Mục lục
Xuyên Việt Chi Chế Thẻ Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 72: Nhà cây Sinh Mệnh (Linh)

--------------

So với Cố Thần cùng Mộ Dung Trác Thất càng ngày càng hòa hợp thì, Thiên Linh cùng Tăng Giang lại cực kỳ lúng túng.

Trong đầu Tăng Giang không ngừng hiện lên một màn cuối cùng trước khi tỉnh mộng, Thiên Linh đưa lưng về phía hắn, ôm lấy một bóng người màu trắng, thâm tình nói, "Tôi yêu cậu, cả đời này, tôi đều chỉ yêu một mình cậu, không có những ai khác."

Tăng Giang cảm thấy có chút khó chịu, tuy hắn vẫn luôn biết, Thiên Linh đối với hắn chiếm phần lớn là đùa giỡn, hắn cũng vẫn luôn coi biểu lộ nửa thật nửa giả của Thiên Linh là chuyện không đáng kể.

Nhưng khi hắn đối mặt với chân tướng, khi nhìn thấy Thiên Linh cũng không phải là đang đùa giỡn, mà dùng khẩu khí cực kỳ chân tình thổ lộ với người khác, Tăng Giang vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu, loại cảm xúc khó giải thích được kia vẫn luôn bao phủ trong lòng hắn, chính hắn cũng cảm thấy không nói câu nào gì đấy thì rất ngây thơ rất buồn cười, nhưng lại không thể vượt qua chướng ngại trong lòng này.


Mà đồng dạng khó chịu còn có Thiên Linh. Anh không biết vì sao lại có một giấc mơ như vậy, đã rất nhiều năm, cái người kia không đi vào trong mộng của anh nữa, anh cũng không phải hoài nghi tình yêu của mình với Mạc Ly, đặc biệt là người đã chết, thường thường sẽ trở thành ánh trăng trong sáng nhất trong lòng, tồn tại tốt đẹp nhất. Nhưng anh không rõ tại sao trong mộng cuối cùng Tăng Giang lại xuất hiện.

Đối với Tăng Giang, Thiên Linh không biết phải miêu tả cảm thụ trong lòng như thế nào. Đối với đứa bé này, Thiên Linh không thể nghi ngờ là thưởng thức, Thiên Linh yêu thích dáng dấp quật cường cùng ánh mắt tràn ngập linh khí của hắn. Anh mới đầu có thể là đùa giỡn, nhưng trong quá trình này, anh không dám nói tình cảm của mình không có biến chất. Nhưng Mạc Ly xuất hiện trong mộng, lại làm cho anh nhận ra, người mình thích cho đến nay dù sao vẫn là Mạc Ly, nhớ mãi không quên, cũng là Mạc Ly. Nhưng mà cảnh cuối cùng trong mộng, ánh mắt nhìn anh kinh ngạc mang theo khổ sở của Tăng Giang, anh không thể không thừa nhận, bản thân mâu thuẫn, đau lòng.


Vì vậy sau khi tỉnh mộng, hai người vẫn cứ không nói lời nào.

Bên trong động vẫn như trước khi tỉnh mộng, bất kể đi thế nào cuối cùng vẫn trở lại chỗ cũ.

Tăng Giang cuối cùng phá vỡ trầm mặc. "Chúng ta cứ đi như vậy cũng không phải biện pháp, cần phải nghĩ cách thoát ra khỏi thế cục này."

Thiên Linh gật gật đầu, suy nghĩ tại chỗ một lát, móc ra một gậy dài từ trong túi.

"Đây là máy thăm dò loại đá?" Tăng Giang hỏi.

Thiên Linh gật đầu.

"Vật này còn có thể dùng trong bí cảnh?" Tăng Giang hiếu kỳ.

"Không thể." Thiên Linh cũng trả lời rất kiên quyết.

"... Vậy anh lấy ra làm gì?" Tăng Giang thấy buồn cười với bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng của anh.

Thiên Linh xòe tay ra: "Tuy nó không còn tác dụng của máy thăm dò, nhưng vẫn có thể làm một cây gậy gỗ rất tốt."

Tăng Giang không nói gì.


Thiên Linh một đường cầm máy tham dò gõ vách đá chậm rãi đi, mà Tăng Giang thì lại nhìn chằm chằm bóng lưng anh từng bước từng bước đi theo sau. Đi được một khoảng, Thiên Linh dừng bước, cầm máy tham dò gõ lên vách đá bên cạnh.

Tăng Giang có chút ngạc nhiên, vách đá Thiên Linh gõ lên cũng không có dị dạng gì, hắn nhìn về phía Thiên Linh, muốn nhìn ra điểm gì đó.

"Chỗ này, độ cứng mềm không giống với chỗ khác." Thiên Linh nói.

Tăng Giang trực tiến lên lấy tay sờ lên vách đá, hắn kinh ngạc phát hiện, vách đá này cũng không có cảm giác cứng rắn, có một chút mềm, ngoài vỏ thậm chí có chút sền sệt.

"Đây là?" Trải nghiệm của Tăng Giang không phong phú bằng Thiên Linh, hắn hiếu kỳ nhìn về phía Thiên Linh.

Thiên Linh cũng lấy tay chạm vào một lúc, từ trong vòng tay chứa đồ lấy ra một tấm Trâu Lùn Dã Man. Sau khi triệu hóa ra Trâu Lùn Dã Man, Thiên Linh để cho Trâu Lùn Dã Man sử dụng công kích va chạm vào mảnh vách đá không bình thường kia.
Vách đá dị dạng bên này chịu mấy lần va chạm rồi bỗng nhiên bắt đầu thay đổi hình dáng, giống như một đống bùn nhuyễn dần dần co quắp lại, lộ ra thông đạo phía sau. Vách đá rơi liệt xuống bắt đầu nhúc nhích, từng chút từng chút một bò ở trên mặt đất, như một loại sinh vật thể nhuyễn nào đó, cuối cùng vách đá kia chậm rãi bò lên trên tường gần với thông đạo bọn họ nguyên bản định tiến lên, chậm rãi che lại toàn bộ thông đạo.

Tăng Giang nhất thời có chút kinh sợ, trải qua rèn luyện nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy sinh vật không rõ kỳ quái như thế.

Thiên Linh nhìn bộ dáng có chút sững sờ của hắn, vỗ vỗ lưng hắn động viên nói: "Không có chuyện gì, loại bí cảnh này thường có sinh vật từ mấy vạn năm tinh tế trước đây, có một ít sinh vật chưa từng thấy là bình thường, loại sinh vật có vẻ không có lực sát thương gì, em cũng không cần quá lo lắng."
Tăng Giang gật đầu, loại sinh vật này tuy rằng kỳ quái, nhưng ngoại trừ tạo ra mê cung, từ bên ngoài nhìn vào thì lực sát thương không lớn.

"Tại sao nơi này lại có sinh vật kỳ quái như vậy cùng mê cung, là tự nhiên tạo thành, hay là nhân tạo?" Tăng Giang vừa đi vừa không lý giải được sự xuất hiện của càng ngày càng nhiều loại sinh vật không rõ này.

Thiên Linh vừa ghi chép vừa gõ vách tường, "Hang núi này là hình thành, hẳn là lễ vật của thiên nhiên, nhưng những sinh vật ở bên trong này, hẳn là có người cố ý gây ra, tôi nghĩ trong sơn động này nhất định ẩn giấu cái gì đó."

Tăng Giang vẫn tán đồng với cách nói này, tuy rằng đây là lần đầu hắn tiến vào bí cảnh, nhưng trước đó hắn đã xem qua không ít sách vở liên quan, bên trong thường nhắc tới có thể gặp phải loại hiện tượng kỳ quái này, thường thường là nơi phát hiện bảo vật quý.
Hai người đã đi rất lâu, trong đó nhiều lần đều quanh quẩn trở về một chỗ nào đó từng đi qua, may mà cảm quan cùng ghi chép của Thiên Linh đều phi thường chuẩn xác, thường có thể sau khi lạc đường tiếp tục tìm được con đường đi tới.

Cứ tiếp tục đi, lúc Tăng Giang cảm thấy hang núi này vô cùng vô tận, vách tường vốn đen xì biến đổi, bắt đầu đổi thành một loại màu trắng trong suốt, màu sắc óng ánh long lanh hiện ra đặc biệt lóe mắt.

Ngoại trừ vách tường trở nên óng ánh long lanh, toàn bộ địa hình cũng trống trải. Tăng Giang nhìn nơi trống trải trước mắt giống như một căn phòng khổng lồ, có chút bất an bước từng bước.

Thiên Linh thì rất bình tĩnh, nhìn tất cả trước mắt, vẫn như cũ cầm gậy dò xét, chậm rãi đi tới.

Đại sảnh trống trải, ngay ở chính giữa có một cái hòm màu đỏ thẫm, trên hòm có khắc đồ đằng màu vàng không rõ.
Hai người đi tới bên cạnh hòm, hai mặt nhìn nhau chốc lát.

"Đây chắc không phải cạm bẫy đi?" Tăng Giang hỏi. Cái hòm trần trụi viết 'ta chính là bảo tàng mau tới mở ta ra' như vậy, thật sự khiến người ta nghi ngờ.

Thiên Linh vây quanh cái hòm dạo vài vòng, trực tiếp ra tay mở ra cái khóa cũng không khó mở ở phía trên.

Cái hòm mở ra, cũng không có cơ quan gì, trong hòm đặt một cành cây nhỏ, cành cây đặc biệt tươi mới, thoạt nhìn như vừa mới hái xuống.

Tăng Giang có chút ngạc nhiên vật được thận trọng cất như vậy có thể là bảo vật gì. "Đây là bộ phận của thực vật quý giá gì sao?"

Thiên Linh cầm lấy cành cây, tinh tế quan sát hồi lâu, cười rạng rỡ. "Có thể đây là một đoạn cành cây của cây Sinh Mệnh trong truyền thuyết?"

"Cây Sinh Mệnh?" Tăng Giang từng nghe qua cái tên này. "Là mẫu thụ thai nghén vạn vật trong truyền thuyết sao, nghe đâu chỉ cần một đoạn cành cây có thể sống mãi?"
Thiên Linh cười khúc khích, lắc lắc đầu. "Tuy rằng không biết thuyết pháp này em nghe được ở đâu, thế nhưng đoạn cành cây này xác thực không phải có tác dụng này."

Thiên Linh vừa nói, vừa quan sát cành cây một lát, sau đó chậm rãi đem Tinh thần lực truyền vào cành cây.

Cành cây cấp tốc hấp thu Tinh thần lực, sau đó bắt đầu từ từ lớn lên, thời điểm lớn lên gần bằng cây gậy dò xét, Thiên Linh dựng thẳng nó trên mặt đất.

Cành cây dựng thẳng trên mặt đất tiếp tục lớn lên, dần dần trở thành bộ dáng thân cây cần sáu, bảy người mới có thể vây quanh.

"Đây là?" Tăng Giang nhìn thân cây cự đại hơi kinh ngạc.

Thiên Linh dắt tay hắn, từ cái cửa hình dạng giống một cái hốc cây cự đại phía dưới thân cây đi vào.

Tăng Giang đi vào bên trong thân cây, mới phát hiện bên trong có một thiên động khác, nhìn ở bên ngoài thì chỉ là một thân cây khổng lồ, bên trong lại có diện tích khoảng bảy mươi, tám mươi mét vuông. Ngoại trừ không gian lớn, bên trong thân cây còn đặt rất nhiều gia cụ tinh mỹ.
"Còn có tầng thứ hai?" Tăng Giang có chút kinh ngạc nhìn cầu thang ở trong góc.

"Phỏng chừng không chỉ thế." Thiên Linh nói. Hai người tiếp tục đi lên, đi đại khái khoảng sáu, bảy tầng mới đến đỉnh. Không gian tầng cao nhất có vẻ nhỏ hơn một chút, đại khái khoảng bốn mươi mét vuông, đặt một cái giường lớn khổng lồ bằng gỗ. Tăng Giang ngẩng đầu, phát hiện phía trên nguyên bản trơ trụi lại mọc ra lá cây rậm rạp, lá cây che ở phía trên, giống như một cái trần nhà thiên nhiên.

Tăng Giang thông qua cửa sổ nhìn ra ngoài, phát hiện cách mặt đất khoảng hơn ba mươi mét. "Đây rốt cuộc là thứ gì?"

"Đây hẳn là nhà cây Sinh Mệnh trong truyền thuyết. Dùng một đoạn cành cây Sinh Mệnh mà chế tác thành, trải qua nuôi dưỡng, sẽ biến thành nhà cây, bao gồm cả những gia cụ mà em nhìn thấy, đều là trải qua nuôi dưỡng mà tạo thành, không phải do nhân công điêu khắc, đương nhiên em cũng có thể mang đồ vật của bản thân tiến vào. Nhà cây này càng nuôi dưỡng, số tầng sẽ không ngừng tăng lên, trong truyền thuyết có thể đạt tới 100 tầng, thẳng tới chân trời. Thời điểm không sử dụng liền biến thành một đoạn cành cây nhỏ, chờ lúc muốn dùng chỉ cần một chút Tinh thần lực liền biến thành hình thái nhà cây." Thiên Linh giải thích.
Hai người đi xuống từ nhà cây.

Ra khỏi nhà cây không lâu, nhà cây liền dần dần héo rút, biến thành bộ dáng một đoạn cành cây nhỏ ban đầu. Tăng Giang cầm đoạn cành cây nhỏ, kinh ngạc vạn phần. Tuy rằng kỹ thuật cất giữ không gian đã ngày càng hoàn thiện, rất nhiều người trên căn bản đều sở hữu trang sức chứa đồ, thế nhưng đến nay cũng chưa từng nghe nói có không gian chứa đồ sử dụng sinh mệnh. Hiện tại khoa học kỹ thuật đột phá xuất hiện không gian sủng vật, cũng chính là không gian cung cấp nơi cư trú cho một tí dị thú chăn nuôi, nhưng một là có chi phí đắt đỏ, cái khác là thời điểm dị thú ở bên trong cũng không phải trạng thái bình thường, mà là trong một loại hình thái tương tự với ngủ đông.

Thiên Linh nhìn bộ dáng ngẩn người của đối phương, từ trong không gian chứa đồ lấy ra một cái dây đỏ, cầm cành cây qua, buộc lại mấy cái kết, sau đó treo ở trên cổ Tăng Giang.
Tăng Giang ngơ ngác nhìn anh.

Thiên Linh giải thích: "Loại cành cây này không có cách nào đặt trong không gian chứa đồ, không tin em cứ thử xem, chỉ thể mang theo bên người."

Tăng Giang lấy cành cây từ trên cổ xuống: "Không phải, tôi cảm thấy vật này anh cầm thì tốt hơn."

Thiên Linh liếc mắt nhìn hắn một cái: "Em cảm thấy tôi cần thứ này sao, thứ này tuy rằng quý giá, nhưng đối với tôi thì không có tác dụng thực tế, tôi có chính là thiết bị cư trú dã ngoại cao cấp, nếu không phải cảm thấy quá khoa trương, tôi mang theo phi thuyền cũng không có vấn đề, em còn thấy tôi cần vật này sao?"

Tăng Giang không biết phải nói thế nào, vật này xác thực kỳ diệu, Thiên Linh* tựa hồ cũng có thứ càng tốt hơn có thể thay thế, nhưng dù sao đồ vật cũng là do hai người phát hiện, nếu để hắn độc chiếm, cảm giác thế nào cũng không đúng.
*chỗ này tg ghi là Tăng Giang, cơ mà đọc thì lại cảm thấy hẳn là Thiên Linh nên tui tự tiện thay đổi...

"Được rồi, em đừng từ chối, tôi cảm thấy thiết trí nơi này tinh xảo như vậy, chắc chắn sẽ không chỉ có một cái bảo bối như vậy." Thiên Linh nói, tiếp tục cầm gậy dò xét gõ gõ đập đập lên vách tường trong suốt ở bên cạnh.

Tăng Giang hiển nhiên không nghĩ tới nơi này cũng không chỉ có bảo bối này, cảnh vật xung quanh làm nên cho cái hòm này, rõ ràng nơi này cũng chỉ có cái hòm này là quý giá nhất.

"Cái hòm này đặt ở vị trí bắt mắt như thế, nhưng thật ra là một loại phép che mắt, người bình thường sau khi đến tự nhiên sẽ cảm thấy cầm được bảo tàng thỏa mãn mà về, mà lại không tiếp tục tìm kiếm có những vật khác hay không." Thiên Linh vừa nói vừa tiếp tục dùng gậy dò xét gõ vách tường.
Tăng Giang nhìn bộ dáng bận rộn của anh, tầm mắt cuối cùng vẫn dừng lại ở trên cái hòm ở chính giữa. Trong hòm trống rỗng, sau khi cầm đi cành cây Sinh Mệnh thụ ở bên trong, cũng chỉ còn sót lại tấm gấm đẹp đẽ lót trong hòm. Tăng Giang nghĩ tới điều gì đó, đi tới trước hòm, cầm tấm gấm trải dưới đáy hòm lên.

Dưới đáy của cái hòm lộ ra, là tấm gỗ có vẽ đồ đằng giống với bên ngoài hòm. Tăng Giang quan sát một chút, phát hiện ở một chỗ của đồ đằng có một cái móc nhỏ bí ẩn không dễ phát hiện.

Tăng Giang thử kéo cái móc lên, toàn bộ tấm gỗ bắt đầu chậm rãi nhấc lên. Xung quanh bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ vang, vách tường nguyên bản trong suốt bắt đầu rơi xuống từng mảng đá trong suốt.

"Hang núi này sắp sụp đổ." Thiên Linh hô lên.

Tăng Giang nhìn sơn đạo đã bị đá rơi che kín: "Nơi này có thể là cửa ra duy nhất." Tăng Giang nhìn cửa động lộ ra dưới tấm gỗ.
Thiên Linh đi tới bên cạnh hắn, liếc mắt nhìn cửa động sâu không thấy đáy, nhặt lên một khối đá ném xuống. Không có tiếng vọng lại, không biết là xung quanh tạp âm quá nhiều bị lẫn lộn, hay là hang núi này thật sự sâu không thấy đáy.

"Tôi đi xuống trước, nếu như an toàn tôi liền gửi thư báo cho em, nếu như không có phản ứng, em lại tự xem thử có phương thức khác chạy ra không." Thiên Linh nói, thả người nhảy một cái.

Tăng Giang không kịp ngăn cản, liền thấy đối phương bóng người chợt lóe.

Tăng Giang ngơ ngác nhìn cửa động, không biết nơi này là đường thoát chết, hay là con đường tử vong.

=

Ada: yêu hay không yêu, một lời nói rõ đi!!!

=

=

=

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK