Theo lẽ thường, nếu chủ nhân khuê phòng này đã bị đuổi khỏi Ma Vực, mà chủ nhân đó lại được nhân sĩ trong nhà sủng ái, như vậy chỗ này hẳn là đã bị liệt vào hàng cấm địa.
Trong nguyên tác, nơi này đúng là đã bị liệt vào cấm địa, thiếu nữ ma nhân Tân A sau khi cùng nhân vật chính biếи ŧɦái đến đây, cũng trốn một thời gian sau đó mới vì biếи ŧɦái khuyên bảo mà chủ động liên lạc với ông ngoại nàng.
Cho nên Cố Bạch còn đặc biệt chuẩn bị rất nhiều đồ ăn trong không gian võ cụ, đủ để trốn ở đây một đoạn thời gian.
Nhưng mà, Cố Bạch trăm triệu thật không ngờ, lại bị phát hiện nhanh như vậy.
— — đó là một ngày nắng, trời cao gió nhẹ, ngàn dặm không mây, ánh dương tươi sáng.
Chim chóc trên cành cây hót líu lo, ngàn hoa trên mặt đất tỏa hương thơm, gió nhẹ lướt qua, lá cây nhẹ nhàng nhảy múa, thời tiết tốt không còn gì để chê…
Thời tiết tốt không còn gì để chê…
Thời tiết tốt…
Thời tiết…
Tiết…
…Từ từ! Những thứ này không quan trọng!
Quan trọng là!
Lúc ấy Cố Bạch vừa miễn cưỡng kết thúc một đêm ác chiến bị biếи ŧɦái ôm trong lòng lật qua lật lại.
Trần! Trùi! Trụi! Một miếng vải cũng không mặc!
Đã thế trong không khí còn tản ra hương vị kỳ quái!!!
Quần áo giày dép loạn xạ trong phòng!!!
Hai thân thể trắng trơn lăn cùng một chỗ!!!
Đồ vật kia của biếи ŧɦái còn chưa rút ra!!!
Đây, chính, là bắt gian tại giường!
Cố Bạch từ đời trước đến đời này, đều chưa từng mất mặt như vậy… Cho dù biếи ŧɦái chết tiệt đã nhanh chóng dựng bình phong lên chắn trước mặt bọn họ thậm chí còn đem y bọc đến kín kín kẽ kẽ người khác một chút cũng không nhìn thấy cũng không thể ngăn chặn bi phẫn trong lòng y!
Mẹ nó! Bao nhiêu chuyện dọa người vô nhân đạo cứ đập ầm ầm vào mặt lão tử như vậy làm sao mà chịu cho thấu!
Cố Bạch đen mặt, nhanh chóng mặc quần áo.
Từ ngoài bình phong truyền đến thanh âm thiếu nữ thanh thúy mà lo lắng đang ngăn cản ai đó, mà Kỳ Quan Duệ càng nhanh chóng mặc y phục, chạy ra ngoài bình phong gặp người.
Làm một thành chủ cao quý lãnh diễm, y âm thầm hoài nghi hình tượng của mình còn vớt vát được miếng nào hay không.
Ra ngoài? Không ra ngoài? Thật sự phải ra ngoài sao? Thật sự không ra ngoài cũng được sao?
Đây chính là một vấn đề nghiêm túc.
Lúc này người tâm tình hoảng loạn ngoại trừ Cố Bạch, còn thêm một Tân Hâm Bá càng thê lương.
Làm nhân vật số một số hai trên đảo Ma Vực, Đại Lực Viên Vương hơn một trăm năm trước đã đột phá trở thành Võ Thánh cao cấp, ông luôn coi đứa cháu gái duy nhất mà con gái mình lưu lại là trân bảo mà yêu thương — — tuy rằng vì lý do bất đắc dĩ phải đuổi cháu gái ra ngoài, nhưng kỳ thật ông vẫn âm thầm chuẩn bị một ít cao thủ bảo hộ cho cháu gái.
Nhưng không ngờ cháu gái bảo bối của ông chơi đùa kiểu gì, lại tách khỏi những cao thủ kia, khiến họ tay không trở về.
Tân Hâm Bá vừa kiêu ngạo cháu gái có thể cắt đuôi cao thủ, vừa lo lắng cháu gái không người bảo hộ, lập tức xử lý đám cao thủ vô dụng kia, gấp đến mức thiếu chút nữa đã thân chinh ra ngoài tìm kiếm.
Thuộc hạ khuyên nhủ cùng lý trí khống chế, Tân Hâm Bá mới từ bỏ ý định kia, đành phải tiếp tục phái người ra ngoài đi tìm tin tức, mà bản thân ông lại càng thêm tích cực chạy đến khuê phòng cháu gái thương xuân bi thu — — à không, là tưởng niệm cháu gái, đồng thời chờ đợi tung tích cháu gái từ đám thám tử bên ngoài.
Nhưng mà mới sáng sớm hôm nay, Tân Hâm Bá như thường lệ chạy đến đứng ở một chỗ không xa không gần tiểu viện biểu đạt một chút nhớ thương, lại không ngờ phát hiện có người lẻn vào căn phòng kia!
Tân Hâm Bá tức sùi bọt mép, cmn là ai dám xâm phạm hương khuê cháu gái Đại Lực Viên Vương ta! Danh tiết cháu gái bị hủy nhà ngươi đền nổi không! Coi vạn tư binh của lão tử là rối ngồi không sao! Chán sống quá muốn tìm chết chứ gì!
Ông liền hùng hổ chạy qua đá cửa mà vào.
Đương nhiên, nghênh diện ông chính là cháu gái nhà mình.
Vẫn theo lẽ thường, Đại Lực Viên Vương thấy cháu gái trở về phải thật vui mừng mới đúng, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là cháu gái chưa quên ông ngoại là ông đây, hơn nữa không hận ông ngoại là ông đây! Nhưng mà!
Cháu gái xinh đẹp như một đóa kiều hoa của ông thế mà đang đáng thương hề hề ngồi xổm bên ngoài phòng, dựa vào tường co thành một đoàn ngủ đến không thoải mái như vậy, đây đúng là bị khi dễ! Ai dám khi dễ cháu gái của lão tử! Ai!
Cho nên đương nhiên, Tân Hâm Bá chỉ số thông minh chưa bao giờ vượt quá trục hoành liền một phen đẩy cửa khuê phòng cháu gái, không để ý đến cháu gái ngăn cản cứ thế xông vào.
Quả nhiên a, trên giường có hai bóng người trần như nhộng đang nằm, Tân Hâm Bá hận đến nghiến răng.
Cháu gái lão tử như hoa như ngọc, tên khốn phụ lòng nào dám lừa nàng, còn cùng con hồ ly nào đó lăn giường của cháu gái!
Đồ con dê chết bầm kia mau lăn ra đây cho lão tử a a!
Vì bị Tân A ngăn cản, Tân Hâm Bá một bên trong lòng xót xa không nỡ thương tổn cháu gái, một bên muốn chém rụng cái bình phong vạch trần tên khốn phụ lòng kia.
Sau đó, một người từ sau bình phong đi ra.
Đó là một mỹ thanh niên dáng người thon dài tướng mạo tuấn mỹ khí chất bất phàm tao nhã phong độ.
Thật sự khiến người sáng ngời hai mắt.
Tân Hâm Bá trong lòng càng xót, tên kia ngay cả bộ dạng cũng là điển hình xấu xa phụ lòng!
— — không lẽ cháu gái cũng là bị võ nhân tiểu bạch kiểm bên ngoài lừa đi?
Ông lập tức thả ra khí tức muốn đàn áp tên khốn phụ lòng kia một chút, khi phát hiện võ khi lưu chuyển trong thân thể tên kia là cấp Võ Quân, còn thực sự đi ngược chiều, mới hơi chút yên tâm.
Cho dù ở tuổi này giá trị võ lực như vậy đã là xuất sắc, nhưng vẫn không xứng với cháu gái lão tử, thế mà còn dám phụ lòng trở mặt!
Phải giáo huấn tên này một chút!
Còn con hồ ly kia! Thế mà vẫn không chịu ra!
Ông ngược lại muốn nhìn xem con hồ ly kia khuynh quốc khuynh thành như thế nào, ngay cả cháu gái của ông cũng đấu không lại!
Tân Hâm Bá liếc mắt nhìn Kỳ Quan Duệ một cái, lỗ mũi nặng nề hừ một tiếng.
Kỳ Quan Duệ vẻ mặt mang theo hai phần kính ý, hành lễ với Tân Hâm Bá rồi nói: “Vãn bối hôm qua tới lúc trời đã trễ, không muốn quấy rầy tiền bối nghỉ ngơi, vốn muốn hôm nay đến bái phỏng tiền bối, bây giờ lại để tiền bối phải đi trước một bước, quả nhiên quá mức thất lễ, mong rằng tiền bối thứ lỗi cho.
”
Tân Hâm Bá khóe miệng co rút, mặt dày!
Kỳ Quan Duệ thấy tư thế của Tân Hâm Bá, cũng đoán được ông ta đang hiểu lầm cái gì, trong lòng khẽ niệm.
Tân A đứng cúi đầu ở một bên trong mắt xẹt qua một tia lưu quang, tốc độ cực nhanh không để bất kỳ kẻ nào phát hiện.
Sau đó, Tân A bước lại gần, đứng bên cạnh Kỳ Quan Duệ, cười nói: “Ông ngoại, đây là đại ca Cố Sơn cháu gặp được bên ngoài rồi kết bạn, bên trong là bạn đời của đại ca.
Vì một vài nguyên nhân, cháu không tiện ở chung với bọn họ, lại không muốn quấy rầy ông ngoại, mới ra ngoài ngủ đại một đêm.
”
Tân Hâm Bá nhăn mi: “Cháu là con gái!”
Không phải tên khốn phụ lòng mà là đại ca kết nghĩa cái quần què! Giữa nam nhân cùng nữ nhân làm sao có thể thân cận mà không có tình cảm ái muội! Cháu gái tuyệt đối là bị thằng nhóc này lừa!
Cho dù không lừa, làm một thằng đàn ông cao to, cũng không thể để một thiếu nữ ngủ co ro bên ngoài!
Tân A vẫn rất am hiểu ông ngoại nhà mình, dưới thao túng của xà cổ, nàng biểu hiện rất giống bình thường, liền cười cười: “Đại ca từ xa tới làm khách, cháu lại không thể để khách nhân ngủ bên ngoài, một mình độc chiếm một phòng đi? Cháu mấy năm qua ở bên ngoài phiêu bạt cũng có thêm nhiều kinh nghiệm, cũng chỉ là ngủ đỡ một đêm thôi, thật sự không đáng gì.
”
Cháu gái đi ra ngoài một chuyến trưởng thành nhưng ông ngoại đây vẫn thật phiền muộn thật đau lòng…
Tân Hâm Bá hơi xấu hổ: “Vì cái gì không đi tìm ông?”
Tân A mỉm cười xinh đẹp: “Cháu cũng không nỡ quấy rầy ông ngoại nghỉ ngơi thôi!”
Tân Hâm Bá tâm tình quay ngoắt 180 độ, lúc nhìn Kỳ Quan Duệ cũng thuận mắt hơn một chút.
Ngay lúc ông định mở lời nói vài câu với tiểu bối này, liền phát hiện tiểu bối cư nhiên vui vẻ quay đầu, bước nhanh tới bên cạnh bình phong.
Trong lòng ông nhất thời sinh ra một cái dự cảm:
Hồ ly sắp lộ mặt — — à không đúng, nếu tiểu bối này và cháu gái không phải một đôi, cũng không thể nói người ta là hồ ly đúng không?
Chưa đợi Tân Hâm Bá nghĩ ra ngô ra khoai, một người đã từ trong bình phong bước ra.
Cẩm bào thêu chỉ bạc, khuôn mặt lạnh lùng, tóc đen dài tới eo, một bước đi muôn hoa nở.
Quả thực khiến người nổ đom đóm mắt!
Tân Hâm Bá sống nhiều năm như vậy, chưa từng thấy người nào bộ dáng xinh đẹp hơn nam nhân này.
Không sai, từ đầu ông đã nhìn ra hồ ly này trăm phần trăm là nam nhân!
Bộ dạng tuy so với nữ nhân còn hoàn hảo hơn, nhưng lại không có khí chất mềm mại như nữ nhân, rõ ràng là nam nhân!
Nhưng mà nam nhân như vậy…
Tân Hâm Bá nhịn không được lại liếc qua chỗ Kỳ Quan Duệ.
Vị này bộ dáng cũng tuấn mỹ dị thường, nhưng so với cẩm bào trắng bên kia vẫn có hơi kém, khí chất cũng ôn hòa hơn nhiều.
Chẳng lẽ đây mới là… khụ…?
Cố Bạch ở bên trong ngây người một lát mới quyết định đi ra đối mặt với hiện thực thảm khốc, nhưng hiện thực này cũng không khỏi quá ngoài ý muốn!
Lão nhân này rốt cuộc đang nhìn cái quái gì đấy!
Ánh mắt sao lại cổ cổ quái quái như vậy!
Cố Bạch vốn có chút xấu hổ bây giờ trong lòng lại nóng nảy, nhìn kỹ lại ánh mắt quái dị của lão nhân… Hình như có chút cười nhạo?
Y lại càng cẩn thận nhìn.
Phụt.
Ánh mắt lão nhân nhìn mình và nhìn biếи ŧɦái rõ ràng không giống!
Thật sự là thẳng tính! Một chút cũng không che giấu!
Cơ mà lão tử thích! Cho một like!
Ánh mắt ngay cả Cố Bạch cũng nhìn thấu, Kỳ Quan Duệ đương nhiên lại càng rõ ràng.
Nhưng hắn cũng không để ý mình trong mắt người ngoài là cái dạng gì, nếu như vậy có thể làm Tử Xa Thư Bạch vừa lòng, nhường một chút cũng không có vấn đề.
Dù sao… Chỉ cần có thể bò lên giường Tử Xa Thư Bạch, đến lúc đó muốn làm cài gì, còn không phải do hắn định đoạt?
Cho nên Kỳ Quan Duệ lại càng phối hợp, nhích lại gần chỗ Cố Bạch, trong mắt tình chàng ý thϊếp.
Tân Hâm Bá sợ run cả người.
Đối với một ông lão thẳng tắp thẳng tắp như ông mà nói, kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vầy là quá lớn!
Nam nhân cùng nam nhân gì đó, thật sự rất hủy hoại thế giới quan đó!
Cho dù bộ dạng có đẹp mắt, vẫn là một nam nhân!
Hít sâu một hơi, Tân Hâm Bá nghiêm túc nhìn cháu gái mình một lát để rửa mắt, mới áp chế bao nhiêu chữ chửi thề trong đầu, khí thế cũng khôi phục lại xứng với thân phận Ma Vực Ngũ Lão — — gặp phải người không quen biết, vẫn phải áp chế hỏi cung một chút!
Vì vậy, trên người Cố Bạch liền cảm nhận được một sức mạnh đè ép.
Tân Hâm Bá khuôn mặt bình tĩnh, mở miệng hỏi: “Các ngươi quen biết với Tiểu A như thế nào?”
Cố Bạch nghệt mặt.
Không đợi y trả lời, Kỳ Quan Duệ mở miệng trước: “Cháu cùng với Thư Bạch ca ca vốn là một đôi tình nhân, bởi vì cháu luyện công gặp phải sai lầm, võ khí đi ngược chiều trở thành ma nhân… Cháu vốn muốn rời bỏ Thư Bạch ca ca, Thư Bạch ca ca lại quyết cùng cháu bất ly bất khí, cũng tình nguyện từ bỏ một thân võ học, tự nghịch kinh mạch, trở thành một kẻ giống như cháu.
Hai chúng cháu lang thang trên đại lục, một hôm gặp được Tiểu A muội muội trên đường… Kết quả không đánh không quen, biết được Tiểu A muội muội đến từ nơi ma nhân tụ cư, hai chúng cháu như lục bình không rễ, đã định đến nơi này thử xem…”
Nghe Kỳ Quan Duệ nói, sắc mặt Tân Hâm Bá dần dần hòa hoãn.
Còn Cố Bạch, y nổi một thân da gà.
.
Danh Sách Chương: