Tay cô run rẩy, vì quá run nên cô không đủ sức để kéo dây kéo chiếc váy.
“Để tôi.” Gã ăn mặc chỉnh tề xong thì đi qua giúp đỡ.
Thế nhưng cô hất tay gã ra, bây giờ cô cảm thấy quá mức hổ thẹn. Cô sống hai mươi bảy năm qua, chỉ có hai việc làm cô thấy hổ thẹn. Đầu tiên vụ cưỡng hiếp của mười ba năm trước, nó làm cô không thể nán lại quá lâu trong sân trường lắm lời bàn tán xôn xao. Bây giờ là vụ thứ hai, cô tằng tịu trong văn phòng bị bắt gặp tại trận, khiến cô chẳng còn mặt mũi để ở lại. Vào thời khắc này, hai sự việc kết hợp với nhau khiến cô nhục nhã càng thêm nhục nhã.
Cảnh tượng cô lên đỉnh, run rẩy, rên rỉ nửa tiếng trước từng màn từng màn lùa về trong đầu, khiến cô cảm thấy căm ghét chính bản thân mình.
“Em đừng nhúc nhích!” Gã phớt lờ phản kháng của cô, đè gáy cô lại và kéo sợi dây kéo lên, “Em hãy thẳng lưng đi ra ngoài, chẳng việc gì phải sợ, đó là Kiều Duy Đóa mà tôi quen biết!” Gã nhẹ nhàng an ủi.
“Ai nói tôi sợ?” Cô xoay người, đỏ mắt hỏi.
Cô không sợ nhưng gã vĩnh viễn sẽ không biết, lúc này đây cô không dựng thẳng nổi thắt lưng mình!
“Chúng ta hãy đi ăn với nhau, tôi sẽ chính thức giới thiệu em với bọn họ.” Giọng gã rất bình tĩnh, “Em không cần làm gì cả, chỉ đứng bên tôi là được.” Không phải kẻ thù, không phải nhân viên, mà lấy thân phận bạn gái quang minh chính đại đứng bên cạnh gã.
Trái tim cô bỗng nhiên rúng động. Ban nãy lần đầu tiên trong đời cô phải chịu yếu thế và gã quả thực đã bảo vệ cô, làm cô không lâm vào tình trạng khó xử.
Còn bây giờ cô lại run sợ dữ dội, “Không, tôi không phải là bạn gái của anh!” Cô hét to.
Cô không muốn trái tim mình run rẩy thế này, nó khiến cô cảm thấy sợ hãi và chỉ muốn né tránh theo bản năng. Cô không có cách nào để làm ra vẻ trấn tĩnh như gã!
Sự khước từ của cô khiến ánh mắt gã tối sầm, gã quắc mắt nhìn cô: “Kiều Duy Đóa, có biết tôi đưa em đi chính thức giới thiệu với bọn họ là có nghĩa gì không?” Tốt nhất cô hãy tỉnh táo một chút, đừng nói ‘không cần’ nữa!
“Dù điều đó có nghĩa gì thì tôi cũng không cần!” Ít nhất, hiện giờ là thế! Vừa dứt lời, cô hất tay gã ra rồi xoay gót bỏ đi như chạy trốn.
Sắc mặt Hình Tuế Kiến xanh mét.
Tuy nhiên, cô không được như toại nguyện. Khi cô vội vã lao xuống lầu thì có người nhảy ra ngăn cản. Đó là bà Hình Nhân mới bị gã đuổi khỏi phòng, và Trần Ôn Ngọc đứng quay lưng về phía bọn họ, dựa mặt vào cửa sổ lẳng lặng rơi lệ.
“Cô ra giá đi, rồi lập tức xéo khỏi cuộc sống của con trai tôi!” Bà Hình Nhân ra mặt giúp Ôn Ngọc, hỏi thẳng thừng.
Kiều Duy Đóa phớt lờ bà ta, cô cố giả vờ lãnh đạm định tránh đi nhưng vẫn bị chặn lại.
“Tôi sẽ không để con trai mình hẹn hò với thứ đàn bà trắc nết như cô!” Bà Hình Nhân gây hấn.
Cô hít thật sâu để làm mình nhịn xuống.
Kiều Duy Đóa, mày sẽ không tức giận.
Cô lại muốn bỏ đi nhưng vẫn bị lôi kéo.
“Đồ lẳng lơ đê tiện!” Bà Hình Nhân xỉ vả, “Nếu mày thiếu trai đến vậy, sao không ra đứng đường đi!”
Cô không thể nhịn được nữa, “Xin hỏi bác, tôi lẳng lơ chỗ nào?” Cô bỗng dừng bước, tính tình cô xưa nay luôn rất tệ.
“Mày cưỡi lên người đàn ông, điệu bộ ti tiện như thế mà dám cãi không lẳng lơ hả?” Bà Hình Nhân khinh bỉ nói.
Kiều Duy Đóa bật cười, “Thưa bác, xin hỏi bác chưa từng cưỡi lên người đàn ông sao?”
Bà Hình Nhân bị hỏi quật ngược thì sắc mặt rất khó coi, “Mày…”
“Bác thề bác chưa từng có đi?” Nam nữ giao hoan là việc bình thường, tại sao cô lại bị sỉ nhục?
“Mày là con đàn bà xúi quẩy!” Bà Hình Nhân tức sôi gan, “Vừa rồi tao nên bắt mày đi diễu phố, để cho đám đàn ông biết thứ trơ trẽn như mày ai cũng có thể làm chồng!”
Giọng bà ta mắng oang oang, đến nỗi vài người đi đường cũng nhìn vào.
Sắc mặt Kiều Duy Đóa tái mét, sao cô lại thành kẻ xúi quẩy, thành người ai cũng có thể làm chồng? Trước giờ cô chỉ có một người đàn ông…
“Xin lỗi, bác nhất định phải xin lỗi tôi!” Giọng cô rất lạnh.
Cô không chấp nhận được lời xuyên tạc!
“Tao mà phải xin lỗi mày á?” Bà Hình Nhân làm như nghe được câu chuyện cười.
Cô mím chặt môi, nhìn bà ta đăm đăm. Nỗi nhục nhã hôm nay còn nhiều hơn cả đời cô cộng lại! Tất cả những điều này đều do mẹ gã trao tặng, tại sao cô phải nhẫn nhịn, phải gặp những thứ đó?
Bà Hình Nhân khinh bỉ liếc cô một cái, ánh mắt bà rất cay nghiệt: “Thứ ranh con ti tiện thất học như mày cũng xứng để tao xin lỗi hả?”
“Tôi không ti tiện!” Cả người cô cứng đơ.
Người ta có thể mắng cô ngạo mạn, mắng cô thiếu hòa đồng, nhưng không thể chửi rủa cô ti tiện.
“Vừa rồi mày trần truồng nằm trên người con trai tao…” Bà Hình Nhân chuẩn bị thốt ra những lời cay độc hơn.
“Không ai cho bác xem!” Cô cắt ngang lời bà ta.
Bà Hình Nhân trừng mắt nhìn cô.
“Chỉ có kẻ thất học mới thấy cảnh tượng đó mà không chịu bỏ đi!” Cô nghiêm mặt nói.
Cô nói đúng! Cô với gã không lén lút vụng trộm, tại sao cô phải xấu hổ và khom lưng?
Sắc mặt bà Hình Nhân khó coi sắp bốc khói lên đầu.
“Đồ đê tiện, tao đánh chết mày!” Bà xông lên.
Bà ta cứ trái một câu đồ đê tiện, phải một câu đồ đê tiện, làm Kiều Duy Đóa không khách khí đẩy bà ta ra, “Bác à, người tự xem thường mình ắt sẽ bị người khác không tôn trọng!”
Cô không cố ý mà cô chỉ trở tay một cái, vì bà Hình Nhân mang đôi giày cao gót nên loạng choạng mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.
Bà Hình Nhân bị đẩy ngã nằm sóng xoài trên mặt đất, bà tức đến sắp lên cơn đau tim.
Cảnh tượng đó đều lọt vào mắt của Hình Tuế Kiến. Gã không biết mình có cảm giác gì, so với sự yếu đuối thì gã quen nhìn một Kiều Duy Đóa kiêu kỳ tự phụ hơn. Nhưng…
“Mẹ có sao không?” Gã bước lên đỡ mẹ.
Nhưng Kiều Duy Đóa không nên đẩy mẹ của gã. Dù sao, mẹ đã ngoài năm mươi, vài năm nay sức khỏe kém hơn trước. Vì cô không quan tâm đến gã, nên cô chẳng muốn lấy lòng bà.
“Mẹ không khỏe, nếu về sau con còn dám che chở cô ta thì không có bà mẹ này nữa!” Bà Hình Nhân quát con trai.
Phản ứng của gã chính là trầm mặc.
“Kiều Duy Đóa, bây giờ em thật sự không qua đây sao?” Gã đứng sau lưng cô, lạnh giọng hỏi.
Chỉ cần bây giờ cô thay đổi ý định và bước tới bên gã, thì gã vẫn dựa theo đúng kế hoạch chính thức giới thiệu cô với mẹ. Bất kể thái độ của mẹ ra sao, cô vẫn là người phụ nữ gã muốn. Chỉ cần cô chịu quay lại…
“Tôi không muốn!” Cô lắc đầu.
Cô không bị điên tới mức mình vừa bị xem thường xong, giờ lại tiếp tục bị đánh nữa.
Ba chữ ấy khiến trái tim gã hoàn toàn giá lạnh.
“Vậy em hãy đi đi.” Gã quay mặt đi không biểu lộ cảm xúc, đôi môi bật ra những lời vô tình.
Chẳng hiểu vì sao thấy ánh mắt lãnh đạm của gã mà trái tim Kiều Duy Đóa bỗng nhiên co thắt.
Cô xoay người đẩy cánh cửa kính.
Gã bước tới trước mặt Ôn Ngọc, kéo Ôn Ngọc quay lại, “Tôi xin lỗi vì đã để em nhìn thấy cảnh tượng đó.”
Bước chân Kiều Duy Đóa bỗng khựng lại.
Đau nhói – trái tim cô bất chợt đau nhói.
Bà Hình Nhân nhanh như cắt nở nụ cười đắc ý, “Con yên tâm, đàn ông luôn khó kiếm soát nửa thân dưới mà dẫn đến sai lầm, chỉ cần con biết ‘sai’ để sửa, mẹ sẽ khuyên Ôn Ngọc…” Bà cố ý nhấn mạnh chữ ‘sai’ và liếc thoáng qua Kiều Duy Đóa đang đứng chết trân ngay ngoài cửa.
Hóa ra, cô chính là sự sai lầm.
Kiều Duy Đóa dừng lại chốc lát, cắn chặt đôi môi, hốc mắt đỏ ửng, nhưng cô vẫn kiên cường đẩy cánh cửa.
Cô không thể chìm đắm, cô không thể ‘bán’ ngay cả trái tim mình.
Đừng, tuyệt đối, tuyệt đối đừng yêu gã… Tuyệt đối đừng, dẫu có tan xương nát thịt.
Gò má chợt mát lạnh, cô đưa tay sờ thử mới phát hiện hóa ra là nước mắt. Cô giật nẩy người nhưng vẫn đứng thẳng bất động, chỉ cần cô đừng quay đầu thì sẽ không có bất kì sai sót nào…
Gã đứng trước cửa sổ bằng kính, tận mắt nhìn thấy Kiều Duy Đóa bình tĩnh đi tới ven đường, bình tĩnh tới bãi đỗ xe và bình tĩnh rời đi. Suốt quá trình, cô chưa từng quay đầu, một lần cũng chưa từng.
Ôn Ngọc đứng trước mặt gã, cực kì gượng ép mới nặn được một nụ cười, “Em có thể tha thứ cho anh…” Miễn là gã thực sự nhận ra lỗi lầm…
“Làm một đối tác mà để em thấy tôi để việc công – tư lẫn lộn, đối với sai lầm có ảnh hưởng xấu này, tôi chỉ biết xin lỗi và không có biện bạch gì.” Gã điềm tĩnh nói tiếp.
Ôn Ngọc thật vất vả mới động đậy được đôi môi cứng đờ. Hóa ra, gã đang đề cập vấn đề này. Nhiều năm qua cô luôn biết cách xử sự của gã, gã là người đàn ông nói một là một, hai là hai.
Gã xòe bàn tay ra, “Thật xin lỗi, nhưng chuyện xảy ra hôm nay làm tôi phải quyết định lấy lại chìa khóa.”
Trước nay phòng của gã đều do Ôn Ngọc quét dọn và thu xếp, nên dĩ nhiên Ôn Ngọc có chìa khóa văn phòng.
Ôn Ngọc nắm chặt chìa khóa trong tay, chặt đến mức suýt gãy các răng cưa. Gã chỉ xin lỗi dựa trên cương vị quan hệ đối tác, chứ không phải dưới thân phận của một người đàn ông đi xin lỗi một người phụ nữ?
“Tại sao con kêu Ôn Ngọc trả chìa khóa?” Tình hình diễn biến đến đây làm bà Hình Nhân há hốc miệng và cảm thấy bất thường.
“Em không muốn!” Ôn Ngọc nghẹn ngào.
Trao trả chìa khóa đồng nghĩa với việc trao trả cả tư cách đứng bên cạnh gã.
“Ôn Ngọc, em hẳn phải rõ lí do vì sao tôi làm vậy.” Gã tàn nhẫn khăng khăng xòe bàn tay.
“Vì ả đàn bà đê tiện kia mà con dám ức hiếp Ôn Ngọc! Mẹ sẽ không bỏ qua cho nó!”
Bà Hình Nhân nghiến răng, hệt như sau đó có thể đi giết người. Dù không giết được Kiều Duy Đóa, thì bà cũng muốn đánh cô ta ngất ngư mới thỏa mối hận trong lòng.
Gã biết mẹ mình không phải kẻ dễ bị bắt nạt, e rằng mai này Kiều Duy Đóa rất khó sống và cuộc chiến như hôm nay sẽ tái diễn lần nữa.
“Mẹ đừng động vào cô ấy, cô ấy đang có thai.” Gã khẽ nói bâng quơ.
Bà Hình Nhân chết đứng, còn toàn thân Ôn Ngọc rúng động đến khó tin.
“Con là con trai của mẹ, trong bụng cô ấy là cháu chắt của mẹ. Nếu mẹ muốn đánh cho sướng tay thì cứ việc quấy nhiễu cô ấy đi!” Gã thản nhiên nói. “Con không ngăn cản, nhưng điều kiện trước tiên là đừng – làm – con – cái – của – con – bị – thương!”
Giọng gã rất nhẹ nhưng khiến hai người phụ nữ ở đó kinh hoàng.
Danh Sách Chương: