"Cậu chủ, cậu đi ngủ đi, ông bà chủ sẽ về muộn."
"Cháu sẽ chờ bằng được." Một cậu bé bộ dáng khôi ngô, tám phần giống Lưu Tuấn Nghĩa khoanh tay dậm chân, rất bực bội.
Cánh cổng sắt lớn chậm rãi mở ra, một chiếc ô tô màu đen sang trọng tiến vào trong sân, cậu nhóc vừa thấy, liền vội vàng chạy ra đứng ở trước hiên.
Lưu Tuấn Dương hậm hực ra cửa chờ sẵn, bố mẹ vừa bước ra khỏi xe, bé đã trưng ra bộ mặt ai oán" Bố, mẹ, hai người lại bỏ con ở nhà một mình ra ngoài ăn tối!"
Lưu Tuấn Nghĩa làm như không hiểu nhìn quanh, vừa nhìn vừa làm bộ đếm những người giúp việc trong nhà, nói " Rõ ràng có ít nhất bốn người, con vẫn còn chưa biết đếm?"
"Con cũng muốn đi nhà hàng!"
Anh nhướng mày "Bố mẹ là đi bồi dưỡng tình cảm, con không thể đi theo!"
"Con cũng muốn bồi dưỡng tình cảm!" Lưu Tuấn Dương chém đinh chặt sắt nói.
" Thôi, tối nay cho con ngủ với mẹ, coi như mẹ đền!" Ninh Nhược Đình ôm con trai cưng vào lòng, đi vào trong nhà.
" Không được, con trai bốn tuổi lớn rồi, phải ngủ riêng!" Vừa nói, anh vừa xách con trai đi vào phòng ngủ " Không được làm nũng mẹ!"
Lưu Tuấn Dương uất ức phản bác " Bố, con thực là con ruột sao?" Thế nào cũng cảm thấy mình bị đối xử tệ bạc, rất đau lòng nha.
"Dĩ nhiên!" Lưu Tuấn Nghĩa vừa nói xong, khựng lại, trừng mắt nhìn con trai " Bớt nói nhảm đi!"
"Ngoài bố ra, có rất nhiều chú theo đuổi mẹ... con sẽ chọn bố mới!" Lưu Tuấn Dương phụng phịu phản bác.
"Con dám sao?" Anh tiếp tục trừng mắt.
"Dạ không..." Hoàn toàn bị doạ sợ. Nghĩ lại, đồ ăn, đồ chơi, quần áo, đều do bố chu cấp, làm sao dám chống đối đây?
Đến lúc Lưu Tuấn Nghĩa tống con trai vào phòng ngủ rồi, quay lại muốn vào phòng ngủ với vợ yêu, lại phát hiện cửa đã bị chốt bên trong.
"Nhược Đình, mở cửa cho anh!"
Ninh Nhược Đình ngồi trong phòng nhếch môi cười, giọng nói đầy chế nhạo " Không được, con trai ba mươi tuổi lớn rồi, phải ngủ riêng!"
Trên trán anh nhất thời rơi xuống mấy hắc tuyến, bà xã lại dùng đúng câu nói lúc nãy ném trả lại, thế này có được gọi là tự lấy đá đập vào chân mình không?
"Nhược Đình, anh là chồng em!" Ngàn vạn lần không cần châm chọc anh như vậy có được hay không?
Giọng nói bên trong lại nhiều thêm mấy phần khiêu khích " Anh không tính là con trai sao?"
Lưu Tuấn Nghĩa "... Anh có phải không, trong lòng em biết rõ." Nói xong, lại muốn xoay người đi tìm chìa khoá dự phòng, chưa kịp rời đi, giọng nói trong phòng lại truyền đến "Không cần đi, chìa dự phòng em đang cầm." Câu nói ngụ ý, anh muốn vào, hoặc đợi đến sáng mai, hoặc là, phá cửa.
Lưu Tuấn Nghĩa trên đầu lại nhiều thêm mấy cái hắc tuyến, sang gõ cửa phòng con trai " Tuấn Dương, hôm nay bố ngủ chung với con, có thích không?"
Bên trong truyền ra giọng nói non nớt nhưng quyết liệt " Không ạ!" Bố à, con cũng không phải người nhanh quên như vậy, mới vừa rồi bố nhéo tai con vẫn còn đau.
Lưu Tuấn Nghĩa trên mặt cơ hồ biến thành màu đen, không ngờ anh làm người lại thất bại như vậy, trở thành một người cha vợ không yêu con không thương, hoàn toàn bị hắt hủi.
Vì vậy, tổng giám đốc Lưu Tuấn Nghĩa đau lòng quay lại trước cửa phòng ngủ, tiếp tục năn nỉ bà xã.
" Nhược Đình, em mở cửa đi."
Ninh Nhược Đình cười cười, mở cửa phòng, Lưu Tuấn Nghĩa vẻ mặt giống như phạm nhân được đặc xá, nhanh chóng đi vào trong phòng, vui vẻ ôm bà xã đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
"Tuấn Dương, đổi màu này."
"Chưa đủ rực rỡ, mẹ còn màu khác không?" Lưu Tuấn Dương chau chau mày, vẻ mặt nghiêm túc, giống như đang tạo ra " tác phẩm nghệ thuật."
Ninh Nhược Đình nhìn nhìn, lại cầm thỏi son khác đưa cho Lưu Tuấn Dương "Thử cái này."
Lưu Tuấn Nghĩa mơ màng nghe được đoạn đối thoại kì lạ của mẹ con hai người, lại cảm thấy trên mặt mình có cái gì động đậy, mở mắt ra, liền thấy con trai và vợ đều đang nhìn mặt mình chăm chú, hai vai rung rung lên, rõ ràng là đang nén cười.
"Bố, bố thật sự...thật sự..." Lưu Tuấn Dương cố gắng nhịn cười " Quá xinh đẹp."
Lưu Tuấn Nghĩa chột dạ nhìn đống mỹ phẩm của Ninh Nhược Đình ở trên giường, dùng tốc độ gió lốc bay vào nhà tắm tìm gương, không nhìn thì thôi, vừa nhìn, anh bị chính mình doạ sợ, lông mày bị kẻ vẽ kéo dài đến tận thái dương, hai mắt bị tô thâm như gấu trúc, đáng sợ nhất là, đôi môi đỏ chót...
"Lưu-Tuấn-Dương!" Lưu Tuấn Nghĩa rít lên từng chữ một thoát ra khỏi kẽ răng, lần này nhất định là con trai ghi thù, bây giờ đến tính với anh.
"Nghĩa, anh ở trong đó tẩy trang đi, bây giờ không thể ra ngoài doạ người!" Ninh Nhược Đình khúc khích cười, mà bên kia, con trai cưng đã sớm cười lăn cười bò.
Lưu Tuấn Nghĩa "..." Anh làm người càng lúc càng thất bại, cư nhiên lại bị vợ và con trai hùa nhau khi dễ, vẽ một bộ mặt kinh khủng không nỡ nhìn thế này.
Ninh Nhược Đình mở điện thoại, đưa cho con trai xem " Này, lấy cái ảnh này uy hiếp bố." Dĩ nhiên, đó là ảnh lúc mới "hoá trang" của Lưu Tuấn Nghĩa. Lưu Tuấn Nghĩa đáng thương không hề biết mình bị vợ và con trai tính kế, cái ảnh đó sau này thỉnh thoảng lại bị lấy ra, đùa giỡn một phen, khiến anh dở khóc dở cười.
Hồi lâu, Lưu Tuấn Nghĩa mới rửa mặt sạch sẽ, xong xuôi, anh đi ra khỏi nhà tắm, mặt hằm hằm nhìn cậu con trai. Lưu Tuấn Dương le lưỡi, núp đằng sau lưng mẹ. Một nhà ba người nô đùa, trong phòng ngập tràn tiếng cười rộn rã.
Một gia đình vui vẻ hạnh phúc như vậy, chính là mãn nguyện của anh, kiếp này và kiếp trước, cô gả cho anh, sinh con cho anh, là phúc phận lớn nhất của anh.