• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ruby."

"...Vâng."

"Em hỏi chị chuyện gì đã xảy ra vậy. Em không hiểu được tình hình lúc này."

Lưỡi tôi tê tái và cơn buồn nôn lại ập tới.

Em không cần phải xác nhận lại việc vô dụng này đâu.

"Tha... uhu, oaoaoa~"

Ngay lúc đó.

Trong bầu không khí đột ngột trở nên nghiêm trọng, cô bé Leah chỉ muốn tìm lại chiếc kẹp tóc của mình, dừng lại nhìn chúng tôi và bật khóc.

Có vẻ như em ấy thực sự rất sợ.

Tôi cũng muốn khóc cùng cô bé.

Nhưng nếu tôi rơi nước mắt tại đây, thứ tôi nhận lại sẽ là một sự tồi tệ.

Tôi muốn xây dựng một hình tượng là một người ngây thơ vô tội chứ không phải là một kẻ trơ tráo ngu ngốc.

Tệ hơn nữa, vụ đầu độc chết tiệt kia cũng sẽ góp phần tạo nên một bức tranh rõ ràng về việc ai là hung thủ và ai là nạn nhân.

Ngài Ivan có vẻ thích thú với cuộc hỗn loạn bất ngờ này.


Và ngay khi Leah bắt đầu bật khóc, tâm trí của ngài ấy đã bị lôi về.

Nếu tôi không phải là người bị vướng vào cái tình huống trớ trêu này, tôi sẽ vô cùng xúc động trước hành động anh em tình thương mến thương của ngài Ivan.

"Gì thế... Leah, Leah à. Này, sao tự dưng lại khóc thế này?"

"K - Kẹp tóc, kẹp tóc của em, kẹp tóc của em, chỉ tại vì em, uhuhuhu!"

Leah đáng thương dường như đang nghĩ rằng tôi và Flaya đang tranh giành chiếc kẹp tóc xinh xắn của cô bé. Ước gì chuyện này diễn ra theo cách đấy.

Ellenia vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi, chờ đơi câu trả lời.

Ngài Ivan vụng về vuốt vuôt smais tóc vàng nhạt của mình, hướng mắt về phía tôi.

"Ôi trời ơi. Đã có chuyện gì xảy ra vậy, thư Phu nhân?"

Tôi nuốt nước bọt khi nghe thấy chất giọng trầm thấp của ngài ấy.

Có lẽ là do tôi chỉ nhìn thấy những hành vi bạo lực thông thường của ngài, nhưung ngài ấy như biến thành một con ngừi khác khi cư xử một cách điềm tĩnh vậy.


"Phu nhân?"

Trong sự im lặng kéo dài của tôi, ngài Ivan tiếp tục nhấn mạnh thêm lần nữa. Ánh mắt của ngài ấy hơi thay đổi, có lẽ là chuyển sang tức giận.

Khi nhịp tim của tôi đập nhanh như một chú thỏ chạm trán với một con cáo, sự hoảng loạn và trông rỗng rơi mạnh xuống đầu tôi.

Đây là điều mà Flaya đã cố nói với tôi.

Ngay từ đầu, cô ta sẽ không gặp rắc rối,

Bất kể tôi có ra sao, thì cuối cùng...

Chết tiệt, mình chỉ muốn sống thôi mà.

Mình không muốn chết.

Sao tất cả các người cứ dồn tôi vào chân tường vậy?

"Ruby, sao chị không nói gì?"

"Dừng lại đi, Ellen à. Chị không muốn thêm phiền phức nữa đâu. Chị nghĩ chắc là do Phu nhân quá hoảng hốt thôi. Ngài cũng nên rời khỏi đây rồi. Phu nhân đang rất bàng hoàng đấy."

Flaya nhẹ nhàng cắt ngang sự căng thẳng và đặt tay lên vai Ellenia. Đôi mắt của cô ta nhanh chóng lướt qua tôi một cái.


Thật nực cười, một cái nhìn chỉ trích, như thể đáng lẽ ra tôi phải là người hất trà vào cô ta.

"Huu... Anh, anh là đồ ngốc!"

"Hả, em đang làm gì thế hả? Cái con nhóc-!"

Leah đột nhiên cắn vào cổ tay anh trai mình khi đang quệt nước mắt. Cô bé vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé về phía ngài ấy.

Cô bé muốn anh mình cúi gần xuống.

Ngài Ivan càu nhàu nhưng vẫn khuỵu một gối xuống.

Ngài ấy đang làm gì vậy?

Trong khi Leah thủ thỉ vào tai ngài Ivan điều gì đó, mọi người  cũng nhìn về hướng khác.

Không biết đã nghe được cái gì, ngài Ivan gãi đầu và đứng dậy, tiến về phía tôi.

Không, sao tự nhiên ngài lại làm ta lo lắng thế?...

"Phu nhân, ta biết nàng không phải là loại người tuỳ tiện làm ra hành động như vậy. Có vẻ là đã có hiểu lầm, nàng có thể tiếp tục những gì nàng định nói không?"
Một giọng điệu dùng để dỗ dành trẻ con.

Gần giông svowis một lời thầm thì.

Những gì tôi định nói trước đó có lẽ sẽ chẳng thay đổi được điều gì cả.

"Ta sẵn sàng can thiệp vào việc này, nhưng ta muốn chắc chắn rằng nàng không vướng vào rắc rối."

Ý ngài là gì? Ngài sợ là ta sẽ bỏ nhà thêm lần nữa sao?

Ngài sợ ta sẽ làm gì đó?

"Ta không làm bất cứ điều gì cả."

"Vâng...?"

"Ta không làm bất cứ điều gì cả và ta cũng sẽ không dự định làm bât scuws điều gì."

Tôi hé môi, cử động cái lưỡi đã tê cứng của mình.

Khi nói những lời này ra, cơ thể tôi run lên.

Điên rồi, mình thực sự điên rồi.

Ngài Ivan nhìn tôi với ánh mắt trống rỗng, sau đó nhìn về phía sau.

Ellenia vẫn không thay đổi nét mặt khó diễn tả ấy. Cô ấy đang nghĩ gì vậy?

"Ý Phu nhân là sao?"
"Ta không làm ra những chuyện vừa rồi..."

"Không phải, vậy là nàng đang nói rằng Tiểu thư Furianna đã dựng chuyện?"

Giưuax những lời xì xào, Flaya cong môi cười, như thể đang đợi chờ.

"Được rồi, xin hãy tiếp tục."

"... Flay, xử lý trang phục của chị trước. Cuộc gặp hôm nay kết thúc ở đây. Tôi nghĩ tất cả mọi người đã hiểu hết rồi."

Khi Ellenia quay lưng lại với tôi và rời đi, bầu không khí căng thẳng mới biến mết hoàn toàn.

Trong những lời chào ngại ngùng và khó xử, tôi choáng váng và cứ nhìn chằm chằm vào mấy đầu ngón chân của mình một cách cứng nhắc.

Những ánh mắt chòng chọc đâm vào đỉnh đầu tôi.

Không sao đâu, không sao đâu. Cuối cùng thì việc này cũng đã xảy đến, Chỉ một lần này thôi, ổn mà...

Tôi muốn tin rằng mọi chuyện sẽ như vậy.

__________

"Ta muốn thấy Dullahan ngay bây giờ quá."
Camu rêи ɾỉ, nắm lấy chân của một con Gnome và ném xuống đất.

Tiếng kêu cuối cùng của con Gnome đó thảm thiết vang lên.

"Triệu chứng điển hình của một kẻ cuống công việc."

Izek bình phẩm.

Anh lau thanh kiếm của mình bằng  một mảnh vải, dưới chân là một cái xác Gnome đang bắt đầu tan chảy như một cục nhờn nhớp nháp.

Cả ngày hôm nay, anh chỉ bắt được mấy con quái vật như này.

"Ta không nghĩ đấy là điều ngài sẽ nói đâu."

"Ít nhất thì ta biết tận hưởng khoảng thời gian thư thả này."

Bỏ ngoài tai những lời đánh giá khó nghe của Camu, Izek vẫn rạng rỡ như đang ở trong tâm trạng tốt.

Những ngày gần đây, Camu bắt gặp anh cười khá nhiều lần.

Thực sự không thể thích nghi nổi.

Ngẫm nghĩ lại, Camu xoa trán.

Có điều gì tốt đẹp vậy?

Từ bao giờ ngài ấy lại cảm thấy hạnh phúc về vợ mình vậy?
Ngài ấy chỉ muốn gọi anh là tên khốn khiếp kiêu ngạo, nhưng ngài biết điều đó sẽ chẳnh ảnh hưởng gì tới anh.

Bởi anh ấy đã quá già dặn để tự mình suy ngẫm.

"Mẹ kiếp, nếu lo lắng cho vợ mình như thế thì ngài nên lùng sục mấy con quái vật đấy và thanh toát tất cả để tránh đau khổ về sau. Dù sao thì chúng cũng chỉ là quái vật thôi. Ngài bị làm sao vậy?"

"Nếu như muốn thoát khỏi chúng thì chỉ cần loại bỏ lũ vớ vẩn này. Chúng đang đơn độc lẩn trốn, vậy thì chúng ta có thực sự cần phải thư giãn không?"

"Nhờ ơn ngài mà chỉ có vài người được tận hưởng kì nghỉ của họ thôi. Chỉ có lũ yếu kém mới giành hết việc nhà như mấy tên tham công tiếc việc, nên họ mới là những kẻ phấn khởi nhất."

Camu thường thể hiện niềm tự hào khi bản thân được đứng vào hàng ngũ tinh nhuệ ít ỏi.
Và sự kiêu hãnh đó được diễn tả bằng hành vi dè bỉu năng lực của các cộng sự khác.

Chỉ huy của họ, người tôn sùng lòng yêu nước nồng nàn và tình đồng chí sẽ móc nhiếc ngài ấy nếu nghe được điều này.

"Không hay ho chút nào khi gọi cộng sự của mình là lũ yếu kém."

"Ngài làm thế này không phải chỉ để đề phòng những con quái vật khác tấn công và tiêu diệt đám bạn của vợ ngài sao? Ngài để ý lũ quái vật trong bao lâu rồi? Chỉ là vì không muốn vợ mình bỏ nhà đi lần nữa sao?"

Nếu muốn nhận được sự thương hại, trước tiên hãy là người đã.

Camu nhớ rất rõ cảnh một phụ nữ săn trộm đã bị xử lý ngay trong cái ngày ả ta tìm thấy Rudbeckia ở trong khu rừng băng giá.

Hiệp sĩ Tôn giáo Britannia có quyền thay mặt nhà vua xử lý mọi tội nhân. Và kẻ săn trộm là một tội nhân nghiêm trọng.
Cánh tay của ả ta đáng lẽ ra là sẽ bị chặt đứt nếu như ả bị bắt giữ và giải đi theo đúng quy trình.

Tuy nhiên, Izek đã không chặt đi cánh tay của người phụ nữ đang điên cuồng cầu xin được sống.

Anh không gϊếŧ ả ta.

Anh cắt lưỡi và moi hai nhãn cầu của ả ta.

Lý do quá rõ ràng, nhưng Camu với tâm hồn mong manh dễ vỡ vẫn nôn nao khi hồi tưởng lại cảnh đấy.

Hơn thế, ngài ấy ngày càng trở nên xui xẻo.

Anh vốn là một tên khốn tàn ác, nhưng anh ấy lại yêu chiều vợ mình tới nức giả vờ rằng mình là một người dịu dàng và rụt rè.

"Nếu không hài lòng thì có thể nghỉ ngơi. Đừng có bám theo ta lảm nhảm."

"Aa, cái tên khốn si tình."

Galar ngồi hút thuốc lá cạnh tổ cây cách đó không xa.

Izek đến gần Galar, người đang ngồi như một con gấu. Anh rút một điếu thuốc là tương tự.
Mái tóc bạch kim đẫm mồ hôi tung bay trong gió.

(Chel: Má =))) tưởng tượng thôi cũng thấy đẹp trai rồi =)))) )

Sau đó, anh phấn khích cất lời: "Thật mừng khi con thằn lằn đấy vẫn bốc hơi. Nếu không thì chúng ta lại phải bắt sống nó và đưa vào trận đấu võ sĩ."

Có ánh cười mỏng manh ẩn hiện trong tròng mắt đỏ rực của anh, mồ hôi đọng trên hàng mi dài.

Ngay sau đó, một tiếng huýt sáo khe khẽ vang lên. 

Camu và Galar nhìn nhau một lúc.

Ánh mắt của Galar chứ đựng sự kinh ngạc.

Ngài ấy chưa bao giờ nghĩ rằng trong cả cuộc đời mình lại có thể nghe được tiếng huýt sáo của cái tên cứng đầu này. Đây quả là điều đáng tiếc cho những người không thể tận mắt chứng kiến việc này.

"Nói hay đấy. Nhưng nếu nó bò ra và tấn công thì không thoát khỏi kết cục bị gô cổ đâu đúng không? Nhắc đến trận đấu võ sĩ, ngài có nghĩ việc ngài tham gia thực sự là một điều tốt không?"
"Ta đoán là bụng dạ ta sẽ nôn nao khó chịu lắm nếu ta không vô địch lần nữa."

"Đừng có cợt nhả. Ngài sẽ chiến đấu với lũ quái vật để đảm bảo rằng đám bạn của vợ ngài sẽ không bị tiêu diệt à? Ngài định làm gì đây? Điều gì sẽ xảy ra khi Phu nhân kinh hãi khi chứng kiến điều đó?"

"...Gần đây ngài toàn lảm nhảm những điều kì lạ đấy."

Izek nheo mắt lại.

Môi anh ngậm lấy điếu thuốc. Khoé miệng nhếch lên thành một nụ cười.

_______________________

Chel: Ôi =))))) đúng là rơi vào conditinhiu nên ai rồi cũng khác thôi =)))))))) Tên khốn si tình nào đó ạ =)))))))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK