“Nguyệt Nhi?! Xảy ra chuyện gì?” Đem áo ngủ bằng gấm choàng lên người Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên dựa vào trụ giường, ôm chặt người trong lòng hỏi, sao đột nhiên lại trở về đây, hơn nữa con báo con vẻ mặt hình như không vui, con mắt quầng sáng đều có chút phớt hồng.
“Phụ hoàng! Ti Lam Hạ bọn họ đến cùng đang suy nghĩ cái gì?” Gần đây đối với lời nói và việc làm của bọn họ Hàn Nguyệt không thể giải thích được, hắn cũng đã không còn kiên nhẫn nữa, “Nếu như không muốn thao luyện liền hồi cung! Nói cái gì không hiểu càng làm những hành động không thể hiểu nổi!”
Ngự Thiên thần sắc lạnh lùng – “Đêm nay xảy ra chuyện gì?” – Nguyệt Nhi sẽ không vô duyên vô cớ chạy về đây,.
Nghe phụ hoàng nói hắn liền nhíu mày, rồi chậm chạp vén lên mái tóc dài trước ngực, một dấu răng hiện lên rõ ràng trên cổ hắn.
“Ai cắn !!” Ngữ điệu thay đổi, ngón tay chà xát dấu vết in lên chiếc cổ trắng nõn kia.
“Phụ hoàng! giúp ta hủy đi!” giọng nói xen lẫn rõ ràng tức giận, hắn tắm rửa xong mới phát hiện thứ này vẫn còn lưu lại.
“Nói cho phụ hoàng…… Ai cắn !!” ngồi lại gần hơn, Ti Ngự Thiên nhìn chăm chú vào dấu răng còn vương chút tơ máu, lời nói đã tràn ngập băng hàn và lửa giận.
“Ti Lam Hạ!” Hàn Nguyệt không hề nghĩ ngợi nhanh chóng nói ra, buông tay thả mái tóc xuống, “Phụ hoàng, ngày mai bọn họ hồi cung ngươi hỏi bọn họ một chút, cuối cùng là muốn cái gì? Ta nghe không hiểu lời của hắn!”
Duỗi tóc con báo con ra sau lưng, chạm nhẹ vào ấn ký mình lưu lại trên vai nó, “Hắn đã nói cái gì ?!” – ngón tay ấm áp của hắn không biết có phải vì chạm vào người nọ mà trở nên dần lạnh đi.
Hàn Nguyệt trầm mi suy nghĩ, sau đó nhìn phụ hoàng, bắt chước lần trước khi hắn trở về, Ti Lam Hạ cùng hắn nói chuyện với nhau cái gì, và hôm nay hắn cùng với Lam Hạ đã phát sinh chuyện gì, hoàn hoàn chỉnh chỉnh lại hiện ra trước mặt phụ hoàng. Bản thân hắn cũng không hiểu, cho nên không thể đơn giản nói rõ, chỉ có thể làm cho hắn cảm giác được một màn hoang mang hiện ra trước mặt phụ hoàng.
Nhìn con báo con một mình hươ chân múa tay cố gắng muốn nói cho hắn hiểu chi tiết mọi chuyện đã xảy ra, Ti Ngự Thiên tâm tình vốn đang phẫn nộ cũng chậm rãi lắng xuống, con báo con của hắn bất luận ở trước mặt người khác có bao nhiêu lạnh lùng cường thế, nhưng trước mặt hắn vĩnh viễn chỉ là một người đơn thuần, không hiểu thế sự, mà ngay cả kể lại một câu chuyện bình thường cũng không biết nói sao, bởi vì không hiểu cho nên sợ nói không rõ, bởi vì không hiểu cho nên chỉ có thể như thế nói với mình hắn, hy vọng hắn có thể tự hiểu đến cùng đã xảy ra cái gì.
Sau khi hắn vất vả thuật lại mọi chuyện, nhận thấy phụ hoàng trầm mặc. Hắn cũng cuối đầu im lặng, Ti Ngự Thiên ôm chặt Hàn Nguyệt, “Nguyệt Nhi không thích dấu răng này sao?” ngón tay hơi hơi dùng sức sờ vuốt dấu răng.
“Vì sao phải thích?” Hàn Nguyệt cảm giác phụ hoàng hình như có vấn đề, rất kì quái.
“Ha hả, ý của phụ hoàng là ngươi không thích người khác ở trên người ngươi lưu lại dấu răng sao?” Nghe thấy bảo bối hỏi ngược lại mình, tia lửa giận cuối cùng trong lòng hắn cũng bay biến đi đâu mất, đối mặt với người này chỉ còn lại một tia ôn nhu dịu dàng.
“Phụ hoàng, ta là Ti Hàn Nguyệt của người!!” Hàn Nguyệt có chút không vui, vì sao phải thích người khác lưu lại dấu răng trên người hắn, phụ hoàng để lại dấu răng là muốn hắn không còn là nghiệt đồng, người khác có thể nào được phép làm vậy.
Cánh tay đang ôm con báo con chợt rung động dữ dội, mạnh mẽ đẩy thân thể kia ra cách mình một khoảng, vội vàng nhìn vào đôi mắt có chút ửng đỏ của Hàn Nguyệt: “Nguyệt Nhi, có phải ngươi cho rằng người có thể lưu lại dấu răng trên người ngươi, cũng chỉ có phụ hoàng?”
“Ân!” Kiên định mà không chút do dự trả lời.
Hung hăng hôn lên đôi môi hồng phấn lạnh lẽo của Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên cố gắng áp chế niềm hạnh phúc vui sướng đang trào dâng trong cơ thể, hắn cũng không hy vọng xa vời có một ngày lại nghe được Nguyệt Nhi nói thích hắn, thương hắn, Nguyệt Nhi chỉ cần cho phép chính mình được ở bên cạnh hắn, cho phép chính mình chạm vào hắn, như thế đối với hắn đã quá đủ rồi, bảo bối của hắn há là là phàm nhân có thể phối hợp sao, cho dù hắn là quân vương.
Ti Ngự Thiên thở gấp gáp rời khỏi đôi môi đỏ mọng ướt át: “Nguyệt Nhi, đừng nóng giận, Lam Hạ bọn họ chỉ là thích ngươi mà thôi, cũng giống như phụ hoàng thích ngươi.” – Hà tất sợ tiểu nhân biết tâm tư bọn họ.
“…………” Khẽ nhíu mày.
“Phụ hoàng thích ngươi nên muốn được ở cạnh ngươi muốn được chạm vào ngươi, bọn họ thích ngươi tự nhiên cũng sẽ muốn làm một chút cử chỉ thân mật với ngươi.” kéo áo ngủ mềm mại của con báo con xuống, Ti Ngư Thiên chạm nhẹ vào dấu ấn trên vai ngươi kia, “Bất quá…… Bọn họ không biết dấu răng đối với ngươi mà nói đến tột cùng có ý nghĩa quan trọng như thế nào.”
Đem thân thể lạnh lẽo kéo vào lồng ngực mở rộng của mình, Ti Ngự Thiên vuốt ve mái tóc dài Hàn Nguyệt, nhìn mông lung trước mặt: “Nguyệt Nhi, ngươi cũng biết nhiều năm qua bọn Lam Hạ đối với ngươi chưa từng có ác ý, đoạn thời gian này bọn hắn làm như thế cũng là bởi vì cho rằng ngươi bị phụ hoàng đoạt mất rồi, cho nên lời nói và hành động mới có chút kịch liệt. Phụ hoàng biết ngươi cũng minh bạch trong đầu bọn họ chưa bao giờ có ý niệm thương tổn ngươi, cho nên mặc dù ngươi tức giận nhưng cũng không ra tay với bọn họ, nếu không đêm nay sợ là ngươi không phải đã giết chết hắn rồi sao.”
“Phụ hoàng…… Ta chính là ta… Bọn họ nghĩ như thế nào không liên quan đến ta, nhưng nếu như sau này bọn họ vẫn còn như thế, ta sẽ rời khỏi nơi này!” Nếu không thể giết, vậy thì hắn sẽ đi, trong khoảng thời gian này hắn đã có chút không kiên nhẫn.
“Nguyệt Nhi?!” Nghe Hàn Nguyệt nói, Ti Ngự Thiên kinh hãi hô lên, ngước lên nhìn người kia, thần sắc bối rối, “Ngươi muốn đi? Ngươi muốn rời khỏi phụ hoàng?”
“Ta vì sao phải rời khỏi phụ hoàng?” tại sao ngay cả phụ hoàng cũng nói những điều hắn không hiểu.
Ti Ngự Thiên rõ ràng ngây ngẩn cả người, hắn tưởng rằng bản thân hắn đã hiểu được người này, không ngờ tới giờ hắn mới biết mình còn cách người nọ quá xa, “Úc… Nguyệt Nhi… Phụ hoàng…” Ti Ngự Thiên không biết lúc này hắn phải nói cái gì, muốn cười lại cảm giác được không nên cười, “… Nguyệt Nhi, chuyện của bọn Lam Hạ để phụ hoàng giải quyết, bất quá ngươi phải đáp ứng phụ hoàng, không được phụ hoàng cho phép tuyệt không được rời khỏi phụ hoàng.” -Hắn cũng không thể để cho Nguyệt Nhi vì những người đó mà rời khỏi hoàng cung, rời khỏi hắn!
“…… Lúc nào có thể rời đi?” Hàn Nguyệt hắn khó có khả năng vĩnh viễn sẽ ở nơi này.
“Thời cơ tới rồi phụ hoàng sẽ đi cùng ngươi!” Hắn cũng không thể vĩnh viễn đem người này lưu lại ở cái nơi không thú vị này.
“Ân.” Có thể rời đi là được, Ti Hàn Nguyệt một lần nữa nằm trong lòng phụ hoàng.
“Nguyệt Nhi, Lam Hạ bọn họ sẽ không thương tổn ngươi, phụ hoàng hy vọng ngươi không nên sinh khí, cũng không nên xa lánh bọn họ, dù sao các ngươi đều là con của phụ hoàng, phụ hoàng không muốn thấy các ngươi có mâu thuẫn với nhau. Đến nỗi bọn họ đối với mỗi cử động của ngươi, tựu như phụ hoàng nói, bọn họ chỉ là thích ngươi, phụ hoàng hy vọng ngươi có thể tiếp nhận, nếu như thật sự không tiếp nhận được thì cự tuyệt là được rồi, phụ hoàng muốn cho ngươi có nhiều thể nghiệm về sự quan tâm và tình yêu, dù sao bọn họ cũng thường xuyên ở bên cạnh ngươi.” có nhiều người yêu thương Nguyệt Nhi có lẽ sẽ làm cho con báo con có nhiều cảm xúc giống người bình thường hơn, đến nỗi kết cục như thế nào, hắn Ti Ngự Thiên cũng không lo lắng. ( ôi anh thật nà vĩ đại ==”)
“Cái này không được!” sờ lên nơi bị Lam Hạ lưu lại dấu vết.
“Phụ hoàng cũng sẽ không để cho nó lưu ,” kéo ra một cái hộp gỗ bên trong đựng đầy thảo dược y lý móc ra một đoạn băng ngưng cao, cẩn thận sờ lên nơi có dấu răng phía trên rồi chuyển dần đến chung quanh, “Cắn không nặng, quá vài ngày sẽ khỏi.” .Nguyệt Nhi trên người thường xuyên có vết thương, cho nên tại tẩm cung của hắn đến thư phòng đều để sẵn băng ngưng cao, nếu như hắn không chuẩn bị kịp thời , trên người Nguyệt Nhi không biết là có bao nhiêu vết sẹo rồi, con báo con lại chẳng thèm để ý đến mấy vết sẹo đó nếu như vết thương khép lại thì dù có băng ngưng cao cũng sẽ để lại sẹo, “Tốt lắm, đem cái này đưa cho Huyền Ngọc bảo bọn họ mỗi ngày bôi một ít lên vết thương của ngươi, nhiều nhất năm ngày sẽ khỏi,”. Đem băng ngưng cao phóng lên tay Hàn Nguyệt, có cái này sẽ giúp cho nguyệt nhi mau chóng lành vết thương cũng không sợ sẽ để lại sẹo, – “Nguyệt Nhi có biết Lam Hạ vì sao lại cắn ngươi không?”
“……”
“Bởi vì bọn họ chứng kiến trên người ngươi có dấu vết hoan ái lưu lại của phụ hoàng.”- Nếu là cố ý bọn họ sao có thể không phát hiện được, thuận miệng hôn lên trước ngực Hàn Nguyệt tạo ra một dấu hồng ngân.
Cúi đầu nhìn điểm đỏ trước ngực, Ti Hàn Nguyệt nhìn về phía phụ hoàng, lại xảy ra chuyện gì? Hàn Nguyệt trên mặt hiện ra hoang mang.
“Bất quá phụ hoàng không ngại…” Căn bản là không nghĩ tới người kia sẽ hiểu, Ti Ngự Thiên cũng không định giải thích nhiều làm gì, lại tiếp tục cúi người tạo thêm một dấu nữa, nếu như hắn có chút băn khoăn, khó có khả năng bảo bối sẽ ở lại bên cạnh mình, con báo con rất nhạy cảm và phòng bị.
“Nguyệt Nhi…” vuốt ve hai dấu hồng ngân trước ngực Hàn Nguyệt, ánh mắt hắn có chút u ám, “Lúc đầu phụ hoàng cùng ngươi lưu lại dấu răng trên người, là vì muốn ngươi dứt bỏ quá khứ, nhưng dấu răng cũng có thể dễ dàng bị người khác lưu lại .” – Sờ vuốt ấn ký trên vai nó, Ngự Thiên tiếp tục mở miệng: – “Nguyệt Nhi, ngươi muốn trên người của ngươi chỉ có phụ hoàng mới được phép lưu lại ấn ký phải không?” – giọng điệu càng tăng, – “chỉ có phụ hoàng mới có thể để lại cho ngươi, mà cũng chỉ có ngươi mới có thể để lại cho phụ hoàng ấn ký, độc nhất vô nhị ấn ký.”
“Ân.” – Đơn giản trả lời, cũng không biết cuối cùng trong lời nói kia bao hàm ẩn ý gì.
………………
Tựa vào trụ giường, cơ thể mềm mại trước ngực đã rời đi, nhưng hơi thở quen thuộc trên người người này vẫn cứ lơ lửng tại chóp mũi, phảng phất như người nọ còn chưa từng rời đi, Ti Ngự Thiên biết qua một canh giờ nữa chính là lúc hắn vào triều, nhưng hắn lại không có một tia uể oải, nhìn dấu lạc ngân trên vai mới vừa một khắc trước lưu lại, lại nhìn ngọc thạch trên mặt đất vỡ nát bấy, Ngự Thiên lộ ra một tia khí phách quân lâm thiên hạ:“Trẫm sẽ làm các ngươi thua tâm phục khẩu phục!”
Bên trong ngự thư phòng, nhìn đám người đã bẩm báo xong vẫn chưa chịu rời đi, Ngự Thiên chậm rãi mở miệng: – “Sao vậy? Các ngươi còn có việc muốn nói?” – Ngữ khí tràn ngập nghi vấn.
“…… Phụ hoàng,” Ti Diệu Nhật nhìn phụ hoàng một hồi, rồi mới hít sâu một hơi tiến lên trước, “Phụ hoàng, nhi thần có việc muốn thỉnh giáo phụ hoàng!” Ngôn ngữ tràn ngập dứt khoát kiên định.
“Chuyện gì? Là muốn hỏi dấu răng trên người Hàn Nguyệt hay là dấu hồng ngân trên ngực hắn?!” Nhìn đám người phía dưới ai nấy đều có chút dị sắc, Ngự Thiên chậm rãi mở miệng ,trong giọng nói như ẩn chứa một khối băng lãnh đang muốn bùng nổ.
“Phụ hoàng?!” -Tất cả mọi người đồng thanh kêu lên sợ hãi, phụ hoàng cư nhiên chính miệng thừa nhận !!!
“Sao vậy? Là trẫm hỏi sai rồi? Các ngươi không phải muốn hỏi trẫm chuyện này sao?” lúc này ngữ âm Ti Ngự Thiên đã hoàn toàn đồng nhất với cách nói chuyện hằng ngày của hắn với các đại thần trong triều, ánh mắt hiển lộ lo lắng.
“Phụ hoàng!!” Đám người lập tức quỳ xuống, tại sao phụ hoàng lại dùng cái giọng điệu này nói với bọn hắn!!
“Đều đứng lên! Trẫm hiện tại không phải là phụ hoàng của các ngươi, hôm nay trẫm sẽ hảo hảo cùng mấy người các ngươi nói chuyện!!” đám người lập tức đứng lên ,có chút hoảng sợ nhìn về phía phụ hoàng. “Nhìn thấy dấu răng trên người Nguyệt Nhi khiến cho các ngươi luống cuống, rối loạn, sau đó lại nhìn thấy trên người hắn có dấu hồng ngân càng làm cho các ngươi cảm giác được không cam lòng, bất mãn, phẫn nộ có phải hay không?! Trẫm không sợ nói cho các ngươi biết, trên vai trẫm cũng có lưu lại dấu răng của Nguyệt Nhi!”
“Cái gì?!” Tiếng kinh hô truyền ra, sắc mặt mọi người tái nhợt không dám tin.
“Phụ hoàng, ngài vì sao? Vì sao phải làm như thế với thất ca?!” Ti Hoài Ân cũng không thèm quan tâm hô lên.
“Vì sao? Ti Hoài Ân! Ngươi là người duy nhất không có tư cách ở trước mặt trẫm hỏi cái này vì sao!” lửa giận trong nháy mắt bộc phát ra, nhìn thấy Ti Hoài Ân và đám người khiếp sợ, Ti Ngự Thiên hạ giọng, mặt mang hàn ý nói ra: “Các ngươi cũng biết dấu răng trên người Hàn Nguyệt là sao vậy có?” – Tất cả mọi người có chút bối rối lắc đầu.
“Trẫm dù có nghịch luân cũng sẽ không đối một hài tử mới vài tuổi mà ra tay, dấu răng là do Nguyệt Nhi vì cứu ngươi thiếu chút nữa phế bỏ một tay.” Trừng mắt nhìn Hoài Ân, Ti Ngự Thiên thanh âm dị thường lạnh lùng: “Hàn Nguyệt năm năm tuổi sau khi nhảy Phượng Hoàng Triều Phụng, trẫm từng làm cho hắn cam đoan sau này quyết không làm bất cứ chuyện gì nguy hiểm, Nguyệt Nhi lúc ấy đã đáp ứng. Sau đó, hắn vì cứu ngươi cư nhiên thiếu chút nữa phế bỏ một tay, ngươi biết trẫm lúc ấy có bao nhiêu phẫn nộ không? Hắn mặc dù luôn chê các ngươi ầm ĩ chê các ngươi nhu nhược yếu đuối, nhưng không phải lần nào cũng là chính hắn một mình xông vào phía trước giúp các ngươi ngăn cản gió vũ nguy hiểm sao, có bao giờ thật sự thương tổn qua các ngươi? Trẫm hỏi hắn nếu đáp ứng trẫm vì sao còn làm ra chuyện nguy hiểm như vậy, chịu bị thương nặng như vậy. Các ngươi có biết hắn lúc ấy trả lời trẫm như thế nào không?!”
Nhìn phụ hoàng, đám người lắc đầu, sắc mặt dị thường tái nhợt, lúc này bọn họ không biết nên nói cái gì , hoặc là nói bọn họ thật sự sợ hãi lời phụ hoàng nói ra sẽ làm bọn họ không thể thừa nhận.
“Hắn nói với trẫm, chỉ cần hắn không chết thì không phải chuyện gì nguy hiểm, bị trọng thương chỉ cần không chết được hắn sẽ không quan tâm!!” Nghĩ đến lúc ấy người kia nói với hắn như vậy, Ti Ngự Thiên đau lòng, “Mặc dù hắn đã nói không ai có thể thương tổn hắn, nhưng các ngươi đừng quên hắn cũng là người, hắn cũng sẽ bị thương!! Trẫm lúc ấy thật là không có biện pháp , các ngươi có biết hay không khi đó đối với Nguyệt Nhi mà nói tử vong cũng không đáng sợ, hắn mặc dù sẽ không để cho mình chết trong tay người khác, nhưng không ngại chết trong tay của mình!! Trẫm có thể nói cho các ngươi, nếu như không có dấu răng kia, Hàn Nguyệt đã sớm chết trong tay của chính hắn !!”
“Phụ hoàng?! Thất đệ vì sao……?!” Ti Lam Hạ phượng nhãn lạnh lùng đột nhiên mở to, thất đệ chẳng lẽ nghĩ muốn tự sát sao?
“Phụ hoàng!!!” Những người khác cũng hoảng sợ hô lên, người nọ tại sao lại có ý nghĩ như thế?.
“Không tin?! Vậy các ngươi nói cho trẫm, trong các ngươi đã có ai thấy hắn có hứng thú với bất cứ việc gì chưa?”
“… Không… Không có…” Ti Cẩm Sương trong lòng rét lạnh.
“Mấy người các ngươi nghĩ sao trẫm rất rõ ràng, Nguyệt Nhi hình dạng, tiếng nói, năng lực, ý nghĩ có điểm nào không làm người khác chú ý, mà ngay cả lần đầu tiên gặp hắn mọi người cũng sẽ dễ dàng bị hắn hấp dẫn, càng huống chi là các ngươi cùng hắn sớm chiều ở chung, đừng nói cho trẫm đối với Nguyệt Nhi các ngươi không có tâm tư gì khác !!”.Không ai lên tiếng, bởi vì bọn họ không thể phản bác lời nói của nam nhân này, “Các ngươi đến chất vấn trẫm, không phải chính là bởi vì các ngươi cảm giác được trẫm ra tay trước các ngươi một bước sao? Không phải là bởi vì các ngươi cảm thấy được trẫm dựa vào quyền thế dựa vào thân phận đem Nguyệt Nhi đoạt đi rồi sao?” lửa giận lần nữa tuôn trào, – “Các ngươi cũng chỉ nghĩ muốn đem hắn giữ ở bên người, làm cho hắn thích các ngươi, các ngươi căn bản không nghĩ tới Nguyệt Nhi đến tột cùng khuyết thiếu cái gì, hắn đến tột cùng cần cái gì? Các ngươi không nghĩ tới hắn vì sao luôn luôn lạnh lùng như vậy, vì sao không khóc không cười, vì sao cho dù quan tâm người khác cũng chỉ dùng ngữ điệu lạnh nhạt nói ra?! Này vài chục năm, Nguyệt Nhi vì các ngươi chịu bao nhiêu thương tổn, cản cho các ngươi bao nhiêu nguy hiểm, nhưng các ngươi cho hắn cái gì, các ngươi đối với hắn có ít cảm tình ngoại trừ tư tâm ở ngoài còn có cái gì!!!”
“!! Ba…” mạnh mẽ ném cái chén tới đám người, trong nháy mắt từ phiến bị nghiền nát bắn ra, bởi vì lực đạo quá lớn một ít mảnh vụn rơi vãi cắm vào bên cạnh vạt áo.
“Phụ hoàng……!”- Không thèm để ý trên mặt đất có vài mảnh vụn, đám người lập tức quỳ xuống, Ti Thanh Lâm cùng Ti Hoài Ân lúc này đã khóc rống lên.
“Nguyệt Nhi không hiểu tình cảm, nếu như không có cái gì đáng để hắn lưu luyến, hắn sẽ phá hủy chính mình, các ngươi nói cho trẫm biết trên đời này có cái gì có thể lưu hắn lại?!”
“Phụ hoàng… Ô… Nhi thần sai lầm rồi…” Ti Hoài Ân quỳ rạp trên đất khóc lóc, hắn đã sai rồi, hắn thật sự sai lầm rồi.
“Phụ hoàng, nhi thần sai lầm rồi, thỉnh phụ hoàng trách phạt!” Ti Diệu Nhật hung hăng dập đầu.
“Trẫm thương hắn, nhưng trẫm càng đau lòng hắn, các ngươi thích hắn trẫm sẽ không ngăn cản , trẫm cho các ngươi thời gian năm năm, nếu như trong vòng năm năm các ngươi có thể làm cho hắn thích các ngươi, đó chính là tạo hóa của các ngươi; Nếu như các ngươi không chiếm được tim của hắn, vậy các ngươi với hắn chính là hữu duyên vô phận, từ nay về sau không được tái đối với hắn có bất cứ ý niệm gì trong đầu!”
“Phụ hoàng?!” Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương thở nhẹ một tiếng, phụ hoàng cư nhiên lại có quyết định như vậy, Thanh Lâm và Hoài Ân cũng ngừng khóc, ngơ ngác nhìn phụ hoàng.
“Trẫm cảnh cáo các ngươi trước, nếu như các ngươi vì muốn có được Nguyệt Nhi mà đối với hắn sử dụng thủ đoạn, hoặc là các ngươi vì có được Nguyệt nhi mà đem hắn thực hiện dã tâm của mình làm cho Yển quốc ô khói chướng khí, trẫm mặc kệ các ngươi là con trai trẫm, trẫm sẽ làm cho hắn hối hận vì đã sinh ra trên đời này sinh ra trong hoàng cung này!!!”.Nói xong, Ti Ngự Thiên mãnh vung tay áo, không một lần quay đầu lại nhìn đám người phía dưới, nhanh chóng rời khỏi ngự thư phòng.
……………
Không khí bên trong phòng làm người khác khó thở nặng nề, lặng im một hồi lâu, Lam Hạ đột nhiên xoay người rời khỏi, sau đó Diệu Nhật cũng đứng lên, xoay người rời đi, tiếp theo Cẩm Sương, Thanh Lâm, Hoài Ân từng người một nối tiếp nhau trầm mặc bước ra ngự thư phòng. Phong Nham cùng Mang Nặc nhìn nhau một cái, mân miệng đi ra ngoài.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com