Edit : Hà Thu
Thẩm Nghi Thu liếc mắt nhìn Hà Uyển Huệ. Chỉ thấy hai hốc mắt của nàng đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, một bộ dạng chuẩn bị khóc lã chã nhưng cố gắng kìm nén lại, khiến cho người ta nhìn vào cảm thấy vô cùng thương tiếc.
Mới đầu nàng không hiểu rõ uy lực của bộ dạng này, chỉ nghĩa rằng thủ đoạn của Hà Uyển Huệ cũng chẳng cao minh lắm. Kiến thức chẳng thể coi là uyên bác gì, phương thức tranh đoạt tình cảm lại càng không có gì để khen. Động một tí là lại rơi lệ, chẳng lẽ chính mình còn không thấy phiền sao?
Về sau nàng mới hiểu được, chiêu thức không sợ cũ, chỉ cần có hiệu quả là đủ rồi. Đối với người khác có hiệu quả hay không thì nàng không biết, nhưng đối phó với Uất Trì Việt thì đây lại là đòn sát thủ.
Uất Trì Việt với biểu muội từ nhỏ đã có tình cảm với nhau. Thấy nàng rơi lệ, trong lòng đã cảm thấy không yên rồi. Còn về phần nàng có phải chịu uỷ khuất thật hay không, uỷ khuất này là do người khác mang tới hay là do chính nàng tìm ra - với một người hằng ngày trăm công ngàn việc như Hoàng đế thì làm gì có thời gian mà đi tìm hiểu. Những chuyện hậu cung đối với hắn chỉ là những chuyện lông gà vỏ tỏi vặt vãnh, những việc nhỏ này cũng chẳng ảnh hưởng tới toàn cục được, nên ai đúng ai sai căn bản không hề quan trọng.
Ngay từ đầu Thẩm Nghi Thu không rõ đạo lý kia. Nàng luôn nghĩ đúng là đúng, sai là sai, phải phân biệt rạch ròi. Nhưng dần dà nàng mới phát hiện, đều là phí công vô ích cả thôi. Mắt sáng như đuốc thì sao, nhìn rõ mọi việc anh minh rõ ràng mà lại thật sự không nhìn ra được cái mánh khóe vặt vãnh dùng để tranh thủ tình cảm kia sao? Nhưng mà bởi vì mánh khóe này vô hại với mình, lại có thể lấy lòng chính mình nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nếu nàng là nam tử, so sánh giữa Hà Uyển Huệ với nữ tử không có chút thú vị nào như nàng, đương nhiên cũng sẽ thích người hay vui buồn lẫn lộn như Hà Thục phi hơn.
Huống chi nàng cũng không có tính trẻ con thích chơi đùa, chỉ có chút tài mọn cùng tí xíu thông minh, không tính là quá nhiều, không đến mức khiến nam tử có thể nảy sinh cảm giác che chở. Cũng không tính là quá ít, chỉ dư dả để làm thơ ca hát, mua vui cho bản thân.
Còn Hà Uyển Huệ thì quả thực dịu dàng ôn nhu như xuân phong hoán vũ. Cho dù trái tim của ngươi có cứng như sắt đá, nàng cũng có thể trở thành ngón tay mềm mại mà ôm lấy ngươi.
Thật ra Hà Uyển Huệ thành đôi với Uất Trì Việt thì quả thực có chút đáng tiếc. Kẻ này không hiểu phong tình, cũng không giỏi chuyện tình cảm. Ít nữa cưới đệ nhất tài nữ kinh đô về, lại không thể cùng nàng phối hợp "ngâm gió ngợi trăng", đúng là chẳng khác gì bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Thẩm Nghi Thu chẳng có hứng thú nhìn xem Uất Trì Việt. Nàng không cần nhìn vẻ mặt của hắn lúc này cũng thừa biết là hắn đang tràn ngập thương hương tiếc ngọc đối với vị kia.
Kiếp trước nàng nhượng bộ mọi thứ, thế mà Uất Trì Việt còn sợ nàng khi dễ sủng phi của hắn. Vừa nãy nàng công khai mỉa mai nàng ta như vậy, chắc chắn bây giờ hắn đã vô cùng tức giận rồi.
Thẩm Nghi Thu cũng chẳng sợ hãi chút nào. Không phải nàng không muốn nhượng bộ, thứ Hà Uyển Huệ muốn là vị trí trung cung. Nàng căn bản là không thể lui được, sớm muộn cũng sẽ phải giương cung bạt kiếm thôi, vậy thì cần gì phải giả bộ làm ra bộ dáng thân thiết rộng lượng làm gì. Còn về phần Uất Trì Việt nghĩ như thế nào, cũng chẳng phải là việc nàng có thể quản được.
Uất Trì Việt hết lần này tới lần khác nhìn về phía thê tử, nhưng Thái tử phi chỉ nhìn thẳng về phía trước, chẳng hề quay về hướng này nhìn qua hắn một chút.
Sắc mặt của nàng vẫn thanh tao, đoan trang lịch sự như thường ngày, không nhìn ra vui buồn. Thái tử càng nhìn, trong lòng lại càng không chắc chắn. Chỉ sợ nàng sẽ buồn bực, vừa nhìn vừa ngóng trông nàng sẽ để ý.
Ngóng nhìn thê tử hết nửa ngày, hắn mới hậu tri hậu giác nhớ ra người phải chịu ủy khuất là biểu muội.
Hắn rời mắt khỏi Thẩm Nghi Thu rồi quay sang Hà Uyển Huệ, quả nhiên thấy nàng đang lã chã chực khóc. Hắn không khỏi nhíu mày lại, đáy lòng sinh ra một chút áy náy. Nhưng những áy náy này từ đâu mà có? Chính hắn cũng chẳng phân biệt được rõ ràng.
Hoàng đế là một người lão luyện trong mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, nhìn thấy bầu không khí vừa ngột ngạt vừa có chút mập mờ này, trong lòng cũng có chút khó chịu.
Ánh mắt của ông rơi vào trên người Thái tử phi. Chỉ thấy con dâu mang khuôn mặt trầm tĩnh, sống lưng thẳng tắp. Dù dung mạo tuyệt mĩ, nhưng thần sắc lạnh lùng vô cảm này lại khiến ông nhớ tới người vợ cả Trương thị của mình, trong lòng liền có chút không thích.
Lại nhìn Hà cửu nương như hoa lê đái vũ ở đằng kia, trái tim giống như bị cái gì đâm vào khiến lòng ông nhói lên một cái.
Quách hiền phi thường xuyên triệu cháu gái vào cung. Những năm đầu ông thường xuyên lui tới Phi Sương điện, thỉnh thoảng mới có thể nhìn thấy bé gái nhỏ thanh tú động lòng người ấy. Về sau ông chuyển đến ở Hoa Thanh cung, nên hiếm khi tới cung của Hiền phi, cũng nhiều năm rồi chẳng nhìn thấy nữa.
Hà cửu nương khi còn nhỏ chính là một mỹ nhân đáng yêu. Bây giờ trổ mã thì lại càng thêm chim sa cá lặn, vượt xa cả Quách hiền phi lúc còn trẻ. Giờ phút này đang đỏ ửng hốc mắt, lệ nóng lưng tròng, càng tăng thêm vẻ yếu đuối nhu nhược.
Lòng ông cơ hồ muốn mềm thành vũng bùn, ôn hòa nói:
- Được rồi, đều là người một nhà cả. Trẫm thấy Thái tử phi cũng không phải là kiểu người hẹp hòi, sẽ không so đo với ngươi đâu.
Quách hiền phi cũng an ủi:
- Bệ hạ nói rất đúng, đứa nhỏ a Huệ này rất thành tâm, nhưng cũng quá mức cẩn thận rồi.
Hà Uyển Huệ cúi đầu:
- Là a Huệ không hiểu chuyện, khiến bệ hạ, nương nương lo lắng rồi.
