Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.
…
Tháp chỉ huy.
Các hiệu trưởng và giảng viên đang xem cuộc hỗn chiến trong đại sảnh khu an toàn, đồng thời chỉ trỏ vào học sinh trong video.
– Em này không tồi, thầy xem Thiểm Điện Bộ, đã đạt tới mức Dung Hội Quán Thông rồi.
– Em này cũng không tồi, tuy cơ hội được chọn rất thấp, nhưng cũng có thể vào học năm nhất, sau đó tiếp tục bồi dưỡng thêm, cũng có thể thành tài.
– Em này cảm nhận rất tốt, thích hợp làm Cảm tri giả, hoặc tiến cử vào Quân đội làm chiến sĩ Cơ Giáp.
– Còn em này, lại có thể đột phá trong lúc chiến đấu, là hạt giống tốt hiếm gặp.
– Không tồi, nếu như em này đến Hành tinh Cao Cấp, nhất định có thể nhanh chóng đột phá.
– Em này là Hạ Vi Vi, thật lợi hại, sức mạnh này đúng là khiến người khác khiếp sợ.
– Chỉ với Cự Kiếm đã quét sạch đối thủ, rõ ràng còn chưa dùng toàn bộ sức mạnh.
– Nói nhảm, đương nhiên là chưa dùng hết toàn bộ sức mạnh rồi, nếu như tiểu la ly này dùng toàn bộ sức mạnh, thì sẽ đập nát người thành bột.
– Em này là Nhạc Huyên, cũng không tồi, các thầy xem cũng có chút khái niệm bước đầu về múa súng.
– Kỹ năng múa súng này, là tuyệt kỹ của thần súng, chân khí hóa thành đạn, tâm tư thả trôi theo gió, có chút mùi vị rồi.
– Đặc biệt là Vương Hạo, ông xem Thiểm Điện Bộ liền một mạch đó, chỉ nhìn thôi cũng khiến tôi rớt nước miếng.
– Bảy tám người bao vây công kích, mà có thể vừa ăn cơm, vừa nhẹ nhàng đối phó, thật là quá lợi hại.
– Đáng tiếc, tất cả đều bị tiền bối Tô Mộc thu nhận hết rồi.
Ôi…
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người có mặt ở đây đều thở dài tuyệt vọng.
Hiệu trưởng Chung Ly nhìn Vương Hạo không rời, ông có dự cảm, Vương Hạo sẽ gây ra sự việc kinh thiên động địa.
Lẽ nào, Vương Hạo thật sự có cách, bắt được những học sinh này?
Nhưng điều này không đúng!
Mỗi học sinh đều đeo vòng vận chuyển, chỉ cần gặp chuyện sẽ lập tức trở về khu an toàn, căn bản không thể bắt được, nếu bắt được thì chỉ bắt được người chết, như vậy cũng không có chút giá trị uy hiếp nào với họ!?
– Hiệu trưởng Chung, ông đang nghĩ gì vậy!?
Lý Hạo tò mò hỏi.
Hiệu trưởng Chung Ly nhíu màu đáp:
– Tôi đang nghĩ, cậu nhóc xấu xa Vương Hạo này đang muốn làm gì!?
– Vương Hạo!?
Lý Hạo có chút bất ngờ, nhìn Vương Hạo trong video.
– Tôi từng nói, tuyệt đối không thể đánh giá Vương Hạo như cách đánh giá học sinh cấp ba, cậu ta là hồ ly tinh, hơn nữa là hồ ly tinh không có lợi thì không làm.
Hiệu trưởng Chung Ly nhíu mày nói:
– Sau khi dặn dò Hy Dung Hiên tiếp tục lôi kéo thêm tù nhân, thì cậu ta lại xuất hiện ở nơi tập trung hai trăm nghìn đại quân tù nhân, ông nói xem, cậu ta có thể bỏ qua miếng mồi béo bở này không!?
– Ý ông là, Vương Hạo muốn giết sạch hai trăm nghìn đại quân tù nhân sao!?
Lý Hạo nhếch mép, trong lòng muốn chửi thề, nếu như điểm của hai trăm nghìn tù nhân này lại bị Vương Hạo cướp đi.
Có nghĩa là, một nửa số điểm của cuộc thi lần này đã thuộc về Vương Hạo, ngay cả đến một con đường sống cũng không chừa cho các học sinh khác!
Còn việc có thể thành công không, thì Lý Hạo cảm thấy rất có khả năng thành công, bởi vì ngay cả điểm số đám tù nhân kia cũng có thể cho Vương Hạo, thì việc giúp Vương Hạo đánh trận cũng không phải việc khó.
Điều này cũng có nghĩa là, hiện nay trong tay Vương Hạo có năm mươi nghìn đại quân dùng dao giết người, mạnh hơn rất nhiều so với đại quân của các học sinh khác.
– Lòng ham muốn của cậu nhóc này còn lớn hơn nhiều so với ông tưởng tượng.
Hiệu trưởng Chung Ly hít sâu,
– Tôi nghi ngờ, rất có thể một nửa số điểm vẫn không phải là mục tiêu của cậu ta.
– Hiệu trưởng Chung, ông chắc chắn mình không nói đùa chứ!?
Lý Hạo hít sâu, cảm thấy hơi mơ hồ, một học sinh cấp ba lại muốn giết sạch năm trăm nghìn tù nhân, đồng thời cướp miếng ăn trên tay bốn triệu sáu trăm nghìn học sinh khác.
Hiệu trưởng Chung Ly cười,
– Hiệu trưởng Lý, tôi nhắc ông, Vương Hạo bây giờ, vẫn chưa bộc lộ tới một nửa tài năng và xảo quyệt, sau khi ông nhìn thấy toàn bộ tài năng và xảo quyệt của cậu ta, ông sẽ phát hiện, ông không nhìn thấu được thế giới này, và bắt đầu nghi ngờ nhân sinh của chính mình.
– Có đến mức như vậy không!?
Lý Hạo nhìn hiệu trưởng Chung Ly có chút nghi ngờ.
Tuy Vương Hạo mới 17 tuổi, đã lĩnh ngộ được Thiểm Điện Bộ Hồn Nhiên Thiên Thành khiến người đời khiếp sợ, nhưng cũng không đến nỗi khiến cho ông không nhìn thấu thế giới,
Nghi ngờ nhân sinh!?
Hiệu trưởng Chung Ly cười, không nói thêm nữa, tuyệt kỹ võ công Hồn Nhiên Thiên Thành loại ba, thành tựu Dược Tông cấp ba, còn có khí lực mạnh mẽ, tốc độ, dai sức và sức mạnh tinh thần, khi tất cả những thứ này hội tụ trên cơ thể một người, nếu vẫn chưa thể khiến con người nghi ngờ nhân sinh, như vậy mới thực sự kỳ lạ.
…
Khu an toàn, trong đại sảnh.
Cuộc hỗn chiến vẫn đang tiếp tục.
Dựa vào năng lực mạnh mẽ của mình, Hạ Vi Vi càn quét mọi nơi, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy vô cùng sợ hãi, bên trong con người tiểu la ly dễ thương này, tuyệt đối là một ác thú bạo lực.
Còn Nhạc Huyên, bước đi linh hoạt, và thân hình uyển chuyển, khiến cho người khác không thể động vào người dù chỉ là vạt áo, thêm vào đó, đạn ngưng tụ chân khí có thể bắn ra ở mọi góc độ mà người khác không thể ngờ tới, khiến cho người khác không có cơ hội né tránh.
– Vi Vi, cô còn có thể tiếp tục được bao lâu!?
Ngực Nhạc Huyên nhấp nhô dữ dội, trận đấu vừa rồi, khiến chân khí của cô tiêu hao rất nhanh, bây giờ chỉ còn lại mấy phần.
– Tôi không mệt chút nào, bây giờ tôi đang nghĩ có nên dùng toàn bộ sức mạnh không.
Mặt Hạ Vi Vi trầm ngâm, nếu như dùng toàn lực, một chọi mấy trăm cũng không sao, nhưng đồng nghĩa với việc, tất cả những học sinh giao đấu với cô đều đi chầu Diêm Vương.
– Biến thái
Nhạc Huyên líu lưỡi không nói thành lời, kể từ khi Hạ Vi Vi tiếp nhận kế thừa gia tộc, dường như dùng không hết sức mạnh này, sức sống tràn trề mỗi ngày.
Hạ Vi Vi bĩu môi,
– Tôi không phải biến thái, Vương Hạo mới biến thái.
Nhạc Huyên lắc đầu, trong lòng nghĩ, hai người đều biến thái!
Đột nhiên, vang lên một tiếng cười lớn,
– Khu an toàn này thật náo nhiệt!?
Nghe thấy tiếng, mọi người quay đầu nhìn ra ngoài cửa, chỉ nhìn thấy hai thiếu niên một cao một thấp dẫn theo một đám người đang tiến vào.
– Người cao đó là Mạnh Thiên Dương, nghe nói tu vi của anh đã đạt tới Võ Sư cấp bốn.
– Tu vi Võ Sư cấp bốn có là gì, tôi nghe nói, anh ta sắp lĩnh ngộ được Trường Thương Tinh Thông Đăng Phong Tạo Cực rồi.
– Sắp lĩnh ngộ? Có nghĩa là chưa lĩnh ngộ, có những người chỉ thiếu một bước, nhưng đến chết mà vẫn chưa lĩnh ngộ được.
– Người thấp đó là Trần Diệu, tu vi Võ Sư cấp bốn, nghe nói vô cùng thần bí, chưa ai nhìn thấy anh ta ra tay.
– Tại sao hai người này lại cùng đến đây!?
– Chắc đã bắt tay với nhau rồi! Mọi người xem, đằng sau họ có lẽ có hơn ba mươi nghìn học sinh.
– Thủ đoạn thật đáng sợ, chỉ trong một ngày đã thu phục được hơn ba mươi nghìn học sinh, thật lợi hại.
…
Mạnh Thiên Dương và Trần Diệu không thèm để ý tới Hạ Vi Vi đang đánh nhau kia, mà họ tiến thẳng đến trước mặt Vương Hạo.
– Mày chính là Vương Hạo!?
Mạnh Thiên Dương nhìn Vương Hạo từ đầu đến chân, kỳ thực không thể nhìn ra Vương Hạo có điểm nào đặc biệt.
Lúc này, một học sinh với vẻ mặt sợ hãi tiến đến bên cạnh Mạnh Thiên Dương, nói nhỏ mấy câu với anh.
Mạnh Thiên Dương sợ hãi, chăm chú nhìn Vương Hạo,
– Mày đã lĩnh ngộ Thiểm Điện Bộ Hồn Nhiên Thiên Thành!?
Vương Hạo không thèm nhìn, nhẹ nhàng nói một từ:
– Cút!