• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh đèn tự do chiếu xuống đầu anh, Bùi Hàn Chu trên màn ảnh không ngờ Lâm Lạc Tang lại đột nhiên cue đến mình, hơi có chút ngoài ý muốn nhướng đuôi mắt nhưng gương mặt đẹp mắt không thể tưởng tượng nổi như cũ.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Anh chưa làm bất luận cái gì chuẩn bị, người đàn ông ngày xưa ít khi nói cười, trong lồng ngực ôm lightboard La Tấn tạm thời đưa cho anh, ba chữ màu tím “Lâm Lạc Tang” lóe lên dịu dàng và chiêu diêu, là khoảnh khắc hiếm khi phối hợp trong đời anh.

Khuỷu tay anh đặt ở ven lightboard, ngón tay mảnh khảnh buông xuống, che đi ánh đèn mờ ảo.

Các fan tự động tắt đi lightboard trong tay mình, toàn bộ đổi thành lightstick, tụ tập thành biển sau lưng anh.

Cô hoảng hốt trong giây lát thì phát hiện anh tựa như đang cười.

Lâm Lạc Tang ôm xong đàn ghi-ta gác ở trên đùi, đè xuống microphone và khẽ nói.

“Như mọi người có thể thấy, người này chính là ông xã tôi.”

Sân vận động thật vất vả mới yên tĩnh lại bắt đầu thét chói tai, cô cụp mắt nói: “Kỳ thật tôi vẫn luôn tin tưởng vào tình yêu nhưng không quá tin tưởng sẽ xảy ra ở trên người tôi.”

“Tôi cảm thấy tình yêu rất thuần túy, có thể gặp nhưng không thể cầu, cần phải hoàn mỹ không thể bắt bẻ mới có cơ hội đạt được, mà có lẽ tôi không làm được hoàn mỹ như vậy…”

Nói còn chưa dứt lời, bị các fan dưới sân khấu cao giọng ngắt lời: “Nói bậy gì đó, chị còn không hoàn mỹ sao!!”

Giọng còn lớn hơn microphone của cô, trong sân vận động bị bao vây 360 độ, khán giả cười ồ, có người ghi hình không nâng được tay.

Cô mỉm cười, chưa bị cắt ngang mạch suy nghĩ nên không nhanh không chậm đáp lại.

“Mấy năm nay, tôi từng viết ca khúc cho fan, viết nhạc cho thực tập sinh, thậm chí cũng viết cho concert nhưng hình như……” Cô nhìn về phía Bùi Hàn Chu, “Còn chưa từng viết cho anh.”

Sân to như vậy hơn mười nghìn người, bao nhiêu gương mặt muôn hình muôn vẻ, cô ngồi ở giữa sân khấu, thật ra không thấy rõ dưới sân khấu.

Nhưng không hiểu sao, cô chắc mẫm giờ phút này cô nhất định có thể chuẩn xác nhìn thấy anh.

“Thật ra viết nhạc không phải rất khó với em, nhưng nghĩ đến anh thì em lại cảm thấy viết như thế nào cũng chẳng thể diễn tả đủ ý. Ngày đó anh ngủ trên sô pha, em tìm giấy bút muốn vẽ mặt heo trên mặt anh nhưng cuối cùng không nhẫn tâm đánh thức anh, nghĩ thầm vậy vẽ anh đi, kết quả rơi bút, xong đời, em không biết vẽ tranh.”

“Sau đó thì viết xuống bài hát này.”

“Cuộc hôn nhân này từ lúc bắt đầu có hơi không thể hiểu được, em cho rằng bọn mình là đâm lao phải theo lao, nhưng sau đó em phát hiện hình như không ai xứng đôi hơn chúng ta.”

Cô mím môi, thoải mái nói: “Chúng ta cứ như vậy đi, chuẩn xác xuất phát từ sai lầm, luôn luôn,vĩnh viễn tiếp tục thôi.”

Mọi người hết sức chăm chú, tập trung tinh thần không nói gì thêm.

Mà cô gảy dây đàn bắt đầu đàn tấu, lẳng lặng hát trong ánh đèn mờ ảo:

 Tiếng ve kêu giữa hè, trong đông lạnh vô tận

Sự cảm ứng trong lặng thầm được giữ lại trong bàn tay em

Anh có thể thám thính âm thanh trong đôi mắt em hay không? ️

Cô nhắm mắt lại, có vài sợi tóc rơi xuống đến gò má.

Họ cách xa nhau trên hai màn hình lớn nhưng lại giống như chưa bao giờ đến gần như thế và như là cùng nhau hoàn thành diễn biến.

Lâm Lạc Tang gõ nhẹ bằng đầu ngón tay, giọng hát kéo dài:

 Tìm cảnh trong mơ từ sáng đến tối

Ngắm nhìn vẻ đẹp tuyệt vời của mặt trời mọc

Nhìn những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ

Ngắm quang cảnh hoàng hôn

Nhìn thấy màn đêm buông xuống, gió cũng lặng đi

Ngắm nhìn tương lai đến giai điệu

Ngắm nhìn quỹ đạo rõ ràng của chúng ta

Xem ánh sáng và bóng tối của trò tiêu khiển

Ngắm nhìn những vì sao lấp lánh 

Ca từ được viết đơn giản nhưng lại là mong muốn chân thực của cô trong suốt nhiều năm, yêu là việc nhỏ, là chi tiết, là làm bạn, là sự mài mòn không thú vị nhưng hạnh phúc.

Một câu cuối cùng là lời bài hát trước của cô, cô lặng lẽ trộm ra, viết lại rồi bỏ vào một đoạn này, lúc mở mắt ra khóe mắt hơi cong kèm giọng hát dịu dàng…

 Yêu là có thời gian có cơ hội

Cả đời này chỉ lãng phí bên anh ️

Lâm Lạc Tang buông đàn ghi-ta, trên lông mi có một tầng hơi nước bám lên.

Cô nói: “Hy vọng đến 80 tuổi, em còn yêu anh.”

*

Bài hát kia cô đặt tên là 《 Thăm dò 》, là bọn họ thăm dò nhau từ trước, cũng là nắm tay đi thăm dò con đường tương lai phía trước.

Toàn bộ được ai đó quay lại, dễ dàng lên đỉnh của hot search, trong khu bình luận gõ chữ đến mức mê huyễn, nhu cầu cấp bách là hít oxy:

【 Lên một cái hot search không phải Lâm Lạc Tang ủng hộ ngược lại sao, trước khi xem mị vẫn đứng bên Lâm Lạc Tang x fan, sau khi xem xong mị đã phản chiến về Lâm Lạc Tang x Bùi Hàn Chu. Mẹ ơi nhìn xem, CP của con bọn họ quá xứng đôi TAT】

【 Mở đầu vì sao là mùa hè và mùa đông ạ, em ” bắn súng ngắm không cần nhắm ” là mùa hè gặp được mùa đông chính thức xác định tình cảm! Đoán sai không chịu trách nhiệm. 】

【 Tôi thích cái câu “âm thanh trong đôi mắt”, cảm giác là tổng giám đốc Bùi ngủ rồi sau đó Tang Tang ở một bên nhìn anh chăm chú, ôi cái cảnh tượng kia cái ánh mắt kia tôi có cảm giác trong cảnh đó! Ca từ đang hỏi có thể nghe thấy lời nói trong đôi mắt của chị ấy không!! Hoá ra đây là phương thức biểu đạt cao cấp của em yêu anh, học được!!! 】

【 Lúc nói vẽ heo và xong đời đáng yêu quá đi hahaha quả nhiên những cô gái được yêu đều đáng yêu như vậy! 】

【 Xin lỗi hình như em không hợp với mọi người, em chỉ có thể nhìn thấy Bùi Hàn Chu ôm lightboard như vậy ạ đờ mờ đẹp trai quá. 】

……

Buổi tối hôm đó gần như là cả nước ăn Tết sớm, điện thoại của Lâm Lạc Tang toàn là tin nhắn, các fan cũng đều vô cùng thỏa mãn, Bùi Hàn Chu hiếm khi cười suốt, ngay cả netizen lướt net không gặm CP cũng đọc rất nhiều truyện cười buồn cười có liên quan.

Sau khi trở lại khách sạn cô mệt cực kỳ, mở điện thoại ra lướt lướt, ba ngày sau chính là buổi biểu diễn thứ hai.

Cô chui vào trong phòng tắm tẩy trang trước, sau khi ra ngoài thì phát hiện không thấy anh, cũng không biết anh chạy tới chỗ nào.

Lâm Lạc Tang thấy anh không ở đây thì định đi tắm trước, sau khi cởi ra hai mảnh mới phát hiện rèm bên ngoài chưa kéo lên.

Giữa phòng tắm này và giường được ngăn cách bằng kính, nghe nói là để ngăn ngừa khách hàng quên tắt đèn, nhưng không biết vì sao bên ngoài lại thiết lập treo rèm rất bất tiện.

Lúc trước cái này đều là Bùi Hàn Chu giúp cô làm cho, cô tìm một lúc cũng không biết chốt mở ở đâu, kêu máy tạo độ ẩm một buổi cũng không có phản ứng, hình như là chưa cắm phích điện.

Gió điều hòa không khí liên tục phát ra, cô bị cóng vô cùng, vừa thấy thủy tinh là ma sát, thầm nghĩ dù sao mình tắm xong trước khi anh trở về là được nên không tìm cái nút nữa.

Trong phòng tắm Lâm Lạc Tang đang tắm được một nửa, trong tiếng hát quên mất thời gian, trong hoảng hốt tựa như nghe thấy tiếng khoá cửa vang lên nhưng tiếp theo lại không nghe thấy âm thanh nữa nên cho rằng là bản thân nghe lầm, âm thầm suy nghĩ có lẽ anh không có khả năng về nhanh như vậy.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Bùi Hàn Chu ban đâu còn chưa ý thức được cái gì, anh đi xuống lầu tự tay gọt hoa quả đặt lên bàn, sau đó bắt đầu xem tin tức.

Đang xem bỗng nhiên cảm giác được có điều gì đó không thích hợp, âm thanh trong phòng tắm và ánh đèn đều khiến người ta không thể bỏ qua. Anh nghiêng đầu nhìn, vừa lúc nhìn thấy bóng hình mờ ảo trong sương mù mờ mịt.

Như ẩn như hiện trêu chọc trí mạng nhất, yết hầu anh lập tức lên xuống nhưng lý trí khiến anh lập tức dời ánh mắt, ngồi nghiêm chỉnh nhìn về phía TV, còn vặn lớn âm thanh tin tức lên mấy số.

Lúc này Lâm Lạc Tang mới ý thức được anh thật sự đã trở lại, tay run lên thiếu chút nữa ném vòi hoa sen đi, nhanh chóng tùy tiện xối bong bóng trên người rồi chạy đến một phía an toàn.

Cũng không tiện để Bùi Hàn Chu giúp mình kéo rèm, lỡ như vốn dĩ anh không phát hiện, bị cô nói ngược lại biết được thì sao?

Cô tắm thật sự gấp gáp, áo ngủ cũng không lấy, giờ phút này khoác khăn tắm đạp nước ở cửa, vì để che giấu hành vi phạm tội của mình mà làm bộ làm như vô ý nói sang chuyện khác: “Anh mở âm thanh TV lớn như vậy làm gì á?”

Anh không trả lời.

Lâm Lạc Tang càng cảm thấy kỳ quái, không biết rõ người này rốt cuộc đã trở lại chưa, không thể không dò cái đầu tròn tròn ra bên ngoài nhìn xem. Cô phát hiện trên đùi anh đang đặt một quyển sách như thể không có gì bên ngoài, bình tĩnh xem nó.

Cô nhìn kỹ, căn cứ theo hiểu biết của mình và tình huống xảy ra vừa rồi thì cô phát hiện có điều gì đó không ổn, nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ bừng cố gắng chịu đựng của anh trầm ngâm vài giây, lúc này mới im lặng lùi về phòng tắm.

Bùi Hàn Chu: “……”

Một lát sau, anh lại thấy thấy đầu ngón tay trắng hồng của cô chạm vào khung cửa, lúc dùng sức rất nhỏ, đầu ngón tay phản chiếu một màu trắng xanh nhạt.