Xong xuôi liền bỏ qua việc này không đề cập tới nữa.
Thẩm Nghi Thu lúc này mới lệnh cho cung nhân trình lên danh mục quà tặng, hướng Quách hiền phi chúc thọ.
Quách hiền phi mặc dù bí mật như nước với lửa cùng Thái tử phi, nhưng dù sao cũng từng nếm trái đắng trên tay nàng, bây giờ hoàng đế cùng Thái tử lại cùng có mặt ở đây, cũng không dám gây hấn. Chỉ khẽ hếch mặt lên, lạnh nhạt nói một câu "Có lòng", rồi nhận lấy danh mục quà tặng.
Đám người hàn huyên một hồi, Hoàng đế liền sai người đi bày yến.
Một lát sau, có tám vị thái giám khiêng một cái bàn lớn chừng mười thước vuông bằng gỗ mun đen tới.
Hoàng đế cười nói:
- Hôm nay là gia yến, đều là người thân trong nhà cả. Trẫm nhất thời cao hứng, sai người làm một cái bàn lớn như thế này. Bây giờ nghèo hèn bần hàn đều ngồi bao quanh hết xuống đây, cùng bàn mà ăn, chẳng lẽ không thân thiết hơn sao?
Quách hiền phi mười phần cổ vũ, vỗ tay nói:
- Bệ hạ có suy nghĩ thật sáng tạo, thiếp làm sao cũng không thể nghĩ ra được.
Hoàng đế liền ôm lấy đầu vai của Quách hiền phi, dắt bà ngồi vào ghế, cất giọng du dương:
- Nương tử, mời ngồi.
Sắc mặt Thẩm Nghi Thu liền lạnh xuống cực điểm. Trong hậu cung người có thể xưng nương tử chỉ có một người, bây giờ người đó đang ở Cam Lộ điện bên trong Bồng Lai cung.
Hoàng đế gọi đùa Hiền phi là nương tử, đương nhiên sẽ không coi là thật, cùng lắm cũng chỉ là muốn dỗ bà vui vẻ mà thôi. Nhưng nói ra được câu nói đùa ấy, vậy là đặt Trương hoàng hậu ở đâu?
Quách hiền phi thụ sủng nhược khinh, sắc mặt đỏ bừng như ánh nắng chiều, nhỏ giọng hờn dỗi:
- Bệ hạ trêu đùa thần thiếp như vậy, các con nhìn thấy thì như thế nào...
Thẩm Nghi Thu không nhìn nổi nữa, bèn dời ánh mắt đi. Khóe mắt nàng lướt thoáng qua Uất Trì Việt, chỉ thấy hắn không có biểu cảm gì, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.
Hoàng đế cùng Hiền phi ân ái triền miên một hồi, rốt cục cũng ngồi vào chỗ. Vợ chồng Thái tử cùng Ngũ hoàng tử cũng theo thứ tự nhập tọa. Đến lượt Hà Uyển Huệ, nàng cố chấp không muốn ngồi vào vị trí:
- Cửu nương thân phận thấp kém, đến là để hầu hạ bệ hạ. Không dám ngồi cùng nương nương với biểu huynh biểu tẩu, đó là đi quá giới hạn.
Không đợi Quách hiền phi nói gì, Hoàng đế đã nhanh nhẹn nói:
- Đều là người một nhà cả, không cần khách khí.
Hà Uyển Huệ liên tục từ chối. Hoàng đế giận tái mặt, giả bộ nói:
- Trẫm ban cho ngươi được ngồi, nếu còn tử chối nữa thì chính là khinh thường ta.
Hà Uyển Huệ liên tục nói không dám, đỏ mặt thận trọng ngồi vào vị trí thấp nhất.
Vừa ngồi vào chỗ, nhóm cung nhân đã nối đuôi nhau bưng rượu với đồ ăn vào. Trong chốc lát, các của ngon vật lạ được bày la liệt trước mắt.
