Tình nhân trong mộng mảnh mai nói: “Có thể không đi không? Tui không có tổn thương hắn mà.”
Thẩm Diệu sờ soạng một phen bên hông Thẩm Diệc Thanh gỡ còng tay xuống, cạch một tiếng mở ra, thiết diện vô tư nói: “Nghi phạm giam cầm phi pháp, tổn thương tinh thần cũng là tổn thương, đi thôi.”
Tình nhân trong mộng tội nghiệp nhìn Lâm Viễn, màu đỏ trên chóp mũi và trong đôi mắt hoa đào dường như càng đậm thêm, mắt thấy sắp khóc.
Điểm moe đáng thương của Lâm Viễn bị mộng mô ổn chuẩn ngoan đánh cho vỡ nát, hắn cảm thấy trong lòng mình tựa như bị vuốt mèo lộ ra một chút gãi cọ trêu chọc, ngứa đến hốt hoảng. Vì thế, Lâm Viễn chân chó xáp lên phía trước nói: “Không đeo còng tay thì cậu ấy cũng không chạy được mà nhỉ?”
“Đau lòng nhanh vậy à?” Thẩm Diệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Đây chỉ là hình tượng giả thực thể hóa ra thôi, bản thể của cậu ta là con mộng mô kia kìa.”
Lâm Viễn rầu rĩ a một tiếng, gục đầu xuống.
Thẩm Diệu lại chuẩn bị còng tay mộng mô.
Lâm Viễn nhìn chằm chằm cổ tay mềm nộn như đậu hũ của tình nhân trong mộng, đột nhiên vươn tay kéo còng tay, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Bản thể cũng rất đáng yêu.”
Thẩm Diệu: “…”
Cái gì là sắc làm mờ đầu vô cùng điển hình? Chính là đây!
“Tôi nắm cậu ấy, cậu ấy chạy không được.” Lâm Viễn hắng giọng một cái, tương đối giấu đầu hở đuôi mà nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay mộng mô.
Mộng mô thấy chiêu này dường như có hiệu quả, vội kéo góc áo Lâm Viễn bán manh: “Chúng ta không đi được không?”
Kỳ thật Lâm Viễn cũng không ngốc, trên lý trí biết nhóc con này chỉ là muốn lợi dụng mình để cầu xin, nên mãnh liệt hít sâu một hơi, sống lưng bỗng nhiên ưỡn cực thẳng, ánh mắt chợt sắc bén, nhanh chóng xoay đầu về hướng mộng mô, giống như muốn quát lớn cậu ta hai câu để trả lại mối thù mấy ngày qua không ngủ ngon giấc, nhưng mà vừa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đặc biệt biến ra vì hắn của tình nhân trong mộng, Lâm Viễn tức khắc xì hết nửa bụng tức ra ngoài…
Sống lưng mới vừa ưỡn thẳng lại mềm nhũn!
“Không được, mơ cũng đừng có mơ.” Giọng Lâm Viễn dịu dàng gần như có thể vắt ra nước.
Thẩm Diệu hữu khí vô lực: “…”
Giọng điệu và nội dung nói chuyện căn bản là không liên quan!
“Hơn nữa cậu cảm thấy tôi là loại người rất dễ nói chuyện sao?” Lâm Viễn quả thật vô cùng dễ nói chuyện, trong lòng không có một chút nắm chắc hỏi ngược lại.
Mộng mô phồng má, nói nhỏ: “Vậy hôm nay anh không thể viết chương mới, tôi lại đói bụng.”
Giọng Lâm Viễn mềm đến mức tự mang theo đường cuộn sóng: “Tôi viết.”
Mộng mô: “Viết như thế nào?”
Lâm Viễn: “Tôi dùng di động viết.”
Thẩm Diệu dùng ánh mắt như bác sĩ cấp cứu nhìn một thi thể lạnh cứng để nhìn Lâm Viễn, lắc lắc đầu.
Người này triệt để hết thuốc chữa.
Nhận thấy được ánh mắt của Thẩm Diệu, Lâm Viễn vô lực biện giải nói: “Có điểm chuyên cần, không thể ngừng đăng.”
Thẩm Diệu choáng váng.
Thẩm Diệc Thanh tiếp nhận năm con mộng mô đã hôn mê trong tay Thẩm Diệu, không mất thời cơ kề vào lỗ tai cậu lặng lẽ nói: “Anh có thể hiểu được hắn ta, anh đối với em cũng không có nguyên tắc như vậy đấy.”
Thẩm Diệu mang cười liếc mắt nhìn hắn, quay đầu đi không nể mặt nói: “Đi mau.”
Lâm Viễn đến phòng ngủ chính đánh thức cha mẹ mình, Thẩm Diệu thuyết minh sơ lược tình huống cho hai vợ chồng lo lắng hãi hùng hai tháng và cũng tỏ rõ là cụ thể phải về đội thảo luận, sau đó sáu người cùng lên xe Thẩm Diệc Thanh. Hôm nay Thẩm Diệc Thanh trùng hợp lái chiếc bảy chỗ đến, hắn lái xe, ba Lâm ở ghế phó lái, Thẩm Diệu ngồi ở hàng cuối cùng theo dõi toàn cục, Lâm Viễn thì một đường nắm lấy tình nhân trong mộng của mình, trong biểu tình mơ hồ lộ ra một chút nhộn nhạo.
Xe dừng ở trước cửa trung đoàn chấp pháp, Thẩm Diệc Thanh ở trên xe chờ, năm người khác đi vào phòng trực ban, mấy người phụ trách trực đều là đồng đội cũ của Thẩm Diệu, trước đây cũng hoặc nhiều hoặc ít theo vụ này, nhanh chóng thăm dò ra nguyên nhân hậu quả. Năm mộng mô mê man bị tiễn bước tạm thời giam giữ lại, con còn tỉnh táo thì run run rẩy rẩy bắt đầu khai báo quá trình phạm tội, một nhà ba người Lâm Viễn cũng đi làm ghi chép, sau khi làm xong ghi chép, thợ săn ma phụ trách khách khí dắt ba người khỏi phòng thẩm, dẫn họ đi đến một căn phòng nhỏ cuối hành lang, trên cửa phòng nhỏ treo một tấm biển viết “phòng nghỉ”.
“Từ từ…” Lâm Viễn mơ hồ cảm thấy không ổn, “Chúng ta đi đâu vậy?”
Thợ săn ma hòa khí cười cười, nói: “Chờ một chút có lẽ sẽ còn một ít vấn đề còn phải hỏi ba vị, mời ba vị ở phòng nghỉ chờ xíu.”
Thẩm Diệu đứng ở chỗ ngoặt hành lang nghe vậy xông ra, ngoắc ngoắc ngón tay với Lâm Viễn, nói: “Lâm tiên sinh, đến đây một chút.”
Thợ săn ma kia chậc một tiếng, cười khổ nói: “Thẩm Diệu chú mày lại tới thêm phiền nữa, quy trình khẳng định phải làm.”
“Cậu không hiểu, tình huống của hắn đặc biệt.” Thẩm Diệu nói.
Lâm Viễn càng nghe càng cảm thấy không đúng, vội bước nhanh đi đến bên cạnh Thẩm Diệu, cha mẹ hắn thì lại đi theo thợ săn ma kia đến phòng nghỉ.
“Hắn muốn dẫn ba mẹ tôi đi làm gì?” Lâm Viễn vội vàng hỏi.
“Xóa bỏ ký ức của họ trong khoảng thời gian này á.” Thẩm Diệu vươn ngón trỏ ra chỉ chỉ huyệt thái dương của mình, “Hết thảy liên quan đến vụ này, đều phải xóa hết.”
Lâm Viễn lo lắng nói: “Xóa như thế nào? Có tác dụng phụ với thân thể không? Những ký ức khác có bị ảnh hưởng không?”
“Không có tác dụng phụ, chỉ một luồng sáng lóe lên, chuẩn xác xóa bỏ ký ức liên quan đến vụ án, không ảnh hưởng gì khác, cũng có lẽ sẽ tùy theo tình huống mà cấy thêm vài người khác vào, làm cho ký ức nối liền.” Thẩm Diệu nói, “Thật ra theo quy định thì anh cũng phải xóa, vừa rồi nếu không phải tôi kêu anh lại thì lúc này anh đã quên hết chuyện mộng mô rồi.”
Trong mắt Lâm Viễn tràn ngập cảm kích: “Cho nên cậu không muốn để tôi quên cậu ấy.”
“Không phải.” Nhóc Thẩm tham tiền nói, “Chủ yếu là phí ủy thác của anh còn chưa có đưa tôi đâu…”
Lâm Viễn: “…”
Thẩm Diệu đánh ra một chuỗi số trên máy tính của điện thoại, nói: “Thành công giúp anh giải quyết vấn đề giấc ngủ, cái giá này tôi cảm thấy rất hợp lý.”
Thật ra Lâm Viễn cũng coi như có tiền, nghiêng đầu nhìn, sảng khoái nói: “Rất hợp lý, tôi lập tức chuyển khoản cho cậu, nhưng mà cậu có thể đừng để họ xóa ký ức của tôi không? Tôi không muốn quên cậu ấy.”
“Tôi cũng không phải người trong đại đội chấp pháp, lời nói không có trọng lượng.” Thẩm Diệu nhấn nút xác nhận thu tiền xong, bình tĩnh nói.
Lâm Viễn: “…”
“Có điều có hai loại tình huống có thể không cần xóa bỏ ký ức.” Cuối cùng Thẩm Diệu cũng không có nhận tiền rồi liền phủi tay bỏ đi, phúc hậu chỉ điểm bến mê cho Lâm Viễn, “Loại thứ nhất là thiên phú anh dị bẩm, máy xóa bỏ ký ức không có hiệu quả đối với anh, vậy liền không có biện pháp, có điều xác suất này cực nhỏ.”
“Loại thứ hai thì sao?” Lâm Viễn vội hỏi.
“Loại thứ hai chính là nếu anh ký kết quan hệ hôn nhân với ma vật trí tuệ, cũng có thể giữ lại ký ức liên quan, có điều loại tình huống này phải ký văn kiện giữ bí mật, để lộ bí mật coi như trái pháp luật, tính chất rất nghiêm trọng.” Thẩm Diệu lại vui đùa nói, “Nếu hai loại này đều không được, vậy cũng chỉ có thể đi làm thợ săn ma thôi.”
Lâm Viễn quyết đoán suy xét loại thứ hai, một lát sau hắn đỏ mặt nói: “Vấn đề là cậu ấy không nhất định sẽ đồng ý, cái này không thể lập tức định ra được…”
“Như vậy cũng dễ thôi, có thể ký một cái hiệp nghị giữ bí mật tạm thời trước, nói rõ tương lai có khả năng ký kết quan hệ hôn nhân, như vậy họ sẽ cho anh một đoạn thời gian ân hạn, chờ thời gian ân hạn qua đi rồi lại định đoạt.” Thẩm Diệu giải thích, “Thời gian ân hạn sẽ không quá dài, thường thì chỉ chừng một tháng.”
“Vậy ký cái này trước đi!” Lâm Viễn vội vàng nói.
Thẩm Diệu gật đầu như trong dự kiến: “Đi theo tôi, tôi tìm người làm thủ tục cho anh.”
Ôm tâm tính muốn làm vụ mua bán đầu tiên cho hoàn mỹ, Thẩm Diệu thuyết minh sơ lược về tình huống của Lâm Viễn cho đội hữu phụ trách, đội hữu không nói hai lời liền đi chuẩn bị văn kiện cho Lâm Viễn, Lâm Viễn ngồi đợi trên ghế dựa ở cửa, cúi đầu dùng di động gõ truyện, văn chương tuôn trào, ngón tay nhấn vèo vèo trên màn hình, chỗ nào còn có một chút dáng vẻ của bệnh kéo dài thời kì cuối?
“Viết truyện à?” Thẩm Diệu xáp qua nhìn, góc phải di động biểu thị số lượng từ đã đạt tới 500, trong ngắn ngủn không đến mười phút đã viết năm trăm chữ, hiệu suất có thể nói là rất cao.
“Ừm.” Lâm Viễn đáp, “Đã hứa hôm nay có chương mới rồi.”
Thẩm Diệu cười khẽ: “Có đăng thì cậu ta cũng không xem được, một đoạn thời gian thật dài về sau cậu ta đều không xem được.”
Lâm Viễn cả kinh: “Vì cái gì!?”
Thẩm Diệu lý lẽ đương nhiên nói: “Tình huống giam giữ người phi pháp của cậu ta nhất định phải nghiêm túc xử lý, mấy ngày nay nhất định phải tạm giam, sau đó liền xem tình hình khai báo của cậu ta và trình độ tích cực của đồng lõa thế nào, ở trong ngục giam ma vật tiếp nhận giáo dục một đoạn thời gian nhất định là tránh không khỏi, chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn thôi.”
“Vậy, vậy… một tháng ân hạn của tôi cũng… tôi hại cậu ấy vào ngục giam à? Tôi…” Lâm Viễn mở to hai mắt, lắp bắp nói không nên lời, sắc mặt trắng bệch truy vấn, “Cậu ấy ở trong ngục không xem được truyện của tôi, có đói chết không?”
“Không, ngục giam ma vật nhất định phải căn cứ vào nhu cầu của các ma vật khác nhau mà cung cấp đồng ăn và nhu yếu phẩm cho họ, có điều ngục giam mà, chất lượng khẳng định không tốt đến đâu.” Thẩm Diệu vuốt cằm không chịu trách nhiệm mà suy đoán, “Phỏng chừng sẽ cho cậu ta ăn phim kháng Nhật?”
Lâm Viễn: “…”
“Có biện pháp nào để cậu ấy không vào đó không?” Lâm Viễn gấp đến độ đổ mồ hôi, rõ ràng còn chưa có vợ, mà đã thành một tên thê nô trước rồi.
“Có.” Thẩm Diệu nói đến nói đi, rốt cuộc nói đến trọng điểm, “Anh có thể viết một bức thư tha thứ, nói rõ anh tha thứ việc mộng mô làm với anh, và không truy cứu cậu ta bất cứ trách nhiệm nào, như vậy cậu ta cơ bản liền không có việc gì, đương nhiên là có tiền án về sau sẽ bị thợ săn ma theo dõi trọng điểm, còn phải mỗi tháng đến đây báo danh, có điều vẫn tốt hơn là nhốt vào ngục giam nhiều.”
Hết chương 72