Cô gái tên Tiểu Vũ này thực sự là đang bênh vực lẽ phải, dùng tài khoản thật để viết bài đăng WeiBo, câu từ sắc bén, lối hành văn sâu cay, thỉnh thoảng còn có chút hài hước châm biếm. Cô dùng quan điểm của một người đứng ngoài cuộc có mối quan hệ cá nhân tốt với đương sự để phản bác từng câu từng chữ của bài viết vu khống kia.
Cuối cùng, cô thẳng thắn: [Tôi không cần biết bạn công kích, bịa đặt người khác như thế nào, không cần biết có bao nhiêu người tin vào lời nói bậy bạ của bạn, bạn vĩnh viễn là người không thể để lộ danh tính ra ngoài ánh sáng, luôn phải núp sau màn hình, cào bàn phím và làm người nặc danh. Tôi dám làm dám chịu, nói đúng sự thật. Kèm dưới đây là tấm bằng tốt nghiêp chính quy Học viện Điện ảnh của tôi, mọi người cứ tự nhiên điều tra thật giả thế nào ―― Không cần phải ác ý đoán già đoán non, bởi vì tôi đã đổi nghề từ lâu, hiện đang ở nước ngoài gắng sức học MBA.
Chị Lê Chi là người ai cũng yêu ai cũng quý, mà anh Thịnh tài cao mệnh yểu, đúng là đau lòng. Tôi không muốn trông thấy cảnh nhiều năm về sau vẫn còn có người lôi chuyện này ra để làm chuyện hãm hại xấu xa. Phàm đã là người thì nên giữ cho lòng mình thiện lương. Qua đây em cũng xin chân thành gửi lời tới chị Lê Chi, hãy nhờ pháp luật can thiệp, bảo vệ chính mình, nghiêm trị kẻ tung tin đồn thất thiệt!]
Bài viết dài như sớ này trong mười phút đã đạt mốc 10 ngàn lượt chia sẻ, phía dưới toàn là những dân cư mạng có cái nhìn khách quan bình luận.
Trong khi mọi người vẫn chưa tiêu hóa hết drama bên này, một tiếng sau Thời Chỉ Nhược đã đích thân đăng bài!
[Tôi và Lê Chi đã là bạn cùng lớp trong suốt 4 năm ngồi trên ghế giảng đường. Chúng tôi vừa là bạn học, vừa là bạn thân của nhau. Chúng tôi có tình cảm chân thành tha thiết, cũng có chung thanh xuân tươi đẹp. Quá khứ của cô ấy có tôi tham dự, tôi cũng rất hạnh phúc vì ngày nay cô ấy đã công thành danh toại. Mối quan hệ của chúng tôi không hề phai, mà là những người bạn cùng đồng hành trên đường đời, vậy cho nên không có bất luận kẻ tự xưng là ‘người từng trải’ nào có quyền lên tiếng về quá khứ hơn chính chúng tôi. Chi Chi là một nghệ sĩ tốt, diễn viên tốt, cô gái tốt. Ngoài ra, đối với người đã viết bài bôi nhọ Lê Chi này, tôi cũng xin đưa ra lời cảnh cáo, các bạn ngấm ngầm hại người, nhất định sẽ phải gánh lấy trách nhiệm pháp lý!]
Trong suốt hai năm qua, WeiBo của Thời Chỉ Nhược đã bị công thức hóa, hoàn toàn là do đoàn đội quản lý. Hầu hết các bài đăng đều là để tuyên truyền cho các nhãn hiệu mà cô ta hợp tác, hiếm lắm mới có một tấm selfie của Thời Chỉ Nhược, nhưng nội dung cũng đều là do nhân viên biên tập. Bài viết mang tư duy cảm xúc, quan điểm cá nhân như thế này là chưa từng có.
Ngày hôm đó, ba đầu đề hot nhất đều có liên quan tới Lê Chi.
Dân cư mạng hóng hớt, ‘ăn dưa’ rần ràn, dò tìm manh mối, từ chương trình tạp kỹ “Theo Tôi Tới Phương Xa”, cho đến sự kiện nhãn hàng hai người cùng hoạt động, thậm chí cả đến buổi biểu diễn tốt nghiệp của Học viện Điện ảnh cũng đều bới ra cho bằng hết.
Năm đó, ánh mặt trời dịu nhẹ, những nụ cười tươi rói nở trên môi, từng bóng người hiền hòa, từng khuôn mặt sinh động hoạt bát hiện ra. Lê Chi và Thời Chỉ Nhược đứng phía bên phải, hàng thứ ba, vai kề vai, còn tựa đầu vào nhau. Người đẹp sánh bước với người đẹp, đúng là khiến người ta vui mắt.
Dân cư mạng nhao nhao cảm thán, dung nhan hai người này cũng ngang ngửa nhau đó!
Còn có người hiểu chuyện, ngay cả ảnh tốt nghiệp của Khoa Biên kịch cũng đào cho ra. Thịnh Tinh đứng cạnh cô Phó Bảo Ngọc, mặc áo sơ mi trắng, phong thái khoan thai nhẹ nhàng, tóc cắt kiểu đầu đinh. Anh rất cao, đường cong cổ vô cùng đẹp, mắt kiếm mày sáng, khi cười lên có lúm đồng tiền, nó như chứa cả ngàn ngọn gió xuân.
Lúc Mao Phi Du nhìn thấy ảnh của Thịnh Tinh, ngẩn người, “Cậu thanh niên này, sáng sủa phết nhỉ.”
Anh ta cố ý gửi cho Tống Ngạn Thành, “Tôi không ngờ người mà Lê Chi thích lại là kiểu tình đầu quốc dân như thế này đấy. Nếu cậu trai này mà còn thì tôi nhất định phải úp về công ty cho bằng được! Phải ký hợp đồng cho bằng được!”
Trong lòng Tống Ngạn Thành bốc lên một ngọn lửa không tên, một chút cũng không muốn xem. Anh sợ mình sẽ vô tình nhìn thấy, còn lấy tay che màn hình lại, che luôn cả khung chat với Mao Phi Du, sau đó nhanh chóng nhấn xóa tin nhắn.
Từ đó tới hai tiếng sau, anh đứng không được mà ngồi không xong, trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới chuyện đó. Anh lại chẳng thể thổ lộ nút thắt trong lòng này với bất kì ai, vì vậy đành phải bí mật gửi tin nhắn cho Tiểu Chu:
[Cậu có lên mạng không?]
Tiểu Chu: [Lên chứ ạ…! Sao lại không lên được! Trên mạng nhiều drama thí mồ! Ôi trời ơi, chị Chi của em, cuộc đời sao mà truyền kỳ vậy! Hóa ra chị ấy lớn lên trong cô nhi viện! Cha mẹ ở đâu không rõ! Sau khi lên cấp ba thì tất cả các khoản học phí đều là nhờ người hảo tâm giúp đỡ! Thật sự là một người vô cùng nghị lực!]
Tống Ngạn Thành cạn lời, [Thần tượng của cậu bị người ta bôi đen thê thảm vậy mà cậu còn có tâm đi hóng hớt chuyện của cô ấy nữa hả?]
Tiểu Chu: [Cái này có là gì đâu, đen hay không thì có hề gì đâu, em vẫn thích chị ấy mà. Anh, anh xem ảnh của mối tình đầu chị ấy chưa? Quá đẹp trai luôn, đẹp xuất sắc luôn ấy anh! Cho anh hình dung chút nè, một phần tư Ngô Ngạn Tổ, một phần năm Kim Thành Vũ, hai phần ba Tiểu Chu!]
Ngô Ngạn Tổ
Kim Thành Vũ
“…” Cậu đâu cần phải tự khen mình như thế.
Tống Ngạn Thành đột nhiên hiếu kỳ muốn biết, cho nên anh liền lên WeiBo xem thử cái ảnh tốt nghiệp kia. Trước khi xem được ảnh, trong lòng anh vẫn còn ý muốn phân cao thấp với người ta, dù đây là cố nhân đã khuất, Tống Ngạn Thành vẫn có chút ghen tuông. Cho tới khi thấy được Thịnh Tinh, trong tấm ảnh xưa cũ, mọi thứ đều chỉ là trên giấy, nhưng anh vẫn bị nam sinh này hấp dẫn.
Ánh mắt Thịnh Tinh bình thản phẳng lặng, tỉ lệ khuôn mặt cân đối, vô cùng đẹp trai. Cách một khoảng không gian, thời gian nhưng anh vẫn có thể cảm nhận dược khí chất ôn hòa trên người Thịnh Tinh. Tống Ngạn Thành nhìn thật lâu, khóe miệng cuối cùng cũng cong lên một chút.
Hóa ra tuýp người mà Lê Chi chính là như vầy.
Bọn họ có phong cách hoàn toàn khác khau. Nếu như Thịnh Tinh vẫn còn tại thế, hiện giờ chắc hẳn vẫn sẽ là một biên kịch tài năng, là một ngôi sao đang lên của giới giải trí. Có lẽ anh sẽ cùng Lê Chi kết hôn sinh con, có lẽ bọn họ sẽ hạnh phúc bên nhau, cả đời bình an.
Thật kỳ lạ, dù tưởng tượng như vậy nhưng Tống Ngạn Thành lại chẳng cảm thấy khó chịu gì hết. Nếu như Lê Chi có thể bình an vui vẻ mà sống, vậy thì bất kể đối tượng ở bên cô có là ai hình như cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Tống Ngạn Thành di ngón tay theo viền ảnh chụp một lần, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của Thịnh Tinh.
Anh nói: “Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, không nhọc cậu nhớ thương.”
Có cuộc gọi tới, anh liền thoát khỏi trang, là Mao Phi Du gọi tới, “Lê Chi thế nào rồi? Tôi có thể tới thăm cô ấy chưa?”
Tống Ngạn Thành mở loa ngoài, đứng dậy rót nước, “Không cần đâu, hai ngày nay cô ấy phát sốt, cả người không có tinh thần.”
“Sốt hả?” Mao Phi Du lập tức khẩn trương, “Chuyện gì xảy ra vậy, cái thân thể nhỏ bé đó sao chịu đựng được đây, hồi trước bị cảm còn chưa khỏe hẳn mà. Cậu đưa cô ấy đi viện hả?”
“Không sao đâu, tôi đã mời bác sĩ tới nhà khám rồi, truyền nước với uống thuốc xong xuôi cả, nay đã cắt cơn.” Tống Ngạn Thành rót nước khẽ khàng, vô thức đưa mắt lên tầng hai, “Anh cứ để cho cô ấy nghỉ ngơi thật tốt đã.”
“Được, dù sao thì giờ cô ấy vẫn chưa có việc gì phải làm hết.” Mao Phi Du nói: “Việc này dù có giải quyết thế nào thì cũng sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới cô ấy. Hiện giờ chức đại sứ Leven kia coi như bỏ rồi. kể cả hai hãng thời trang cao cấp trước có ý định hợp tác giờ cũng đang dè chừng. Tôi cũng chưa nhận việc trong nước nào cho cô ấy, toàn mấy cái kịch bản mới gửi tới, đợi cô ấy điều chỉnh trạng thái cho tốt rồi chọn sau.”
Tống Ngạn Thành ‘ừ’ một tiếng, “Trên mạng giờ thế nào rồi?”
“Tình thế đang chuyển biến tốt đẹp rồi, mọi người đều bênh Lê Chi đấy.” Mao Phi Du thở dài, “Tôi vốn là muốn cô ấy yên tâm, giản dị khiêm tốn mà sống trong cái giới này, nhưng cũng không biết là do cái gì, công việc bề bộn, chẳng được ngày nào yên ổn.”
Tống Ngạn Thành không muốn nghe phàn nàn nhiều như vậy, trong mắt anh, giải quyết vấn đề hiệu quả hơn nhiều so với những thứ ấy.
“Có việc gì thì nhớ liên lạc.” Mao Phi Du còn có cả đống việc đang chờ xử lý nên đành phải cúp trước.
Tống Ngạn Thành uống nước xong liền mang một bình nước ấm lên cho Lê Chi uống, sau đó nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng ngủ. Hai ngày nay Lê Chi đã gầy đi rất nhiều, mặt vốn đã nhỏ giờ còn chẳng to nổi bằng một bàn tay. Tống Ngạn Thành đặt chén nước lên bàn, ngồi ở bên nhìn, nhìn cô rồi cười.
Lê Chi để mặt mộc, lộ rõ sắc môi phai nhạt đi chút ít, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu. Cô hỏi: “Anh cười gì?”
“Cười bản thân chiếm được hời, giờ ảnh hậu còn đang nằm trên giường anh đó.” Tống Ngạn Thành ngả ngớn cúi người, nhìn thật sâu vào mắt cô.
Lê Chi nhíu mày, “Đây là nhà em, giường của em đâu phải là giường của anh đâu.” Cô nhỏ giọng lầm bầm, “Trong biệt thự Tân Giang này anh còn chẳng có phòng riêng.”
“…” Tống Ngạn Thành nhất thời không biết nên tức giận thế nào, bất mãn nói: “Em theo Mao Phi Du, học cái tốt thì không học, chỉ được mỗi cái miệng lưỡi sắc bén vậy thôi à.”
Lê Chi khẽ cười.
Tống Ngạn Thành ngẩn người, cũng yên tâm hơn một chút. Anh vươn tay xoa xoa mặt cô, thấp giọng nói: “Em cười rồi, anh cũng yên tâm.”
Thần sắc Lê Chi vẫn có chút mang bệnh, giọng cũng khàn nhiều, cô nắm chặt lấy tay anh, kéo bàn tay đang đặt trên mặt cô xuống giường, thành mười ngón đan chặt vào nhau. Cô nói: “Mấy ngày qua anh chịu khổ rồi.”
Tống Ngạn Thành cũng không phủ nhận, “Đúng, như làm cha vậy đó, phải săn sóc tận tình.”
Lê Chi cong khóe miệng, cứ vậy buột miệng, “Nếu như em thật sự có một người cha như vậy, thật tốt quá.”
Ánh mắt cô mê man và hụt hẫng, cũng không né tránh ánh mắt của Tống Ngạn Thành. Biểu hiện của cô lúc trước vẫn luôn kiên cường tiêu sái, nhưng anh biết trong lòng cô vẫn có tiếc nuối.
“Chi Chi.” Anh đổi tư thế, cũng lên giường nửa nằm, kéo cô lại gần, ngón tay đùa nghịch lọn tóc của cô. Tống Ngạn Thành nói: “Em không cần phải thương tiếc vì thân thế của mình, cũng không cần vì mấy thứ này mà cảm thấy tự ti. Lỗi sai không phải ở em, em cũng không có quyền lựa chọn mà, anh hi vọng Chi Chi sẽ không để mình bị kìm kẹp trong xiềng xích mãi. Nếu như em thấy tiếc, anh có thể cùng em đi tìm cha mẹ. Nếu như em muốn chân tướng, anh có thể cùng em đi giải đáp. Quá khứ của em, anh không có cách nào để có thể cải biến, nhưng tương lai của em, anh có thể cố hết sức để cải thiện và hoàn thành ý nguyện của em.”
Ánh mắt Lê Chi ướt nhòe, nước mắt cô long lanh dưới ánh mặt trời. Cô ra vẻ nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn không kiềm được mà xúc động, “Tống Ngạn Thành, hôm nay anh rất là tình cảm luôn nhé.”
“Có bao giờ anh hết gợi cảm đâu?”
“Là tình cảm!” Lê Chi cả giận, mắng.
Tống Ngạn Thành không trêu cô nữa, ôm cô càng chặt hơn, nói: “Anh sẽ không phụ câu nói kia của em.”
“Hả?”
“Em đã nói, cậu ấy là thanh xuân của em, còn anh là tương lai của em.”
Cô lặng yên không nói, nước mắt đã tràn mi, chảy dọc theo khuôn mặt, cuối cùng rơi xuống mu bàn tay Tống Ngạn Thành, nóng hổi. Lê Chi vùi mình vào lòng Tống Ngạn Thành, sau đó nhắm mắt lại. Mùi nước hoa quen thuộc tràn ngập trong khoang mũi, Lê Chi rầu rĩ nói: “Tống Ngạn Thành, em giải nghệ, về làm phu nhân hào môn được không?”
Tống Ngạn Thành cười tới nỗi lồng ngực hơn rung lên, anh vuốt ve bả vai cô, hơi có vẻ cà lơ phất phơ, “Khó được lắm, nhỡ ngày nào đó anh phá sản, còn phải nhờ Chi Chi kiếm tiền nuôi sống anh đó.”
Chỉ một câu bông đùa nhưng Lê Chi lại cho là thật, cô ngẩng đầu thật mạnh, nhìn thẳng vào mắt anh, “Được!”
“…”
“Anh đừng đi làm nữa, cũng đừng suốt ngày cứ họp hành với cằn nhằn Quý Tả, anh không cần phải đi lo toan tính toán những thứ kia, bản thân anh không vui, mà em cũng lo lắng. Tống Ngạn Thành, anh từ chức đi, về đây em nuôi anh nhé!” Bởi vì nước mắt chưa cô, ánh mắt Lê Chi như ẩn chưa hai cây đao, hận không thể hạ gục anh.
Cô rất nghiêm túc, Tống Ngạn Thành biết. Nhưng anh không thể hùa theo được, cô sẽ tin là thật mất.
“Bé con.” Anh cười hiền, ánh mắt lại như có một tầng sa mỏng, không thể nhìn thấu, “Đồng ngôn vô kỵ*.”
(*) Đồng ngôn vô kỵ: Trẻ con nói chuyện không biết cố kỵ.
Lê Chi đăm chiêu, như có điều suy nghĩ.
Tống Ngạn Thành suy nghĩ, đây có lẽ chính là thời điểm thích hợp. Anh xốc cô lên một chút, còn mình cũng ngồi thẳng hơn, mấy ngày nay xảy ra chuyện, cho nên cô khá là mẫn cảm khi nhắc lại chuyện đó.
Anh thẳng thắn: “Chi Chi, anh đã đi tìm đàn em của em.”
Tâm trạng Lê Chi vừa mới thả lỏng đôi chút, trong nháy mắt lại rơi xuống hố sâu. Nụ cười trên mặt cô dần vơi đi, chuyện trên mạng, lúc cô đi vệ sinh cũng đã đóng cửa phòng tắm, trộm lên xem qua, cũng đã hiểu đại khái.
Cô hơi cúi đầu, ậm ừ: “Em biết rồi. Đàn em Tiểu Vũ sau khi tốt nghiệp đã đổi nghề, nghe nói là ra nước ngoài, trong hai năm đó em cũng phải làm việc vất vả, nên hầu như đều cắt đứt liên lạc với mọi người.”
“Cũng là do duyên số, lúc anh để Quý Tả đi tìm cũng là lúc cô ấy mới về nước, bằng không thì chuyện cũng không suôn sẻ như vậy.” Tống Ngạn Thành nói: “Cô ấy đã nói cho anh biết một việc.”
Lê Chi ra vẻ nhẹ nhõm, trên mặt miễn cưỡng nở nụ cườ, “Anh không ghen sao?”
Tống Ngạn Thành nhìn cô, ngừng khoảng chừng hai giây, nói: “Trước khi Thịnh Tinh gặp chuyện không may, CLB Kịch đều ở trong phòng của cậu ấy, các sinh viên thuộc CLB đều ở lại đó rất nhiều, trong đó có cả Tiểu Vũ.”
Lê Chi suy nghĩ điều gì đó, nhưng vẫn khó hiểu, ánh mắt vẫn mông lung nhìn anh.
“Nếu anh nói cho em biết, Thịnh Tinh chạy ra ngoài vốn không phải là vì tin nhắn đó của em thì sao?”
“Không thể nào!” Lê Chi lập tức lớn tiếng, từng ký ức xưa như con dao xé toạc ra sự thực, những hình ảnh mà cô luôn muốn giấu đi lại như thước phim chạy trong đầu.
“Lúc ấy bọn em đúng là vì một vài chuyện tranh chấp nên đã chia tay. Nhưng trong một năm đó cũng không chính thức tách ra. Em gửi tin nhắn nói cho anh ấy biết là em đã sớm rời khỏi trường học, không xem được tiết mục biểu diễn tốt nghiệp của anh ấy. Anh ấy nóng nảy nên mới đi tìm em. Nếu như không phải vì đi tìm em, Thịnh Tinh sẽ không xảy ra tai nạn giao thông!” Lê Chi lại không nén được cảm xúc, mỗi lần nhớ về là một lần đau thương.
Cô như một đứa bé phạm lỗi, ngày qua ngày đều phải còng vai gánh cây Thánh giá mà bước tiếp trên đường đời.
Tống Ngạn Thành thấy cô khóc mà xót xa, nhưng vẫn tỉnh táo chờ cô, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Không phải như thế, tin tức của em không phải là điểm mấu chốt khiến cậu ấy chạy khỏi phòng ngủ. Sau khi nhận được tin nhắn của em, cậu ấy cũng không hấp tấp tới độ phải ra ngoài tìm như thế. Ngay sau đó cậu ấy đã nhận được một cuộc điện thoại, chính cuộc điện thoại kia đã làm cậu ấy mất kiểm soát.”
Lê Chi sửng sốt, “Cuộc gọi gì cơ? Là ai gọi vậy?”
“Triệu Mẫn Thanh.” Tống Ngạn Thành hỏi: “Em có biết gì về cô ta không?”
Lê Chi thành thật gật đầu, “Hồi còn đi học cô ấy có quan hệ rất tốt với Thời Chỉ Nhược.”
“Anh đã giúp em tới đó tìm ghi âm cuộc gọi ngày hôm đó, còn muốn nghe hay không đều tùy ở em.” Lúc Tống Ngạn Thành nói ra những lời này, anh lại càng nắm chặt tay của cô hơn, tới lúc này rồi, anh lại càng thấy khẩn trương hơn bao giờ hết.
Lê Chi im lặng một hồi. Sự rối bời, mờ mịt, sợ hãi, tất cả gộp vào với nhau khiến đầu óc cô rối như tơ vò, toàn bộ đều hiện lên trong đôi mắt. Cô tự đấu tranh với chính mình, vừa muốn biết lại vừa sợ mình biết. Cuối cùng, cô nhìn Tống Ngạn Thành, kiên định nói: “Em sẽ nghe.”
Tống Ngạn Thành đi tới phòng làm việc một chuyến, lấy máy tính vào đây, anh đứng đó, nhấn file audio cho cô nghe.
Đã nhiều năm trôi qua, để tìm lại đúng là vất vả. Đêm đó sau khi Quý Tả đi rồi, anh cũng rất bận với chuyện này. Đoạn thu âm này đã rất cũ, chất lượng âm thanh không được tốt lắm, ngay từ lúc đổ chuông đã có tạp âm kèm theo.
“Tút…tút…”
Từng tiếng chuông kêu, giống như một tiếng vọng, xuyên không gian, thời gian để tới.
Lê Chi căng thẳng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Mãi chó tới khi tiếng ồn ào vang lên, tiếp đến là giọng Thịnh Tinh: “Alo?”
Âm thanh quen thuộc vang bên tai, làm cho Lê Chi lại xúc động, vành mắt thoáng cái đã đỏ quạnh.
Thịnh Tinh: “Có chuyện gì không Triệu Mãn Thanh?”
Triệu Mẫn Thanh: “Thịnh Tinh! Cậu đang ở đâu đó!”
Thịnh Tinh: “Trong phòng, tớ đang bận chút. Cậu nói đi, tớ nghe đây.”
Triệu Mẫn Thanh: “Thịnh Tinh, cậu mau tới đây đi! Lê Chi xảy ra chuyện rồi.”
Thịnh Tinh: “Chi Chi làm sao vậy?!”
Triệu Mẫn Thanh: “Cậu ấy té xỉu ở trên đường, bây giờ đang ở bệnh viện! Bác sĩ điều trị nói tình huống không tốt lắm. Cậu mau tới đây đi! Cậu tới tòa nhà Khải Minh ấy, trạm xá ở phía Đông! Cậu mau tới nhé, tớ và Chỉ Nhược đều đang chờ cậu ở đó!”
Sau đó mà một đoạn âm thanh hỗn độn, có tiếng người khác vang lên: “Thịnh Tinh, cậu đi đâu đó?! Giày cũng không thay! Buổi lễ tốt nghiệp sắp bắt đầu rồi!”
Sau đó là tiếng xô cửa, hòa với tiếng hô hấp vội vàng khi chạy nhanh, cuối cùng là giọng nói sốt ruột của Thịnh Tinh: “Giờ tớ tới liền! Cậu chăm sóc cô ấy giúp tớ, tiền thuốc men cứ trả trước đi, tớ lập tức mang đến.”
Sau đó kết thúc cuộc gọi.
Cuộc trò chuyện 1 phút 24 giây, từ nay về sau, âm dương cách biệt, thiếu niên từ giã cuộc đời.
Lê Chi cứ ngồi đờ ở đó, ánh mắt giống như đã bị rút hết ánh sáng, chỉ còn sự chết lặng và trống rỗng. Cô ngơ ngác ngồi bên giường, yên tĩnh vô cùng, hô hấp cũng gần như đình trệ.
Tống Ngạn Thành tắt file, đi tới bên giường, khẽ xoa đầu cô, rồi ôm cô vào lòng. Anh thấp giọng trấn an, “Không phải do em, Chi Chi, không phải là lỗi của em.”
Lê Chi âm thầm rơi lệ, áo anh đã ướt mất một mảng, vùng bụng anh thực ấm áp.
Lê Chi cau mày, nấc nghẹn, “Tại sao cô ấy lại phải lừa gạt Thịnh Tinh như vậy, em vốn không sao cả, em vốn không tới bệnh viện, tại sao cô ấy lại lừa anh ấy chứ?”
Tống Ngạn Thành: “Chuyện này nguyên do thế nào thì chỉ có cô ta rõ, nhưng giờ cô ta đang ở nước ngoài, hiện tại không tìm thấy đâu. Mấy ngày hôm trước, anh cũng đã tìm Thời Chỉ Nhược, anh quan sát phản ứng của cô ta, hình như là cô ta không hề biết về cuộc điện thoại này.” Tống Ngạn Thành dừng một chút, “Nhưng cô ta học diễn xuất mà, có phải đang diễn không anh cũng không chắc.”
Lê Chi ôm eo Tống Ngạn Thành, vùi mặt vào lòng anh, khóc không thành tiếng. Cô khóc tới nỗi thở không ra hơi, bả vai run rẩy.
Không còn quan trọng nữa, chân tướng giờ đã rõ, mọi thứ dường như lại quay trở về điểm xuất phát. Lê Chi phải gánh tội, tự dày vò chính mình, có những đêm cô mất ngủ, trên đường gặp phải người thiếu niên nào gần giống anh mắt cũng sẽ đỏ hoe.
Lê Chi vẫn vùi mình trong lòng Tống Ngạn Thành, nói: “Anh biết không, em vẫn luôn cảm thấy, em chính là đồ sao chổi, chẳng trách cha mẹ không cần em.”
“Không được nói vậy!” Tống Ngạn Thành nghiêm nghị cắt ngang, “Đó là do bọn họ ngu dốt.”
Lê Chi nức nở không tôi, níu lấy cánh tay Tống Ngạn Thành, thì thào: “Em thực sự rất nhớ anh ấy…”
Tống Ngạn Thành vuốt tóc cô, “Nếu em nhớ cậu ấy, anh sẽ cùng em tới thăm.”
Khúc mắc nhiều năm giờ đã biến mất, chân tướng đã sáng tỏ, trong mấy ngày này Lê Chi dần giải thoát bản thân khỏi ác mộng năm đó. Trạng thái của cô dần tốt lên, cuối cùng cũng lấy hết dũng khi để đi xem phần bình luận trên WeiBo.
Lời đồn đã biến mất, đối với nhiều người, đây chỉ là một đề tài để nói lúc trà dư tửu hậu, không phải nỗi đau của mình thì chẳng bao giờ người ta thấu được cảm giác đó.
Nhưng đây vốn là cuộc sống của Lê Chi, người thiếu niên ăn vận nhẹ nhàng, phong thái đĩnh đạc kia, được biết, được yêu anh là điều cô chưa từng hối hận, dù tốt đẹp hay tiếc nuối, đều đã hóa thành nốt chu sa theo dòng chảy của thời gian.
Nó luôn xanh tươi, chảy theo dòng thời gian, đó chính là thời thanh xuân tươi đẹp của Lê Chi.
Trong đêm nay, Lê Chi đã xóa tất cả bài đăng, cuối cùng là xóa bỏ vĩnh viễn tài khoản WeiBo.
Đồng thời, phòng làm việc của cô cũng đăng tải ――
“Tứ phương xa xăm, trời cao biển rộng, lặng chờ tương phùng, tôi sẽ gặp mọi người qua các tác phẩm.”