Huân Khê đã bắt đầu cảm thấy hoa mắt cô sắp chống cự không được nữa rồi nhưng vẫn cứng đầu không chịu dùng bữa, Tống Bách Niên bước vào bên trong phòng của Huân Khê, một cô hầu đi theo phía sau mang thức ăn, nhưng cô vẫn không thèm nhìn đến.
Tống Bách Niên vẫn kiên nhẫn ngồi xuống cầm lấy bát cháo lên múc một muỗng rồi đưa lên miệng của Huân Khê.
" Ăn đi em cứ như thế sẽ ngất xỉu đấy.
"
Huân Khê hất mạnh tay của Tống Bách Niên ra muỗng cháo đổ xuống sàn nhà, hắn vẫn không tức giận, hành động của Tống Bách Niên khiến cho Huân Khê cảm thấy buồn nôn cô khinh bỉ nói.
" Anh đừng tưởng làm như thế tôi sẽ cam chịu ở bên cạnh anh vô ý lắm.
"
Tống Bách Niên đứng lên thở dài nói.
" Tôi biết em vẫn còn đang rất giận tôi, nhưng tôi sẽ không bao giờ để em rời xa mình đâu nếu em không ăn tôi sẽ cho người mang ra ngoài đến khi nào em muốn ăn cứ gọi người hầu mang vào, dù em có dùng cách tuyệt thực cũng không có tác dụng gì đâu, em có chết tôi cũng sẽ không buông tha cho em tôi sẽ chôn xát của em ở đây để em có thể ở bên cạnh tôi mãi mãi.
"
Huân Khê nghe những lời Tống Bách Niên nói vô cùng biến thái, hắn như một kẻ điên luôn chiếm hữu cô một cách độc đoán nhất, Huân Khê đã biết cách tuyệt thực này hoàn toàn không có tác dụng với hắn nên cô gọi người hầu đem thức ăn đến cho mình rồi ăn uống một cách ngấu nghiến, Huân Khê đã đói đến qua mắt nên mới ăn nhanh như thế, Huân Khê thật thảm thương khi liên tục chóng đối Tống Bách Niên.
Mấy ngày sau đó tối nào Tống Bách Niên cũng giày vò Huân Khê khiến cho cơ thể cô đau nhứt, có những lúc Huân Khê khó chịu từ chối Tống Bách Niên vẫn không buông tha, hắn muốn cô phải nhanh chóng sinh con cho mình, điều này khiến cho Huân Khê cảm thấy rất bức xúc, cách chiếm giữ của hắn chỉ khiến cho người khác đau đớn về thể xác lẫn cả tinh thần.
Huân Khê như một công cụ tình dục của Tống Bách Niên, hắn luôn nhốt cô trong phòng đến giờ ăn thì có người hầu mang đồ ăn lên đến tối thì tìm đến giày vò cô, Huân Khê cảm thấy rất bất mãn cô sắp bị hắn ép đến chết rồi.
Buổi tối Tống Bách Niên vừa từ bên ngoài về hắn đã tìm đến Huân Khê, cô nghe tiếng mở cửa trong lòng liền cảm thấy bất an, Huân Khê cố nhắm mắt giả vờ ngủ để Tống Bách Niên không làm phiền mình.
Tống Bách Niên đi đến giường Huân Khê có thể cảm nhận được chiếc giường đang lún xuống cơ thể cô đang run rẩy, nhưng Tống Bách Niên không làm gì hết, hắn chỉ nằm xuống cạnh Huân Khê ôm cô vào lòng mình, Huân Khê nằm quay lưng lại với Tống Bách Niên cô từ từ mở mắt ra, Huân Khê nhẹ nhàng quay đầu nhìn hắn, Tống Bách Niên đang nhắm mắt Huân Khê thở phào nhẹ nhõm nhưng giọng nói của hắn khiến cho cô giật mình.
" Em có chuyện gì muốn nói sao ?"
Huân Khê quay người lại nằm yên lặng một lúc thì cũng không nhịn được mà lên tiếng.
" Tôi muốn ra ngoài hóng gió, chẳng lẽ anh cứ giam lỏng tôi ở trong nhà mãi sau.
"
Tống Bách Niên trầm giọng nói.
" Em muốn đi đâu ?"
Huân Khê do dự một lúc rồi cũng quyết định.
" Đến phòng tranh của Dương Thanh.
"
Tống Bách Niên không nói gì thêm chỉ thẳng thừng từ chối.
" Không được.
"
Huân Khê quay người lại tức giận hỏi.
" Tại sao?"
Tống Bách Niên mở mắt ra nhìn Huân Khê.
" Em đừng tưởng tôi không biết giữ em và cậu ấy có mối quan hệ như thế nào.
"
Huân Khê phẩn nộ nói.
" Anh lại nghĩ đi đâu vậy hả tôi và Dương Thanh chỉ là bạn bè của nhau, chỉ vì bản tính đa nghi đó của anh nên!.
.
"
Huân Khê không muốn đôi co với hắn nữa cô quay người lại nhắm mắt ngủ có nói nhiều cũng vô ích.
Danh Sách Chương: