• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhã Dạ đột nhiên tỉnh lại.

Cách đây vài tháng, nàng bị Phiên Văn lừa nhốt vào trong một căn phòng tại Hắc Ám Ngọc Tháp, một nơi có khả năng kiềm tỏa mọi năng lượng của nàng, tước đoạt ý nghĩ muốn chạy trốn của nàng, là một loại kết giới cực kì mạnh mẽ.

Nằm trong cái kết giới đó, Nhã Dạ chết dần.

Không thức ăn.

Không nước uống.

Không hành động.

Và, gần như là không suy nghĩ.

Cũng còn may, mới chỉ là "gần như". Bởi vì, nhờ vào một sợi suy nghĩ mỏng manh duy nhất còn sót lại, Nhã Dạ mới còn ham muốn sống.

Nàng muốn gặp Tử Vũ.

Muốn nói với Tử Vũ, rằng nàng yêu hắn. Truyện được copy tại Truyện FULL

Là câu nói mà nàng còn dè dặt mà chưa kịp thốt ra…

Với cái sợi suy nghĩ mỏng manh đó, nàng chìm vào một giấc ngủ triền miên.

Một giấc ngủ, mà có lẽ là vĩnh viễn, nếu như không có ai lay tỉnh.

Nhưng giờ, thì nàng đột nhiên tỉnh lại.

- Tử Vũ…

Đó, là câu đầu tiên mà nàng thốt ra, khi mắt còn chưa mở, tai còn chưa nghe được âm thanh, đầu óc còn chưa kịp hoạt động…Bởi vì, cái tên đó đã trở thành cứu cánh duy nhất của nàng trong tình huống tuyệt vọng nhất, và cũng đã trở thành lẽ sống của nàng.

Thế nên, nàng thốt ra hai tiếng đó, với mọi yêu thương mà nàng có thể.

Và khi cảm giác trở lại, nàng cảm thấy có một vòng tay âm áp đang ôm nàng rất chặt.

- Tử Vũ, là chàng…thật sao?

Liệu đây có phải một giấc mộng viển vông của nàng không? Có thể lắm, bởi vì nàng đã mơ đên tình cảnh này hàng chục lần, lần nào cũng đột nhiên tỉnh giấc rồi lại chìm vào mộng mị.

- Dạ Nhi, là ta, đích thực là ta.

"Dạ Nhi?", chưa từng có ai gọi nàng là "Dạ Nhi", Tử Vũ cũng chưa từng. Nhưng, đây đích thực là giọng nói của người duy nhất mà nàng từng mơ đến.

Và Nhã Dạ mở bừng đôi mắt.

Đôi mắt màu xanh lóng lánh có pha chút lệ mang. Là lệ vì đã quá lâu rồi nàng không mở mắt, hay vì nàng đang sung sướng đến tột cùng?

- Thiếp rất nhớ chàng, thực sự nhờ chàng…

Vòng tay này là thật, giọng nói này là thật, người đang ôm nàng trong lòng đây là thật. Giấc mơ của Nhã Dạ, cuối cùng cũng đã trở thành hiện thực.

Và, Nhã Dạ chỉ biết nở ra nụ cười ôn nhu nhất, rồi thì thầm khe khẽ vào tai Tử Vũ.

Tử Vũ, trừ một lần lên tiếng trả lời Nhã Dạ, từ đầu đến cuối không ngờ lại trở nên im lặng. Hắn im lặng, không phải bởi vì hắn không muốn nói gì cả, mà là không biết phải nói gì.

Tử Vũ không biết phải nói gì với Nhã Dạ, đó là một chuyện kì lạ.

Nhưng, một kẻ đang yêu không biết phải nói gì với người mình yêu, thì đó là một chuyện quá đỗi bình thường.

Một kẻ bất thường đến mức phi thường như Tử Vũ, rốt cuộc cũng có những khía cạnh bình thường.

Tất nhiên, bình thường hay bất thường, thì Tử Vũ cũng chẳng quan tâm. Bởi lẽ, điều quan trọng nhất, là hắn đang được ôm Nhã Dạ trong tay.

Và Nhã Dạ thì lại bắt đầu ngủ.

Không phải một giấc ngủ để bảo toàn mạng sống.

Là một giấc ngủ yên lành.

Nhã Dạ khẽ cựa mình, thần tình mơ màng tiếc nuối, khiến cho người khác có cảm giác dường như nàng chỉ vừa mới tỉnh giấc sau một giấc ngủ rất đỗi bình thường. Thế rồi, sau một giây trống rỗng đầu tiên, hai mắt nàng bỗng nhiên khai mở, nửa như hoảng hốt, nửa như mong chờ, rõ ràng là vừa mới nhớ ra một điều gì đó.

Và điều đó, đang ở ngay trước mắt nàng.

Tử Vũ ngồi ngay bên cạnh giường, đầu chống lên một cánh tay, cặp mắt nửa đỏ nửa tím đang trìu mến nhìn Nhã Dạ. Hắn tuyệt đối không phải đang cười, nhưng khuôn mặt hắn bây giờ, khẳng định sẽ không thể dùng hai từ "cô ngạo" để miêu tả nữa. Lúc này, trông Tử Vũ rất bình an.

- Chàng chờ thiếp tỉnh có lâu không?

Nhã Dạ yêu kiều hỏi, khuôn mặt xinh đẹp với mị lực bẩm sinh của Ám Tinh Linh lúc này dường như đang sáng bừng lên bởi một niềm hạnh phúc vô bờ.

Yêu và được yêu, liệu còn gì tuyệt vời hơn thế?

Hai mắt Tử Vũ dường như bật cười, đoạn hắn nói, không phải trả lời, mà là một câu hỏi.

- Nàng chờ ta có lâu không?

Nhã Dạ chỉ nhẹ lắc đầu, hai má bỗng nhiên hồng lên kiều mị. Thế rồi, như thể cảm thấy như thế không đủ diễn tả những gì mình muốn nói, nàng liền nhoẻn cười, đoạn đáp:

- Cứ như thể thiếp đã xa chàng cả vạn năm vậy, nhưng thiếp vẫn có thể chờ tiếp, để được gặp chàng…

"Cốc! Cốc!"

Hai tiếng gõ cửa rất khẽ đột nhiên vang lên, rõ ràng là không muốn đánh thức Nhã Dạ nếu nàng vẫn còn đang ngủ. Tay vươn ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Nhã Dạ, Tử Vũ kéo nàng đứng dậy, đoạn cùng với nàng bước ra mở cửa.

- Có chuyện gì không, Lục Nhi?

Tử Vũ bình thản hỏi, còn Nhã Dạ và Lục Nhi thì lại nhìn nhau. Trong cái nhìn ấy, có sự dò xét, đánh giá lẫn nhau, thắc mắc của Nhã Dạ, chút ít ghen tị của Lục Nhi, và nhiều nhiều hơn nữa những cảm xúc khó có thể tả thành lời của hai người con gái khi phát hiện ra tình lang có quan hệ với người con gái khác.

- Chủ nhân, Y Nhược tỉ mới phát hiện ra…

Nói đến đây, Lục Nhi bỗng nhiên dừng lại, nhìn Nhã Dạ chừng như ái ngại không dám nói tiếp. Bắt gặp ánh nhìn đó, Tử Vũ hiển nhiên hiểu ra sự khó xử của nàng, liền nhẹ giọng nói:

- Cứ nói tiếp đi, Lục Nhi!

Và tay hắn siết chặt hơn bàn tay nhỏ nhắn của Nhã Dạ.

- Dạ! Y Nhược tỉ vừa mới phát hiện ra một vài Ám Tinh Linh tộc nhân còn sống sót chưa bị biến thành Dạ Huyết tộc…

Thân hình Nhã Dạ tức thì chấn động. Sống sót? Dạ Huyết tộc? Nàng tất nhiên không thể hiểu chúng có nghĩa gì, nhưng rõ ràng là dân tộc nàng đã xảy ra một sự kiện không hề bình thường.

- Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Dạ Nhi!

Thân thể chấn động của Nhã Dạ bỗng trở nên bình ổn hơn khi giọng nói ấm áp của Tử Vũ nhẹ vang lên bên tai nàng. Phải rồi, dù là có chuyện gì, thì có Tử Vũ ở đây, nàng tin rằng hắn sẽ có thể giúp nàng giải quyết mọi chuyện…

Đó, vốn là tâm lí dựa dẫm rất chung của phụ nữ vào người mình yêu.

- Minh Thần!! Minh Thần!! Đa tạ người đã giúp chúng con thoát khỏi họa diệt tộc!!!

Khi Tử Vũ vừa cùng Nhã Dạ và Lục Nhi bước chân ra khỏi Hắc Ám Ngọc Tháp, từ phía trước liền vang lên hàng loạt những tiếng tung hô đầy kích động. Ở đó, trên khoảng đất trống bên ngoài tòa tháp, có khoảng vài trăm Ám Tinh Linh tộc nhân, đa phần là những đứa trẻ, chỉ có vài người lớn và một cụ bà dáng vẻ thập phần yếu ớt đang hướng tới Tử Vũ mà quỳ lạy với điệu bộ sùng kính nhất. Trong đầu cảm thấy kì quái, nhưng khuôn mặt của Tử Vũ vẫn tuyệt không hề lộ ra bất cứ thứ cảm xúc nào, liền hướng tới cụ bà lớn tuổi nhất trong số đó và lên tiếng hỏi:

- Lão bà, người gọi ta là gì?

- Thưa Minh Thần tôn kính, tôi là Di San Man Nhược, là Nhà tiên tri cuối cùng của dòng họ Di San thuộc Ám Tinh Linh tộc. Hơn nửa năm trước, được Ám Thần hiển linh mách bảo, tôi nhìn thấy dân tộc chúng tôi sẽ gặp phải họa diệt vong, nhưng rồi sẽ có một vị Minh Thần ra tay cứu giúp. Khi đó, tôi đã thông báo cho toàn thể Ám Lâm Chi Thành, nhưng lại không một ai tin, nên chỉ đành bày ra một cuộc dã ngoại cho lũ trẻ, cứu chúng khỏi nanh vuốt của lũ ma quỷ đó. Minh Thần tôn kính, nếu không có người, đám trẻ này sẽ rất nhanh rơi vào bàn tay của quỷ dữ, nên giờ đây, sinh mạng chúng đã thuộc về người, dưới sự che chở của người mà lớn lên và gầy dựng lại một Ám Tinh Linh tộc sẽ thờ phụng người muôn đời!!

Sau đó, người phụ nữ với con mắt thâm sâu ấy lại quỳ sụp xuống, kéo theo những đứa trẻ sau lưng cũng quỳ xuống theo, dùng nghi lễ tôn kính nhất của Ám Tinh Linh mà hướng về Tử Vũ. Nhìn bà ta, trong lòng Tử Vũ không khỏi khâm phục cái nhìn sâu xa đó, đã có thể trong tình huống xấu nhất mà tìm ra phương cách giải quyết tốt nhất.

Hiện tại, Ám Tinh Linh tộc đã bị tiêu diệt gần như hoàn toàn, đám trẻ này hoặc do tình cờ, hoặc đúng là được bà ta nhờ lời tiên tri mà dẫn đi lánh nạn, sẽ chẳng sớm thí muộn cũng rơi vào tay Dạ Huyết tộc hoặc những kẻ đục nước béo cò. Thế rồi, Tử Vũ xuất hiện, Dạ Huyết tộc bị tiêu diệt, mối thù diệt tộc đã được trả, nhưng chỉ với một người phụ nữ già yếu, vài người trưởng thành và gần trăm đứa trẻ, liệu Ám Tinh Linh sẽ tồn tại thế nào đây khi tin tức này bị lọt ra ngoài? Lựa chọn sáng suốt nhất, chính là trông chờ vào sự bảo hộ của một cường giả đã có thể một mình tiêu diệt cả tòa Dạ Huyết Ma Thành. Chỉ là, làm thế nào để được một cường giả như thế bảo hộ? Câu trả lời, chính là tôn người đó làm Thần.

Tử Vũ hiểu rõ điều đó, thế nên hắn mới khâm phục người đàn bà đó. Bà ta không những tìm ra được phương cách tồn tại duy nhất cho dân tộc, mà còn có thể hiểu được tính cách của Tử Vũ, biết hắn không muốn bị kẻ khác lừa dối, nên đã bằng vài lời nói mà bày ra toàn bộ sự việc trước mắt hắn đồng thời đặt hắn vào tình huống khó có thể từ chối nhất.

Tất nhiên, khó, là với ai đó khác ngoại trừ Tử Vũ.

Đúng lúc Tử Vũ định lên tiếng, bàn tay hắn đang nắm đột nhiên siết chặt vào tay hắn, khiến cho hắn bỗng nhiên nhận ra một điều mà hắn vốn không để ý đến: Đây, chính là dân tộc của người hắn yêu.

Nhã Dạ đứng lặng trước khung cảnh đổ nát của tòa thành vốn là nơi chôn rau cắt rốn của nàng, nhìn những đứa trẻ thơ dại đang quỳ rạp dưới kia mà trong lòng quặn thắt. Bằng vài lời tóm lược đơn giản của Lục Nhi, nàng đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra với dân tộc mình. Phẫn nộ còn chưa kịp, đau thương còn chưa kịp, nàng bỗng nhiên nhận ra người nàng yêu chính là cứu cánh duy nhất của dân tộc nàng vào thời điểm hiện tại. Và, bằng một cái siết tay, nàng đã lần đầu tiên cầu xin Tử Vũ.

Và, bởi cái siết tay ấy, Tử Vũ đã trở thành Minh Thần, một trong hai vị thần quan trọng nhất của Ám Tinh Linh tộc, dân tộc mà sau này dưới bàn tay che chở của hắn đã hồi sinh mạnh mẽ và trở thành một trong những dân tộc hùng mạnh nhất trên Vô Tận giới.

- Tử Vũ, cảm ơn chàng!

Nhã Dạ nhẹ giọng thốt, bàn tay vẫn siết chặt lấy tay Tử Vũ, nhưng tâm trí thì dường như đang hướng về một nơi xa xăm nào đó với những mất mát và tổn thương quá lớn. Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra vậy? Dân tộc nàng đã bị tiêu diệt? Người thân của nàng đã chết? Nhã Dạ không khóc, bởi vì nàng còn chưa biết mình phải chấp nhận chuyện này như thế nào đây, phải sống tiếp như thế nào đây…

- Nhã Dạ, ta nhất định sẽ không để nàng chịu tổn thương thêm nữa!

Tử Vũ đột nhiên xoay lại, ôm gọn Nhã Dạ vào trong vòng tay rắn chắc của mình, nói khẽ. Hắn hiểu, rất hiểu, cái cảm giác khi mà những thứ quý giá nhất của mình đột nhiên biến mất. Nỗi đau thương đến mức mọi xúc cảm tưởng như đều bị nó làm cho tê liệt đi đó, hắn đã từng nếm trải, cũng đã từng vượt qua. Lần này, hắn nhất định sẽ có thể giúp cho Nhã Dạ vượt qua. Đó, không phải là một lời hứa hay quyết tâm nào cả, mà chính là một thứ trách nhiệm mà Tử Vũ lần đầu tiên nhận thấy.

Sững sờ trong vòng tay của Tử Vũ, thế rồi, Nhã Dạ khóc, những giọt nước mắt trong suốt lăn tràn qua môi mắt, những tiếng nấc nghẹn đau thương trong cổ họng, tất cả đều được nàng phát tiết ra hết. Trong lòng Tử Vũ, mọi kỉ niệm của nàng cứ thế tràn về, từ những kỉ niệm tuổi thơ, những xúc cảm đầu đời, cho đến nỗi nhớ nhà trong những đêm đông lạnh lẽo…tất cả, đều hóa thành những giọt nước mắt để nàng trút xuống bờ vai của người nàng tin tưởng nhất, yêu thương nhất, người mà từ đây sẽ trở thành dân tộc của nàng, người thân của nàng, quê hương của nàng…Và, cứ như thế, Nhã Dạ một lần nữa chìm vào giấc ngủ…

- Chủ nhân, nàng ấy hẳn là đã rất mệt mỏi rồi…

Lục Nhi luôn ở bên cạnh hai người, cuối cùng cũng dịu dàng lên tiếng. Nàng có ghen tị với Nhã Dạ không? Có, chắc chắn là có, nhưng đồng thời nàng cũng rất thông cảm cho người con gái đã có được trái tim của người nàng yêu này. Bởi vì, Lục Nhi cũng đã từng mất đi dân tộc…

- Ừm…Lục Nhi, nàng mang Nhã Dạ về phòng đi, nhớ chăm sóc cô ấy cho thật tốt…

Tử Vũ cuối cùng cũng thở ra thật khẽ, đoạn trao Nhã Dạ đã ngủ thiếp đi vào tay Lục Nhi, đoạn chậm rãi bước về phía cánh cổng rất lớn của Hắc Ám Ngọc Tháp. Vừa đi, hắn vừa nói khẽ, như để giải đáp những thắc mắc đang gợn lên trong lòng Lục Nhi:

- Ta phải đi chào hỏi vài người khách lạ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK