Lý Tín không yên tâm cho Mưa nhỏ một mình trở về, căn cứ vào tinh thần kỵ sĩ tích cực chủ động đưa công chúa đại nhân trở về trường. Phương Thiếu Vũ cùng Vương Thuấn Nghiêu đem Kha Dĩ Mặc kéo đến một bên nói vài lời. Ninh Tâm đứng ở một bên có vẻ hơi nhàm chán, ôm con gấu nhỏ vẫn đang ngẩn người, đã thấy vị học tỷ tên Cốc Lam hướng nàng đến gần. (L: rắn rết tới, thỏ nhà ta đấu sau lại)
“Có rảnh cùng chị nói chuyện một chút k
hông?”
Ninh Tâm sững sờ, gật gật đầu.
“Chúng ta đi bên kia nói chuyện.” Chỉ chỉ mấy cây dong bên kia, Cốc Lam cứ thế đi tới còn Ninh Tâm không hiểu ra sao sờ sờ cái mũi nhỏ thôi hay là đi theo.
Cốc Lam đứng dưới mấy cây dong không nói một lời, không khí giằng co làm Ninh Tâm rất là hậm hực. Rõ ràng là Cốc Lam đề xuất nói chuyện sao hiện tại lại không nói 1 lời nào rồi?
Nhàm chán đá hòn đá nhỏ bên chân, Ninh Tâm cúi đầu nhìn dưới mặt đất, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng của Cốc Lam
“Kỳ thật Kha Dĩ Mặc cũng không thích hợp với cô, và cô càng không hợp với cậu ấy.”
“Hả?” Ninh Tâm sững sờ, lời này có ý gì?
“Cô đối với Kha Dĩ Mặc hiểu rõ bao nhiêu?” Cốc Lam xoay người nhìn chằm chằm Ninh Tâm.
“Nếu chỉ là mê luyến bề ngoài của cậu ấy, lại một chút cũng không hiểu biết hắn, cô như vậy ncó năng lực cùng hắn đi đến cuối cùng sao? Cứ cho rằng bây giờ là hạnh phúc, hắn đối với cô tuận buồn xuôi gió yêu thương, cô cũng vui vẻ hưởng thụ được sủng ái. Nhưng cô gái như thế ta đây thấy nhiều hơn. Nhưng cô đối với gai đình Kha Dĩ Mặc hiểu rõ bao nhiêu? Đối với cậu ấy hiểu rõ bao nhiêu? Cái gì cũng không biết….chỉ liền một mặt mộng vương tử cùng công chúa. Ninh Tâm, ta thừa nhận cô thật đáng yêu nhưng yêu không thể thay cơm ăn, càng không thể mang đến hạnh phúc cho cậu ấu. Cô cứ ngây thơ như vậy kỳ thật đến cuối cùng chỉ làm cho Kha Dĩ Mặc gia tăng gánh nặng, người cuối cùng làm hại ắn chính là cô.”
Cốc Lam càng nói càng kích động, nói năng cũng rất sắc bén. Từ khi cùng Cốc Lam gặp mặt địch ý với mình, nàng không phải là không cảm thấy được nhưng nàng không biết Cốc Lam có ghét mình lại là từ Kha Dĩ Mặc
“Chị…” Ninh Tâm dè dặt hỏi.
“Chị có phải hay không thích Dĩ Mặc?”
ữ nhân trời sinh có trực giác đây là lần đầu tiên Ninh Tâm cảm nhận ra, vốn là tâm tình cũng rất sục sôi mà Cốc Lam nghe được lời của Ninh Tâm nói thì lại càng chịu không được.
“Đúng, ta là thích Kha Dĩ Mặc, ta thích hắn, ta thích hắn đã bảy năm cô biết không?”
Bảy năm…
Cốc Lam con mắt nhìn đầu lá cây suy nghĩ mù mịt, phảng phất nhớ lại ngày đó gặp gỡ.
Thiếu niên áo trắng dưới trời nắng gắt.
Đây là mới gặp gỡ rất tuyệt đẹp nhất từ khi quen chàng trai đó.
“Lần đầu tiên nhìn thấy Dĩ Mặc, là khi hắn học lớp mười ta lớp 12. Khi đó ta là hội học sinh hội trưởng, ngày đầu hắn chuyển tới trường chúng ta liền khiến cho cả trường oanh động. Trông thấy hắn đầu tiên ta chẳng qua là cảm thấy hiếu kỳ, một cậu con trai tại sao có thể so với con gái còn mảnh mai hơn. Nhưng từ từ, ta phát hiện cậu con trai này cùng bề ngoài thoạt nhìn là không giống như vậy. Hắn thành tích tốt, tướng mạo tốt, tính tình tốt, ngoại trừ thân thể hắn cơ hồ chính là hoàn mỹ. Chỉ có như vậy một người rõ ràng thoạt nhìn là đang cười đối với mỗi người đều rất ôn nhu, rồi lại như cách một tầng, xa cách lãnh đạm rất thần bí. Ta đối với hắn càng ngày càng hiếu kỳ, bắt đầu không cách nào khống chế chú ý đến hắn từng chi tiết, ta nghĩ muốn hiểu biết hắn, muốn đi đến gần hắn, về sau ta thông qua bạn của hắn bằng hữu hết thảy, cho đến một khắc kia ta mới phát hiện ta vùi lấp càng ngày càng sâu. Vì hắn ta cái gì đều có thể làm.”
Cốc Lam hít vào một hơi, ánh mắt hoảng hốt mê man mà thâm thúy, giống như trầm tư mà lại là trầm mê.
“Về sau ta lên đại học vốn tưởng rằng đoạn cảm tình này chỉ có thể là hòi ức đẹp nhất trong tim ta mỗi khi nhớ lại. Nhưng duyên phận chính là kỳ diệu như vậy, một năm sau khi đón người mới đến ta lại một lần nhìn thấy hắn liền giống chúng ta mới quen, ta còn là học tỷ của hắn, hắn là niên đệ của ta. Nhưng ta tự mình biết, chỉ là thân phận học tỷ đã không cách nào thỏa mãn ta. Ta muốn chính là Kha Dĩ Mặc thuộc về ta. Ta nịnh nọt mỗi người bên cạnh hắn, ta đào sâu mọi sự kiện về hắn, ta cho rằng… ta thật sự cho là ta có thể có được thứ mình muốn. Ta thậm chí đã nghĩ thành công….. nhưng cô, cô tại sao phải xuất hiện? Cô tại sao lại xuất hiện trong cuộc sống của hắn? Hắn nói hắn thích cô, hắn nói cô là bạn gái của hắn, nhưng cô có tư cách này sao? Cô có năng lực này sao? Cô biết cùng hắn yêu nhau phải đối mặt gì không? Cô thậm chí ngay cả tình trạng thân thể của hắn cũng không biết, cô thậm chí đều không rõ gia thế của hắn, càng không hiểu biết hắn đáy lòng bị thương bao nhiêu…. 1 kẻ như cô, dựa vào cái gì so với tình cảm 7 năm của ta chứ?”
Mất khống chế Cốc Lam không còn tỉnh táo như trước nữa, hôm nay đã bắt lấy bả vai Ninh Tâm lay mạnh, mắt rưng rưng thần sắc u oán.
“Chị không nên như vậy .” Ninh Tâm hiển nhiên là bị Cốc Lam hù đến từ nhỏ đến lớn bị cha mẹ nâng niu ở lòng bàn tay chưa từng có gặp phải tình cảm này.
Trước mắt là một cô gái khốn khổ vì tình, cô ta điên cuồng, si mê, nàng cũng có thể thương cảm.
Tình cảm bảy năm kết quả lại bởi vì mình tham gia vào mà mất khống chế, Ninh Tâm chưa từng có qua tâm tình như vậy, nàng có hiểu được Cốc Lam yêu Kha Dĩ Mặc, rất yêu.
“Chúng ta từ từ nói chuyện được hay không… chị trước đừng khóc.” Ninh Tâm đưa tay muốn đặt lên vai Cốc Lam, lại bị gạt qua.
“Nói gì? Nói chuyện gì? Cô có thể đem Dĩ Mặc trả lại cho ta sao? Nếu như không thể hãy thu sự giả dối của cô lại.”
“Trả lại cô?” Ninh Tâm khó hiểu.
“Dĩ Mặc lại không phải là đồ vật gì, không phải muốn là được, không muốn thì cho chị. Nói thật lời nói của chị em không cách nào cãi lại. Em đối với Dĩ Mặc thật sự không hiểu nhiều, nhưng điều này không có nghĩa là về sau như thế. Rất nhiều chuyện em làm không tốt, em ngây thơ sẽ không chiếu cố người khác chính mình em cũng biết. Nhưng điều này không có nghĩa là ta sẽ không lớn lên. Trước kia em như 1 đứa trẻ là bởi vì em có mẹ cùng ba ba thương yêu, em không cần phải đối mặt với nhiều phiền não của con người khi lớn. Nhưng nếu như Dĩ Mặc có việc cần em làm, cần em giúp, ta cũng sẽ cố gắng làm được, em sẽ học cách lớn lên, làm cho mình có đủ năng lực để chăm lo cho anh ấy. Chị nói chị thích Dĩ Mặc bảy năm điều đó có thể làm em cảm động, nhưng điều này không có nghĩa là em sẽ đem Dĩ Mặc tặng cho chị! Tình cảm cũng không phải dùng biết thứ tự trước sau để cân nhắc. Dù là em biết Dĩ mặc còn chưa đủ một năm nhưng không nhất định em so với chị là ít ơn. Em quan tâm anh ấy, không phải là dáng vẻ, không phải là gia thế, không phải là quá khứ của anh ấy. Em nghĩ cùng anh ấy là cả đời, là tương lai còn những thứ khác em không quan tâm.”
“Lớn lên ư? Cô bộ dạng như này còn muốn nói lớn lên sao? Ngay cả câu học lớn lên đủ biết cô rất ngây thơ rồi. Cô không quan tâm thân thể Dĩ Mặc? Vậy cô có biết hay cậu ấy bị bệnh tim bẩm sinh bất cứ lúc nào cũng sẽ chết? Không quan tâm gia thế của hắn sao, cô có biết hay không cậu là con trai duy nhất của Kha thị tập đoàn, là người thừa kế duy nhất? Không quan tâm quá khứ của câu ấy cô có biết ngày cậu ta sinh ra cũng là ngày giỗ của mẹ cậu ta! Từ khi sinh ra liền đeo 1 tội ác hại chết mẹ của mình, không được cha hắn mong đợi sinh ra những cái này cô đều hiểu không? Bản than Dĩ Mặc vô luận tâm lý hay là nỗi đau trên thân thể, trở ngại từ gia tộc, còn có bong ma trong lòng câu ấyNhưng cái này…Ninh tâm cô có thể thừa nhận sao? Cô dựa vào cái gì nói yêu? Cô…”
“Cốc Lam!”
Một tiếng quát chói tai cắt đứt hành động điên cuồng của Cốc Lam.
Cốc Lam đột nhiên quay đầu lại, đập vào mắt đúng là Lý Tín đằng đằng sát khí, mà phía sau hắn là Phương Thiếu Vũ cùng Kha Dĩ Mặc.
Năm người im lặng đứng tại nguyên chỗ, hai bên cũng không có di động.
Kha Dĩ Mặc cúi đầu nhìn mặt đất, khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt, giống như một khối thủy tinh bị vỡ nát.
Việc hết thảy tới quá đột nhiên, đừng bảo là Ninh Tâm ngay cả chính hắn cũng không cách nào dung nạp đau khổ này. Máu chảy đầm đìa cùng sự thật…. thật giống như một con dao sắc đâm mạnh tim của mỗi người. Mắt thấy Kha Dĩ Mặc ảm đạm đi xuống, Cốc Lam cũng rất khẩn trương. Nàng không muốn làm thương tổn cậu áy, nàng không muốn tổn thương hắn. Vốn là chỉ là muốn kích thích Ninh Tâm nhưng sao hết lần này tới lần khác đều bị hắn nghe được đây?
“Dĩ Mặc, em hãy nghe chị nói… chị không có muốn thương tổn em… chị chỉ là… chỉ là muốn làm cho Ninh Tâm hiểu 2 người là không thể nào. Chị thật không phải là muốn thương tổn em.” Cốc Lam lắc đầu cố gắng đến gần Kha Dĩ Mặc. Nhưng trong chớp mắt bị Lý Tín ngăn cản.
“Không cho phép cô đến gần Dĩ Mặc, coi như chúng ta mắt bị mù cho cô là người tốt, chúng ta luôn coi cô là 1 học tỷ đầy tín nhiệm nhưng àm cô…? Cô lợi dụng chúng ta thăm dò bí mật của Dĩ Mặc, hiện tại lại muốn chia rẽ cậu ấy và Ninh Tâm. Cô quá độc ác, cô thật sự quá độc ác.”
