Tất cả mọi người đều tập trung nhìn ra ngoài cửa.
Chỉ thấy một thanh niên mặc đồ vest giày da đi đầu, sau lưng có đến mười mấy người cùng đi vào bên trong.
“Tập đoàn Khương Thị, tặng một bức tượng vàng ngọc! Ngọc Lưu Ly thời Đường và một viên ngọc Như Ý!”
Lúc này, Khương Minh cầm một phong bao đỏ tiến lên: “Chúc ông Tần phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn!”
Mấy vị khách đang ngồi dùng bữa vừa nghe thấy nhà họ Khương thì đều đồng loạt đứng dậy.
“Tập đoàn Khương Thị! Tập đoàn Khương Thị nào chứ?”
“Giang Châu có mấy tập đoàn Khương Thị chứ! Người này chính là cậu chủ của tập đoàn Khương Thị, Khương Minh!”
“Chết tiệt, nhà họ Tần mấy năm nay phát triển tốt nhỉ, ngay cả cậu chủ tập đoàn Khương Thị cũng đích thân đến chúc mừng, xem ra hôm nay đúng là đến không phí công!”
“…”
Khương Minh đột nhiên đến thăm, ngay cả mấy người nhà họ Tần cũng đều sững sờ.
Nếu bọn họ biết người của nhà họ Khương đến, e rằng đã không dám động đũa rồi!
“San San, các cô chẳng phải có hợp tác qua lại với nhà họ Khương sao? Người… Người này là do cô mời đến sao?”. Người đàn ông trung niên đeo kính ngơ nga hỏi.
Cô gái cột tóc đuôi ngựa tên Tần San, hiện tại đang mở một nhà xưởng gia công kim khí cỡ nhỏ, lúc trước từng hợp tác với một công ty nhỏ bên dưới của tập đoàn Khương Thị, nhưng chỉ là hợp tác nhỏ mà thôi, đến tổng giám đốc của công ty nhỏ đó cô ta cũng không mời được, nào lại mời được cậu cả nhà họ Khương người ta được chứ!
Nhưng trong nhà này, ngoài cô ta từng hợp tác với nhà họ Khương trên danh nghĩa ra thì gần như không có người nào khác.
Cho dù chỉ là hợp tác với công ty thuộc tập đoàn Khương Thị, thì trên danh nghĩa cũng xem như từng làm ăn qua lại với nhà họ Khương.
“Chuyện này… Có thể là do tôi đăng trên vòng bạn bè, được người ta truyền đến tai cậu Khương sao?”, Vẻ mặt Tần San không tự tin, khẽ cười.
Không ít người đều rất ngưỡng mộ nhìn cô ta.
Ngay cả gia tộc hàng đầu Giang Châu như nhà họ Khương mà cũng quen được, tương lai nhà họ Tần phát triển hay không chẳng phải đều phụ thuộc vào cô ta hay sao?
Khương Minh đột nhiên xuất hiện, ngay cả ông cụ Tần cũng có chút bất ngờ.
“Thì ra là cậu Khương, mau vào trong, vào trong nhà đi!”. Ông cụ làm tư thế mời, cười lớn nói.
Tần San cũng đi lên chào hỏi: “Cậu Khương có thể đến nhà họ Tần chúng tôi đúng thật là may mắn của nhà họ Tần chúng tôi, hy vọng hợp tác hai nhà chúng ta có thể…”
Cô ta vươn tay muốn bắt tay với đối phương, nhưng Khương Minh trực tiếp bỏ qua cô ta, mà đi về phía ông cụ Tần.
Nói thật, bàn tay đưa ra giữa chừng cũng rất ngượng ngùng đấy!
Kiểu người cao quý như Khương Minh đương nhiên là muốn ngồi ghế trên rồi.
“Ồ! Thứ này…”
Anh ta còn chưa đi đến trước bàn, ánh mắt đã nhìn vào trong thùng rác kế bên.
Người đi cùng vội vàng nhặt lấy vòng tay bên trong thùng rác ra.
“Vòng tay không tệ đấy, rất có mắt nhìn, nhưng mà… Sao lại nằm trong thùng rác vậy?”. Vẻ mặt Khương Minh nghi hoặc nói.
Tần San vội tiến lên, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Cậu Khương, đây chỉ là thứ đồ chơi thôi, một tên nhà nghèo mua được ở chợ thôi, để anh chê cười rồi, thứ không đáng tiền này tôi sẽ vứt đi ngay, vứt ngay!”
“Vứt?”
Khương Minh lập tức ngạc nhiên.
Đây là Hoàng Hoa Lê Hải Nam có hoa văn hình bướm loại tốt, nhìn thôi cũng biết là bản giới hạn rồi, giá cả ít nhất cũng phải hàng trăm triệu, vô giá trên thị trường!
Thế nhưng nhà họ Tần lại nói vứt đi?
Danh Sách Chương: