Edit + beta: Iris
Cao Vịnh Hoài gọi điện cho Đào Mộ, ngoại trừ báo tin ra thì còn ôm tâm lý xem náo nhiệt.
Dạo gần đây, đà phát triển của web Phi Tấn quá mạnh mẽ, tất cả người trong ngành đều ngứa mắt Đào Mộ. Hận không thể khiến Đào Mộ té ngã lộn nhào.
Tuy nhiên, làm ầm lên về cuộc sống của người khác, loại thủ đoạn này quá bỉ ổi, huống chi lúc ấy Đào Mộ chỉ mới 5 tuổi, cho dù có chuyện gì thật sự không đúng, chỉ cần một câu "trẻ con không hiểu chuyện" là có thể cho qua. Cho nên khi Cao Vịnh Hoài nghe được tiếng gió, hắn cũng chỉ cảm thấy thủ đoạn của người sau màn quá âm ngoan ti bỉ, Đào Mộ lại phạm phải tiểu nhân, còn lại thì không có tâm tư bỏ đá xuống giếng gì cả.
Đương nhiên trong lúc rảnh rỗi có thể nhìn thấy Tiểu Đào tổng đang xuân phong đắc ý bị người ta dập cho sứt đầu mẻ trán, cũng coi như có trò hay.
"Vận số năm nay của Tiểu Đào tổng hình như không may mắn lắm, phạm phải tiểu nhân a." Bên kia điện thoại, Cao Vịnh Hoài dù bận nhưng vẫn ung dung kiến nghị: "Tôi nghe nói hương khói ở Đại Phật Tự rất linh nghiệm. Tiểu Đào tổng có muốn đi thắp hương bái Phật, xua đuổi đen đủi hay không?"
"Cảm ơn lời đề nghị của Cao tổng, tôi sẽ suy xét." Sau khi cúp máy, Đào Mộ có hơi mệt mỏi vuốt mặt.
"Sao vậy?" Mạnh Tề đi đến bên cạnh Đào Mộ, vỗ vai cậu: "Ai gọi đấy?"
"Cao tổng của Weibo." Đào Mộ nhìn thoáng qua đám nhân viên Phi Tấn đang vây xem ở bên kia, cười khổ nói: "Về rồi nói tiếp."
Mạnh Tề nhận ra cảm xúc của Đào Mộ không ổn lắm, lập tức dẫn Đào Mộ về nhà.
Trên đường trở về, Đào Mộ nhắm mắt lại, dựa vào cửa sổ ghế lái phụ. Ánh đèn nê ông ngoài cửa sổ chiếu sáng gương mặt cậu, ánh đèn lung linh rực rỡ càng khiến dáng vẻ trong tối của cậu càng thêm sắc bén.
Đào Mộ nhớ lại cảnh tượng trước lúc cậu 5 tuổi.
Cậu có nói với Lệ Khiếu Hằng và mọi người là năm cậu 5 tuổi sốt cao, sau khi hết bệnh thì không nhớ được gì.
Kỳ thật không hẳn vậy.
Đào Mộ vẫn có chút ấn tượng với chuyện trước 5 tuổi. Cậu nhớ mang máng cha mẹ nuôi từng đối xử với cậu rất tốt.
Cha mẹ nuôi của Đào Mộ là một cặp vợ chồng vô sinh. Viện trưởng Đào nói, lúc ấy Đào Mộ vừa mới bị đưa đến cô nhi viện không lâu, bởi vì trông rất đẹp, không khóc không nháo, lại vẫn còn nhỏ xíu nên rất nhiều cặp vợ chồng muốn nhận nuôi cậu. Viện trưởng Đào suy xét mãi, cuối cùng giao Đào Mộ cho cha mẹ nuôi của cậu, vì cảm thấy cặp vợ chồng này có thể cho Đào Mộ một bầu không khí gia đình bình thường, sẽ chăm sóc Đào Mộ lớn lên khỏe mạnh.
Sự thật phát triển cũng như viện trưởng Đào dự đoán. Cặp vợ chồng kia sau khi nhận nuôi Đào Mộ về thì đối xử với cậu đặc biệt tốt. Ít nhất trước khi Đào Mộ 5 tuổi, cậu căn bản không hề biết mình không phải là con ruột của cha mẹ. Chỉ là thỉnh thoảng, Đào Mộ chơi trong sân cùng đám con nít nhà hàng xóm, luôn nghe thấy dì hàng xóm cảm thán là cha mẹ cậu nhặt được đứa con thông minh. Đào Mộ về nhà hỏi cha mẹ nhặt được đứa con là cái gì? Cha mẹ nuôi liền ôm Đào Mộ nói cậu là đứa con nhặt được trong đống rác.
Sau đó Đào Mộ hỏi mấy tiểu đồng bọn khác trong đại viện, phát hiện mọi người đều được nhặt từ trong đống rác.
Bốn năm an lành cứ vậy trôi qua, cặp vợ chồng nhận nuôi Đào Mộ trùng hợp cũng mang họ Đào nên không có sửa tên lại cho cậu, chỉ thêm nhũ danh cho cậu là tiểu bảo, ý là tiểu bảo bối của cha mẹ.
Đáng tiếc, bảo bối nhặt được chung quy vẫn không thắng nổi bảo bối ruột thịt. Vào khoảng mùa hè năm thứ tư nhận nuôi cậu, cha mẹ nuôi bất ngờ phát hiện mình có thai. Kỉnh hỉ này làm cha nuôi mẹ nuôi cậu đặc biệt vui mừng, Đào Mộ cũng vui mừng theo. Kỳ thật cậu rất thích em bé, cũng mong cha mẹ sinh một em trai cho cậu.
Nhưng rất nhanh, thái độ của cha nuôi mẹ nuôi đối với cậu thay đổi. Cặp vợ chồng từng xem Đào Mộ như con ruột, nâng trong lòng bàn tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan bắt đầu nhìn ngứa mắt Đào Mộ. Chê cậu quá ồn ào khiến người ta phiền lòng, hở chút là lại đánh cậu, không còn ôm cậu nữa.
Lúc ấy Đào Mộ không hiểu chuyện này là sao, chỉ biết cha mẹ ghét cậu bướng bỉnh, không thích cậu, nên cận không dám ồn ào quậy phá nữa. Nhưng cha mẹ nuôi lại cảm thấy Đào Mộ còn nhỏ mà tính tình âm trầm, không phải là chuyện tốt.
Sau khi sinh em trai ra, mẹ nuôi càng thêm đề phòng cậu. Đào Mộ nhớ mang máng mẹ nuôi không chịu cho cậu vào phòng ngủ, sợ cậu làm em trai bị thương. Thế là Đào Mộ ghé vào cửa sổ bên ngoài phòng ngủ, nhìn mẹ nuôi ôm em trai trong lòng, dịu dàng vỗ về bé, đút sữa cho bé uống.
Em trai mới sinh được mấy tháng, nhỏ xíu đen xì không đẹp chút nào, nhưng lúc khóc thì cực kỳ ồn ào. Đào Mộ cảm thấy em trai rất đáng yêu, giống như chó săn nhỏ đen tuyền ở nhà hàng xóm, lông mềm mại, lúc ôm rất ấm áp.
Trước khi Đào Mộ thường cho nó ăn giăm bông. Nhưng từ sau khi sinh em trai, cậu không còn sữa bò để uống, cũng không có bánh trứng để ăn, cha mẹ cũng không còn mua giăm bông cho cậu. Nhưng chó săn nhà hàng xóm vẫn dính lấy cậu như cũ.
Nếu em trai cậu cũng dính cậu như vậy thì tốt quá rồi.
Đào Mộ cảm thấy, dù cậu không có quần áo mới để mặc, không có đồ chơi mới để chơi, nhưng có thể chơi chung với em trai cũng rất vui.
Đáng tiếc cha mẹ nuôi chưa từng để cậu đến gần em trai. Có một ngày, cha nuôi đi làm bên ngoài, mẹ nuôi giặt quần áo trong sân, em trai ngủ trong phòng đột nhiên khóc, Đào Mộ ngồi xổm trong góc tường đào đất vội vứt nhánh cây trong tay đi, chạy vào nhà xem em trai.
Em trai nhỏ của cậu, nhỏ xíu xiu, tay nhỏ chân nhỏ, được bọc trong chăn nhỏ. Mặt mũi đen đen khóc đến đỏ bừng, còn chảy nước mũi nữa.
Đào Mộ đi lên, cẩn thận dùng ngón tay chạm nhẹ vào mặt em trai.
Mềm mềm, nóng nóng, giống như bánh trứng gà mẹ làm cho cậu.
Mẹ nuôi ngồi giặt quần áo trong sân nghe thấy tiếng khóc cũng vội vàng đi vào, thấy Đào Mộ đứng bên cạnh em trai đang khóc lớn, đi lên giáng cho cậu một bạt tay, nói là cậu làm em trai khóc.
Đào Mộ nhỏ xíu bị mẹ nuôi tát cho một cái thì dại ra. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn in dấu bàn tay đỏ chót, cậu khóc lóc giải thích cậu không có đánh em trai, em trai không phải bị cậu làm khóc.
Mẹ nuôi không thèm nghe cậu nói, bế em trai lên hung tợn mắng cậu, vừa mắng vừa thuận tay cầm chổi lông gà đánh cậu, mắng cậu là bạch nhãn lang, mắng cậu lòng lang dạ sói, mắng cậu tuổi còn nhỏ đã tâm địa độc ác, tương lai chắc sẽ làm chuyện trái pháp luật. Các hàng xóm trong viện nhìn không nổi nữa, đi lên khuyên can, có người giải thích giúp Đào Mộ, nói là quả thật Đào Mộ nghe thấy tiếng khóc nên mới chạy vào phòng, ngay sau đó mẹ nuôi cũng đi vào, Đào Mộ làm sao có thời gian ra tay. Mẹ nuôi bị nhiều người ngăn cản, oán hận buông cây chổi lông gà ra, vẫn đứng trong phòng ngủ chửi ầm lên.
Bà cụ cách vách dẫn Đào Mộ vào phòng của mình, cho cậu ăn kẹo sữa hình con thỏ. Ôm cậu cảm thán đứa nhỏ không cha không mẹ đúng là mệnh khổ.
Lúc ấy Đào Mộ không biết thân thế của mình, ngây thơ giải thích cậu có cha có mẹ, kết quả bà cụ liền bật khóc ôm lấy cậu.
Đến tối cha nuôi tan tầm về nhà, mẹ nuôi liền kéo cha nuôi vào phòng ngủ, hai người đóng cửa bàn bạc lúc lâu, đến khi ra ngoài liền nói muốn dẫn Đào Mộ đi chơi.
Đào Mộ lúc ấy còn nhỏ, nghe cha mẹ nói muốn dẫn mình ra ngoài chơi thì cực kỳ vui vẻ. Kết quả cha mẹ nuôi lại đưa cậu đến cô nhi viện.
Đào Mộ nhớ đó là một ngày trời mưa to, cậu bị cha mẹ nuôi trực tiếp ném lại ở cửa cô nhi viện. Cậu nhìn cha mẹ nuôi mở cửa minibus vọt vào trong màn mưa. Ngày đó mưa cực kỳ to, giống như rèm châu tử vậy*, dội đến nỗi không mở mắt ra được, Đào Mộ đứng trước cửa cô nhi viện khóc lớn, khóc rất lâu nhưng không có ai chú ý đến cậu, khóc đến muốn tắt tiếng.
Mãi đến sáng hôm sau, hộ công ra ngoài mua đồ ăn thì thấy Đào Mộ nằm rạp dưới đất. Bà hoảng sợ vội đi gọi viện trưởng Đào ra.
Viện trưởng Đào ôm cậu đi vào, hỏi cậu là ai, vì sao lại ở trước cửa cô nhi viện cả đêm?
Đào Mộ nói cậu tên Đào Mộ, bị cha mẹ bỏ lại ở cửa cô nhi viện, còn báo tên cha mẹ với viện trưởng Đào.
Viện trưởng Đào còn nhớ rõ tên cha mẹ nuôi của Đào Mộ, lập tức nhận ra vì lúc cha mẹ nuôi của Đào Mộ nhận nuôi cậu có làm các thủ tục nhận nuôi. Thế là viện trưởng Đào dẫn Đào Mộ đi hơn nửa cái Yến Kinh để tìm cha mẹ nuôi.
Bị cha mẹ nuôi của cậu chặn lại trước cửa đại viện không cho vào. Viện trưởng Đào hỏi mẹ nuôi Đào Mộ vì sao bỏ cậu lại cô nhi viện, còn uy hiếp muốn kiện bọn họ tội vứt bỏ con. Mẹ nuôi Đào Mộ liền lớn tiếng nói Đào Mộ tuổi còn nhỏ đã ngược đãi em bé, bọn họ không dám nuôi Đào Mộ, miễn cho Đào Mộ lại hại con trai ruột của bọn họ.
Còn nói cái gì mà 《 luật bảo vệ trẻ vị thành niên 》 nói rằng đứa nhỏ giết người là không phạm pháp, Đào Mộ tuổi còn nhỏ đã âm ngoan, bọn họ không dám lấy con trai ruột ra để cược.
Hàng xóm trong viện thấy vậy thì nói giúp Đào Mộ, nhưng đều bị mẹ nuôi Đào Mộ nói ngược lại.
"Nói dễ nghe quá, sao bà không nuôi đi?"
"Đây là nuôi con đó, chẳng những phải cho nó ăn mặc cho nó đi học, mà sau này còn phải cho nó cưới vợ sinh con. Bà tưởng là nuôi chó nuôi mèo không cần tốn tiền hả?"
"Tôi có con ruột rồi, mắc gì nuôi con cho người khác? Chính nó bị cha mẹ ruột vứt bỏ, dựa vào cái gì bắt tôi nuôi một người ngoài như nó cả đời? Tôi vô duyên vô cớ nuôi nó 5 năm, bộ không thấy đủ sao."
Cha mẹ nuôi từng thương yêu cậu như châu như bảo, sau khi có con ruột thì vứt bỏ cậu như giày rách, ghét cậu như a đổ*.
*Mình tra thì không biết A Đổ là ai:v
Cũng từ ngày đó Đào Mộ mới biết, hóa ra cậu thật sự không phải con ruột của cha mẹ, nên cha mẹ không có nghĩa vụ phải nuôi cậu cả đời.
Trên đời này chỉ có cha mẹ ruột mới có thể đối xử tốt với con cái vô điều kiện. Nhưng Đào Mộ vừa sinh ra không lâu đã bị mẹ ruột ném lại trong phòng trọ.
Ngay cả cha mẹ ruột cũng không muốn một đứa con như cậu.
Sau đó Đào Mộ theo viện trưởng Đào trở lại cô nhi viện. Trước khi đi, mẹ nuôi của cậu dọn dẹp đồ của cậu đem ra, gồm một ít quần áo và đồ chơi, còn có ảnh chụp mỗi năm ăn sinh nhật của Đào Mộ.
"Mặc dù tao không phải mẹ ruột của mày nhưng cũng coi như từng nuôi mày, cái gì cho được tao cũng cho rồi, mày đừng có oán tao, chỉ trách mệnh mày không tốt, đến cả mẹ ruột cũng không chịu nuôi mày, huống chi là người ngoài như tao."
Cha mẹ từng dỗ dành cậu ăn cơm đi ngủ cứ như vậy mà biến thành người dưng. Đào Mộ ôm đồ chơi bằng gỗ và ảnh chụp khóc suốt dọc đường trở về cô nhi viện cùng viện trưởng Đào, vào đêm cùng ngày thì sốt cao.
Sau khi tỉnh lại, cậu không còn nhớ rõ chuyện trước đó nữa.
Sau đó nữa, cậu đến trấn H làm diễn viên quần chúng, bất ngờ biết được mình có cha mẹ ruột. Cha mẹ ruột cậu còn không phải cố ý bỏ lại cậu ở phòng trọ, tất cả chỉ là hiểu lầm trời xui đất khiến mà thôi.
Đào Mộ nhớ mẹ nuôi từng nói: Chỉ có cha mẹ ruột mới có thể không chút do dự đối xử tốt với con, sẽ đứng về phía con bất kể nguyên do gì, người ngoài đều không được như vậy.
Nhưng mà cha mẹ ruột của Đào Mộ lại hoàn toàn không tốt với cậu, coi cậu như không khí, xem cậu như kẻ thù.
Vì vậy Đào Mộ cảm thấy, có lẽ cả đời này, cậu không có duyên phận sống hòa hợp với cha mẹ có cùng quan hệ huyết thống.
Danh Sách Chương: