Câu nói vô tình trong lúc mê man về nguyên nhân bắt nguồn cho hiệu ứng cánh bướm và câu chuyện về chú chó nhỏ Jimmy kia khiến cho Lan Đình Phương cảm thấy tuyệt vọng như tro tàn.
Anh đã từng xem qua chi tiết về vụ tai nạn của mẹ Liên Hảo thông qua báo cáo của tổ tin tức truyền thông Á Thái hết lần này đến lần khác. Một trong số đó hình ảnh cô xuất hiện trên màn hình trong bộ trang phục giản dị với sự bảo vệ của nhân viên. Toàn bộ tin tức cũng chỉ được đăng lại từ truyền thông nước Mỹ, hơn nữa thời sự trong nước đưa tin tổng cộng cũng chỉ hơn 20 phút, đó là toàn bộ thông tin toàn diện nhất về trận tai nạn. Người dân trong nước đối với tin tức về quan ngoại giao Hà Mỹ Âm gặp tai nạn xe cộ liên hoàn bỏ mình ở Mỹ không mấy quan tâm cho lắm. Thật sự mà nói, truyền thông ở Trung Quốc đối với những tin tức như vậy cũng không có hứng thú đưa tin, phần lớn tin tức mà bọn họ thích xem là vị tham quan nào xuống ngựa, quan viên nào nuôi vài cô tình nhân, minh tinh nào cùng danh nhân nào tồn tại giao dịch quyền sắc.
Lan Đình Phương thật sự không thể ngờ rằng trong cái tin tức chỉ ngắn ngủi vỏn vẹn 20 phút kia thế nhưng lại ẩn chứa một sự thật làm cho người ta phải tan nát cõi lòng. Đối với một người làm truyền thông như anh, những tin tức cùng loại như thế này phần lớn đã quá quen thuộc từ lâu, nhưng khi chuyện như vậy lại phát sinh ở trên người mà mình yêu nhất, hóa ra sẽ làm cho chúng ta sống không bằng chết.
Liên Hảo, em phải lấy cái dạng tâm tình gì để đi gõ từng cánh cửa khép chặt kia và cuối cùng nghe được bé gái ấy dùng giọng nói hồn nhiên của trẻ con nói với em về chuyện của chú chó nhỏ Jimmy?
Mà ngọn nguồn của mọi chuyện đều là vì chính anh. Tựa như những lời nói trong lúc mê man của cô về hiệu ứng bươm bướm.
Đúng vậy, vì Cố Liên Hảo yêu Lan Đình Phương nên đã gây ra một trận hiệu ứng bươm bướm, dẫn đến việc cô mất đi mẹ của mình.
Hiện tại, cô khóc mệt lả, nằm ở trong lòng anh nặng nề ngủ, tựa như một động vật nhỏ không có nhà để về. Lan Đình Phương cầm khăn ấm lau mặt cho cô, khăn lông nhẹ nhàng dừng ở giữa chân mày.
Liên Hảo của anh, mi thanh mục tú, trên xương gò má có vài nốt tàn nhan. Liên Hảo của anh, cổ rất thon, thời điểm hơi ngẩng đầu tựa như một con thiên nga trắng ở trong làn nước mùa xuân ngẩng đầu nhìn bầu trời. Liên Hảo của anh, tay cũng đẹp, chỉ là có vài chỗ trong lòng bàn tay có chút chai, chắc có lẽ, là bởi vì cầm bút trong thời gian dài mà thành, vì ở trong học viện, cô còn dạy bọn trẻ viết thư pháp Trung Quốc. Liên Hảo của anh, cánh tay thật gầy và lưng cũng đơn bạc. Người phụ nữ nhỏ bé này đã dành khoảng thời gian mười năm của mình để làm duy nhất một việc, chính là yêu Lan Đình Phương.
Liên Hảo của anh, trong xương cốt vẫn là một thiếu nữ tràn đầy nhiệt huyết. Mỗi khi đến bất kỳ một sân bay nào, cô đều sẽ dừng chân lại, đứng trước lá cờ đỏ năm sao. Vì cô là con gái của Hà Mỹ Âm, vì cô luôn tự hào là một công dân của nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa.
Liên Hảo của anh, có đôi khi cũng thật xảo quyệt, vì không để cho anh biết sự thật phía sau vụ tai nạn kia, cô sử dụng mỹ nhân kế với anh, chẳng hạn như ở sofa khiêu khích, hoặc là, mặc áo sơmi trắng của anh sau đó tiến hành việc quyến rũ.
Phá hủy sự hoàn hảo của cô, Lan Đình Phương cảm thấy đau lòng, rất đau, rất đau.....
Mười một giờ, Liên Hảo tỉnh lại. Gối đầu ở bên cạnh trống trơn, trong phòng có vị thuốc nhàn nhạt, có thể khẳng định là loại thuốc này cô chưa từng uống qua. Trên cánh tay cô đang được truyền nước biển bổ sung thể lực, trên tủ đầu giường đặt vài viên thuốc, tất cả đều là thuốc trị rối loạn lo âu.
Cánh cửa thư phòng nơi Lan Đình Phương vẫn thường làm việc khép hờ, Liên Hảo nhẹ tay đẩy, cửa thư phòng được mở ra, bên trong không có bật đèn. Ánh sáng từ đèn ngoài hành lang rọi vào trong thư phòng, không khí vô cùng đè nén. Lan Đình Phương ngồi đưa lưng về phía Liên Hảo, chiếc ghế cao hầu như che hết người anh lại, chỉ lộ ra đầu và cánh tay, có một đốm sáng màu đỏ tươi ở đầu ngón tay anh.
Khóe mắt Liên Hảo đã ươn ướt, trong đêm khuya, hình ảnh anh ngồi thu mình một chỗ khiến trong lòng cô vô cùng khó chịu.
Lan Đình Phương cử động cánh tay, và đốm sáng màu đỏ tươi kia cũng di chuyển theo hành động của anh.
"Đình Phương, đừng!" Liên Hảo mở ngọn đèn nhỏ trong thư phòng lên.
Điếu thuốc kia đã đốt đến chiếc áo T-shirt ngắn tay của anh, từ chất vải vô cùng tốt ấy tỏa ra một loại mùi tựa như là mùi thơm, giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, bởi vì chơi vui mà đốt cháy hoa khô do chị gái cất công làm ra.
Ai cũng không nói gì, Liên Hảo đem thuốc trong tay anh dụi tắt, ngồi xổm xuống, tựa đầu trên đầu gối của anh.
"Đình Phương, về sau đừng làm như vậy, có được không anh? Em không thích anh làm như vậy. Các nhà nghiên cứu y học gọi hành vi vừa rồi của anh là tự mình hại mình, em cảm thấy cách gọi này cực kỳ khó nghe, em không thích nó bị áp đặt ở trên người anh. Lan Đình Phương là một người băng thanh ngọc khiết đến thế kia mà!"
Tay anh chạm vào tóc cô, cười khẽ: "Ừm, Cố Liên Hảo không thích, về sau anh sẽ không làm nữa. Cố Liên Hảo nói Lan Đình Phương băng thanh ngọc khiết thì Lan Đình Phương nhất định sẽ băng thanh ngọc khiết."
Liên Hảo ở trên đầu gối anh cười, cười đến mức cơ mặt đều đau.
Liên Hảo đứng lên, kim đồng hồ đang chỉ vào con số 11 giờ rưỡi, cô kéo tay Lan Đình Phương: "Đình Phương, chúng ta đi ngủ."
"Anh ngồi đây một lát, đợi tan mùi khói thuốc. Ngoan, em đi ngủ trước đi, hửm?" Tay anh vuốt ve gương mặt cô, như trấn an một đứa trẻ.
Tiến lên nửa bước, ngón tay Liên Hảo xoay tròn ở trong lòng bàn tay anh: "Đình Phương, hiện tại có nghĩ là muốn em?".
