Hôm đó, Thu Diệc Diệu đang cùng Trần Gia Huy trờ về từ nhà ăn sau khi dùng bữa trưa thì thấy một người phụ nữ đang la lối khóc lóc ở trước cửa lớp 11-10.
Thu Diệc Diệu và Trần Gia Huy nhìn bóng dáng của người phụ nữ kia thật sự quen mắt, vì thế mới bước nhanh tới chen vào giữa đám đông, quả nhiên thấy người đứng ở bên cạnh người phụ nữ kia là Bạch Vũ Tiệp.
Lại là cảnh tượng khiến cho người ta hít thở không thông, Thu Diệc Diệu hít sâu một hơi.
"Thầy giáo, thầy nói những điều này là có ý gì? Nói cái gì mà xu hướng tính dục của nó là vậy rồi nên không sửa được? Không biết là nơi nào dạy cho nó cái tà khí này, khi còn nhỏ nó đâu có như vậy? Khi còn nhỏ nó vẫn rất ngoan! Bây giờ lại còn dám đối nghịch với tôi! Nhà cũng không về, chẳng biết là mỗi ngày lêu lổng ở đâu!"
Tiếng nói của người phụ nữ bén nhọn làm ong ong màng nhĩ của Thu Diệc Diệu.
Giáo viên chủ nhiệm của lớp 10 không rảnh rỗi để quan tâm, chỉ có thể trấn an cảm xúc của phụ huynh trước, "Vị phụ huynh này, tâm tình của chị chúng tôi có thể hiểu được, vừa rồi tôi cũng đã nói, chuyện của bạn Bạch Vũ Tiệp chúng tôi sẽ nghiêm túc điều tra..."
"Tôi không cần các người điều tra nữa! Các người không biết, hôm qua tôi nhận được hàng chuyển phát nhanh gì ở nhà đâu... Ây! Nói ra cũng quá mất mặt! Ầy! Quên đi! Dù sao nó cũng đã ghê tởm đến như vậy rồi thì tôi cũng nói luôn! Tất cả mọi thứ trong kiện hàng chuyển phát nhanh đều là... cái loại đồ chơi dành cho người lớn... còn đính kèm thêm cả một lá thư viết cho nó, bên trong toàn là ngôn ngữ ô uế, thật sự quá ghê tởm!"
Bạch Vũ Tiệp hoàn toàn không biết gì về chuyện này, "Cái gì cơ ạ?!"
"Mày còn ở đây giả ngu với tao à? Qua lại với đàn ông, mày không thấy ghê tởm hay sao?"
Đồ chơi người lớn? Lá thư?
Chuyện gì xảy ra vậy?
Nhìn vẻ mặt của Bạch Vũ Tiệp cũng là một biểu cảm khiếp sợ, rõ ràng hoàn toàn không biết chuyện gì.
Dựa vào mối quan hệ vừa có được không lâu của Thu Diệc Diệu và cậu ấy thì chắc chắn Bạch Vũ Tiệp sẽ không phải là loại người đi làm những chuyện đó.
Cậu ấy thanh cao kiêu ngạo lại còn thuần khiết ngây thơ như thế, sao có thể đặt cạnh những thứ đồ chơi dơ bẩn kia được?
Người phụ nữ thốt ra lời này xong, quần chúng vây xem cũng ồ lên, đều là những vẻ mặt hóng drama sôi nổi, còn bàn tán với các bạn học xung quanh mình.
Cạnh Thu Diệc Diệu cũng có hai nam sinh đang bàn chuyện.
"Không ngờ Bạch Vũ Tiệp là dạng người như thế, đúng thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong, sông sâu biển thẳm dễ dò, nào ai lấy thước mà đo lòng người."
"Chơi tới mức như vậy sao? Nhìn cậu ta ngày thường đứng đắn thế cơ mà, không ngờ đấy..."
"Cậu không hiểu rồi, đây là loại người ngoài mặt càng tỏ ra đứng đắn thì thế giới nội tâm lại càng điên cuồng!"
"Hoá ra là như vậy sao..."
"Ha, nói thật nhé, Bạch Vũ Tiệp cũng xem như có chút nhan sắc, trước đó tôi hỏi cậu ta có muốn chơi với tôi không, nhóc con này còn từ chối tôi đấy. Cậu nói xem cậu ta giả vờ thanh cao cái gì chứ, sau lưng có khác gì một con chó cái không?"
"Ha ha ha..."
"Thử nói một câu nữa xem?" Thanh âm lạnh lẽo tới mức đóng băng vang lên bên cạnh bọn họ, hai nam sinh rùng mình một cái, xoay đầu thì thấy gương mặt lạnh như băng của Thu Diệc Diệu.
"..." Là đại ca trường, đại ca che chở cho Bạch Vũ Tiệp, chuyện này bọn họ ai cũng đều biết vì thế cả hai mới ái ngại không nói chuyện nữa, đợi cơ hội lẻn đi.
"Tôi phải cho nó tạm nghỉ học! Không được, không được rồi! Đây là bệnh! Phải trị!" Người phụ nữ vẫn còn đang gầm lên giận dữ.
Tạm nghỉ học?!
Thu Diệc Diệu sửng sốt nhìn về phía Bạch Vũ Tiệp đang mang sắc mặt trắng bệch, cậu ấy rũ tay đứng ở một bên tựa như một thể xác không có linh hồn.
"Việc học ở cấp ba căng thẳng như thế, nếu như tạm nghỉ học thì sẽ rất khó để theo kịp tiến độ..." Chủ nhiệm lớp vẫn còn đang ôn tồn khuyên giải.
Người phụ nữ cười lạnh một tiếng, "Việc học nào quan trọng hơn sức khoẻ của thể chất và tinh thần? Bệnh viện tôi đã liên hệ xong cả rồi, bác sĩ của bệnh viện số 13 tôi cũng đã gửi gắm, con trai tôi, tôi hiểu nó nhất, đây là bệnh của nó, phải trị! Tôi hỏi ông đấy! Ông có quyền ngăn tôi làm thủ tục tạm nghỉ cho con trai của tôi sao? Nếu có thì lấy văn bản ra đây, còn nếu không thì phải để cho nó nghỉ!"
Bệnh viện số 13 là bệnh viện tâm thần nổi tiếng nhất ở nơi của bọn họ, trước kia khi còn nhỏ, lúc mắng chửi người ta ai cũng đều bảo, "Mày chạy ra từ bệnh viện số 13 đấy à?".
Nói ra việc muốn đưa Bạch Vũ Tiệp tới bệnh viện số 13 ở trước mặt mọi người, mặc kệ là có thế nào thì cũng sẽ trở thành đàm tếu cho các giáo viên và học sinh trong trường, là một trò cười.
Nó giống ở nước mình trêu là bệnh viện Biên Hoà vậy ấy
Thu Diệc Diệu đứng nghe một hồi, phát hiện bọn họ vẫn cứ mãi lặp đi lặp lại một cuộc hội thoại, tuy chủ nhiệm lớp muốn khuyên nhủ nhưng người phụ nữ kia vẫn kiên quyết muốn làm thủ tục tạm nghỉ cho Bạch Vũ Tiệp, muốn đưa cậu ấy tới bệnh viện tâm thần.
Nếu đổi lại là Thu Diệc Diệu đứng ở nơi đó, lúc này chắc chắn đã chẳng còn mặt mũi với các bạn học của mình.
Mẹ la lối khóc lóc, công khai tính hướng lại còn số phận sắp bị đưa tới bệnh viện tâm thần.
Bất kể là cái nào thì cũng đủ để cho một người không thể ngẩng đầu lên ở trước mặt những người quen.
Mà Bạch Vũ Tiệp cũng chỉ biết cúi đầu, buông xuôi hai tay đứng ở nơi đó, trông như bị người đời đùa bỡn, khinh thường, cười nhạo nhưng lại chưa từng lùi bước.
"Con không nghỉ học, con muốn đi học."
Giọng nói của Bạch Vũ Tiệp từ trước đến nay luôn mềm mỏng, nhưng vào giờ phút này đầy kiên định, lặp lại nhiều lần.
Mặc kệ mẹ của mình chửi bậy đến thế nào, cậu cũng chỉ có một câu nói này.
Nhưng mà Thu Diệc Diệu biết, đây là con đường duy nhất của cậu ấy rồi.
Cậu ấy phải nhấn mạnh những lời này để cho hiệu trưởng và giáo viên có thể nghe thấy được.
Nếu như thật sự mặc kệ cho mẹ làm thủ tục nghỉ học, nói không chừng cả đời này của cậu ấy sẽ bị huỷ hoại.
Thu Diệc Diệu muốn tiến lên giúp cậu, nhưng Bạch Vũ Tiệp lại hơi lắc đầu.
Ý muốn nói là, đừng tới.
Thu Diệc Diệu có thể tự biết, nếu cậu đi tới giúp đỡ thì cũng sẽ không phù hợp, chẳng may còn có thể đổ thêm dầu vào lửa, bị người phụ nữ này quy rằng cậu và con trai của bà ấy có mối quan hệ nào đó, sẽ hại ngược lại Bạch Vũ Tiệp.
Trò khôi hài này giằng co hơn mười phút, cho tới khi chủ nhiệm khối nghe chuyện mà đi lại, cùng chủ nhiệm lớp 10 khuyên can mãi mới đưa được bà ấy đi đến văn phòng.
Một trò hề cuối cùng cũng qua đi, mọi người giải tán, Bạch Vũ Tiệp đi theo mẹ mình và thầy chủ nhiệm vào văn phòng của chủ nhiệm khối.
Toà nhà dạy học yên tĩnh trở lại như trước đây, giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Thu Thu à, không cần không khai, cũng không nên comeout đâu." Trên đường trở về lớp học, Trần Gia Huy nói.
Thu Diệc Diệu hiểu rõ ý của cậu, dù sao thì Bạch Vũ Tiệp là một cái ví dụ sống đã bày ra ở đây. Tính toán việc công khai tình cảm, kết quả bị bạn trai chia tay, muốn comeout con người thật của mình, kết quả ầm ĩ tới nỗi phải tạm nghỉ học.
Con đường này đầy rẫy những chông gai như thế, con đường mà những người đi trước bước qua đều để lại vết máu loang lổ.
Khả năng có kết quả tốt cũng có, nhưng mà rất ít, xác suất rất nhỏ.
Tình yêu dị tính có thể không cần cố kỵ bất kì cái gì mà hưởng thụ, nhưng đồng tính luyến ái thì không được, bọn họ sinh ra đã chắc chắn phải gánh vác những gian nan hiểm trở, xứng đáng nhận những ánh mắt chỉ trích.
Thu Diệc Diệu vô thức bôi bôi vẽ vẽ lên giờ giấy nháp, đầu ngón tay bởi vì dùng sức mà có hơi trắng bệch.
Hôm nay là thứ sáu, buổi chiều sẽ tan trường, vừa mới kết thúc tiết học cuối Thu Diệc Diệu đã chạy tới cửa lớp 11-10 để tìm Bạch Vũ Tiệp.
Sau khi mẹ của cậu ấy náo loạn như vậy, cậu sợ trạng thái của Bạch Vũ Tiệp không tốt. Trước đó cậu nghe mẹ cậu ấy nói rằng dạo gần đây cậu ấy không có về nhà, cũng không biết là có nơi nào để đi hay không. Thu Diệc Diệu nghĩ, nếu thật sự không có nơi nào để đi thì có có thể đến nhà của cậu để ở vài ngày, ít ra cũng có thể tránh được đầu sóng ngọn gió.
"Cậu tìm Bạch Vũ Tiệp sao? Cậu ấy bị mẹ mang đi rồi." Bạn học ở bàn đầu tiên, ngồi ở gần cửa nhất vừa thu dọn cặp sách vừa nói.
"Mang đi rồi?" Thu Diệc Diệu còn muốn hỏi lại nhưng bạn học này hiển nhiên là không muốn nói nhiều, sách vở cũng chưa thu dọn xong đã xách cặp sách tránh mặt Thu Diệc Diệu, vòng ra phía sau lớp bỏ đi.
Lúc này, một người bạn từng cùng chơi bóng rổ với cậu đi tới, dắt cậu sang một bên, thì thầm, "Bạch Vũ Tiệp phải tạm nghỉ học, mẹ của cậu ấy muốn đưa cậu ấy tới bệnh viện tâm thần để trị liệu đấy."
"Cái gì cơ?!" Thu Diệc Diệu hoảng hốt, lãnh đạo nhà trường không thể ngăn bà ấy lại sao?
Bạn học lắc đầu, thở dài, "Khi về thu dọn cặp sách, cả người đã suy sụp rồi, trong lớp cũng chẳng ai dám nói chuyện với cậu ấy. Chậc chậc, đáng thương quá đi mất, nghe nói là đi tới bệnh viện tâm thần thì sẽ bị cưỡng chế uống những viên thuốc có tác dụng phụ rất nhiều, uống vào rồi tinh thần sẽ giảm sút, trí nhớ cũng suy giảm, sau này khi cậu ấy về lại trường chắc chắn không còn cách nào để học tập như bình thường được nữa, thành cái dạng đó thì còn thi đại học cái nỗi gì chứ..."
Cậu ấy nói tóm lại một câu, cực kỳ tiếc hận thay cho Bạch Vũ Tiệp.
"Đồng tính luyến ái cũng không phải là bệnh, vậy thì chữa cái gì chứ?"
"Thế hệ này của chúng ta còn có người cảm thấy đồng tính luyến ái ghê tởm, huống chi là người của thế hệ trước... bọn họ không có cách nào để thấu hiểu một người khác biệt với mình, tự nhiên mà cho rằng bọn họ có bệnh về tâm lý thôi."
"Bác sĩ cũng không hiểu ư? Sẽ cho cậu ấy uống thuốc thật sao?"
"Ây, bác sĩ có lòng dạ hiểm độc đầy ra đó, đám người này đi lừa gạt phụ huynh nhiều lắm."
"... nhà Bạch Vũ Tiệp ở đâu, cậu có biết không?"
Bạn học ngẩn người, nói ra một địa chỉ, "Cậu muốn làm cái gì?"
Thu Diệc Diệu không đáp, vỗ vỗ lưng cậu ấy, "Cảm ơn nhé, người anh em."
Thu Diệc Diệu đi loanh quanh bên dưới chung cư nhà Bạch Vũ Tiệp.
Mười phút trước, Khương Nặc nhắn tin nói với cậu rằng đã thi xong rồi, cậu ấy đang trên đường về.
Thu Diệc Diệu báo ngay địa chỉ cho hắn, để hắn cùng tới đây.
Chỗ Bạch Vũ Tiệp ở là một khu căn hộ có giá khá đắt đỏ trong thành phố, anh ninh tương đối tốt. Vừa rồi cậu đi nhờ theo một chủ sở hữu khác quẹt thẻ nên mới có thể lẻn vào được tới cửa, nhưng lại bị kẹt ở đây.
Cửa ở đây thường xuyên được đóng lại, người ngoài cần phải nhấn chuông cửa ở trên tầng mới có thể đi vào. Thu Diệc Diệu đã đi loanh quanh ở đây rất lâu rồi nhưng không có chủ căn hộ nào ở đây ra vào cả.
Cậu vừa đi vòng quanh vừa nghĩ, cho dù có trà trộn được vào chung cư nhưng nếu người nhà của Bạch Vũ Tiệp ở đây thì cũng không có cách nào mang cậu ấy đi.
Đột nhiên, cậu lại thấy một anh trai xách theo một túi giao thức ăn giao đi vào một toà nhà khác, trong lòng nảy sinh ra kế.
Nửa tiếng sau, cậu gọi đồ ăn giao tới.
Anh trai giao hàng gọi điện thoại cho căn 1410, người ở đầu dây bên kia có chút nghi hoặc nhưng vẫn mở cửa chung cư cho anh.
Thu Diệc Diệu đứng ở trước cửa của chung cư ngăn anh trai giao thức ăn lại, "Vừa rồi tôi nghe thấy anh nói chuyện điện thoại, là hộp trái cây ở căn 1401 đúng không?"
Anh trai giao thức ăn hoài nghi nhìn cậu rồi lại nhìn danh sách ở trên túi trong tay của mình.
"Có táo, chuối, nho, cam, đúng không?" Thu Diệc Diệu sợ anh không yên tâm nên mới nói thêm, "Là nhà của chúng tôi, vừa lúc tôi đi xuống vứt rác, anh đưa cơm cho tôi đi, tôi tự mang lên."
Anh trai thấy cậu quả thật đã nói đúng danh sách trái cây, vậy nên mới yên tâm giao thức ăn cho cậu, còn nói một tiếng "cảm ơn".
Thu Diệc Diệu thản nhiên nhận lấy túi, cứ như vậy sải bước đi tới cánh cửa của khu chung cư, tự nhiên như đang đi vào nhà mình.
Cậu tìm được căn 1401, đặt túi thức ăn ở trước rồi gõ gõ cửa, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Cậu không mặc đồng phục của nhân viên giao hàng, trông như vậy sẽ không phù hợp, với lại mẹ của Bạch Vũ Tiệp biết mặt cậu, không thể để bà ấy trông thấy được.
Thu Diệc Diệu trốn ở khúc rẽ cầu thang, cẩn thận quan sát động tĩnh bên kia.
Chỉ một lát sau đã có người mở cửa.
Người nhận thức ăn là mẹ của Bạch Vũ Tiệp.
Thu Diệc Diệu thầm mắng trong lòng một tiếng, lần này thì phiền rồi, mẹ của Bạch Vũ Tiệp ở nhà thì chắc chắn bọn họ sẽ không có cơ hội đưa Bạch Vũ Tiệp đi.
Nhưng mà nghĩ cũng đúng, nếu muốn giam lỏng Bạch Vũ Tiệp ở nhà thì bản thân bà chắc chắn cũng phải ở nhà để trông.
Thu Diệc Diệu quay trở lại tầng một, lúc này cậu đã chặn một viên đá ở cửa chung cư để nó không thể khép lại được.
Nếu là bọn họ gõ cửa, cho dù dùng cớ gọi Bạch Vũ Tiệp đi thi hay là lấy lý do rủ Bạch Vũ Tiệp ra ngoài chơi thì cũng không có khả năng là Bạch Vũ Tiệp sẽ đi ra ngoài được. Bởi vì cũng chỉ có hai gương mặt của cậu và Khương Nặc, mẹ của Bạch Vũ Tiệp quả thật đã quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn, xuất hiện thì nhất định sẽ có chuyện không hay.
Nếu không cậu gọi điện cho Trần Gia Huy tới? Đoán chừng vẫn khó khăn lắm.
Đang lúc Thu Diệc Diệu đang bắt đầu nghĩ cách, một cánh tay lại quàng tới từ phía sau, ôm lấy cổ của cậu.
"Cướp đây." Người vừa tới cất tiếng, giọng điệu dữ dằn.
Thu Diệc Diệu nghe xong mỉm cười ngay, "Muốn bao nhiêu tiền? Thiếu gia tôi đây có rất nhiều tiền."
"Không cướp tiền, anh cướp sắc."
"Cướp sắc sao?" Thu Diệc Diệu khó xử, "Bạn trai của tôi có lẽ sẽ không đồng ý đâu."
"Đừng bận tâm tới bạn trai của em nữa, hẹn hò với anh đi?"
"A..." Thu Diệc Diệu cẩn thận suy nghĩ một chút, "Nếu như anh đây đẹp trai hơn bạn trai của tôi thì thật ra tôi cũng có thể xem xét lại đấy."
Lông mày của của Khương Nặc nhướng lên, cánh tay thêm một chút lực, "Cậu lặp lại một lần nữa xem?"
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, đại hiệp tha mạng cho."
"Hừ, tối về nhận sai với tớ cho tốt."
Nhận thấy sức lực ở cổ đã lỏng đi, Thu Diệc Diệu lập tức xoay người lại ôm lấy Khương Nặc thật chặt, rồi lại dùng sức hít hà ở cổ của hắn.
"Cún con nhà cậu." Khương Nặc cười nói.
"Cậu mới là cún con ấy, tớ nhớ cậu lắm." Thu Diệc Diệu vùi đầu vào sâu hơn.
Gió lớn xuyên qua giữa những tòa nhà, hai thiếu niên ôm lấy nhau sưởi ấm trong cơn gió, tham lam cảm nhận mùi hương ở cổ của đối phương.
"Tớ cũng nhớ cậu." Khương Nặc nói.