Kim thượng bình thường vốn xa hoa thành tính, mặc dù nghĩ ra ý tưởng nói "nghèo hèn" đều ăn chung với nhau, nhưng thức ăn lại toàn đồ quý hiếm lạ mắt khiến người ta líu lưỡi. Ngay cả gạo tẻ trong cơm cũng được trộn lẫn mảnh ngọc cùng băng phiến.
Thẩm Nghi Thu chẳng có chút khẩu vị nào, chỉ gắp mấy miếng thức ăn thanh đạm. Thái tử cũng có chút ăn không thấy ngon.
Hoàng đế cùng Hiền phi lại tràn đầy phấn khởi, thưởng thức ca múa, cứ một cốc lại tiếp một cốc rượu. Uống thẳng cho đến khi hai mắt sáng long lanh, mặt đỏ tai nóng, cử chỉ càng thêm tùy tiện.
Hà Uyển Huệ thỉnh thoảng cũng góp vui nói với dì hai câu. Thẩm Nghi Thu cùng Thái tử không có hứng thú. Ngũ hoàng tử thì dương dương tự đắc, không tim không phổi mà ngồi hưởng thụ rượu ngon cùng ca múa.
Buổi tiệc diễn ra từ trưa tới tận ban đêm. Cũng may hoàng đế cùng Hiền phi có chuyện "quan trọng" muốn âm thầm nói riêng, thế nên vừa vào đêm không lâu thì tiệc tan.
Hoàng đế cùng Hiền phi trở lại phòng ngủ ở Phương Hoa điện. Sau một hồi "tâm sự" chuyện cũ xong, Hoàng đế nằm ở trên gối thở hồng hộc, nói ngay:
- Người ta thường nói người rồi sẽ không còn giống như trước, nhưng bây giờ phong thái của ái phi có khi còn hơn cả năm đó... Hôm nay là sinh nhật của nàng, nàng muốn lễ vật gì?
Hiền phi khẽ duỗi cánh tay ngọc, vén tóc mây tán loạn ở trán ra, nói với Hoàng đế:
- Thiếp chỉ cầu xin bệ hạ ân chuẩn cho thiếp một chuyện.
Hoàng đế nói:
- Nàng cứ nói đi.
Hiền phi thở dài một tiếng, ngập ngừng:
- Còn không phải là vì chuyện của Tam lang sao. Bên cạnh hắn không có người nào thực lòng quan tâm, người làm a nương như ta không yên lòng được...
Ánh mắt Hoàng đế lóe lên, nửa thật nửa giả nói:
- Nhiều năm như vậy rồi trẫm cũng chỉ có vừa ý một mình nàng, thế tại sao không thấy nàng quan tâm thu xếp cho trẫm?
Hiền phi liếc ông một chút, hướng đầu vai của ông đẩy nhẹ một cái:
- Thiếp đang nói chuyện nghiêm túc... Vừa nãy ở trong Dao Quang lâu là cái tình cảnh như thế nào, bệ hạ cũng nhìn thấy rồi đấy. A Huệ cùng Tam lang vốn có tình cảm từ nhỏ, nếu không phải là a tỷ chướng mắt a Huệ nhà chúng ta, nàng cũng không bị ép phải định ra việc hôn nhân kia. Nói thẳng ra là người làm dì như ta thật có lỗi với nàng.
Hoàng đế nói:
- Việc hôn nhân nào?
Hiền phi sẵng giọng:
- Bệ hạ biết rồi còn hỏi. Chính là tiểu lang quân nhà Kỳ gia suốt ngày triền miên trên giường bệnh đó.
Hoàng đế "A" một tiếng:
- Nếu đã định ra hôn sự rồi, vậy cũng chỉ coi như thôi thôi. Thái tử đoạt vợ của thần tử, nói ra khó nghe vô cùng. Trẫm sẽ từ bên trong Dịch đình chọn mấy mỹ nhân xinh đẹp nhu thuận cho Tam lang là được.
Hiền phi muốn nói thêm, nhưng nhìn vẻ mặt của Hoàng đế, liền biết chuyện này không thể thương lượng được nữa, đành phải ngậm miệng lại.
————
Vợ chồng Thái tử phi trở lại tẩm điện, tâm trạng hai người đều không được tốt. Bởi vì chuyện của Hà Uyển Huệ, Uất Trì Việt có chút chột dạ, không dám làm xằng làm bậy giống như hôm qua nữa, chỉ mời Thái tử phi đi vào hồ nước nóng tắm rửa trước.
Thẩm Nghi Thu có chút mệt mỏi, cũng không khách sáo với hắn, lập tức đi vào phòng tắm, ngâm mình được một khắc đồng hồ mới đi ra.
Trở lại bên trong tẩm điện, Uất Trì Việt liền thả tấu chương trong tay ra:
- Ta đi tắm.
Thẩm Nghi Thu dựa nghiêng người trên giường, nói với Tố Nga:
- Giúp ta mang quyển sách mà hôm qua ta mới đọc được một nửa ra đây.
Tố Nga đáp ứng "vâng" một tiếng, nhưng lại chần chừ chưa đi lấy.
Thẩm Nghi Thu đã làm chủ tớ với nàng nhiều năm, thần sắc cử chỉ của nàng nắm rõ trong lòng bàn tay. Nàng lập tức phát hiện không thích hợp, ngồi dậy hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Tố Nga nhíu chặt mày lại, đưa mắt nhìn lướt qua phía phòng tắm, cắn răng nói:
- Vừa nãy lúc nương tử đi tắm, người của Phương Lan viện tới cầu kiến Thái tử điện hạ. Sau đó điện hạ liền đi ra ngoài nội viện, vào trong đình. Nô tỳ khi đó đang đứng ở hành lang chỗ ngã rẽ, chỗ đó lại không có đèn đuốc nên điện hạ không phát hiện ra nô tỳ.
Nàng dừng một chút, lấy dũng khí nói:
- Nô tỳ trông thấy, vị tiểu tỳ kia đưa một phong thư giao cho điện hạ...
Ánh mắt Thẩm Nghi Thu hơi động một chút. Phương Lan viện là tiểu viện được xây thêm ở phía Tây Phương Hoa điện, chính là nơi ở của Hà Uyển Huệ.
Nàng gật gật đầu:
- Ta biết rồi.
Tố Nga mấp máy môi, trên mặt tràn đầy thần sắc lo lắng:
- Nương tử, bọn họ... Làm sao có thể làm như vậy...
Thẩm Nghi Thu cười nói với nàng:
- Đừng lo lắng. Điện hạ với Hà nương tử là biểu huynh biểu muội, từ nhỏ đã thân thiết với nhau. Giờ chỉ sai người truyền bức thư mà thôi, ngươi cũng đừng nói với người bên ngoài, miễn cho có việc rắc rối xảy ra.
Tố Nga gật gật đầu, đi vào trắc điện lấy sách, không nói thêm về chuyện này nữa.
Đêm canh hai*, Uất Trì Việt cẩn thận từng li từng tí chống người lên, nói khẽ bên tai Thẩm Nghi Thu:
* 21h-23h
- Tiểu Hoàn, ngủ rồi sao?
Thái tử phi không lên tiếng, hô hấp đều đều.
Uất Trì Việt lại nhẹ nhàng đẩy nàng, vừa đẩy vừa gọi:
- Tiểu Hoàn hương, Tiểu Hoàn tròn...
Thẩm Nghi Thu vẫn không nhúc nhích.
Thái tử yên tâm, nhẹ nhàng xốc chăn lên, vén màn trướng, lại cẩn thận từng li từng tí xuống giường, phủ thêm áo lông cừu, cầm giày lên, đi chân trần giẫm lên thảm rồi ra ngoài.
Thẩm Nghi Thu mở mắt ra, nhìn xuyên qua màn trướng, xem bóng lưng của Uất Trì Việt.
Đợi nam nhân đi ra tới bình phong bên ngoài, nàng nhẹ nhàng ngáp một cái. Trở mình, ôm chăn nhắm mắt lại.