Anh ngẩng đầu nhìn cô, cô không có lảng tránh, ánh mắt sáng quắc nhìn lại anh.
Một giây, hai giây, ba giây, giây tiếp theo, anh ôm ngang cô lên, không có ôm đến phòng ngủ mà là đem cô ôm vào phòng tắm. Ở bên trong bồn tắm có thể chứa được hai người được chế tác từ gỗ thô ngàn năm trong rừng nhiệt đới Amazon, bọn họ giống như những con người nhỏ bé sống trong rừng không cố kỵ bất kỳ điều gì, bắt đầu lễ hội ái tình của riêng họ.
Trên đỉnh đầu là bầu trời đêm tháng tám ở Bắc Kinh, trong bồn tắm là một chút nước, trong nước bỏ thêm tinh dầu giúp thư giãn, Liên Hảo mở rộng chân để anh tiến vào.
Một đêm này bọn họ tựa như hai đứa trẻ điên cuồng chạy trong đêm mưa, bởi vì anh hết lần này đến lần khác xâm nhập, Liên Hảo thét đến chói tai. Thời điểm cực hạn, Liên Hảo gọi to tên Lan Đình Phương, móng tay không hề cố kỵ cào cấu lên làn da trên lưng anh.
Dường như, nếu lúc này không gọi tên của anh, có lẽ sau này, cô sẽ không còn cơ hội gọi nữa.
Liên Hảo còn dùng miệng ngậm lấy ** của anh, nhìn anh say sưa trầm mê, Liên Hảo cảm thấy thật mỹ mãn.
Một đêm này, anh vô cùng phóng túng, mồ hôi không ngừng rơi xuống, và quấn lấy cô hết lần này đến lần khác. Cuối cùng, anh không rút khỏi cơ thể cô.
Anh áp sát vào người và tựa đầu vào vị trí trái tim cô.
"Liên Hảo, có người nói tinh cầu này sẽ nghênh đón kỷ nguyên băng hà, tựa như bộ phim《 The Day After Tomorrow》, mọi vật tồn tại đều sẽ ngưng kết thành băng. Anh thật muốn khoảnh khắc ấy đến ngay trong giây phút này. Liên Hảo, nếu lúc này khoảnh khắc ấy thật sự đến, chúng ta không trốn có được không em?".
Tay anh lưu luyến vuốt ve cơ thể cô: "Chúng ta sẽ cùng nhau chào đón khoảnh khắc ấy, nhưng mà, em nhất định phải mặc quần áo, anh không muốn để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ không mặc quần áo của em."
"Ừm.... Đến lúc đó, chúng ta không trốn, cứ như vậy nghênh đón khoảnh khắc ấy đến."
Anh... Người đàn ông này.. Luôn giống như một đứa trẻ, có chút giống Scissorhands Edward, một mình trốn ở bên trong tòa thành của mình, cố chấp, cô độc, quái đản, chân thành và tha thiết. Cuối cùng, ở bên trong tòa thành của mình, vì người trong lòng tỉa ra một thế giới độc nhất vô nhị. Liên Hảo không biết vì sao trong lúc đó lại nhớ đến gương mặt tái nhợt của Edward, và Liên Hảo cũng không biết vì sao trong thời khắc như thế lại nhớ đến bộ điện ảnh bi thương kia.
Giữa trưa, ngày 11 tháng 8, Liên Hảo ngơ ngác, không thể tin nhìn Lan Đình Phương, không, phải là nhìn tấm vé máy bay trong tay Lan Đình Phương. Trên vé máy bay ghi rõ ràng rành mạch ngày và giờ của chuyến bay.
- -- Ngày 11 tháng 8, 22 giờ, giờ Bắc kinh.
Liên Hảo mờ mịt ngẩng đầu, Lan Đình Phương trừ bỏ sắc mặt tương đối tái nhợt ra thì thái độ hết sức tự nhiên. Anh rất tự nhiên mà nói rằng: "Cố Liên Hảo, tôi không muốn tìm một người phụ nữ hễ động một chút liền té xỉu về làm vợ của mình, hơn nữa thân phận hiện tại của người phụ nữ này vẫn còn đang là vợ của người khác".
