Thông qua lời Định Quốc Công phu nhân kể lại, Kỳ Diệp đã biết được chuyện phát sinh năm đó.
Khi đó Đại tiểu thư Quốc Công phủ mới chỉ có 6 tuổi, hôm đó theo Định Quốc Công phu nhân vào miếu dâng hương, ngày ấy nhiều người, Đại tiểu thư vốn dĩ là do ma ma ôm, quay đi quay lại đứa bé cứ như vậy mà đột nhiên biến mất.
Khi nói đến tới chuyện này, Định Quốc Công phu nhân hai mắt đẫm lệ: "Đều tại ta, nếu không phải do ta nhất thời sơ sẩy, con cũng sẽ không mất.
"
Kỳ Diệp gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, suy tư: "Phu nhân thỉnh thoảng mới tới miếu kia dâng hương sao?"
"Không phải.
" Định Quốc Công phu nhân lắc đầu: "Bởi vì lão gia nhà ta là võ tướng, ta thường xuyên lo lắng cho ngài ấy, cho nên cứ cách mỗi tháng sẽ đi miếu đó cầu phúc một lần, chưa biết giờ gián đoạn, mãi cho tới bây giờ vẫn thế.
"
"Cách hai tháng? Chưa bao giờ gián đoạn?" Kỳ Diệp nhìn bà ấy: "Chuyện này người khác có biết không?"
Theo lời nói của Hoàng Đế, trong lòng Định Quốc Công phu nhân nổi lên một tia dao động, bà ta không phải người ngốc, sao lại không nghe ra được ý tứ trong lời nói của hắn: "Thần phụ chưa bao giờ che giấu, nên tất nhiên sẽ có người biết.
"
Phương diện này không phải bà ấy chưa từng nghĩ tới, chỉ là nhiều năm như vậy rồi, nếu tra xét lại từ đầu, chắc chắn một chút manh mối cũng không còn, hài tử cứ như biết mất vào hư không vậy.
Đối với Kỳ Diệp mà nói, nếu như không có việc của Giang Nguyễn trước đó, có lẽ hắn sẽ không nghĩ theo hướng này, cũng sẽ đơn thuần cho rằng đứa bé chỉ không cẩn thận mà đi lạc trong chùa, nhưng mà sự việc nhìn có vẻ càng đơn giản thì lại càng phức tạp, đặc biệt lại còn trùng hợp như vậy.
Kỳ Diệp lại nói: "Không biết là trên người tiểu thư có vết bớt hay gì khác không, để nhận diện?"
Định Quốc Công phu nhân không do dự mà lắc đầu: "Không có, lúc hài tử sinh ra, trên người trắng không tì vết, cũng không có vết bớt hay gì cả, nếu có vết bớt, chúng ta cũng có nhiều thêm một manh mối, đáng tiếc là không có, cho nên bao nhiêu năm nay chúng ta vẫn không có lấy một đầu mối.
"
Kỳ Diệp nhíu mày: "Trẫm nhớ năm đó khi ôm nàng, trên người nàng hình như có một vết bớt màu đỏ! "
"Bớt màu đỏ?" Định Quốc Công nghi hoặc: "Chắc là Bệ Hạ nhớ nhầm? Ở vị trí nào Bệ Hạ còn nhớ không?"
Kỳ Diệp do dự nói: "Ở trên mông, có một vết màu đỏ đỏ! "
Định Quốc Công phu nhân nhăn mày nhớ lại, bừng tỉnh nói: "Bệ Hạ mới gặp nữ nhi có một lần, lần đó thần phụ ôm nàng vào trong cung, vết bớt màu đỏ mà Bệ Hạ nói chắn hẳn là vết thủy đậu mới khỏi được hai ngày.
"
"Thủy đậu?" Bởi vì đã quá lâu, Kỳ Diệp khi đó cũng còn nhỏ, thật sự cũng không nhớ rõ được rốt cuộc là như thế nào, nhưng Định Quốc Công phu nhân nói không có, vậy thì chắc hẳn là do hắn nhớ lầm.
Kỳ Diệp đứng dậy: "Trẫm sẽ phân phó người đi tìm, phu nhân yên tâm, chớ có lo âu quá mức, nếu tiểu thư mà biết được sẽ đau lòng.
"
Định Quốc Công phu nhân cũng đứng dậy, hành lễ với hắn: "Vậy thần phụ cảm tạ Hoàng Thượng trước.
"
Kỳ Diệp đi được hai bước, đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn bà: "Phu nhân, ma ma năm đó ôm tiểu thư có còn ở trong phủ không?"
Định Quốc Công phu nhân lắc đầu: "Sau khi phát sinh chuyện đó, ma ma vẫn luôn cảm thấy áy náy, bệnh nặng mà trận, sau khi khỏi bệnh đã rời đi.
"
Kỳ Diệp hơi gật đầu, sau đó xoay quanh rời đi.
Định Quốc Công phu nhân đứng ở nơi đó một lúc lâu, thở dài, ma ma kia là người nuôi Định Quốc Công từ nhỏ tới lớn, lão gia nhà bà coi bà ta giống như mẫu thân, sau khi hài tử lạc mất, bọn họ chưa từng hoài nghi bà ta, nhưng mà sau khi nghĩ lại càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, cho nên phái người ra ngoài tìm bà ta, nhưng lại không tìm thấy người.
Kỳ Diệp đi ra khỏi nhà Thủy Tạ, vẫy vẫy tay, Ngân Trạm xuất hiện ở bên người hắn: "Chủ tử.
"
"Chuyện ta bảo người đi tra thế nào rồi?"
"Thời gian đã qua quá lâu, không thể tra được gì từ Định Quốc Công phủ, nhưng trong Lộ Quốc Công phủ lại tra ra được ít việc.
"
"Hử?" Kỳ Diệp nhìn hắn, ý bảo hắn nói tiếp.
"Năm đó sau khi Gianh Hãn Hải giao Hoàng Hậu nương nương cho Vương thị, cũng không lập tức đưa về Lộ Quốc Công phủ, mà ở bên ngoài hơn một năm, thuộc hạ đã tìm được nơi mà bà ấy ở năm đó, nhưng mà nơi đó đã sớm thay chủ, hơn nữa Vương thị chỉ ở một năm, mọi người xung quanh không ai nhớ rõ về bà, thuộc hạ cũng đã phái người ngầm đi điều tra nghe ngóng, nhưng vẫn cần thêm chút thời gian.
"
Kỳ Diệp gật đầu: "Nếu thân phận của A Nguyễn thật sự có vấn đề thì nha hoàn ma ma đi theo Vương thị năm đó chắn hẳn không thể sống, ngươi đi điều tra chút, xem xem nha hoàn năm đó đi theo bên cạnh Vương thị khi ở ngoài phủ có còn ai không.
"
"Vâng, thuộc hạ lập tức đi phân phó.
"
Trong lòng Kỳ Diệp có một loại cảm giác rất kỳ diệu, mặc dù tất thảy mọi thứ đều chưa được chứng thực, nhưng vận mệnh trời định, hắn cảm thấy Giang Nguyễn cùng Định Quốc Công phủ chắc chắn có liên hệ gì đó.
*
Thời gian qua nhanh, tiểu công chúa đã sắp đầy tháng, Giang Nguyễn ở cữ trong phòng cũng đã nhiều ngày, từ trong phòng thông qua cửa sổ nhìn ra ngoài thấy cảnh sắc có chút mới lạ, trước kia cảm thấy bên ngoài chẳng có gì tốt, giờ ngồi ngẩn ngơ trong phòng cả tháng trời, mới biết cái cảm giác này cũng không dễ chịu gì.
Kỳ Diệp chính vụ bận rộn, tất nhiên sẽ không có thời gian bồi nàng, may còn có hai tiểu quỷ Giang Tĩnh Liễu cùng Li Nhi ở bên cạnh nàng, ríu ra ríu rít, cho nàng thêm nhiều niềm vui, Thái Hậu thấy nàng phiền muộn, cũng bớt thời gian tới đây chơi với nàng cùng tiểu công chúa.
Hôm nay, Thái Hậu cùng Giang Nguyễn thương lượng chuyện bày tiệc đầy tháng cho Trường Nhạc, nói nhất định phải làm lớn, đây là tôn nữ đầu tiên của bà, nhất định không được bạc đãi con.
Giang Nguyễn gật đầu đáp lời, mấy ngày trước Kỳ Diệp cũng nói với nàng, giọng điệu y hệt Thái Hậu, nói là nhất định phải làm thật lớn, Kỳ Diệp cùng Thái Hậu coi Trường Nhạc cứ như châu như bảo, chỉ cần bọn họ vui thì Giang Nguyễn cũng vui.
