Phó Thanh Từ cho rằng kết thúc, chẳng qua là cậu cho rằng mà thôi chứ Phó Thanh Lai chưa từng buông tha cậu.
Đây không phải lần đầu tiên cô ta sử dụng bạo lực học đường, trước kia những nữ sinh đó chỉ là tiếp xúc với Phó Thanh Từ mà thôi, còn Lâm Vĩ Nguyệt lại trực tiếp được Phó Thanh Từ thích.
Cô ta yêu Phó Thanh Từ tận xương như vậy sao có thể bỏ qua cho Lâm Vĩ Nguyệt.
“Thầy Mộ gọi điện thoại cho tớ nói rằng trước khi thi Vĩ Nguyệt bị người gọi ra ngoài, sau đó thì không trở về, thầy hỏi tớ có biết chuyện gì xảy ra không?”
***
Trời mưa quá lớn, cho dù bung dù cũng không thể nào ngăn nước mưa táp vào.
Lâm Vĩ Nguyệt cứ như vậy quỳ rạp trên mặt đất, tùy ý để nước mưa đánh vào người mình.
“Lâm Vĩ Nguyệt, bây giờ nhìn mày như một con côn trùng đáng thương.”
Lâm Vĩ Nguyệt cố gắng ngẩng đầu thấy rõ người trước mắt.
Cô dùng tay chống đất, miễn cưỡng nâng nửa người trên của mình lên, giọng nói yếu ớt: “Cô lừa tôi ra ngoài chỉ để nói những lời này sao?”
“Một học sinh nghèo mỗi năm nhận tiền trợ cấp, mẹ mất sớm, ba làm việc ở công trường, có chỗ nào đáng để cho người ta thích sao?” Phó Thanh Lai ngồi xổm xuống, nắm cằm Lâm Vĩ Nguyệt đánh giá, “Được anh trai tao thích, có một đám bạn bè có tiền vây quanh, có phải mày cảm thấy mình sắp bay lên cành cao biến thành phượng hoàng rồi không?”
Cô ta nói xong câu đó thì chán ghét hất cằm cô đi, lắc lắc tay đứng lên.
“Anh trai tao vì mày, thậm chí thuyết phục ba mẹ đưa tao ra nước ngoài, anh ấy cho rằng chỉ cần thoát khỏi mí mắt tao là có thể vui vẻ cùng mày ở bên nhau, thật là vừa ngây thơ vừa ngu xuẩn.” Phó Thanh Lai đắc ý cười, tiếng cười như gai sắc nhọn, “Tao không nhìn được, chẳng lẽ lại không biết dùng người thay tao trông chừng sao?”
Lâm Vĩ Nguyệt nhắm mắt: “Cô thật là đáng sợ.”
“Tao đáng sợ còn không phải bởi vì thích anh ấy à! Tao với anh ấy từ nhỏ lớn lên cùng nhau, trước kia anh ấy đối xử rất tốt với tao, nhưng từ khi tao nói thích anh ấy thì anh ấy đối với tao càng ngày càng lãnh đạm, tao có chỗ nào không tốt, tại sao anh ấy không thích tao?” Phó Thanh Lai lẩm bẩm, ánh mắt tan rã, “Anh ấy không thích tao cũng không sao, tao sẽ trói anh ấy ở nhà, anh ấy chỉ có thể nhìn một mình tao, chỉ có thể nói chuyện với một mình tao, dần dần, anh ấy sẽ thích tao, nhưng mày, mày lại là cái thứ gì từ đâu nhảy ra!”
Lâm Vĩ Nguyệt ngẩng đầu, nước mưa cuốn đi vết máu bên miệng cô: “Cô càng như vậy, Phó Thanh Từ sẽ càng chán ghét cô.”
“Mày câm mồm! Anh tao sẽ không chán ghét tao!” Phó Thanh Lai lại lần nữa ngồi xổm xuống, lớn tiếng phản bác, “Anh ấy chỉ là đã quen coi tao là em gái nên nhất thời chưa kịp thích ứng thôi! Lâm Vĩ Nguyệt, anh tao hôn mày rồi đúng không, đúng không?”
Lâm Vĩ Nguyệt bỗng nhiên mở to hai mắt.
“Nụ hôn của anh ấy, là tư vị gì nhỉ?” Phó Thanh Lai quyến luyến vuốt ve môi cô, “Khiến người ta trầm mê sao?”
Lâm Vĩ Nguyệt dùng sức lắc đầu đầu, tránh khỏi ngón tay cô ta.
Phó Thanh Lai nở nụ cười tươi sáng, dùng sức hôn lên môi cô.
Lối đi nhỏ sau trường, mấy tên côn đồ đang ngăn lối vào nhỏ hẹp lúc này kinh ngạc đến mức mở to hai mắt.
Bọn họ biết thần kinh Phó Thanh Lai có chút vấn đề, nhưng mà có thể đưa tiền thì cũng mặc kệ những cái khác, hôm nay bọn họ tha nữ sinh kia đến chỗ này, vốn tưởng rằng muốn dùng quy củ cũ hầu hạ một phen chứ không nghĩ rằng cô ta tự mình tự động thủ.
Quả nhiên là kẻ điên.
Lâm Vĩ Nguyệt nức nở giãy giụa.
Phó Thanh Lai buông cô ra, dùng tay lau đi vết máu bên miệng, bị đau kêu lên một tiếng.
Cô đứng lên, nói với mấy tên côn đồ: “Được rồi, chúng mày đến đi.”
Mấy tên côn đồ nghe vậy thì cười dữ tợn đi về phía Lâm Vĩ Nguyệt.
Lâm Vĩ Nguyệt chống thân mình không ngừng lui ra phía sau, dùng sức lắc đầu.
Miệng cô mở lớn nhưng lại sợ hãi đến mức tiếng cứu mạng cũng không kêu ra được, nước mắt hòa lẫn với nước mưa chảy vào trong miệng, một vị tanh mặn khiến người ta tỉnh táo lại tuyệt vọng.
Trong đó một người túm tóc cô, dùng sức kéo mạnh về phía trước, ngay sau đó đầu cô nặng nề đập xuống nền xi măng, một trận đau đớn từ trán truyền đến, có chất lỏng ấm áp chảy xuống.
Ý thức của cô dần dần trôi xa.
Nước mưa lạnh lẽo đập vào người, trong miệng lại có chất lỏng tanh ngọt không ngừng tràn ra bên ngoài.
Ngực đau đớn, sau đó là cánh tay và đùi đều bị dùng sức vặn ra, đau đến mức khiến người ta phát điên.
“Chúng mày mẹ nó dừng tay cho tao!”
Bỗng nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên.
Cô quỳ rạp trên mặt đất, miễn cưỡng mở mắt.
Bỗng nhiên có người bế cô lên, dùng quần áo chặn nước mưa cho cô.
“Vĩ Nguyệt, Vĩ Nguyệt, cậu kiên trì một chút, tớ gọi xe cứu thương.” Trong giọng nói của người kia mang theo tiếng khóc nức nở, vội vàng gọi tên cô.
Là Dật Nhĩ.
“Nhĩ Đóa, cậu đưa cậu ấy trốn xa một chút.”
Lại là một giọng nói quen thuộc.
“Ông đây đúng là đã lâu chưa làm nóng người, Nhị Canh, Lục Gia, còn có mấy người các cậu nữa, mẹ nó đánh chết cho tôi!”
“Tuân lệnh!”
“Chơi bạo lực học đường đúng không? Đến đây, hôm nay khiến cho đám ô hợp bọn mày nếm thử lợi hại của bạo lực học đường!”
Sau đó là một lịat tiếng đánh nhau tay đấm chân đá, Lâm Vĩ Nguyệt không nhìn rõ trước mắt lại có thể nghe thấy rõ ràng.
Là các bạn của cô.
Cô dùng sức ôm lấy Cố Dật Nhĩ, chôn trong lồng ngực cô ấy cắn răng khóc nức nở.
Bỗng nhiên Cố Dật Nhĩ hô to: “Phó Thanh Từ! Không phải cậu đang thi sao!”
“Thi cái rắm!”
Từ trước đến nay giọng nói lúc nào cũng thờ ơ lạnh nhạt mà hiện giờ lại trời long đất lở, giận không thể át, Phó Thanh Từ hét một câu chửi bậy, trực tiếp lao về phía Phó Thanh Lai đang trốn ở xa.
Cậu không giống như ngày thường văn nhã đạm mạc mà giờ phút này người đầy lửa giận, gần như điên cuồng.
Khóe mắt Phó Thanh Từ như muốn nứt ra, dùng sức bóp lấy cổ Phó Thanh Lai, gân xanh trên mu bàn tay phồng lên, phẫn nộ rống lên: “Không phải tôi đã nói, cô muốn tôi thì trực tiếp một đao giết tôi đi! Tôi nợ nhà họ Phó các người, tôi nợ cô, tôi dùng cái mạng này trả, đừng động đến cậu ấy!”
Nước mưa làm ướt tóc và quần áo cậu khiến cả người cậu nhìn qua vừa chật vật lại vừa đáng sợ.
Dưới cơn mưa tầm tã, cho dù đánh nhau kịch liệt cũng có thể bị che dấu, cho dù hận ý dày đặc phảng phất cũng có thể bị rửa trôi.
Phó Thanh Lai gần như sắp hít thở không thông, chỉ có thể dùng sức bẻ tay Phó Thanh Từ, không ngừng giãy giụa.
Cố Dật Nhĩ lạnh giọng đánh gãy hành vi mưu sát của Phó Thanh Từ: “Phó Thanh Từ, cậu chăm sóc Vĩ Nguyệt đi, em gái cậu để đấy cho tớ.”
Phó Thanh Lai vừa mới thở dốc được chút đã bị một đạp ngã xuống đất.
Cố Dật Nhĩ ngồi xổm xuống túm tóc bắt cô đối diện với mình: “Bắt nạt bạn tôi?”
Hỏi xong lại một đạp nữa.
Cố Dật Nhĩ đỏ mắt lấy ra toàn bộ sức lực tra tấn mỗi một khớp xương của Phó Thanh Lai, Phó Thanh Lai đau đến kêu không ra tiếng, cắn răng khua khua tay vô lực chống cự.
Nhị Canh đang hỗn chiến đứng lại xem đến phát ngốc: “Cậu ấy biết võ à?”
“Đai đen Tae Kwon Do, chỉ có cậu ấy đánh người khác, coi chừng phía sau!” Tư Dật đột nhiên hô lên.
“Mẹ nó!” Nhị Canh nhanh chóng xoay người tung một cú đá, “Đã lâu không đánh nhau sướng thế này!”
Tuy rằng thân thủ bọn họ chiếm thượng phong, nhưng đám côn đồ kia dù sao cũng lớn tuổi hơn, hơn nữa người cũng nhiều, dưới cơn mưa rất khó để nhìn rõ, Cố Dật Nhĩ ném Phó Thanh Lai xuống, cười dữ tợn một tiếng: “Để ba ba tới!”
Tư Dật vội vàng hô: “Cậu mau tránh ra cho tớ! Trên tay bọn họ có đồ nóng đấy!”
“Mấy món lòng chỉ biết đánh loạn, cho dù trên tay cầm rìu cũng không phải đối thủ của tớ.”
Nhị Canh còn có thời gian rảnh đùa giỡn: “Dật ca, về sau anh ngàn vạn đừng đánh nhau với chị ấy, em sợ anh phải vào viện!”
“Cậu ấy sao nỡ! Mẹ nó cậu đừng bb, mau giải quyết nhóm người này, cảnh sát sao mãi còn chưa tới!”
(BB: tiếng lóng chỉ những việc làm người ta thấy phiền phức, ghê tởm. Tuy nhiên, thuật ngữ này tương đối thô lỗ và thường thể hiện sự tức giận và ghê tởm tột độ.)
“Em không biết! Đệt!”
Phó Thanh Lai bị ném trên mặt đất dùng hết sức lực giãy giụa đứng lên.
Mắt trái của cô ta đã hoàn toàn không mở ra được, chỉ còn mắt phải còn có thể miễn cưỡng thấy rõ xung quanh.
Khi cô ta nhìn đến Phó Thanh Từ thì châm chọc cười to.
Cố ý chọn hôm nay chính là nghĩ Phó Thanh Từ không thoát thân được, kết quả anh vẫn không quan tâm tất cả mà tới đây.
Phó Thanh Lai từ trong túi móc ra con dao găm quân sự đi về phía hai người kia.
Cô ta không nỡ giết anh, nhưng không có nghĩa là cô ta không nỡ giết Lâm Vĩ Nguyệt.
Lâm Vĩ Nguyệt chết rồi thì Phó Thanh Từ dần dần tự nhiên sẽ quên đi thôi.
“Mày chết đi!”
Cô ta dùng sức xiên dao tới.
Dao nhỏ chặt chẽ cắm vào ngực.
Phó Thanh Lai không thể tin nổi mà nhìn mọi chuyện trước mắt.
“Tôi chết rồi, cô hẳn là có thể buông tha cho cậu ấy được rồi.” Phó Thanh Từ nhẹ nhàng nói.
Trong nháy mắt ngã xuống, Phó Thanh Từ nghĩ, nợ nhà họ Phó, cuối cùng cậu cũng trả hết.
Lúc trước, đôi vợ chồng kia đón cậu về, cho cậu một mái nhà, sau đó cứ vậy mà yêu cầu cậu dùng cả đời mình để báo đáp ơn dưỡng dục.
Bao gồm cả trở thành con rối của Phó Thanh Lai.
Không bao giờ cười thì sao, dù sao cả đời này cũng không có chuyện gì đáng để cậu cười.
Hối hận duy nhất, chính là cậu đã liên lụy đến Lâm Vĩ Nguyệt.
Cậu thật sự ngu xuẩn, cho rằng Phó Thanh Lai ra nước ngoài là mọi chuyện sẽ trần ai lạc định, cậu cũng sẽ có được quyền tự do.
Là cậu suy nghĩ nhiều, ‘tự do’ không phải là thứ mà cậu nên cầu.
Chỉ là đáng thương cho mặt trời của cậu, bị cậu hại thành như vậy, cậu vốn là muốn cách xa cô nhưng lại vẫn không nhịn được mà tới gần.
Là chính cậu bóp tắt ánh sáng cuối cùng trong sinh mệnh mình.
Từ trước đến nay cậu đều không xứng đáng có được.
Thực xin lỗi.
***
Hết mưa rồi.
Sự kiện này liên lụy quá lớn nhưng gia đình học sinh lại quá đặc thù nên phía nhà trường chỉ có thể cực lực giấu giếm áp chế, chỉ thông báo với bên ngoài rằng trong nhà học sinh có việc nên xin nghỉ bệnh.
Nhóm học sinh thành tích ưu dị này, trong đó còn bao gồm một đứa được tuyển thẳng trước vậy mà lại tham gia một vụ bạo lực học đường có tính chất ác liệt như vậy.
Trong bệnh viện.
Ba Tư vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tư Dật: “Con nói, nên giải quyết thế nào?”
“Nên xử phạt thì xử phạt, con nhận, nhưng muốn con nhận sai thì không có khả năng.” Tư Dật bị đau sờ sờ khóe miệng, “Lâm Vĩ Nguyệt suýt chút nữa thì chết trong tay đám ô hợp kia.”
“Những chuyện còn lại con không cần phải xen vào, ba sẽ cho người xử lý tốt.” Ba Tư đứng dậy, “Nhà họ Cố bên kia cũng ra mặt, nên phạt thế nào thì cứ như vậy, con dưỡng thương cho tốt đi.”
Lần đầu tiên Tư Dật cảm thấy, trong nhà có tiền có địa vị lại tốt như vậy.
“Mấy người bọn họ không sao chứ ạ?”
“Dật Nhĩ mấy đứa bọn nó không có việc gì, bạn học kia còn đang hôn mê nhưng đã thoát khỏi nguy hiểm.” Ba Tư dừng một chút, lại hỏi, “Tình hình sức khoẻ Nhĩ Canh Lục, con có biết không?”
Tư Dật nhăn m mày: “Cậu ta làm sao vậy ạ?”
“Giống chị nó.”
Ba chữ ngắn ngủi lại khiến cả người Tư Dật cứng lại.
Cậu nhanh chóng xuống giường, vội vã đi dép lê lao ra ngoài cửa.
Ba Tư nhíu mày, không ngăn cản cậu.
Cho dù Tư Dật chưa bao giờ nói nhưng ông cũng biết, tình nghĩa từ nhỏ lớn lên cùng nhau là khắc sâu cỡ nào.
Tư Dật què chân xông vào phòng bệnh của Nhị Canh.
Nhị Canh ngồi trên giường, cười cười với cậu: “Dật ca.”
Tư Dật không nói hai lời, tiến lên cho một quyền vào mặt cậu ta.
“Mẹ nó tên khốn này!” Cậu đỏ mắt mắng chửi một câu.
Nhị Canh ôm mặt, đau đớn: “Em là người bệnh đấy, xuống tay không thể nhẹ một chút sao!”
“Cậu mẹ nó còn biết mình là người bệnh đấy! Là ai mỗi ngày thề hung hăng nói mình không bệnh! Vả mặt có đau không!” Tư Dật dùng sức kéo ống tay áo cậu ta, ngữ khí lạnh lẽo, “Vào bệnh viện sớm một chứ thì chết à? Nếu không phải lần này đánh nhau vào bệnh viện, cậu còn tính giấu tôi bao lâu!”
“Em không định giấu anh, chính em cũng không biết.” Nhị Canh cười khổ, “Em không dám vào bệnh viện kiểm tra, em sợ em giống chị em, em sợ chết.”
Cậu ta nói nói, hai mắt cũng đỏ lên.
Tư Dật cắn môi, dùng sức bóp mạnh mặt cậu ta: “Ai nói với cậu u não sẽ chết? Lại không phải ung thư, mẹ nó, cậu sợ cái rắm!”
“Ông đây chính là sợ đấy!” Nhị Canh hất tay cậu ra, lạnh giọng hô to, giống như dùng hết sức lực cơ thể, “Sợ em cũng sinh bệnh, sợ ba mẹ em đến đứa con trai này cũng mất, sợ tiểu học muội không đợi được đến lúc em tỏ tình, sợ nửa đời sau cùng anh âm dương cách biệt không được làm huynh đệ!”
Tư Dật nhắm mắt, muốn đóng lại cánh cửa duy nhất của nước mắt.
“Dật ca, không phải em cố ý gạt anh, là em thật sự rất sợ.” Nhị Canh vùi đầu trong chăn, không ngừng lặp lại chữ sợ.
Lúc này cửa phòng bệnh bị mở ra, là ba mẹ của Nhị Canh.
Cặp vợ chồng đã qua tuổi 40, hai bên tóc hoa râm, nhìn qua còn già hơn tuổi thực rất nhiều.
“Cậu nói chuyện với ba mẹ đi, tôi ra ngoài rửa mặt một chút.” Tư Dật vỗ vỗ lưng cậu rồi khập khiễng bước ra khỏi phòng bệnh.
Mới vừa ra khỏi phòng bệnh, Tư Dật lập tức đã bị rút cạn sức lực, cậu dựa vào tường chậm rãi tê liệt ngã xuống đất.
Cậu cắn chặt cánh tay, toàn bộ thân mình không ngừng run rẩy.
Cho đến tận khi trong miệng nếm được vị máu tươi.
Trên hành lang bệnh viện, bác sĩ với bệnh nhân không ngừng tới lui, người khóc thút thít ở bệnh viện không có vẻ gì là kỳ lạ, bởi vì ở nơi này, mỗi ngày không ngừng xảy ra đủ loại sinh ly tử biệt.
Không ai chú ý tới Tư Dật.
Bởi vì cậu chẳng qua chỉ là một trong những cái sinh ly tử biệt đó mà thôi.
Sinh tử vốn là chuyện lớn nhất trong cuộc đời con người, nhưng mà ở bệnh viện, sống hay chết, chẳng qua chỉ là một tờ giấy xác nhận.
Có lẽ những vị bác sĩ bình tĩnh kia cũng từng trải qua vô số lần tuyệt vọng và thống khổ, nhìn quen các loại sinh ly tử biệt, nhìn quen cảnh người người rời đi.
Nhưng cậu không được, chỉ cần cậu nghĩ đến Nhị Canh cái thằng nhóc kia có khả năng sẽ chết thì cả trái tim đều co rút đau đớn.
Đó là bạn chơi cùng của cậu, bạn thân của cậu, anh em của cậu.
Cậu đỡ tường chậm rãi đứng lên, từng bước một đi về phòng bệnh của mình.
Khi cậu trở lại phòng bệnh, chủ nhiệm giáo dục không biết từ khi nào đã xuất hiện, thầy đang nói chuyện với ba Tư.
Thấy cậu tới, thầy muốn nói lại thôi.
Ba Tư trầm giọng nói: “Xử phạt là không tránh được, nếu bị trường bên kia biết có khả năng sẽ ảnh hưởng đến việc tuyển thẳng của con.”
“Không sao.” Cậu nhàn nhạt nói, “Con từ bỏ.”
“Con nói cái gì?”
Tư Dật ngữ khí vững vàng, thần sắc bình đạm: “Con không học toán nữa.”
Ba Tư và chủ nhiệm giáo dục kinh ngạc nhìn cậu.
“Vậy con muốn học cái gì?”
“Học y.”