Đến giờ phút này, vận mệnh quả thật trêu người. Bác sĩ Rebekka nói với anh rằng, tình huống hiện tại của Liên Hảo giống như một bệnh nhân mất trí nhớ trong lòng mang theo đau thương không muốn đối mặt với những điều mà mình không muốn nhớ lại, cái loại bài xích này mỗi khi nghĩ đến sẽ sinh ra áp lực làm cho đầu óc cô thiếu dưỡng khí và dẫn đến hôn mê.
Từ ngày ở bên cạnh anh, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi cô đã trải qua hai lần hôn mê, hai lần hôn mê này đã khiến anh không thể nào chịu đựng nổi.
"Đình Phương, Đình Phương..." Liên Hảo ngơ ngác lập lại.
Ban đầu, anh định hóa thân thành vai nam chính thâm tình trong phim nói một vài câu tuyệt tình cùng cô ân đoạn nghĩa tuyệt, sau đó trải qua vài năm, như những diễn biến bình thường của những bộ phim điện ảnh, cuối cùng nữ chính cũng biết được ý tốt của nam chính và vô cùng cảm động. Và cuối cùng cô cũng sẽ trở về bên anh giống như kết cục của những bộ phim này.
Vốn hẳn là nên làm như vậy, nhưng kết quả là anh lại đem cô ôm vào trong ngực, hơn nữa, một đống lời nói tuyệt tình vốn đã được chuẩn bị sẵn lại trở thành:
"Liên Hảo, anh làm thế nào cũng không thể nghĩ ra biện pháp giữ em lại. Vốn dĩ, anh cảm thấy cho dù có làm tình nhân của em cả đời thì anh cũng sẽ không bao giờ dị nghị, chỉ cần em ở bên cạnh anh, chỉ cần trong lòng em yêu anh thì những điều đó có quan hệ gì đâu! Nhưng mà bác sĩ Rebekka nói với anh rằng chỉ có làm như vậy đối với em mới là điều tốt nhất."
"Liên Hảo, đừng cảm thấy thương tâm, anh hiện tại không có tiếc nuối. Giống như em khi đó đem hết toàn lực yêu anh, anh cũng dùng hết toàn lực để đáp lại em, cho nên, anh không hề tiếc nuối."
"Liên Hảo, trò chơi giả vờ mà chúng ta định ra trong vòng một tháng cho đến hôm nay vừa đúng thời hạn kết thúc. Chúng ta, hãy dừng lại tại đây."
"Liên Hảo, cuối cùng, anh muốn cám ơn em. Em khiến cho Lan Đình Phương, một người không tin vào thế giới này, ích kỷ, thô bạo, cực đoan, không chỉ chán ghét tình yêu mà còn không muốn trưởng thành bởi vì yêu em và hơn nữa được em yêu mà cảm thấy hạnh phúc. Vô cùng cảm ơn em."
Cảm xúc hóa thành những giọt nước mắt, giống như nước trong sông, điên cuồng tràn vào miệng Liên Hảo. Đó là hương vị chua xót nhất, ngọt ngào nhất, hạnh phúc nhất thế gian này.
"Cô bé ngốc nghếch, bị lời nói của anh làm cho cảm động rồi? Lúc trước, lần đầu tiên trong radio nghe được việc ngốc mà em làm anh cũng đã khóc như thế này, cũng là bị em làm cho cảm động, anh đã nghĩ rằng, không ngờ Cố Liên Hảo còn có một mặt ngốc nghếch như vậy. May mắn là ngày đó trời mưa, bằng không một người đàn ông lớn ngần này như anh mà khóc lớn thật là mất hết mặt mũi."
Liên Hảo ôm chặt lấy anh, dùng hết toàn lực ôm lấy anh, người đàn ông này là người mà cô muốn khắc sâu vào xương cốt, người đàn ông này là người mà cô muốn cùng tên anh hóa thành bột phấn ngủ sâu bên dưới lòng đất.