“Không phải như vậy Lý Tín… không phải như thế, em hãy nghe chị nói.”
Chung quanh ồn ào còn Kha Dĩ Mặc giống như mắt điếc tai ngơ,, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Cốc Lam một cái ánh mắt kia là băng lạnh.
Một cái chớp mắt Cốc Lam có một loại dự cảm. Vô luận tương lai hắn và Ninh Tâm có thế nào, thì mình cũn không tới lượt.
Ngực đau nhức một hồi, hắn gần như hít thở không thông. Trong thân thể khí lực đã chậm rãi trôi qua, hắn đem hết toàn lực đứng vững ngẩng đầu nhìn về nơi xa hắn muốn nhìn người… không muốn nhắm mắt muốn nhìn thấy cô ấy.
Nửa giờ trước còn sung sướng cùng ấm áp tựa hồ vẫn còn ở tim đầy những ấm áp làm người ta ghi khắc từng hơi thở. Đảo mắt lại như mây khó tiêu tan… chỉ để lại nỗi đau, còn lại đau nhức.
Nha đầu ngốc, rõ ràng là muốn cho em hạnh phúc, rmuốn đem hết thảy nói cho em… không muốn làm kinh hãi đến em.
Nhưng cuối cùng chân tướng tới quá nhanh. Cuối cùng cùng là anhđã quá muộn hay là thực tế quá sớm đây?
“Ninh Tâm, em sợ hãi sao?”
Nhẹ nhàng một tiếng thở dài, hắn ngửa đầu mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo, lại ôn nhu làm người ta hít thở không thông.
Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống…. Lẳng lặng dọc theo gò má chảy.
Ninh Tâm lần đầu tiên khóc yên tĩnh như vậy, cũng là lần đầu tiên khóc đến đau như thế.
Ninh Tâm, em sợ hãi sao?
Rõ rang hiện thực ở trước mặt bị đả kích lớn nhất là anh vậy mà vì sao phải hỏi em có sợ hãi chứ?
“Kha Dĩ Mặc.”
Không có gọi Dĩ Mặc, Ninh Tâm nghẹn ngào mở miệng.
Kha Dĩ Mặc chậm rãi gật đầu, vẫn như cũ mỉm cười
“Ừ.”
“Anh là đại bại hoại.” Ninh Tâm con mắt đỏ bừng, mặt bánh bao, mắt thỏ, nhìn mà đau lòng.
“Ừ, anh là đại bại hoại.” Kha Dĩ Mặc gật đầu.
“Rất bại hoại.” Ninh Tâm lau nước mắt, hít vào một hơi quát.
“Ừ, Anh rất bại hoại.” Kha Dĩ Mặc tiếp tục gật đầu.
“Em không muốn để ý anh.”
Kha Dĩ Mặc tay run rẩy, nhưng vẫn tiếp tục gật đầu.
“Vậy sẽ không để ý đi.”
“Nhưng em không bỏ được.”
…
Phương Thiếu Vũ im lặng nghiêng đầu, Lý Tín không nói gì nhìn trời.
Trờ trời…nói chuyện có nên trực tiếp kiểu đó không? Làm cho người xem không hiểu gì cả, rất dễ dàng bị hiểu lầm?
Quả nhiên tư duy tiểu Bạch là nhân loại không thể giải thích được mà tồn tại ? Trong trò chơi đã làm cho nhiều người chết đứng, trong hiện thực cũng vậy, lão Đại chắc rất khổ
Ninh Tâm từ bên cạnh Cốc Lam đi đến đứng lại đối diện Kha Dĩ Mặc, ngửa đầu nhìn mắt hắn.
“Nếu như là vì anh, em sẽ học lớn lên.”
Xoay người nhìn về phía Cốc Lam, Ninh Tâm dùng lời nói chưa bao giờ nói qua, nghiêm túc nói từng chữ:
“Cảm ơn chị để cho em biết thêm về Dĩ Mặc. Em biết có thể chị nghĩ em là không thích hợp, nhưng mà người này là của em, em sẽ không cho bất cứ ai cả.”
X﹏X
Lý Tín bày tỏ đối với tình huống ở trước mắt hắn kinh hãi rồi.
Tiểu Bạch này thì ra có lúc em đáng sợ như vậy.