• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thanh Vũ, mọi người đều là người trong nhà, Khiêm Chi có thăm dò một lần thì cũng chẳng sao, lại có thểcởi bỏ hiềm nghi cho ngươi.” Liễu Huyền Thành khuyên lơi dụ dỗ, nói gần nói xa.

Trong mắt hắn thì.

Mọi người đều là người một nhà.

Giữa người trong nhà với nhau thì có bao nhiêu bí mật chứ?

Hơn nữa, với tính cách của Liễu Khiêm Chi, e rằng cũng chẳng hứng thú gì mà thăm dò những chuyện đời tư của Liễu Thanh Vũ một ít riêng tư, cùng lắm là sẽ xem thử kiếp này hắn đã từng trải qua những chuyện gì mà thôi.

Còn về phần công pháp của Liễu Thanh Vũ.....

Tất cả bọn họ đều xuất thân từ tộc Liễu thị, hoàn toàn không sợ nghi ngờ về chuyện tiết lộ công pháp, nhưng ngược lạ.

Hành động này còn có thể giúp cho Liễu Thanh Vũ tẩy rửa tội danh, có thể được coi như là một cách giải quyết vấn đề mà mọi người cùng vui vẻ.

“Việc này là không thể nào.”

Liễu Thanh Vũ lắc đầu cự tuyệt.

“Ồ?”

Liễu Khiêm Chi nhíu mày, lạnh nhạt mở miệng nói: “Là không muốn hay là không dám? Hay là trong lòng có mưu đồ?”

“Một hai phải ép ta tự mình ra tay trấn trụ ngươi, mang về tộc Liễu thị, rồi au đó ngươi mới ngoan ngoãn phục tùng hay sao?”

Giọng nói của hắn mang theo sự tàn khốc, áo bào toàn thân không gió mà lay động, trong vầng mặt trăng giữa trán của hắn có vô số phù hiệu đang ẩn hiện,giống như là một vị vô thượng Tiên Vương băng qua dòng sông thời gian.

Đáp xuống nơi này.

“Tam thúc công không tin ta, thì ta có nói gì đi chăng nữa, cũng đâu có tác dụng gì.”

Liễu Thanh Vũ chắp tay sau lưng, ở góc độ mà ba người kia không thể nhìn đến được, trong lòng bàn tay của hắn, hoa văn màu máu bắt đầu lan tràn ra, hợp nhất thành một thể cùng với hư không đất trời, nối liền trời và đất.

Hắn tiếp tục mở miệng nói: “Chỉ vì câu nói của thuộc hạ, mà các ngươi muốn sưu hồn ta, nếu như sau này có người bên ngoài không tin tưởng ta, chẳng lẽ lại bắt ta mở thần hồn thức hải ra nữa sao?”

“Liễu Thanh Vũ ta chính là mộ Tiên Vương, há có thể để cho người ta hăm dò thần hồn thức hải?”

“Người ngoài có hoài nghi, thì tất nhiên sẽ có tộc Liễu thị đối phó, Thanh Vũ ngươi chỉ cần để cho một mình Liễu Khiêm Chi thăm dò một chút là được, chỉ cần chứng minh được là ngươi trong sạch, tộc Liễu thị sẽ bảo đảm ngươi bình an vô sự.”

Liễu Huyền Thành nhẹ giọng mở miệng.

“Hừ.”

Liễu Thanh Vũ cười khẽ một tiếng, ánh mắt cao ngạo, liếc mắt nhìn ba người một cái, lạnh lùng nói: “Xét đến cùng thì chẳng qua là các ngươi thà rằng tin vào lời nói của thuộc hạ, chứ không chịu tin ta mà thôi.”

“Thanh Vũ, ngươi quá kích động rồi.”

Liễu Huyền Thành bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng.

Hắn nhìn lướt qua Thất tổ đứng bên cạnh, lại muốn mở miệng khuyên bảo.

Nhưng Liễu Khiêm Chi đứng bên cạnh lại lạnh nhạt mở miệng.

“Không cần nhiều lời với hắn, khống chế được hắn rồi, thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng!”

Liễu Khiêm Chi vừa nói xong.

Trên trời dưới đất xuất hiện vô số cột sấm sét, những con lôi xà màu đen bổ xuống, hóa thành từng vầng mặt trời mênh mông vô bờ.

Cảnh tượng đáng sợ như trời xanh nổi giận, như ngày tận thế!

Liễu Khiêm Chi đứng sừng sững trên bầu trời, tóc đen bay tán loạn, ánh mắt đáng sợ như dao, nhìn chằm chằm Liễu Thanh Vũ trước mặt, mang theo lửa giận ngút trời.

Thời khắc này.

Hắn như là hóa thân thành một ma chủ. Vô cùng đáng sợ, khiến cho người ta không dám tới gần.

Trời xanh hay chư thần đều chẳng là gì trong mắt hắn, dù cho thần linh có đến đây thì cũng sẽ bị khống chế, đây là một loại tự tin rằng mình là vô địch.

Dù sao thì

Người có thể trở thành một Tiên Vương, khi còn trai trẻ, mấy ai mà chẳng phải là một thiên kiêu?

Thời gian mà Liễu Khiêm Chi tu luyện lâu hơn rất nhiêù so với Liễu Thanh Vũ, trong mắt hắn, Liễu Thanh Vũ chẳng qua cũng chỉ là một vãn bối mà thôi, khống chế được đối phương có thể nói là dễ như trở bàn tay.

“Giết!”

Hét lớn một tiếng.

Liễu Khiêm Chi vung trảo lên, vô số cột sấm sét ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ, từ phía chân trời xa xôi úp xuống, bao phủ phạm vi trăm vạn dặm.

Cho dù là một bầu trời đầy sao, thì dưới lòng bàn tay của hắn đều trở nên ảm đạm thất sắc. Thời khắc này.

Nhật nguyệt càn khôn gần như điên đảo.

Thiên Đạo pháp tắc trở nên hỗn loạn dưới khí tức này, bóng đêm bao phủ từng ngóc ngách, khiến cho vô số sinh linh cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

.....····

Đây là phương thức tu luyện độc đáo của Liễu Khiêm Chi, tuy rằng nó có xu hướng thiên về Ma đạo, nhưng vẫn không mất đi vẻ quang minh chính đại.

“Tam thúc công, nay đã khác xưa, ta đã không còn là Liễu Thanh Vũ của ngày xưa nữa, chỉ với chút thực lực này của ngươi thì chẳng thể đánh bại được ta.”

Liễu Thanh Vũ ngẩng đầu, gằn từng chữ. Tiếng nói vừa dứt.

Một luồng dao động mạnh như mặt trời, lan tràn ra khắp hàng tỉ vạn dặm, vô số sinh linh ở phía cuối chân trời xa xôi cũng cảm thấy kinh hãi theo, lại là một nhân vật chí cao vô thượng xuất hiện!

Không biết bao nhiêu người điên cuồng lui lại, cho dù là đã rời khỏi Tu Di giới, thì trong lòng họ đều không có bất kỳ cảm giác an toàn nào cả, sợ là sẽ ảnh hưởng đến bản thân mình.

Chỉ mới khí thế thôi mà đã đáng sợ như vậy.

Nếu như thực sự động thủ, không biết là sẽ khủng bố đến mức nào.

“Nghiệt súc!”

Mắt Liễu Khiêm Chi trợn ngược, cuối cùng thì lửa giận trong lòng không thể kìm nén được nữa, một vãn bối mà lại dám ăn nói với mình như vậy, Liễu Thanh Vũ coi như là đại nghịch bất đạo.

“Ầm ầm!”

Bàn tay vỗ xuống, áp lực rơi xuống từ trên trời.

Mặt đất luống sâu xuống hơn cả vạn trượng, nước biển dâng trào, nhấn chìm bốn phương tám hướng.

“Thôi được.”

“Hôm nay đúng lúc để cho Tam thúc công nhận rõ bản thân.”

Liễu Thanh Vũ tiến lên trước một bước, sau lưng hắn xuất hiện một sinh linh nhìn giống như thần hoàng, đắm mình trong thần hỏa ngút trời, phóng lên cao, chập chờn thứ ánh sáng lộng lẫy.

Chiếu sáng bầu trời và mặt đất.

“Quát!”

Một tiếng hoàng kêu.

Thần hoàng đập vào bàn tay khổng lồ che trời kia, phát ra tiếng động đinh tai nhức óc. Một luồng dao động khủng bố nhanh chóng khuếch tán ngập trời.

Đại điện hoàn toàn sụp đổ, cảnh tượng sụp đổ nhanh chóng lan ra khắp nơi, trời sụp đất nứt, đáng sợ như ngày tận thế. Tiên Vương giao thủ, toàn bộ Tu Di giới xuất hiện dấu hiệu tan vỡ.

Thế giới vừa mới hợp nhất, giờ phút này lại xuất hiện nguy cơ tách rời, khiến cho không biết bao nhiêu người đều nghẹn họng nhìn trân trối, bọn họ không thể nào tưởng tượng nổi nếu trận chiến này cứ tiếp diễn thì mức độ đáng sợ của nó là bao nhiêu.

“Tam thúc công, thế nào?”

Bụi bây đầy trời, giọng nói của Liễu Thanh Vũ vang lên, hắn bước từng bước một đi ra, bay lên bầu trời, đứng trên vòm trời thượng, phong độ vô song.

Hắn nhìn thẳng Liễu Khiêm Chi, mặt mang theo vẻ thổn thức, nhìn lướt qua hai vị Tiên Vương phía dưới, lại nhìn đến Liễu Khiêm Chi đứng đối diện, không đợi đối phương trả lời.

Hắn lại bùi ngùi nói: “Nếu như khi nãy cùng lùi một bước, sạo lại đến nỗi này?”

“Nhưng nếu đã động thủ, vãn bối cũng không thể không làm như thế.”

Dứt lời.

Liễu Thanh Vũ vung tay lên.

“Ầm!”

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Trận pháp được bố trí lúc trước được kích hoạt toàn bộ, ánh sáng bắn lên tận trời, bao phủ mảnh đất trời này, lập tức chia cắt bầu trời, vây khốn ba vị Tiên Vương và cả hắn bên trong trận pháp.

Ba tòa sát trận bắt đầu khởi động. Cái loại sát khí này đủ kinh thế.

Mỗi một hòn đá, mỗi một khối gạch ngói bên trong trận pháp bị nhuộm lên một tầng ánh sáng đỏ thắm, chứa đựng sát ý khiến cho người ta tim đập nhanh, vô cùng khủng bố.

Nhìn thấy cảnh tượng này.

Không chỉ một mình Liễu Khiêm Chi.

Mà ngay đến cả trong lòng Thất tổ và Liễu Huyền Thành cũng cảm thấy nặng nề.

Liễu Khiêm Chi nhìn lướt qua cảnh sắc chung quanh, hít sâu một hơi, lạnh giọng nói: “Ngươi đã chuẩn bị trước rồi phải không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang