Áo của An Kình trắng phau, my mắt như tranh vẽ, bình thản cười nhìn La Hầu. Khắp người La Hầu be bét máu, có máu của bản thân, có máu của kẻ khác. Chàng nhìn tuyệt sắc giai nhân trước mặt xuyên qua màn máu giăng trước mắt, lặng lẽ không nói một lời.
"Ha." An Kình thong thả bước tới, đứng đối diện với La Hầu.
"Đã lâu không gặp, sao hả, vẫn không chịu nói chuyện với ta?"
La Hầu cao hơn An Kình kha khá, chàng rũ mắt nhìn An Kình, ánh mắt không gợn sóng.
"Được rồi, ta cũng không thích làm khó người khác, không muốn nói chuyện thì không cần nói là được." Vẻ mặt của An Kình bình đạm, lại tiến tới một bước. Thân hình cao lớn của La Hầu chắn ngay trước cửa, không hề nhúc nhích.
An Kình ngước mắt, cười khẽ.
"Không cho ta vào trong?"
"........." Bàn tay cầm gậy của La Hầu siết chặt, người vẫn không nhường lối. Tuy biết hành động này vô nghĩa, nhưng trong lòng vẫn có một sự bướng bỉnh khó tả, khiến chàng từ đầu đến cuối không muốn nhường đường.
An Kình mang một vẻ trêu đùa trên mặt, "Ồ, không cho ta vào trong. La công tử, trong mắt ngươi đã không còn vẻ lạc lối, tại sao không để cho hành động của mình cũng thoáng hơn một chút."
La Hầu hơi khó hiểu.
"Ý gì."
"Không hiểu thì thôi vậy."
An Kình đứng rất gần với La Hầu, mùi máu trên người chàng, An Kình ngửi được rõ mồn một. Mà mùi lãnh hương trên người An Kình, La Hầu cũng ngửi thấy rất rõ.
La Sát uống máu, đoá lan mở đường. An Kình đã từng thấy được sự yếu đuối nơi La Hầu, cũng đã được nhìn sức mạnh của chàng. Trên người của người đàn ông này, có rất nhiều sự kiện đáng để nhớ lại, nhưng giây phút này, dưới ánh trăng lạnh lẽo, suy nghĩ của An Kình lại tìm về điểm sơ khởi nhất.
"La công tử, ta vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp ngươi."
Sắc mặt của La Hầu không đổi, "Tôi cũng nhớ."
An Kình cười nhạt, khoan thai lắc đầu, trong nụ cười mang một vẻ như bất chợt đã được khai sáng.
"Không, ngươi không nhớ được đâu."
"........" La Hầu chau mày, không hiểu vì sao An Kình lại nói vậy.
Đương nhiên chàng nhớ, đó là ở trước cửa nhà chàng, An Kình đưa Đông Cô về, cũng trong một đêm trăng như thế này, chàng và An Kình đã gặp nhau.
An Kình xoay người, đứng giữa khoảng trống, ngước đầu nhìn trăng sáng trên cao. Tuyết đọng trên mặt đất bị máu làm tan ra từng vũng, đen xì, đưa mắt nhìn, thê thảm u ám không sao kể xiết. Nhưng giữa đất trời thê thảm đó, lại có một bóng người đứng toả hào quang.
La Hầu hơi ngước mắt nhìn về phía An Kình. Trên chiếc áo trắng không lấm một hạt bụi, chiến trường dơ nhớp không làm nhơ nhuốc đến y, còn ánh trăng kia lại như ban thêm cho y, không ngừng tuôn ánh sáng bạc lên y, khiến cho dung mạo y càng trông thoát tục.
Lòng An Kình yên tĩnh như mặt nước.
Bất giác, y ngoái đầu, nhìn thẳng vào La Hầu.
La Hầu giật mình, dường như nhận ra được An Kình đã hơi khác trước đây.
"Đêm lạnh lẽo dỗ lòng ta tịnh, trăng nhóm trong ta lửa si cuồng." An Kình khẽ nói, "La công tử, ngươi khơi lên dục niệm trong ta, cũng kết liễu dục niệm trong ta, ý của câu nói "người gỡ nút chính là người thắt nút" có lẽ chính là như vậy."
"Ý gì?"
"Ha." An Kình bước đến gần, "Nhường đường đi, đã đến nước này rồi, ngươi có cản hay không, nào có ý nghĩa gì nữa."
La Hầu cũng không nói gì với y, chống gậy bước ra khỏi nơi đó, có ý không muốn cùng An Kình bước vào trong nhà. An Kình đẩy cửa mở.
Đông Cô được La Hầu đặt nằm thẳng dưới đất, An Kình đỡ nàng lên giường. Y ngồi bên thành giường nhìn nàng. Nhìn một lúc lâu, cuối cùng tự khẽ cất tiếng cười.
"Nàng ngất mà vẫn cau mày, phải chăng vì lo lắng ta không bảo vệ được La Hầu."
Đông Cô mơ hồ cảm nhận được có ai đó đắp chăn cho nàng. Ý thức của nàng dần dần khôi phục được một chút, mở mắt liền trông thấy An Kình.
"Yến Quân......"
An Kình cười nói: "Thấy được ta rồi à, có phải cảm thấy yên lòng được hơn quá nửa không. Vậy để ta nói cho nàng hoàn toàn yên tâm, La công tử đã bình an vô sự."
"........" Câu nói ấy của y tiết lộ rõ hết tình hình, cũng nói rõ rất nhiều điều vẫn che giấu. Đông Cô nghe xong đã hiểu, cho nên nàng không biết nói gì.
An Kình có vẻ như không nhận ra có gì khác thường.
"Sao, làm gì im lặng thế này. Chúng ta đã lâu không gặp nhau, sư phụ chẳng có lấy một lời cho đồ nhi sao."
"Yến Quân......."
Đông Cô ngồi dậy, mắt không nhìn An Kình.
Sau một lúc im lặng, mặt An Kình cũng từ từ lắng xuống.
"Ta còn tưởng nàng sẽ nói lời xin lỗi với ta."
Đông Cô khẽ đáp: "Lúc này nói xin lỗi sẽ càng làm tổn thương đến ngài."
"Ha." An Kình bật cười lớn, "Hay lắm, Tề Đông Cô, nàng phải biết, đến hiện giờ ta vẫn cảm thấy cả thế gian này, chỉ có ta mới hiểu nàng nhất, cũng chỉ có nàng, mới hiểu ta nhất."
Đông Cô nói: "Nếu tôi không biết điểm đó thì cũng đã không lưu lại bức thư kia cho ngài."
"Phải." An Kình đáp, "Nhưng nàng chưa bao giờ chọn người hiểu nàng nhất."
"......."
An Kình đứng lên, xoay lưng.
"Ta đã nên biết từ sớm, nàng thông minh như thế sao lại không nhìn ra được ý của ta. Là ta ở trong cuộc đã bị tình cảm làm mờ mắt, nên không nhận ra được ý của nàng."
"Yến Quân......"
Giọng của An Kình bình thản nhẹ nhàng, vẫn như trước đây.
"Có lẽ ta đã sớm nhận ra hết thảy, chỉ là trong lòng vẫn bám lấy chút hy vọng, cho nên không chịu thừa nhận thôi." Y nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ này trời đã tờ mờ sáng, chút ánh sáng yếu ớt len lỏi qua khe cửa sổ.
"Lúc ta trông thấy bức thư ấy, ta mới hoàn toàn hiểu ra, nàng dung túng đối với những dây dưa của ta, chẳng qua là vì muốn lợi dụng thế lực của ta."
Đông Cô nói: "Có lẽ bây giờ những gì tôi nói, ngài sẽ nghe không lọt tai, nhưng tôi vẫn muốn nói cho ngài biết." Nàng ngước đầu, nhìn bóng lưng của y.
"Tấm tình của ngài, cả đời này tôi không cách nào đáp lại được, nhưng trong tim của Đông Cô, con nguời của ngài có một vị trí. Những gì tôi làm cho ngài, ngài cho rằng lợi dụng cũng được, chỉ dẫn cũng được, tôi đều có thể hiểu."
"Ha." An Kình khẽ cười, "Nếu như ai khác nói lời này với ta, ta chỉ coi như kẻ đó trịch thượng. Nhưng từ miệng nàng nói ra, Yến Quân không chỉ không cười nhạo, mà còn phải cảm ơn nàng."
Y xoay người, nhìn vào mắt Đông Cô. Đông Cô khẽ nói: "Ngài không trách tôi."
An Kình đáp: "Từ bé ta đã được nuôi trong nhung lụa và quyền thế, thân giữa triều đình mà cứ mong được thoát ra chốn sơn thuỷ. Ta vốn tưởng rằng tính tình của ta như thế, mà không biết rằng bản thân khi ấy quá nhỏ tuổi, tâm trí còn chưa chín chắn, không biết làm sao để gánh vác trách nhiệm. Lần này bướng bỉnh rời nhà ra đi, vốn tưởng rằng mình đang trên đường theo đuổi con tim của mình, kết quả giữa chừng bị nàng kéo lên một con đường khác."
Đông Cô nói: "Con đường này ngài có định tiếp tục đi nữa không."
An Kình hỏi: "Nàng cảm thấy thế nào."
Đông Cô đáp: "Yến Quân, hiện giờ tôi đã không còn tư cách để yêu cầu gì ở nơi ngài."
An Kình nhìn nàng, bất chợt mỉm cười.
Nụ cười ấy, giác ngộ, đã sáng tỏ.
Đời người biết bao nhiêu sự tình. Phải vượt qua bao khúc quanh mới tìm đến được con đường chính xác, phải phạm bao nhiêu sai lầm mới hiểu được những ý nghĩa chân thực của mọi việc. Chỉ là những mê muội và va vấp trên con đường này sẽ không dập được ngọn lửa rực sáng trong tim, cũng không làm biến chất lý tưởng của ban đầu.
Ta mang ơn nàng nhất, là vì nàng đáng giá.
Nàng nói, trong tim nàng có một góc dành cho ta, vậy hãy để ta hiện hữu nơi đó cả đời này. Nếu mai này ta trầm luân trong bùn nhơ của thế gian, thì để ta nhớ đến những tâm tưởng thuần khiết đã từng có, để ta dùng nó hộ tâm mình, cũng không uổng phí đời này.
"Đông Cô, đoạn đường tình kiếp này, ta cam tâm đi."
Một câu, kết thúc hết thảy.
An Kình tiến đến, nhẹ nhàng ôm hờ Đông Cô.
Đây là lần đầu tiên trong đời y ôm nàng, cũng là lần duy nhất. Y thì thầm bên tai nàng:
"Dù sao cũng phải đi rồi, mới biết là ngõ cụt, dù sao cũng phải thử rồi, mới nói được câu không tiếc nuối. Quân Nhi không hối hận đã từng trao tim cho nàng, nhưng tấm tình này, khi trời sáng, Quân Nhi sẽ buông bỏ."
Một lời, chặt đứt đường tơ. Chỉ có giọt lệ rơi nơi khoé mắt nói lên lưu luyến của kẻ cuồng si, và nỗi bất lực khi tình sâu mà duyên mỏng.
.......
Một lúc sau, Đông Cô hỏi:
"Yến Quân, bố cục sau này, ngài đã có tính toán rồi chứ."
An Kình ngẩng đầu, "Đương nhiên."
Đông Cô nói: "Từ hôm nay trở đi, chúng tôi không giúp được gì nữa rồi."
An Kình nói: "Ha, không muốn La công tử phải ra chiến trường thì cứ nói thẳng, tỏ vẻ kém cỏi thế này, là đã xem ta như người ngoài sao."
"Thì......." Bị một lời nói của y lột trần hết âm mưu, Đông Cô hơi đỏ mặt.
Đúng là nàng không muốn La Hầu phải dùng võ nữa, tuy đã mấy phen hoá giải được hiểm hoạ, nhưng quan tâm tắc loạn, hiện giờ nàng không chịu nổi cảnh La Hầu động vào đao nữa.
An Kình cũng không muốn làm khó Đông Cô, nói: "Thôi, ta đi thu xếp chuyện khác, mọi người cứ nghỉ ngơi ở đây đi là được."
Đông Cô hỏi: "Nơi bộ hạ của Lã Khâu Niên đang ẩn núp, ngài đã nghe ngóng được chưa, ngài có định ra tay từ Phong Chỉ không."
An Kình hỏi: "Vì sao các nàng lại để cho người này ở bên cạnh."
Đông Cô thuật lại toàn bộ sự việc cho y nghe.
"Ồ?" An Kình cười, "Thì ra là vậy."
Đông Cô nói: "Sao cơ."
An Kình nói: "Không có gì, nếu các nàng tin hắn, vậy để hắn lại cũng được. Người của Lã Khâu Niên ở đâu, ta đã nghe ngóng được, không cần phải tìm thông tin từ Phong Chỉ."
Đông Cô nói: "Vậy những chuyện sau này, xin ngài cẩn thận."
"Ta biết, ta đi trước đây."
"Vâng."
An Kình đi rồi, lòng Đông Cô dần dần bình tĩnh lại. Nàng ra khỏi phòng, không thấy La Hầu đâu.
Đông Cô nắn nắn cổ, cú chém bằng tay không đó của La Hầu nào phải chuyện đùa, chém làm hiện giờ nàng vẫn không xoay đầu được. Nàng đi men theo cánh rừng nhỏ, cuối cùng tìm thấy La Hầu.
Chàng ngồi trên một tảng đá thấp, cầm đao bổ băng, bên cạnh là một cái thau, trong đó đã chất khá nhiều băng vụn.
Tảng sáng, chàng cứ thế một bóng hình đen lù lù, thui thủi ngồi gõ băng, từng nhát từng nhát một. Nếu cần dùng làm nước nóng, thì băng trong cái thau kia đã đủ rồi, nhưng chàng vẫn không ngừng.
Đông Cô đến gần, nhẹ nhàng ôm lấy chàng từ đàng sau. Động tác của La Hầu thoáng khựng lại, đao trong tay từ từ hạ xuống.
Đông Cô ngồi sau lưng chàng, kề đầu đến gần, vươn một tay, lau đi vết máu trên mặt chàng.
"Mệt không."
La Hầu lắc đầu.
Cơ thể của La Hầu vốn luôn rất nóng, nhưng hiện giờ, mặt chàng lại lạnh như băng. Máu đều đã đông hết, đóng thành vảy, khiến cho mặt của La Hầu trông càng thêm thô. Đông Cô không dám lau mạnh, sợ làm trầy da mặt chàng.
La Hầu hỏi: "Hắn đâu."
"Đi rồi."
Đông Cô thản nhiên nói, mắt và tay chuyên chú lo lau mặt cho La Hầu.
La Hầu cúi thấp đầu, không một lời.
Đông Cô nói: "Ta muốn tắm cho chàng, chúng ta phải nấu thật nhiều nước, tiếp tục đập đi."
La Hầu lại nhấc đao lên, đập sàn sạt xuống. Đông Cô tựa vào người chàng, lặng lẽ nhìn những bông tuyết bắn tung toé.
Giữa núi tuyết đang tờ mờ sáng, hết thảy đều rất yên lặng. Ánh sáng vẫn còn rất ít ỏi, không nhìn thấy rõ được gì, chỉ có mỗi hình ảnh mơ hồ kia, giống như một người, rồi lại giống như hai.
hết chương 73