm tẩm viện của mình, cũng khiến người ta mất hứng. Thái tử nhíu chặt lông mày, thực muốn nhanh chóng giải quyết khốn cục, đuổi Điền Cơ khỏi phủ.
Trong lúc nhất thời, Khương Tú Nhuận bị kinh sợ, không còn có tâm tư chơi đùa, mau chóng trở lại trong phòng, đổi về y phục của mình, sau đó quay về viện của mình.
Bị kinh hãi một phen, nàng lại âm thầm nhắc nhở bản thân mình- nam nhân này dù tốt, cũng không phải là của một mình nàng, cho nên dù cho không, cũng không cần!