Nói xong chuyện của Trường Nhạc, Thái Hậu cùng Giang Nguyễn lại nói tới chuyện nhà, rồi nói tới Trầm Cẩm, Thái Hậu chưa nói gì đã thở dài trước: "A Nguyễn à, ngươi có biết vì sao Trầm Cẩm đến bây giờ vẫn chưa thành thân không?"
Thời gian này trong cung cũng ồn ào chuyện của Trầm Cẩm, Giang Nguyễn cũng ngẫu nhiên nghe thấy cung nữ thảo luận, chẳng qua nàng chỉ cho rằng đó là lời đồn đại, còn quát mấy cung nữ kia mấy câu, xong cũng không để trong lòng, lúc này Thái Hậu nhắc tới, trong lòng nàng lại có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Thái Hậu cũng nghe được mấy lời đón đó, hơn nữa còn tin là thật?
"Ài.
" Thái Hậu cau mày: "Hôm đó ai gia chính tai mình nghe thấy Hoa Diễm nói Trầm Cẩm! " Biểu tình Thái Hậu một lời khó nói hết, chứng thực cho suy đoán của Giang Nguyễn, chỉ là không nghĩ tới Thái Hậu nghe được lời này từ chính miệng Hoa Diễm, vậy thì thật giả của chuyện này còn chưa biết chắc được.
Khi nói những lời này biểu cảm của Hoa Diễm như thế nào, giọng điệu ra sao, Giang Nguyễn không biết, rốt cuộc thì là Hoa Diễm cố ý nói giỡn hay là như thế nào?
Giang Nguyễn hỏi han tình hình ngày hôm ấy, trong lòng cũng biết được chút ít, tuy Hoa Diễm thích chơi đùa, nhưng nếu Trầm Cẩm thật sự có cái bệnh này, Hoa Diễm tuyệt đối sẽ không nói bậy khắp nơi, nếu hắn đã ồn ào khắp nơi thì tám chín phần chuyện này là giả, chỉ là lúc này Giang Nguyễn không biết nên nói với Thái Hậu như thế nào.
"Ai gia cảm thấy Trầm Cẩm tuổi cũng không còn nhỏ, mấy năm này đối với Kỳ Nhi cũng đào tim đào phổi, ai gia coi hắn như nhi tử của mình, cho nên muốn giúp hắn tìm thê, ngươi cũng giúp hắn để ý xem, chờ khi tới tiệc đầy tháng của Trường Nhạc, những quan viên quý tộc kia chắc hẳn sẽ đưa theo nữ nhi tới, đến lúc đó giúp Trầm Cẩm để ý, không cần gia thế hiển hách, chỉ cần tâm địa cô nương đó lương thiện, dịu dàng thấu hiểu, đối xử tốt với Trầm Cẩm, cũng hiểu rõ được tâm sự của ai gia.
"
Giang Nguyễn gật đầu, tuy chuyện này có chút kỳ quái, nhưng tuổi tác Nhị ca thật sự không còn nhỏ nữa, nếu có thể lấy chuyện này mà giúp hắn tìm một mối nhân duyên tốt thì cũng là chuyện tốt.
Thái Hậu đi rồi, Li Nhi bĩu môi: "Nương nương, ngày mùng 1 Tết ấy, có rất nhiều phu nhân mang theo khuê nữ của mình vào cung thỉnh an, họ trang điểm loè loẹt lộng lẫy, rõ ràng là muốn câu dẫn Hoàng Thượng, lần này tiệc đầy tháng của tiểu công chúa lại có nhiều hồ hồ điệp điệp cho coi.
"
Trong cung dạo gần đây truyền đi không ít lời đồn đại, nói Hoàng Hậu nương nương nói gia thế thì không có gia thế, nói mỹ mạo thì cũng không quá xinh đẹp, hơn nữa trước đây còn từng là goá phụ, tuy rằng Bệ Hạ cũng từng nói là vì ngài ấy mà thủ tiết, nhưng ai biết được có phải Hoàng Thượng vì muốn bịt miệng chúng dân mà bịa lý do qua lao lấy lệ không? Huống hồ Hoàng Hậu lại còn không biết cố gắng mà sinh ra công chúa, Hoàng Thượng chẳng qua là do mới mẻ thôi, có người tiến vào hậu cung là chuyện sớm muộn.
Giang Nguyễn nhìn bộ dạng của Li Nhi, sao nàng lại không biết suy nghĩ của cô nàng này được, huống chi những lời đó không phải nàng chưa từng nghe qua, nhiều người nói, tất sẽ có một hai câu truyền vào tai nàng.
______
Mọi người nghỉ lễ vui vẻ.
????.
Danh Sách Chương: