Khi vừa rời khỏi rạp chiếu phim cũ, Phương Thành Nam đi chậm một bước chờ Giải Dương rồi nói: “Tôi không thể lấy được vai này”
Giải Dương không biểu cảm đáp: “Tiền bối không cần bi quan như thế đâu.”
Phương Thành Nam bình tĩnh lại.
Giải Dương tăng tốc muốn đi trước một bước.
“Đúng thật Mộc Chu Dịch nói chuyện của cậu cho tôi” Phương Thành Nam tiến thêm một bước nhỏ giọng bảo khách mời của show có thể đổi từ Mộc Chu Dịch sang cậu.
Giải Dương dừng lại, cuối cùng cũng nhìn Phương Thừa Nam. Cẩn thận nhìn biểu cảm của gã, nhướng mày, tiếp nhận ý tốt của gã nói: “Tôi không rảnh để tham gia, đổi thành Kha Lam đi”
Phương Thành Nam sững sờ, lúc sau phức tạp nhìn Giải Dương một cái rồi lập tức đáp: “Ok, tôi sẽ trao đổi với nhóm chương trình”
Cậu chủ động vươn tay ra bắt tay với gã.
Phương Thành Nam lại sững người, sau đó duỗi tay ra bắt lại nói: “Chúc Dương Hành, dương hành thiên hạ.”
“Cảm ơn, khó trách tiền bối leo lên được đỉnh lưu” Giải Dương mỉm cười, dùng dị năng của mình dọn sạch tàn dư bàn tay vàng trên người Phương Thừa Nam, sau đó rút tay về ẩn ý nói: “Sau này tiền bối nhớ đề phòng với mấy cô gái thích gây sự nhé” nói xong cậu bước nhanh ra chỗ Tần Thành.
Sau khi lên xe, Giải Dương bảo Ngô Thủy lái xe đến Vinh Đỉnh, sau đó lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn WeChat cho Cừu Hành.
Giải Dương: Em đến chỗ của anh có tiện không?
Mấy giây mà anh đã trả lời: Không tiện.
Giải Dương: Vậy thì em về Dương Hành vậy.
Một lúc sau, điện thoại rung lên.
Cừu Hành: Qua đây.
Giải Dương hài lòng đặt điện thoại xuống.
Sau hàng chục phút, xe dừng lại ở bãi đậu xe của Vinh Đỉnh. Giải Dương đi thang máy chuyên dụng lên tầng chín.
Thang máy mở ra.
Trong phòng khách, Cừu Hành đang ngồi trên ghế sô pha trong tay anh cầm một tập tài liệu, anh trông giống như “Tôi rất bận, có chuyện gì thì nói nhanh lên!”
Giải Dương bước tới và ngồi xuống.
Cừu Hành không thèm nhìn lên chỉ nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Giải Dương nhìn qua tách trà mới pha trên bàn và đồ ăn nhẹ bên cạnh, cậu biết ý tự tót cho mình một tách trà, trả lời: “Có, muốn nhờ anh thuê cho em một phòng, dùng để đàn piano.”
Anh lập tức cau mày nhìn qua và nhắc lại: “Thuê?”
“Vầng, thuê chứ sao nữa, anh chả bảo nhiều lần mối quan hệ giữa hai tụi mình là người thuê với chủ nhà à?”
” … “
Cừu Hành vứt đống giấy tờ mà anh dùng để giả vờ bận rộn sang một bên, nhìn thẳng vào cậu nói: “Da mặt dày của em trong quá khứ đâu?”
“Thì hiểu rồi” Giải Dương đặt tách trà vừa uống xong đứng dậy bảo: “Bây giờ em sẽ đi mua đàn và chọn phòng, cám ơn tấm lòng hảo tâm của anh, đang bận thì cứ làm đi, em đi trước” nói xong rời đi mà không thèm nhìn lại.
Cửa thang máy từ từ đóng lại.
Cừu Hành hoài nghi nhìn vào thang máy, một lúc sau, anh nhìn sang Hà Quân đang đứng như một bức tường treo trong góc và bảo: “Em ấy có ý gì thế? Người thuê nhà và chủ nhà? em ấy có biết không…… Sao lại như thế này nhỉ?
Hà Quân đăm chiêu suy nghĩ rồi bảo: “Cậu chủ… Chắc là cậu ấy nhớ cậu, sau đó bịa vài lý do đến gặp ông chủ, nhưng do ông chủ nhìn thấu được ý đồ lên cậu ấy ngại ngùng…. Cho nên——”
Cừu Hành ảm đạm nói: “Trông tôi có giống thằng ngu không?”
“Thì … Cậu chủ đang cố tình chọc ngài tức giận ạ” Hà Quân nói sự thật.
Cừu Hành cúi mặt im lặng một lúc, trả lời: “Sao có thể, tôi có làm gì em ấy đâu nhỉ?….. Chắc đang thời kỳ nổi loạn! Sao hai mươi tuổi rồi mà thời kỳ này vẫn chưa hết thế? Sao dậy thì muộn vậy? đem mấy cái trà này ra ngoài đi mau lên!” Sau đó cầm mấy tờ văn kiện đi vào văn phòng.
Hà Quân: “…”
……
Tối hôm đó, Giải Dương ở trong phòng khách chờ anh tăng ca về muộn, cậu bĩnh tĩnh bước tới nắm tay Cừu Hành sau đó đi mất hút, không đợi anh chúc ngủ ngon hay gì gì đó luôn.
Cừu Hành nghẹn họng, nhìn chằm chằm vào góc cầu thang nơi có ai, hít một hơi thật sâu.
Sáng hôm sau, cậu không đến phòng anh.
Những ngày sau đó, buổi sáng cậu không thèm sang phòng anh nữa. Chỉ nắm tay anh lúc buổi tôi, sau đó cũng đi mất hút, không bao giờ ở lại thêm một chút.
Sắc mặt Cừu Hành ngày càng đen xì, anh muốn hỏi cậu nhưng lại không biết nói cái gì, dù sao Giải Dương không phải bơ luôn anh chỉ là không thân mật như trước kia nữa thôi.
Mà cả hai cũng rất bận nữa, hoặc người này về muộn hoặc là người kia về muộn. Mỗi ngày, chỉ nói được vài câu trước khi ngủ hoặc lúc bữa sáng, không có thời gian ngồi nói chuyện với nhau.
Nháy mắt phát đã qua một tuần, sau cái ngày kết thúc tiệc tối giao thừa của đài truyền hình thành phố b, Giải Dương chờ kết quả thử vai bên đạo diễn Chu.
Giải Dương nhìn bản mặt vui vẻ của Tần Thành, hỏi xác nhận: “Được rồi? Tôi lấy được vai diễn rồi?”
“Đúng vậy, tí nữa sẽ đánh một bản hợp đồng gửi đi càng sớm càng tốt. Phim dự kiến khởi chiếu bấm máy vào tháng 4 năm sau, đạo diễn Chu yêu cầu tất cả các diễn viên phải đến địa điểm quay phim để thích nghi một khoảng thời gian trước khi bấm máy, cho nên chậm nhất là cuối tháng ba cậu phải vào đoàn phim.”
Giải Dương vẫn cảm thấy không chân thật, nghĩ chắc bài hát của cậu làm ông ta cảm động đáp: “thế thì thời gian phát hành weibo phải điều chỉnh”
Ban đầu là, sáng tác Album thì là năm tới, nhưng nếu có phim rồi thì sẽ bạn va chạm lịch trình.
Tần Thành: “Thời gian quay bộ này ngắn nhất là 4 tháng, quay xong phải chỉnh sửa, chờ đến khi chiếu chắc là năm sau đó, cậu không thể cả một năm mà không có tác phẩm được, tôi nghĩ cậu nên sáng tác Album sau khi phim quay xong”
“Vậy thì không trì hoãn nữa, trước tiên là bài hát mới của Album được chuẩn bị tốt, còn có Long Thụ Vưu hỗ trợ lên thu âm chắc cũng nhanh thôi, nhưng mà tôi không thể tham gia quay tất cả MV được”
Tần Thành nhíu mày nói: “Không sao, MV có thể mời diễn viên qua quay, cậu chỉ cần mấy cảnh hát nhép đơn giản thôi, xắp sếp như thế ok không?
Giải Dương gật đầu.
Sau một vài ngày bận rộn với công việc, cậu cuối cùng đã hoàn thành tất cả các công việc của cậu, quay qua tập trung cho cuộc họp thường niên của công ty. Trên mạng, David TV cũng lần lượt bắt đầu quảng bá bữa tiệc đêm giao thừa.
Vào ngày thứ hai sau khi cuộc họp thường niên kết thúc, Giải Dương và Cừu Hành bắt xe đến viện dưỡng lão để cùng mẹ đón năm mới.
Trên đường đi, Giải Dương chán nản lướt Weibo, sau đó ngoài ý muốn nhưng cũng không ngạc nhiên khi tên của Mộc Chu Dịch đã nằm trên hot search.
#Mộc Chu Dịch hát (Hoài Niệm Cố Thổ)#.
Sau khi ấn vào chủ đề đó, cảnh quay buổi diễn tập do truyền hình vệ tinh Thành phố Z đăng vào buổi sáng xuất hiện ở đầu trang. Giải Dương phát hiện đã cắm tai nghe, lập tức bấm vào video hậu trường.
Video có hơi tối, cậu thấy Mộc Chu Dịch mặc một chiếc váy kín đáo đứng ở trung tâm nói chuyện với người dẫn chương trình, trên sân khấu chỉ có một vài ánh đèn gần được bật sáng, sau đó Mộc Chu Dịch cầm micrô nhắm mắt ngâm nga vài từ.
Giọng nữ lạnh lùng mềm mại truyền ra, giống như băng tuyết gõ trên mặt cửa sổ, làm cho não người ta tê dại, dường như tâm cũng bị chấn động. Một hiệu ứng âm thanh tuyệt vời được kết hợp vào đúng thời điểm và sau đó trên màn hình có một nhãn dán cảm xúc của một nhân vật phản diện trong phim hoạt hình đang vỗ tay hoan nghênh.
Các tin ngoài lề kết thúc.
Giải Dương vận sức một hồi để xua tan cảm giác khó chịu sau khi nghe thấy giọng của Mộc Chu Dịch, tháo tai nghe ra bấm vào bình luận xem.
Có rất nhiều bình luận bất ngờ dưới tin này, có dấu răng rõ ràng của bọn thủy quân, nhiều người bình luận rằng họ không ngờ Mộc Chu Dịch lại hát hay như thế, họ nói rằng cô ta trông điềm tĩnh và trầm hơn trước, thông cảm cho scandal vừa qua của cô ta còn động viên hãy vui lên.
Có những người qua đường bình luận vu vơ không thích Mộc Chu Dịch thì cũng bị gán cái mác hung hăng.”
“Tình trạng sức khỏe của mẹ gần đây khá lên, thời gian hồ đồ mỗi ngày một ít đi.”
Giải Dương hoàn hồn lại, đặt điện thoại xuống, nhìn Cừu Hành bên cạnh.
Anh không nhìn cậu mà ánh mắt rơi vào tờ tạp chí trên tay, nghiêm nghị nói: “Giải Dương, tôi hy vọng em chưa quên hợp tác giữa chúng ta.”
Giải Dương hiểu ý, đáp: “Đương nhiên, em Không quên, em là được dì mua cho anh về giải xui … chồng. “
*Xung hỉ: giải xui
” … “
Cừu Hành khó chịu thay đổi tư thế, vẫn không rời mắt khỏi tạp chí, duy trì giọng điệu nghiêm túc, nói: “Đúng vậy, tương lai sống với mẹ một khoảng thời gian thì tôi hy vọng em có thể hợp tác một chút…. làm tốt nghĩa vụ làm một người chồng giải xui.”
Cậu muốn cười mà cố nhịn, nói: “Chuyện đương nhiên, nhưng mà đây là lần đầu tiên em làm chồng giải xui cho người khác đấy! không biết mình phải thực hiện nghĩa vụ gì với tư cách là bên B hết, mong anh nào đó ở bên A có thể nói cụ thể cho em được không?”
Tất nhiên là anh đang đợi nhất chính là câu này rồi, làm bộ như suy nghĩ vài giây sau đó dùng giọng điệu cao quý, quyến rũ và lãnh đạm: “Cũng…..không cần làm gì đặc biệt, ở trước mặt mẹ thì thân mật một chút, làm nũng… Khụ khụ…. tỏ ra yêu đương là được.”
“Anh bị cảm à?”
“Sao?”
“Em nghe thấy anh ho hoài”
“…..em thôi giả ngu đi! Những gì tôi vừa nói với em, hiểu không? “
Giải Dương gật đầu ngay lập tức, và đáp: “Em hiểu.”
Thấy cậu dứt khoát đồng ý nhanh như thế anh lại thêm nghi ngờ, cau mày nhìn cậu hỏi: “Em thực sự hiểu?”
Cậu đột nhiên nắm lấy tay anh đang đặt trên đùi mình, sau đó từ từ đan ngón tay của mình vào ngón tay của anh, siết chặt và giơ lên.
Mắt nhìn anh “Thân mật một tí?”
Tim của Cừu Hành đập dữ dội, nhìn thẳng vào cậu, di chuyển ngón tay, cẩn thận và ngập ngừng siết chặt lại một chút, sau đó với vẻ mặt bình tĩnh, anh thu lại ánh mắt, khen cậu “Làm rất tốt”
Giải Dương tiến lại gần bên anh.
Cả người của người kia nghiêng người, mặc dù chỉ là cánh tay chạm vào cánh tay, nhưng … Hầu kết của anh trượt lên xuống, nghiêng đầu nhìn Giải Dương, thấp giọng khó hiểu nói: “Sao vậy?”
Giải Dương nhận ra tay mình bị đột nhiên nắm chặt, cậu hài lòng cười toe toét, ngồi thẳng dậy rụt tay lại hứa: “Em biết phải làm như nào mà, đừng lo, mấy ngày ăn tết em sẽ hoàn thành nghĩa vụ một cách xuất sắc.”
Cừu Hành suy sụp, nhìn bàn tay mình bị người ta buông ra, nhìn khoảng cách giữa hai người, rồi lại nhìn vẻ mặt giải quyết mọi chuyện như kinh doanh, da mặt giật giật, nín thở, cầm tạp chí lên.