Editor: mèomỡ
Đống đổ nát bên cạnh đã bị xới tung lên, thỉnh thoảng lại có tia lửa bay qua. Trên người Hải Mạt Mạt đã sớm chằng chịt vết thương. Đường Ngạo từ trong đống hỗn độn ngồi dậy, thân thể không có cảm giác nên anh cũng không biết mình bị thương chỗ nào.
Nếu chỉ mình anh ở đây thì thôi. Nhưng hiện giờ có Hải Mạt Mạt, anh đương nhiên không thể đứng đây chờ bị bom bạo cúc được.
Anh kéo Hải Mạt Mạt liều mạng chạy, không biết có phải bởi vì thể chất thay đổi hay không mà tốc độ của anh rất nhanh. Gâu Gâu không theo kịp, luống cuống sủa inh ỏi.
Đường Ngạo túm lấy nó, tay trái ôm Hải Mạt Mạt, tay phải kẹp Gâu Gâu, nhanh như chớp xuyên qua màn khỏi mảnh đạn bay tứ tung. Liều mạng chạy như vậy khiến cho khả năng khống chế thân thể của anh càng ngày càng yếu, trong đầu có cái gì đó nhảy thình thịch, giống như muốn nổ tung vậy.
Anh ôm Hải Mạt Mạt và Gâu Gâu đến tường phòng ngự đang xây giáp ranh thành phố B. Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ thấy có một người cháy đen sì nhanh như tia chớp chạy từ trong đám bụi đen mù mịt ra! Trong nháy mắt anh đã chạy đến trước mặt, các chiến sĩ lúc này mới thấy rõ đó là một người bị lửa và bụi bám đầy người.
Lúc này mọi người đều biết không thể để cho bất kỳ thứ gì chạy ra khỏi thành phố E. Cho nên máy bay trực thăng bao vây thành phố lập tức phát hiện ra bọn họ, pháo đạn dày đặc cũng theo đó trút xuống như mưa. Các chiến sĩ canh phòng cũng vội vàng nổ súng. Đường Ngạo mắng một tiếng, ôm Hải Mạt Mạt nằm xuống, không nhúc nhích. Đợi đến khi máy bay trực không chú ý, anh mới cẩn thận tránh né bộ đội đang xây dựng trước mặt, rời khỏi nơi đây.
Thành phố E có sông Bách Lộ, nước chảy không siết nhưng vẫn rất sâu. Mặc dù lúc này cửa sông đã bị chặn, nhưng ven sông vẫn còn nước bùn, uy lực của pháo đạn cũng sẽ bị hạn chế.
Quan trọng hơn là sau khi ném bom phải tiến hành tiêu độc, quân đội nhất định sẽ phun lửa nhiệt độ cao. Nơi này toàn là nước bùn. Nếu tính ra thì toàn bộ thành phố E cũng chỉ còn nơi này để nấp.
Anh ôm Hải Mạt Mạt chạy như điên, thỉnh thoảng bị mảnh đạn cứa qua nhưng cũng thèm không để ý.
Cuối cùng sông Bách Lộ cũng hiện ra trước mắt, Đường Ngạo tung người nhảy vào. Một viên đạn pháo nổ tung vị trí anh vừa đứng khiến đá vụn bay tứ tung. Tiếng nổ ở trong nước giảm đi không ít, Hải Mạt Mạt mở mắt, chỉ thấy đôi mắt màu vàng kim của anh ngay trước mặt.
Bụi bậm trên người được nước sông rửa sạch, từ từ lộ ra màu sắc vốn có của da thịt. Mái tóc xinh đẹp óng mượt màu vàng kim của cô bị lửa đạn đốt nham nhở, trên mặt cũng có không ít vết thương, chỉ riêng đôi mắt kia vẫn sáng ngời vô cùng.
Đường Ngạo dùng sức ôm chặt lấy cô, không ai biết vụ nổ này sẽ kéo dài tới khi nào. Có lẽ sông Bách Lộ cũng sắp bị san bằng, bọn họ sẽ không thể tìm được đường sống. Điều duy nhất anh có thể làm chính là trước lúc chết dang tay ôm chặt cô vào lòng.
Nếu như đây là kết thúc thì chí ít chúng ta có thể ở bên nhau mãi chẳng rời xa.
Anh nhắm mắt lại, loại thuốc màu vàng kia đã xâm nhập vào não, ý thức bắt đầu hỗn loạn. Anh nhẹ nhàng tì cằm lên trán cô, kéo cô chìm xuống đáy sông Bách Lộ. Gâu Gâu liều mạng cắn vạt áo Hải Mạt Mạt, cuối cùng cũng chìm xuống theo.
Sông Bách Lộ không chịu nổi oanh tạc điên cuồng như vậy, nước bùn nhanh chóng lấp hết cả lòng sông.
Sau mười hai tiếng, cả thành phố E bị san thành bình địa, cao ốc thành bột phấn, dãy núi thành núi hoang. Bộ đội sử dụng súng phun lửa nhiệt độ cao thiêu trụi cả thành phố E.
Mặc dù quá trình thảm thiết, nhưng ít nhất cũng giữ lại được một kết thúc hi vọng. Khi video ghi lại quá trình hủy diệt thành phố được phát tán đã lấy đi nước mắt của vô số người.
Cho dù cuộc hành trình của chúng ta là một biển sao mênh mông, đến cuối cùng chung quy cũng sẽ về với đất mẹ. Một nắm cát mịn trộn với tro cốt của ai, một vốc đất hoang chứa đựng tưởng niệm của bao nhiêu người?
Lúc ta tới, có ai chứng kiến ta tới?! Ta đi rồi, cũng chỉ có trời chiều nhìn theo.
Những người may mắn còn sống sót ở thành phố B đa phần đã được đưa về khu không lây, số còn lại không may bị nhiễm cũng được tích cực điều trị nhanh chóng hồi phục. Hủy diệt thành phố E đã mang đến cho tai ương lần này ánh rạng đông.
Hải Minh Tiển nghiên cứu ra thuốc nước ngăn chặn sự lây lan của virus Người Tiến Hóa, có thể thông qua tắm, phun… để giết chết hoàn toàn virus Người Tiến Hóa sơ cấp còn chưa nhiễm vào thân thể con người. Quốc gia bắt đầu sản xuất loại thuốc này với quy mô lớn, giá niêm yết ở tất cả các siêu thị lớn là 3.5 tệ.
Nhà máy sản xuất vẫn là tập đoàn sản xuất thuốc ASA. Loại thuốc này được đặt tên là Người Bảo Vệ. Mỗi lít chỉ lời 0.5 tệ nhưng cũng đủ cho Tập đoàn ASA kiếm được một món hời lớn.
Tất cả các tiệm thuốc lớn nhỏ đều có giá trưng bày chuyên dụng cho nhãn hiệu ASA. Thuốc do xưởng thuốc ASA sản xuất đối với những sản phẩm đồng loại chẳng khác nào đả kích mang tính hủy diệt. Vô số xưởng thuốc vội vàng tránh sản xuất trùng loại thuốc.
Một tháng sau, bộ phim tài liệu được đặt tên là “Người Bảo Vệ” chính thức được công chiếu trên cả nước. Quốc gia vì muốn tạo ra hình mẫu đã đặc biệt tìm dàn diễn viên nổi tiếng nhất lúc bấy giờ để tham gia vào bộ phim tài liệu giống như phim điện ảnh này.
Từ lúc thành phố E bùng phát bệnh dịch, đến khi thành lập căn cứ, rồi đến lúc cứu trợ. Tất cả mất nết đều trở thành nhân vật anh hùng, Cầu Đại Vân mang theo danh sách hộ khẩu từ căn cứ có ghi chép đầy đủ tên họ của mỗi người.
Hơn năm chục nghìn người khi nhắc tới chuyện này đều khóc không thành tiếng.
Trong đó, tổng giám đốc Đường và Hải Mạt Mạt được tổ đạo diễn đặc biệt tìm ngôi sao nổi tiếng nhất lúc ấy. Ra sức tán dương tâng bốc, khiến Đường tổng vốn scandal đầy mình bỗng trở nên hoành tráng hơn bao giờ hết.
Mọi người đều đột nhiên quên chuyện anh có hơn tám mươi scandal bạn gái. Mọi người cũng đột nhiên quên chuyện anh thay xương chó vào rượu hổ cốt.
Quần chúng đều nhanh quên, tất cả những tật xấu đứng trước ánh sáng hy sinh rực rỡ đều trở nên vô nghĩa.
Hơn 1700 con mất nết đều biến thành những người bảo vệ làm cho người ta cảm thấy kính nể. Vì cầm chân zombie, bọn họ kéo theo tứ chi không trọn vẹn chiến đấu, chiến đấu. Cho đến khi thân thể không thể nào đứng thẳng được, cho đến khi hai cánh tay không thể cử động nổi, cho đến khi ngã xuống.
Khi bộ phim tài liệu này được công chiếu cũng là lúc quốc gia cần năng lượng. Vậy nên tất cả các rạp chiếu phim đều cố gắng lăng-xê, gần như toàn bộ lịch chiếu đều kín tên nó.
Tô Bách nay là Phó tổng giám đốc của ASA gần như ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có. Tất cả truyền thông phỏng vấn anh đều xoay quanh Đường Ngạo. Anh đương nhiên sẽ không nói vị tổng giám đốc này tán gái thế nào mà rất phối hợp điểm tô cho đẹp phẩm hạnh của Đường Ngạo.
Cuối cùng Đường Ngạo thuận lợi được “Truy phong” Anh Hùng Dân Tộc.
Trong tay anh nắm 70% cổ phần ASA, sau khi luật sư Sở sự vụ đánh giá đã cho ra một con số thiên văn suýt nữa khiến Tướng quân Đường Diệu Thiên bị bệnh tim.
Khi Đường lão tướng quân phát biểu trên TV, có phóng viên hỏi ông cách xử lý phần ‘di sản’ này. Đường lão tướng quân bày tỏ sẽ dùng toàn bộ số tiền này quyên góp xây dựng lại công trình sau tai ương.
Nhưng sau cuộc phỏng vấn, thành phố E lại xuất hiện một màn khiến người ta nghẹn họng mà nhìn trân trối – Một con zombie màu vàng đột nhiên trồi lên từ sông Bách Lộ.
Lúc đó thành phố E đã bị cách ly, lưới điện phía ngoài đã hoàn thành. Xung quanh thành phố đã bắt đầu được xây dựng lại. Từ bên ngoài lưới điện nhìn vào chỉ thấy một vùng đất khô cằn rộng lớn mênh mông.
Mà trong mảnh đất khô cằn ấy lại có một con zombie màu vàng còn sống!
Cả quân bộ như gặp đại địch!
Ban đầu mọi người còn chưa nhận ra con zombie màu vàng này, sau một trận mưa mọi người mới thấy – Đó rõ ràng là tổng giám đốc Đường vừa được truy phong Anh Hùng Dân Tộc!
Bùm một tiếng, trên mạng có vô số quan điểm trái ngược. Trong khoảng thời gian ngắn, từ khóa ‘Đường Ngạo’ đã vượt qua 10 triệu kết quả tìm kiếm. Quốc gia bắt đầu có chút hối hận – Lúc trước tâng bốc quá, ai ngờ anh ta vẫn còn sống!
Mà trên mạng, quan điểm của cư dân mạng vô cùng thống nhất – Anh là anh hùng, cần đối xử tử tế.
Muốn trách cũng phải trách diễn viên đóng Đường Ngạo trong phim tài liệu kia. Anh ta diễn nhân vật này quá xuất sắc, quá ngầu, quá uy vũ khí phách hoàn mỹ!
Quốc gia hiện giờ sứt đầu mẻ trán, hối hận đến xanh cả ruột, hận không thể trực tiếp giết phứt đi cho rồi.
Nhưng ván đã đóng thuyền, hối hận cũng vô dụng. Hiện tại tất cả quốc dân đều đang theo dõi nhất cử nhất động của vị anh hùng zombie khởi tử hoàn sinh này.
Khi đó tổng giám đốc Đường xiêm áo lam lũ, nhưng vóc người anh vẫn vô cùng đẹp, mặt mày cũng có vài phần nhan sắc. Chỗ cần lộ thì lộ, thể hiện rõ cơ bụng tám múi rắn chắc của anh.
