• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Khương Hoài Ưu im lặng mà nhìn Đế Long, lòng nói: Ngươi tới đây tìm là để lôi chuyện cũ? Nháy mắt cảm thấy con rồng nhỏ chúa thù dai, chuyện lâu như vậy vẫn nhớ rõ, còn cố ý chạy về lôi chuyện cũ.

Ngay sau đó, nàng lại ý thức được một vấn đề, Sở Tịch Nhan gặm cổ Thanh Lam? Đánh đồng với chuyện lần trước Đế Long hôn nàng? Sở Tịch Nhan cùng Thanh Lam? Loạn luân? Nàng ngạc nhiên trợn tròn mắt cứng lưỡi nhìn Đế Long.
Đế Long ấm ức mà nói: "Ngươi đối xử với ta còn không bằng Thanh Lam đối xử với Sở Tịch Nhan."
Khương Hoài Ưu trầm mặc nhìn Đế Long, không biết nói gì hơn, lòng nói: "Ta không phải dì lại không phải sư phụ của ngươi." Nếu nàng dạy ra một đồ đệ muốn hôn mình —— suy nghĩ nháy mắt đình chỉ, này ngẫm thôi cũng thấy đau đầu.

Thanh Lam và Sở Tịch Nhan thể chất giống nhau như đúc, duyên phận sư đồ như vậy, mấy ngàn năm khó gặp một lần, kết quả lại có việc này, Thanh Lam cũng đủ đau đầu.

Nàng hỏi Đế Long: "Ngươi muốn nói cái gì?"
"Sở Tịch Nhan làm vậy với Thanh Lam, Thanh Lam còn không nỡ đánh Sở Tịch Nhan, nhưng ngươi đánh ta." Đế Long càng nói càng tuổi.
Khương Hoài Ưu: "......" Nàng lòng nói: "Chẳng lẽ còn muốn ta khích lệ ngươi sao?"
Đế Long vểnh chiếc miệng nhỏ nhắn, quay người lại, dẫm lên "Ma quan" đi mất.

Nàng trực tiếp lao ra Tu Tiên giới, thu Ma Quan vào trong tay, thi triển thuật hoá thân biến hơi thở trên người thành hơi thở Phong Thiên trận, bọc Ma Quan vọt vào Phong Thiên trận.
Nguyên thần của nam tử từng đánh Đế Long đuổi theo Đế Long đến Tu Tiên Giới, trơ mắt nhìn Đế Long xuyên vào Phong Thiên trận biến mất không thấy.

Sợi thần niệm của hắn trở về Tu Ma Giới dung nhập ý thức trong đầu hắn, hắn giật mình kêu lên: "Cô ta xuyên vào Phong Thiên trận rời đi?"
Một giọng nói già nua, lộ ra vẻ khó có thể tin kêu lên: "Con nhóc này....!Sao đi rồi?"
Khương Hoài Ưu không nói nên lời.
Giọng nói già nua nói với Khương Hoài Ưu: "Ngươi không thể dỗ dành nó vài câu sao?"
Khương Hoài Ưu trầm mặc.
Tiếp theo, Khương Hoài Ưu lại bị bắt trở về Ma Quật.
Đế Long bò nửa ngày trong Phong Thiên trận cũng không nhìn thấy Khương Hoài Ưu xuất hiện, nàng lợi dụng thuật hoá thân lăn ra tới, lại lén lút từ Tề Quốc cũ chui vào bên ngoài Ma Quật lén lút tìm tung tích Khương Hoài Ưu.

Kết quả phát hiện Khương Hoài Ưu thật sự còn ở Ma Quật.

Đế Long rất không vui mà biến thành một con sâu nhỏ bằng ngón tay nằm trong bụi cỏ.

Nàng bò bò, đột nhiên cảm giác được bên cạnh có thêm một con sâu giống nàng như đúc.

Đế Long hoảng sợ quay đầu nhìn con sâu nhỏ đen nhánh kia, con sâu nhỏ kia cũng quay đầu nhìn nàng, đồng thời nàng phát hiện trong mắt con sâu kia tràn ngập linh trí, nhưng cặp mắt kia cho nàng cảm giác của sự già cả, như là trải qua sự đời.
"Ngươi......! Ngươi là ai nha!" Đế Long kinh hãi, gần như muốn nhấc chân chạy đi, nhưng chỉ vừa mới suy nghĩ, trên lưng nàng đột nhiên xuất hiện cảm giác bị một ngọn núi khổng lồ đè ép.

Đế Long thầm kêu: "Thảm, để thứ trong Ma Quật phát hiện."
Con sâu mở miệng, giọng nói già nua vang lên: "Con rồng nhỏ, ngươi biến thành sâu nằm ở đây làm cái gì?"
Đế Long vừa nghe đã phát hiện giọng nói già nua này và giọng già nua trong Ma Quật giống nhau như đúc, thiếu chút nữa bị doạ khóc.

Nàng thành thật mà trả lời: "Ta tới xem các ngươi có thả Khương Hoài Ưu ra hay không."
Con sâu kia lại hỏi: "Ngươi cảm thấy kế hoạch nhỏ này của ngươi có thể làm chúng ta mắc mưu sao?"
"Nhưng ta chính là không vui, dựa vào cái gì Sở Tịch Nhan hôn Thanh Lam không bị đánh ta hôn Khương Hoài Ưu lại bị đánh?" Đế Long nhíu mày đau khổ nằm ở kia, vừa tuổi thân vừa ấm ức.
"Khương Hoài Ưu nằm trong tay chúng ta, ngươi lại ở đây lo lắng cái này? Ngươi không sợ chúng ta giết nàng?"
"Người bắt Khương Hoài Ưu khách sáo với Khương Hoài Ưu hơn ta, chắc hẳn hắn đã biết Khương Hoài Ưu từ trước, hắn không có ý định giết Khương Hoài Ưu.

Còn các ngươi mạnh như vậy, giết Khương Hoài Ưu quá mất mặt, lấy nàng tới đe doạ ta cũng đã đủ mất mặt, nhưng bởi vì ngại thân phận và sức mạnh của ta cho nên mới không dám cưỡng ép ta đi."
Con sâu bò cạnh Đế Long nói: "Lúc trước không giết cô ta, đó là vì thấy cô ta tư chất không tồi, lười nâng tay dọn mà thôi.

Bây giờ lại không giống, cô ta chọc chúng ta không vui, hoặc là chúng ta muốn giết cô ta, đã đủ lý do rồi."
Đế Long hầm hực "Hừ" một tiếng, không lên tiếng.
Giọng nói già nua thở dài: "Tám trăm ba mươi nghìn năm, suốt tám trăm ba mươi nhìn năm! Cho dù thoát khỏi Phong Thiên trận, cũng là cảnh còn người mất, Đoan Dương đã chết trong tay Long Đế, Tiên Giới ít nhất đã thay đổi Tiên Đế hai lần, chúng ta ngay cả báo thù cũng không còn cơ hội."
Đế Long quay đầu nhìn con sâu bên cạnh kêu lên: "Vậy các người còn ép ta cứu các người ra ngoài!"
"Chúng ta để lại con nối dõi của mình trong Ma Quật, nhưng bởi vì Phong Thiện trận, chúng nó không cách nào đắc đạo thành tiên có được thân thể trường sinh bất tử, không vì bản thân thì cũng phải vì tương lai của con cháu suy nghĩ."

Đế Long nhỏ giọng nói: "Chính là ta không giúp được các ngươi, các ngươi quá mạnh, thuật hoá thân của ta không thể dùng trên người các ngươi được.

Ta ra đời đã mất thân xác, trước khi chết ngay cả một sợi linh khí còn chưa được nếm, có rất nhiều sức mạnh chưa thức tỉnh.

Ta cần phải tu luyện một lần nữa, bắt đầu lại từ đầu."
Âm thanh già nua nặng nề thở dài, nháy mắt biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.
Đế Long biến thành người đứng lên, nàng vểnh miệng nhìn chân núi Ma Quật, mắt trông mong mà nhìn Ma Quật, kêu lên: "Ta thật sự không có cách phá Phong Thiên trận cũng không có cách đưa các ngươi ra Phong Thiên trận." Nàng lấy Ma Quan ra, nói: "Thứ này có thể lao ra căn trụ Phong Thiên trận, nói không chừng có thể đỡ được công kích của Phong Thiên trận, ta lấy nó đổi Khương Hoài Ưu với các ngươi."
Giọng nói của nam tử bắt Khương Hoài Ưu vang lên: "Nếu một cái quan tài làm bằng xương rồng là có thể phá tan Phong Thiên trận, chúng ta sao lại bó tay mấy trăm nghìn nghìn năm! Ngươi muốn cứu Khương Hoài Ưu đơn giản thôi, tiến vào Ma Quật, bái chúng ta làm sư, đồng thời lập lời thề, tương lai nếu tu luyện có thành tựu trợ chúng ta thoát vây.

Đây là giao dịch công bằng, đối với ngươi cũng không mất gì.

Chúng ta đều là bá chủ một phương, khinh thường lấy đế khí của ngươi."
Đế Long nghĩ nghĩ, nói: "Vì thể hiện thành ý, các ngươi thả Khương Hoài Ưu trước đi."
Trong chốc lát, Khương Hoài Ưu từ Ma Quật đi ra, nàng đi đến bên người Đế Long, nói không nên lời nhìn Đế Long.
Đế Long nhấp môi nhìn Khương Hoài Ưu, không lên tiếng.
Khương Hoài Ưu thở dài một tiếng, nói: "Đi thôi."
Bỗng nhiên, Đế Long bước lên trước một bước, há mồm lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà áp sát cổ Khương Hoài Ưu, sau đó, Khương Hoài Ưu giơ tay một chưởng đánh vào người Đế Long trực tiếp đánh Đế Long bay ngược ra ngoài, ngã trên mặt đất cái rầm.
Khương Hoài Ưu tức giận kêu lên: "Ngươi ——"
Đế Long ngã trên mặt đất, thở phì phì mà bò dậy, tức giận đến toàn thân đều đang phát run, kêu lên: "Ngươi —— lại đánh ta!"
Khương Hoài Ưu im lặng trừng mắt Đế Long, nháy mắt có xúc động muốn trấn áp Sở Tịch Nhan! Sở Tịch Nhan đây không phải là dạy hư con nít sao? Nàng lại tưởng tượng, đây chỉ một con rồng nhỏ một tuổi răng râu chưa dài, chính mình để ý làm gì, coi như là bị con nít gặm là được.

Nàng hỏi: "Ngươi chỉ có một tuổi, Sở Tịch Nhan đã trưởng thành, ngươi học nàng làm gì? Sở Tịch Nhan thích Thanh Lam, chẳng lẽ ngươi thích ta sao?"
"Ta —— ta —— ta ——" Đế Long "Ta" ba tiếng, lại không biết nói cái gì, chỉ có thể lo lắng suông, nàng nóng nảy nửa ngày rống ra câu: "Thì ta thích ngươi!"
Khương Hoài Ưu hỏi: "Thích là cái gì?"

Đế Long bị hỏi há hốc mồm, nàng nói: "Vậy ngươi nói thích là cái gì?"
Khương Hoài Ưu nhẹ nhàng mà nói câu: "Ta chưa từng thích ai." Nàng chỉ cảm thấy rối rắm trong lòng, hai người không biết thích là gì lại cùng nhau thảo luận thích là gì.

Nhưng nàng rất rõ ràng nàng để ý con rồng nhỏ này, nếu không cũng sẽ không từ bỏ cơ hội tu hành mà rời đi với tiểu Long nhi, nhưng nàng không biết đây có phải thích hay không, chỉ biết chính mình rất để ý con rồng nhỏ.

Có lẽ là bởi vì con rồng nhỏ quá đáng thương, cũng có lẽ bởi vì con rồng nhỏ không tim không phổi đối tốt với nàng, cũng có lẽ là cảm xúc không rõ khác.

Khương Hoài Ưu nói: "Đi thôi, đừng suy nghĩ vớ vẩn.

Chúng ta trở về Tu Tiên Giới."
Đế Long hỏi: "Không tìm Ma Tôn báo thù sao?"
Khương Hoài Ưu nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Có chuyện quan trọng hơn."
"Phong Thiên trận sao?"
"Ma Cờ."
Đế Long hỏi: "Ngươi lấy được ma cờ?"
"Ừm.

Vong hồn trong Ma Cờ lệ khí quá nặng, bọn họ cần siêu độ mới có thể nhập luân hồi, Tu Ma Giới không thích hợp."
"Ồ" Đế Long đáp.
Khương Hoài Ưu không cho Đế Long lấy Ma Quan ra, mà là bay thẳng đến Tề Quốc cũ.
Tề Quốc cũ là nơi giáp ranh với Tu Tiên Giới và Tu Ma Giới, có mấy chục nghìn ma quân canh giữ, hiện giờ nhìn thấy Khương Hoài Ưu chỉ ở tu vi Nguyên Anh hậu kỳ đạp bộ đến thế nhưng không một ai dám ngăn cản, đương nhiên cũng không có chủ động cho qua.
Đế Long trực tiếp dùng Ma Quan đánh nát pháp trận phòng trự biên giới, thong thả ung dung bay qua thành trì cùng Khương Hoài Ưu.

Khương Hoài Ưu bay trên không trung, tầm mắt đảo qua mỗi một tấc đất núi sông dưới chân, sông núi vẫn là bộ dáng cũ chỉ có không khí thay đổi, vốn là thành trì nơi ở của Nhân tộc giờ phút này lại toàn người tu ma.

5000 năm, suốt 5000 năm.
Đế Long nói: "Ta cảm thấy chúng ta có thể trực tiếp để Ma Tôn giao Tề Quốc cũ ra, nếu hắn không giao ta liền giết hắn! Hắn còn mời thứ trong Ma Quật đối phó với ta."
Khương Hoài Ưu quay đầu quét mắt Đế Long, hôm nay nàng mới phát hiện con rồng nhỏ cực kỳ thù dai.
Khương Hoài Ưu mới vừa tiến vào lãnh địa Tu Tiên Giới chưa bay xa lắm, liền thấy Thanh Lam chạy như bay đến.

Thanh Lam kêu lên: "Ồ, Khương Hoài Ưu, nhanh như vậy đã được cứu ra?"
Khương Hoài Ưu lạnh lùng nhìn Thanh Lam, nói: "Quản cho tốt Sở Tịch Nhan nhà ngươi, đừng để nàng dạy hư con nít."
Thanh Lam kêu lên: "Con nít? Ai?"
Khương Hoài Ưu nhìn về phía Đế Long.
Thanh Lam duỗi tay chỉ Đế Long, kêu lên: "Nàng? Tiểu Long nhi? Mẹ ơi, đây đúng là một đứa con nít thật lớn!"
Đế Long dỗi kêu lên: "Ta không phải con nít.....Ta không uống sữa! Ta.....Ta chỉ là một con rồng hơi nhỏ mà thôi."
Thanh Lam nâng tay để Đế Long im miệng, nàng nói với Khương Hoài Ưu: "Khương Hoài Ưu, ngươi nói rõ ràng xem, đồ đệ của ta làm gì dạy hư Tiểu Long Nhi?" Tuy nói gần đây không thích đồ đệ, nhưng cũng không cho người khác chỉ trích a.

Nàng nháy mắt cảm thấy chính mình chạy quanh chỗ này thay Khương Hoài Ưu canh giữ Ma Giới là tốn công vô ích! Ma Giới có nhân vật cấp Tiên Đế, ngay cả Đế Long đều chịu thiệt, nàng còn tuân thủ lời hứa chạy tới canh, kết quả, Khương Hoài Ưu vừa ra ngoài, trực tiếp trưng mặt lạnh cho nàng xem, tức giận nàng! Thanh Lam cảm thấy gần đây mọi việc không thuận, chắc là ngôi sao chổi chiếu mệnh, sao Phá Quân nhập chủ cung.
*Sao Phá Quân nhập chủ cung: ý là có sao phá quân trong cung mệnh, sao phá quân thường ở cung mệnh chỉ về sự hao bại, tình duyên không thuận lợi, gia đạo không hoà thuận, vân vân....!Chủ yếu là xui xẻo.
Khương Hoài Ưu liếc mắt nhìn Thanh Lam tức giận bất bình, lại nhìn Đế Long, nói: "Tiểu Long Nhi ồn ào chuyện Sở Tịch Nhan hôn ngươi, toàn bộ Tu Ma Giới đều đã biết."
"Ta ——" Đế Long muốn phản bác lại không nói nên lời, nàng đúng là ồn ào, hơn nữa đoán không chừng Tu Ma Giới rất nhiều người đều nghe được.
Thanh Lam tức muốn xì khói, định mắng Đế Long, lại nghe được Khương Hoài Ưu nhẹ nhàng nói: "Lần sau chuyện phòng the cẩn thận một chút."
Phòng......! Chuyện phòng the! Thanh Lam tức giận run rẩy toàn thân, nàng giận dữ kêu lên: "Không thể nào được không?" Khuôn mặt xinh đẹp trầm xuống, lạnh lùng nói: "Sao ngươi không đi quản con rồng nhỏ nhà mình không có việc gì liền dùng Thiên Nhãn tự ý nhìn trộm chuyện riêng tư của người khác?" Nàng quay đầu tức giận hỏi Đế Long một câu: "Ngươi cũng không sợ mục con mắt?"
Khương Hoài Ưu nhẹ nhàng nhấp môi, lòng nói: Nói không có chuyện phòng the, lại trù Tiểu Long Nhi mọc mục! Nàng thấy Thanh Lam nổi quạu, ngượng ngùng nói thêm gì nữa, miễn phải chọc đến Thanh Lam dậm chân tức giận.

Thanh Lam thất thố, rõ ràng là thật sự có cái gì đó với Sở Tịch Nhan, mà Tiểu Long Nhi sẽ không duyên không cớ mà lấy chuyện không thể nào ra làm loạn.

Nàng lại nhìn Thiên Nhãn giữa trán Đế Long, thầm than một tiếng, nàng cũng cảm thấy con mắt kia không chừng ngày nào đó thật sự sẽ mọc mục.
————————————————
Tác giả: ps:
Thanh Lam, ngươi có từng thấy Khương Hoài Ưu ta đỏ mặt sao.
Khương Hoài Ưu, chính ngươi trở về đếm thử xem bị Đế Long xem từ trong ra ngoài bao nhiêu lần.
Editor: Kể từ chương này mình sửa lại xưng hô của nhân vật chính nha.

Khi nào có thời gian mình sẽ sửa lại toàn bộ những chương trước.

Xin lỗi vì sự bất tiện này..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK