Trong lòng Quân Thường Hằng hốt hoảng, y lại muốn làm gì?
“Ha ha ha, Thượng Quan Khiêm, không thể tưởng tượng được ngươi hiện tại cũng biết nói dối.” Hạ Nhị Hà sửng sốt một hồi rồi trào phúng cười, giết người? Thượng Quan Khiêm, người như vậy cũng sẽ giết người? Được rồi, cho dù y có giết người nhưng mà mười vạn đại quân cũng không phải nói giết là giết? Cho dù giết mười vạn người thì dựa theo thời gian thì Thượng Quan Khiêm hẳn phải đang trên đường trở về chứ không phải đứng ở chỗ này mà nói dối. Hạ Nhị Hà y theo lẽ thường mà suy đoán. Còn nói Viêm Quốc trong hôm nay sẽ diệt quốc, Thượng Quan Khiêm nghĩ y là ai vậy, một lời có thể định tồn vong của một quốc gia sao.
“Tên của Khiêm ngươi không xứng để gọi.” Nghe Hạ Nhị Hà châm chọc, người khó chịu chính là Quân Hành Tuyệt, hắn vung ống tay áo lên, Hạ Nhị Hà lập tức văng về phía sau, đập mạnh vào cây cột đỏ trong đại điện, sau đó rơi xuống.
“Nhị Hà.” Dự Quốc công lo lắng kêu to.
“Tuyệt, nàng vẫn chưa thề chết.” Đối với hành động của Quân Hành Tuyệt, Thượng Quan Khiêm chỉ nói vậy.
“Ta biết, nàng không chết được.” Biết trò chơi của Khiêm vẫn chưa chấm dứt, hắn sao có thể để cho nữ nhân này cứ chết vậy được, như vậy là quá dễ dàng cho nàng rồi.
“Diêm La.” Thượng Quan Khiêm phân phó Diêm La – người nãy giờ vẫn luôn đứng phía sau mình nhưng lại bị người khác bỏ quên.
“Vâng, chủ nhân.” Diêm La bình tĩnh đáp lại, xuất hiện ở bên người Hạ Nhị Hà, đem nàng kéo tới trước mặt Thượng Quan Khiêm, không để ý tới tiếng kêu khóc đau khổ của nàng, không chút thương hương tiếc ngọc để bên chân Thượng Quan Khiêm. Khiến cho đa số các đại thần ở đây đều phải nhíu mày, Dự Quốc công còn đau lòng gấp bội vì nữ nhi của mình dùng ánh mắt bất mãn nhìn Diêm La âm ngoan thô bạo. Chỉ là đối với trí năng hệ thống như Diêm La thì không có tác dụng gì.
“Viêm Quốc cùng Nguyên Quốc đại chiến, hai con hùng (gấu) lớn tranh đấu, kết quả đều là lưỡng bại câu thương, bất luận ai thắng ai thua thì tất nhiên nguyên khí đều sẽ đại thương, các quốc gia khác sẽ thừa cơ hội đục nước béo cò, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, Hạ Nhị Hà, ta không thể không nói, xem ra ngươi rất thông minh.” Mưu lược đơn giản nhưng lại rất hữu dụng.
“Hừ.” Hạ Nhị Hà chật vật cố gắng đứng lên, nhưng thế nào cũng lại ngã trên mặt đất, vừa rồi nàng bị thương, ngay cả đứng lên cũng không thể.
Có vài đại thần cũng hiểu ra, thì ra sự tình nghiêm trọng đến mức độ này. Tất cả mọi người nhìn Hạ Nhị Hà, nữ nhân này luôn có tiếng là dịu dàng ở trong thâm cung lại có tâm cơ sâu như vậy. Còn có vị Tín vương lần đầu tiên xuất hiện trên triều, chưa bao giờ tiếp xúc qua chính sự lại thấy được chỗ mấu chốt nhất.
Nếu tông sư không tham gia thì chiến sự cùng Viêm Quốc có thể gian nan nhưng tuyệt đối sẽ không thất bại, bởi vì Nguyên Quốc thừa sức chống đỡ trận chiến này, nhưng bây giờ lại có tông sư tham gia, chiến sự tất nhiên là không thể lạc quan.
“Tính toán của ngươi tốt lắm, đáng tiếc a.” Thượng Quan Khiêm ôn hòa nói.
“Đáng tiếc cái gì?” Hạ Nhị Hà trào phúng hỏi.
“Đáng tiếc chuyện này sẽ không thành công được. Hạ Nhị Hà, ta muốn cho ngươi tận mắt chứng kiến kế hoạch của ngươi tan biến như thế nào.” Thượng Quan Khiêm nói.
“Nực cười.” Hạ Nhị Hà không tin.
“Tuyệt, Viêm Quốc mỗi người một nửa, để cho ta xem thực lực của ngươi.” Không để ý đến Hạ Nhị Hà, Thượng Quan Khiêm nói với Quân Hành Tuyệt đang đứng bên người.
“Tốt, phía đông của ngươi, phía tây của ta.” Quân Hành Tuyệt không phản đối, ngược lại nhiệt tình phân chia địa bàn, muốn cho Khiêm nhìn thấy tư thế oai hùng của hắn.
Các đại thần hai mắt nhìn nhau, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Quân Thường Hằng cùng An Thịnh trợn to mắt, bọn họ đều có thêm công pháp tu hành thần kỳ.
Sàn nhà trong đại điện bắt đầu chuyển biến, tựa như cảnh vật đang lướt qua rất nhanh, các đại thần kinh hoảng, đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra? Chuyện gì đã xảy ra? Có vài người chân mềm nhũn ngã ra nền đất.
Trên sàn nhà trở nên trong suốt, sau đó hình ảnh dừng.
Mọi người trong đại diện cứ như đang đứng trong không trung mà nhìn xuống mặt đất, những đại thần còn trụ được bây giờ chân cũng mềm nhũn đi, không quỳ thì run bần bật. Phía dưới bọn họ là một thành thị, có người từng đi qua Viêm Quốc nhận ra nơi này chính là kinh thành. Sau đó thì truyền đi, các đại thần không biết đây là đâu thì bây giờ cũng đã biết.
“Đây là kinh thành của Viêm Quốc.” Quân Hành Tuyệt chỉ vào bên dưới nói.
Hạ Nhị Hà không thể tin được trợn to mắt, đây là gì?
“Bắt đầu đi.” Thượng Quan Khiêm trực tiếp tuyên bố bắt đầu.
Quân Hành Tuyệt cười, một ngọn lửa trắng bạc bốc cháy trong tay hắn, ngọn lửa đó khiến cho nhiệt độ trong đại điện lập tức tăng cao, các đại thần kinh hãn nhìn, bọn họ biết ngọn lửa đó là một tồn tại chân thật chứ không phải ảo giác. Đó là cái gì? Từ khi bắt đầu bọn họ đã thắc mắc rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Nhưng sau đó bọn họ cũng không còn nghi vấn nữa, không phải biến mất mà là chuyện kế tiếp khiến cho bọn họ sợ đến mức quên đi nghi vấn.
Thượng Quan Khiêm nhấc ngón trỏ lên, chém một nhát vào trung tâm kinh thành Viêm Quốc, một vết rách xuất hiện dưới nền nhà đại điện, hướng thẳng đến kinh thành, bắt đầu lan rộng ra, chỉ với kích thước của đại điện thì không thể nhìn thấy điểm đầu và điểm kết thúc của nó.
Các đại thần trong đại điện có thể nhìn thấy một dãy nhà bắt đầu sụp đổ, rồi có những điểm màu đen tựa như con kiến từ bên trong chạy úa ra ngoài. Bọn họ biết đó là người.
“Đây là làn ranh giới.” Thượng Quan Khiêm chỉ vào cái khe nói.
“Tốt.” Quân Hành Tuyệt đáp ứng, sau đó đưa bàn tay có ngọn lửa ra.
Ngọn lửa tựa như rơi vào mặt nước, gợn ra những ngọn sóng lăn tăn trên sàn đại điện, xuyên qua sàn nhà dừng ở trên kinh thành Viêm Quốc. Từ khi ngọn lửa rơi xuống, hình ảnh trên sàn nhà cũng có chuyển biến, tựa như nó đã chậm lại, để cho bọn họ nhìn thấy thảm trạng do ngọn lửa tạo thành.
Ngọn lửa tựa như đóa hoa lung lay trong gió, nhẹ nhàng đáp trên mặt đất, người ở đó thấy, cứ đơn giản là thấy, sau đó ngọn lửa nhanh chóng xâm lược nơi này, nuốt chửng con người, nuốt chửng phòng ở, tiếng kêu thảm thiết của những người này dần dần nhạt đi theo gió.
Những người trong điện đều mao cốt tủng nhiên (nổi da gà), đây là thật sao?
Lại nhìn qua Thượng Quan Khiêm, chỉ là lẳng lặng vươn tay, “Thổ thứ (khoét đất).” Thanh âm ôn hòa vang lên giữa đại điện, tiếng nói trong trẻo tựa như nước, nhưng kết quả mang đến lại vô cùng đáng sợ.
Trên mặt đất xuất hiện những thanh nhọn, phá nát nhà cửa, trên mỗi thanh nhọn đó đều là một người, bộ dáng hết sức kinh khủng vì bị đâm xuyên ngang qua người. Máu chảy thành sông, khung cảnh nhìn gần như vậy, từng giọt máu nhiễu xuống như có thể ngửi thấy mùi tanh của nó, còn những người chưa chết ngay lập tức thì thống khổ kêu rên, giãy dụa chờ chết.
Có vài đại thần đã ngất xỉu, có người còn nôn mửa. Sắc mặt Quân Thường Hằng cùng An Thịnh tái nhợt.
Hạ Nhị Hà muốn té xỉu, nhưng Diêm La đứng ở bên người nàng sẽ không để cho nàng ngất xỉu đâu, túm lấy tóc Hạ Nhị Hà, đau đớn làm cho nàng không thể ngất xỉu, chỉ có thể nhìn và suy nghĩ về những chuyện đang xảy ra.
Kinh thành Viêm Quốc, dưới thực lực của Thượng Quan Khiêm cùng Quân Hành Tuyệt đã bị hủy diệt. Một nửa là tro tàn xám trắng, một nửa là cảnh tượng thi cốt thảm hại.
Nhưng vẫn chưa chấm dứt, khung cảnh dưới sàn nhà tiếp tục thay đổi, nơi đó là toàn bộ khung cảnh Viêm Quốc, nhìn từ góc độ này thì kinh thành Viêm Quốc đã hoản toàn biến mất, một vết rạn thật lớn phân Viêm Quốc thành hai nửa.
Hai người tàn khốc không chút ngơi tay, Thượng Quan Khiêm đưa xuống dưới một khối cầu nhỏ màu đen, nửa phần phía đông của Viêm Quốc bị thứ màu đen đó bao vây lấy, không nhìn thấy trong đó xảy ra cái gì, lúc Thượng Quan Khiêm phất tay lên thì tình huống bên trong đã hiển lộ ra ngay, không có chút thay đổi gì. Nhưng mọi người đã trải nghiệm qua chuyện vừa rồi đương nhiên hiểu sự tình tuyệt đối không đơn giản như vậy, nơi đó nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Quân Hành Tuyệt cũng thay đổi phương thức, từng mũi binh khí bén nhọn được hình thành từ băng xuất hiện, sau đó phóng thẳng về nửa phần hướng tây không chút lưu tình. Không cần xem cũng biết kết quả là gì.
“Tuyệt, kiểu làm của ngươi sẽ còn người sống sót.” Thượng Quan Khiêm đã giải quyết xong bên mình, quay qua nhìn hành động của Quân Hành Tuyệt, nói.
“Ta đã biết.” Quân Hành Tuyệt biết mình còn chút chênh lệch với Khiêm, lời khuyên của Khiêm hắn đương nhiên sẽ nghe.
Trong nháy mắt, từng tia chớp xẹt qua mặt đất, khiến cho tất cả mọi thứ đều hóa thành tro bụi.
Chỉ một lát sau, Viêm Quốc luôn nổi danh với võ công cường hãn đã hoàn toàn diệt quốc.
“Hạ Nhị Hà, hiện tại sẽ bắt đầu trừng phạt đối với ngươi.” Sau khi xong mọi chuyện, Thượng Quan Khiêm nói với Hạ Nhị Hà đã sợ tới mức không còn chút huyết sắc, cả người run bần bật.
“Không, giả, là giả.” Hạ Nhị Hà không tin, nàng đang nằm mơ, nàng nhất định là đang nằm mơ, chuyện kỳ dị như vậy không có khả năng xảy ra được. Trên đời này không ai có thể có sức mạnh đến mức đó được, sức mạnh đến mức có thể đồng thời hủy diệt hết thảy. Nàng biết Thượng Quan Khiêm, y không thể có sức mạnh thế này, Hoàng thượng cũng không thể có, đúng vậy, sức mạnh này là không có khả năng tồn tại, nàng là đang nằm mơ.
Hạ Nhị Hà hung hăng tát mình một cái, cảm giác đau đớn nói cho nàng biết đây không phải là giả, đó hết thảy đều là thật sự, nàng nhìn Thượng Quan Khiêm vẫn đang tươi cười, đó là từ nội tâm, nàng bắt đầu sợ hãi, sợ hãi người nam nhân vẫn luôn là hình tượng ôn nhuận như ngọc trong lòng nàng, nàng lần đầu tiên hối hận, những chuyện mà nàng đã làm, vì sao lại trêu vào y.
“Có phải sự thật hay không ngươi có thể đi kiểm chứng.” Thượng Quan Khiêm phong khinh vân đạm (nhẹ nhàng) nói, “Yên tâm, ngươi sẽ không chết. Ta sẽ cho ngươi biết, tử vong vốn cũng là một loại từ bi.” Hai lần, Hạ Nhị Hà hai lần muốn giết y, lần đầu tiên y không còn muốn nhắc đến, chờ xem diễn, nhưng Hạ Nhị Hà động sát khí hai lần, hơn nữa lần thứ hai là khi y đã trở thành một Tu La Quân Tử, sao có thể bỏ qua cho nàng. Người dám động sát khí với Vô Xá là không thể tha thứ.
Quân Hành Tuyệt mỉm cười nhìn, một phần tàn nhẫn mà quyết tuyệt trong Khiêm của hắn, Tu La Quân Tử, một nửa Tu La một nửa Quân Tử.
“Tín vương, Tín vương, cầu người bỏ qua cho tiểu nữ.” Nghe Thượng Quan Khiêm nói, người phản ứng lại đầu tiên là Dự Quốc công, ông quỳ gối trước mặt Thượng Quan Khiêm cầu xin, sắc mặt tái nhợt sợ hãi, mọi chuyện vừa rồi ông đều nhìn thấy hết, rất sợ, nhưng ông vẫn bước ra cầu tình vì nữ nhi của mình.
“Không có khả năng” Thượng Quan Khiêm tàn khốc mà quyết tuyệt nói, Dự Quốc công còn muốn cầu xin nữa, nhưng Thượng Quan Khiêm đã nói tiếp “Ngươi sẽ không nhớ nàng đâu.”
Có ý tứ gì. Mọi người không hiểu, nhưng bọn họ sẽ sớm hiểu thôi. Một kết quả như vậy đối với Dự Quốc công xem ra cũng là tốt đi.