Hôm nay đôi mắt anh đã biến thành màu vàng kim quyến rũ, nếu chỉ nhìn bề ngoài tuyệt đối có thể mê chết ngàn vạn thiếu nữ. Thậm chí để tận mắt được nhìn thấy anh, những fan hâm mộ của anh không tiếc ngàn dặm xa xôi tới thành phố giáp ranh thành phố E, ngày ngày ngồi chờ trước lưới điện.
Vô số người vì chụp được một tấm hình của anh mà mừng rỡ như điên.
Dưới tình huống này, quân đội cho dù muốn ra tay cũng phải cân nhắc.
Vì vậy chuyện này bỗng trở nên bế tắc, cả thành phố E hiện giờ chỉ còn một con zombie.
Tổng giám đốc Đường không nhảy qua được lưới điện cao chừng mười lăm mét, anh cũng không định thử.
Anh chỉ mờ mịt đi lại trên vùng đất bị thiêu trụi này, thân thể không còn cảm giác, não cũng sẽ không suy nghĩ. Hải Minh Tiển không biết làm thế nào, mọi người chụp ảnh xong cũng nhận ra được rằng mình không có cách nào giúp anh.
Có người đưa chút thức ăn qua lưới điện, nhưng anh cũng không ăn gì hết. Có mấy lần anh cố gắng đến gần lưới điện, thế nhưng loại lưới điện cao thế này khiến anh cảm thấy bị uy hiếp. Anh đi từ đầu này đến đầu kia thành phố E. Tốc độ thật sự quá nhanh, mắt thường chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mờ.
Dưới tình huống này, mọi người càng không thể thả anh ra được, nhưng quân đội cũng không dám đi vào bắt anh. Tốc độ đã như vậy thì tư chất ở các phương diện khác nhất định cũng không khủng bố bình thường đâu. Một khi binh sĩ đi vào bị anh gây thương tích, không có thuốc chữa trị sẽ lại biến ra nhiều zombie hơn mà thôi.
Tổng giám đốc Đường vốn ăn ảnh, khuôn mặt biến dị lộ ra vẻ ma mỵ tử vong làm cho người ta tan nát cõi lòng. Đây cũng là lý do anh làm xao xuyến trái tim quần chúng. Vì bảo vệ anh, rất nhiều người đã ở lại gần lưới điện, anh đi tới đâu cũng có người chú ý.
Chỉ vì không để cho quân đội giết anh.
Quốc gia không thể làm gì khác hơn là lùi một bước, để cả thành phố E ình anh ở.
Thật ra thì đây cũng chỉ là bề ngoài thôi, trong vòng năm mươi năm tới quốc gia cũng không định xây dựng lại thành phố E. Dù sao bệnh dịch lần này thật sự quá đáng sợ. Một thành phố chết sáu triệu người, mỗi một tấc đất đều dính đầy máu tươi tro cốt, ai dám ở? !
Thể năng của Đường Ngạo nhanh chóng giảm sút, anh không chịu ăn thức ăn của con người, bên trong cũng không có thức ăn khác. Anh không thể duy trì nhiều vận động hơn được nữa. Truyền thông mỗi ngày đều theo dõi báo cáo lại tình hình, quốc gia cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Có người đăng lên blog nói rằng anh nên chết đi như thế, thậm chí không nên sống sót sau kế hoạch hủy diệt. Nào có ai được truy phong lại còn sống lại chứ!
Bài này vừa đăng lên, người viết bài liền bị quần chúng phẫn nộ lôi mười tám đời tổ tông ra mà phỉ nhổ, sau đó ngày ngày có người giúp anh ta trét phân lên tường. Chỉ mấy ngày sau, người viết bài đành phải khóc lóc công khai xin lỗi.
Bài xin lỗi này viết hết sức thành kính, tuyệt đối không sao chép ở đâu hết.
Khi sự kiện nóng hổi này kéo dài được chừng mười ngày, một quả bom hạng nặng khác lại oanh tạc các trang web – Thành phố E lại xuất hiện thêm một zombie nữa!
Vẻ mặt quốc gia lần này liền biến thành . . . . .