Hôn lễ của của hai cặp đôi diễn ra vô cùng tốt đẹp. Mọi người trong công ty khi biết được chú rễ của Mộng Linh là Cố Tử Sâm thì vô cùng bất ngờ. Đặc biệt là trưởng phòng Lý, người trước nay luôn giữ thái độ bình tĩnh có phần lạnh lùng nay lại rơm rớm nước mắt vì vui thay cho cô gái nhỏ.
Cầm Liên nhìn thấy đứa con gái mình nuôi nấng bao nhiêu năm đi lấy chồng, xúc động không nói được lời nào. Vậy mới biết thế nào là thời gian không quan trọng, quan trọng là tìm được đúng người yêu thương mình.
Mộng Linh quen Thiệu Quang Phong bao nhiêu năm, chịu nhiều thiệt thòi khi ở bên cạnh anh ta, đến cuối cùng vẫn không có kết quả. Ngược lại, cô ở bên cạnh Cố Tử Sâm lại có một kết thúc viên mãn.
Tuy là hôn lễ được tổ chức gấp rút nhưng Cố Tử Sâm vẫn dành cho Mộng Linh những điều tốt đẹp nhất. Váy cưới cũng là thiết kế riêng đến từ hãng thiết kế váy cưới cao cấp, nổi tiếng trên thế giới. Cố Tử Sâm còn lo Mộng Linh đang mang thai, di chuyển khó khăn mà tư vấn tường tận từ kiểu dáng, chất liệu đến số đo. Tất nhiên hắn luôn lắng nghe ý kiến cuối cùng đến từ Mộng Linh.
Ngày lâm bồn, cô được đẩy vào phòng sinh. Cố Tử Sâm đứng ở bên ngoài, ruột gan nóng bừng. Hắn không thể ngồi yên mà cứ đi qua đi lại suốt một tiếng đồng hồ.
“Đã sinh, đã sinh rồi!”
Nghe y tá ra ngoài báo tin, ai nấy mới thở phào nhẹ nhõm. Cố Tử Sâm nôn nóng muốn vào thăm vợ con. Y tá còn thông báo Mộng Linh sinh đôi được một cặp long phụng, trông vô cùng kháu khỉnh.
Cố Tử Sâm vào phòng sinh, nhìn thấy Mộng Linh nằm kiệt sức trên bàn sinh thì thương vô cùng. Hắn không ngại mồ hôi túa ra như nước trên gương mặt nhỏ mà cúi xuống hôn cô, sau đó nắm lấy tay Mộng Linh nói lời cảm ơn chân thành.
“Mộng Linh, cảm ơn em, cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời của anh.”
Nhờ gặp được cô, hắn mới biết yêu lần nữa, mới dám mở lòng đón nhận những điều hạnh phúc trên thế gian này.
Mộng Linh lúc sinh bị mất máu khá nhiều, sức khỏe suy nhược nên phải ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng một tuần. Cố Tử Sâm chọn dịch vụ cao cấp nhất của bệnh viện, để ba mẹ con Mộng Linh được ở trong phòng bệnh VIP, không gian thoáng đãng, dễ chịu.
Đàm Vân Yên mang thai đến tháng thứ năm, vẫn không ngần ngại cùng Khương Vĩnh Thành đến thăm bạn thân mình. Ai nấy đều thích ngắm nhìn hai bé con của Mộng Linh, tuy còn nhỏ nhưng nhìn dễ thương và có nét giống hệt cha của chúng.
Sau khi Mộng Linh sinh, Cố Tử Sâm càng thêm cuồng vợ. Hai đứa nhỏ đã có bà nội, bà ngoại cùng chị gái Minh Châu chơi cùng, còn hắn chỉ biết đến cô vợ nhỏ.
Thời gian Mộng Linh ở cữ, Cố Tử Sâm cũng ở nhà để lo cho cô. Công việc được giải quyết từ xa, hầu như là vào ban đêm sau khi Mộng Linh ngủ, hắn mới tập trung cho công việc của mình.
Tâm lý bà mẹ sau khi sinh thường có sự thay đổi, Cố Tử Sâm sợ Mộng Linh rơi vào trạng thái trầm cảm, vì thế mỗi hành động càng trở nên cẩn trọng. Hắn thường xuyên ở bên vỗ về Mộng Linh, cùng cô nghe nhạc, đọc sách và trò chuyện.
“Bà xã, để anh bóp chân cho em.”
Mộng Linh thoải mái nhận lấy đặc quyền này. Cố Tử Sâm yêu thương cô như vậy, cô cũng có thể vì hắn mà hi sinh gấp trăm ngàn lần. Đúng là thời gian vừa mới sinh con mới biết thế nào là lấy được một người chồng tốt. Giờ đây cô biết bản thân đã chọn đúng người.
Được bồi bổ xuyên suốt, Mộng Linh có rất nhiều sữa cho con bú. Nhưng mà cái gì nhiều quá cũng không tốt. Sang đến tháng thứ sáu mà mà ngực vẫn luôn ở trong trạng thái căng trướng sữa làm cho Mộng Linh vô cùng khó chịu.
Cố Tử Sâm cũng không bỏ qua cơ hội tốt này. Nếu hai đứa con hắn đã dùng không hết, vậy người cha này hưởng nhờ một chút vậy! Sau khi hai bé con đã đi ngủ, hắn dùng miệng của mình, ngậm lấy hai bầu sữa của vợ, thưởng thức vị ngọt lợ của dòng sữa mẹ.
Mộng Linh lại cảm thấy cái tên này đang lợi dụng mình. Không biết là đang muốn giúp cô hay hại cô đây? Vừa thấy dễ chịu một chút, bàn tay Cố Tử Sâm đã lân la khắp cơ thể của Mộng Linh, hại cô cảm thấy ngứa ngáy, khó chịu.
“Tử Sâm, nếu anh còn không đứng đắn, đừng trách em mách mẹ…” Cô vừa nói vừa lườm người đàn ông kia, sau đó đẩy tay hắn ra.
“Anh đã làm gì đâu chứ? Bà xã, anh đang giúp em mà.”
Cố Tử Sâm bị dọa, lại chuyên tâm hút lấy dòng sữa ngọt. Hai tay hắn ngoan ngoãn thu về, không dám động chạm cơ thể của Mộng Linh nữa.
“Bà xã, anh yêu em!”
“Tử Sâm, anh đã nói câu này lần thứ chín trong ngày rồi đó.” Mộng Linh bật cười khúc khích. Cô dùng tay xoa nhẹ lên mái tóc của Cố Tử Sâm, trái tim cũng vì câu nói kia mà đập loạn.
Chỉ cần là hắn nói yêu cô, thì cho dù nghe bao nhiêu lần, Mộng Linh vẫn cảm thấy rung động.
Cố Tử Sâm rời khỏi bầu ngực mềm mại của Mộng Linh, gương mặt hướng lên nhìn cô, nói một cách chân thành:
“Chín lần thì có sao chứ? Chỉ cần em muốn, mỗi ngày anh đều có thể nói một trăm lần câu nói anh yêu em.”
“Xùy, đồ dẻo miệng!”
“Ai bảo dẻo miệng? Anh nói được, nhất định sẽ làm được.”
Nhất định sẽ yêu em trọn đời trọn kiếp. Cảm ơn vì em đã bước thật chậm về phía anh, để anh tích đầy tình yêu, đủ lớn để cùng nhau vượt qua chông gai, thử thách, hạnh phúc bên nhau, mãi không chia lìa…
[END] – 9.52pm | 08.04.2023