Chương 72
Chị An vừa nói vừa nhìn căn phòng trên lầu, không biết lúc này Mộc Mai có đỡ hơn chưa.
Sau khi Cố Văn nghe xong thì lại càng thêm lo lăng: “Sao cô ấy lại bị sốt, mà không có lệnh của tôi sao cô ấy lại đi làm sớm như thế?”
“Tối qua, ông chủ và bà chủ mời mợ chủ đến nhà chính dùng cơm, đoán chừng lúc đó đã nói chuyện này. Sáng sớm hôm nay cậu cả đưa mợ ấy đi làm.”
Giọng của của chị An có vẻ hơi do dự.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Nghe giọng điệu của chị An, Cố Văn cảm thấy có gì đó không đúng.
“Tôi cảm thấy dường như mợ chủ bị bắt nạt ở công ty nên mới ra như thế. Vả lại tính cách của mợ chủ cũng rất ngang bướng, dù bị oan ức gì cũng sẽ không chịu nói ra.”
Cuối cùng chị An cũng nói ra nỗi lo lắng của mình. Những người nhà họ Cố kia đều không phải người tầm thường, cho nên khó tránh khỏi sẽ bắt nạt Mộc trong công ty, lại bị trúng gió, bây giờ đang nằm trên giường nghỉ ngơi rồi ạ.”
Chị An vừa nói vừa nhìn căn phòng trên lầu, không biết lúc này Mộc Mai có đỡ hơn chưa.
Sau khi Cố Văn nghe xong thì lại càng thêm lo lăng: “Sao cô ấy lại bị sốt, mà không có lệnh của tôi sao cô ấy lại đi làm sớm như thế?”
“Tối qua, ông chủ và bà chủ mời mợ chủ đến nhà chính dùng cơm, đoán chừng lúc đó đã nói chuyện này. Sáng sớm hôm nay cậu cả đưa mợ ấy đi làm.”
Giọng của của chị An có vẻ hơi do dự.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Nghe giọng điệu của chị An, Cố Văn cảm thấy có gì đó không đúng.
“Tôi cảm thấy dường như mợ chủ bị bắt nạt ở công ty nên mới ra như thế. Vả lại tính cách của mợ chủ cũng rất ngang bướng, dù bị oan ức gì cũng sẽ không chịu nói ra.”
Cuối cùng chị An cũng nói ra nỗi lo lắng của mình. Những người nhà họ Cố kia đều không phải người tầm thường, cho nên khó tránh khỏi sẽ bắt nạt Mộc Mai.
Không chỉ là mợ chủ, ngay cả cậu hai khi ở công ty cũng có lúc bị xem thường, hiển nhiên nguyên nhân cũng bởi vì Cố Nam.
“Trong khoảng thời gian này giúp tôi chăm sóc cô ấy thật tốt.” Cố Văn nói xong thì cúp điện thoại, cũng không trả lời câu hỏi của chị An.
Sau khi chị An để điện thoại trong tay xuống thì bất đắc dĩ lắc đầu: “Thật không biết rốt cuộc cậu chủ đang bận chuyện gì, vợ của mình mà còn không biết chăm sóc thật tốt.”
Chị An rửa khăn mặt sạch sẽ rồi đem lên lầu, lại lau mình cho Mộc Mai lần nữa. Sau đó Mộc Mai từ từ mở mắt ra, giống như bị bóng đè không thể động đậy được.
“Nước…” Giọng nói của Mộc Mai trở nên khàn khàn.
Sau khi chị An nghe được thì lập tức bưng chén canh gừng lên, đỡ Mộc Mai lên: “Mợ chủ, bây giờ mợ đang sốt rất cao, tôi đã nấu cho mợ một bát canh gừng. Mợ uống chén canh gừng này đi, giữ ấm dạ dày để xua lạnh.”
Mộc Mai bị sốt cao đến mơ mơ màng màng nên không nghe chị An nói gì cả. Sau khi cô uống chén canh gừng chị An nấu xong lại nằm trên giường mà ngất đi.
Ngày hôm sau khi mặt trời lên cao, Mộc Mai mới từ từ mở mắt ra. Bây giờ đã là mười giờ sáng, Mộc Mai kêu thảm một tiếng: ‘Đã trễ như thế này rồi à!”
Mộc Mai vội vàng thay quần áo đi xuống dưới lầu, cô thấy chị An đang bận rộn dọn dẹp nhà cửa.
Nhìn thấy Mộc Mai, chị An hỏi: ‘Mợ chủ thức dậy làm gì?”