Cô mở to một đôi mắt sóng sánh như vậy nhìn anh, đuôi mắt lại hiếm khi mang theo chút hương vị tinh ranh, mái tóc bị lau đến rối bời hơi phồng lên ở hai bên sườn hệt như mọc ra một đôi tai hồ ly.

Trông anh rất khó chịu.” Bé hồ ly liếm khóe môi, “Muốn em giúp anh không?”

……

Tuy rằng cô vì concert cực lực hi vọng anh kiềm chế, anh cũng đổi mới phương thức, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến cô khập khiễng khi đi lại vào ngày hôm sau như thể cô đã mất một phần chức năng đi bộ nào đó.

Tu thế của cô dưới làn váy dài cứng đờ, anh cũng không khỏi liếc nhìn, lúc này mới khẽ nói: “Mặc quần đùi có thể khá hơn chút hay không?”

Cô liếc xéo anh một cái, không rõ người đàn ông này lại ra chủ ý ngu ngốc gì.

Mặc quần đùi kia chẳng phải càng…… nhìn thấy cả rồi sao?” Cô lải nha lải nhải, “Anh bằng lòng để em mặc quần đùi ra ngoài ư?”

Anh dừng một chút, lúc này mới nghiêm mặt nói: “Không được.”

“……”

Một lúc sau, hai người ngồi vào trong xe, anh lại nói muốn mua gì đó, cuối cùng lúc đi lên đưa cho cô băng keo cá nhân lớn chừng bàn tay.

Dán một chút.” Anh trầm giọng nói, “Anh thấy đều trầy da.”

Lâm Lạc Tang:????

Có phải em còn nên khen năng lực quan sát của khá tốt hay không??

Ba ngày sau, tình trạng chân của Lâm Lạc Tang cuối cùng cũng chuyển biến tốt đẹp không ít, chỗ rách da bên trong đều đã kết vảy tróc ra, lúc đi đường vuốt ve cũng sẽ không nóng rát đau, chỉ là vẫn hơi…… ửng hồng.

Trước khi lên sân khấu chỉ có thể nhấn kem nền và kem che khuyết điểm cùng nha, đáng tiếc chân cô quá trắng, phủ kem nền lên vô cùng rõ ràng, cuối cùng chỉ có thể tạm thời đi ra ngoài mua một lọ kem che khuyết điểm trắng nhất để trộn nó mới xem như nhìn không ra manh mối gì.

Cô xấu hổ nói với chuyên viên trang điểm là muốn che chân, huống hồ vị trí kia cũng rất khó có thể mở miệng, là do mình đầu đầy mồ hôi làm xong ở phòng thay quần áo, trên đường anh có ý tốt hỏi cô cần giúp một tay hay không bị cô nghiến răng nghiến lợi đẩy ra sau đó còn thu hoạch mười mấy con mắt phẫn hận hình viên đạn.

Đàn ông đều là quái vật ăn không biết đủ, cô không bao giờ ngựa thần lướt gió mây bay  nói hươu nói vượn!!

*

Buổi biểu diễn lần lượt được diễn ra, đâu vào đấy được khai triển.

Vé của concert cũng nhanh chóng được bán hết, bởi vì Lâm Lạc Tang thêm quà hỗ trợ nên sức hấp dẫn tăng gấp đôi, rất nhiều người qua đường cũng gia nhập đội ngũ đoạt vé. Nhưng cũng may rất nhiều fan đã xem buổi biểu diễn lại cướp được vé lựa chọn chuyển nhượng giá gốc, đưa cơ hội cho những fan chưa từng tới concert.

Vào thời điểm đó, chỉ cần có account marketing thêu dệt chuyện gắn theo tên Lâm Lạc Tang thì sẽ có fan thuần một màu khống chế bình luận…

【 Cái gì, là bạn nhắc tới nữ ca sĩ có doanh số bán hàng nhanh nhất vượt trăm triệu, phá vỡ 18 kỷ lục trong lịch sử album, tất cả vé vào cửa cho concert đã được bán hết trong vòng chưa đầy ba phút, thiên tài show tạp kỹ, hiện tượng cố vấn người chế tác ôm đồm hai giải thưởng của chương trình tạp kỹ, vượt giới đóng phim thu hoạch một đống lời khen ngợi, ca sĩ toàn năng biết hát biết nhảy biết viết nhạc lại có tiền Lâm Lạc Tang ư? Vậy thì tôi sẽ miễn cưỡng để lại bình luận cho bạn: Chớ cue đến người đẹp nhan sắc đẹp giọng ca ngọt ngào dáng người ngon nghẻ, cút đi. 】

Hai tháng sau, tour diễn 《 Đoàn tàu bao con nhộng》 của Lâm Lạc Tang chính thức hạ màn, cuối cùng kết thúc viên mãn.

Sau encore cô trở lại hậu trường, lúc đang chuẩn bị cởi bỏ đôi hoa tai rơi thì đột nhiên một chiếc máy bay không người lái phi vào hậu trường

Cô tưởng đang quay phim phóng sự về concert nên không phản ứng, để mặc vật nhỏ kia bay loạn khắp nơi, đang lúc cô cởi hoa tai xuống thay đổi thành một đôi hoa tai nhẹ nhàng, vừa quay đầu lại, tất cả mọi người đều chẳng thấy đâu.

“Bùi Hàn Chu? Nhạc Huy? Tiểu Noãn?”

Cô đỡ bàn đứng dậy nhưng mà chào đón cô chỉ có một tiếng vang trống rỗng.

Không bao lâu, chiếc drone kia lại bay vào lần nữa, phía dưới treo một tờ giấy nho nhỏ, phía trên viết: 【 Theo tôi. 】

Cô xoa cổ tay, thầm nghĩ nhất định là phòng làm việc chơi trò gian gì rồi, đến lúc đó cắt phim đưa lên Weibo sẽ thú vị hơn.

Nhưng tuy là như thế, cô vẫn nhịn không được nhỏ giọng nói một câu: “Đang làm cái gì nữa……”

Lúc đến chỗ ngoặt máy bay không người lái dừng lại, một chiếc khác viết 【 Rẽ phải 】 máy bay không người lái lại bắt đầu dẫn dắt cô đi về trước, cứ như vậy từng chiếc từng chiếc truyền lại, cô đi ra khỏi hậu trường.

Đây là muốn dẫn cô đi chỗ nào? Đi nữa là đi ra ngoài hả?

Ngay sau đó, thông qua một khoảng đất trống rộng lớn, cô đã đến lối vào của concert.

Fan đều tiến vào từ chỗ này, vách tường xung quanh dựa theo yêu cầu của cô vẽ thành hình dạng đoàn tàu, ngoài ra còn có những cảnh quan thực tế được vẽ bên ngoài các cửa sổ, có một sự chuyển đổi có trật tự từ mùa xuân sang thẳng đến mùa đông.

Xuân hạ thu đông, bốn mùa thay đổi lại là một năm, ở trong lối đi này có một cảm giác vi diệu của việc nhìn thấy từ cái lớn đến cái nhỏ tựa như hành trình ngắn ngủi vài phút như là đi đến cả đời.

Cô cuối cùng cũng đến điểm cuối, mà ở cuối con đường này là Bùi Hàn Chu, người đã không biết tung tích kể từ khi kết thúc concert.

Máy bay không người lái từ từ rơi xuống, anh mở ra, lấy ra một cái hộp nhỏ hình vuông từ giữa.

Cô mơ hồ có dự cảm, giật mình trong lòng nhưng giây phút anh mở ra cô vẫn hơi kinh ngạc, theo bản năng lui về phía sau hai bước.

“Lui cái gì?” Anh dù bận vẫn ung dung nghiêng đầu, cong môi, nói với vẻ không thể nghi ngờ, “Cầu hôn lần này không cho phép bị từ chối.”

Cô cứ như vậy đứng tại chỗ, bên tai yên lặng ngay lập tức, giống như không nghe thấy tiếng vang.

Nhưng nhanh chóng, hệ thống thính giác khôi phục càng thêm nhạy bén lần nữa, như thể nghe thấy từng tiếng tiếng tim đập mạnh, nghe thấy những tiếng ngắt quãng và hơi thở khi anh nói chuyện, nghe thấy tất cả các loại mảnh vỡ vỡ vụn nhỏ trước đó, chồng chất trong quá khứ, hình ảnh chồng lên nhau.

Từ ánh mắt đầu tiên cô nhìn thấy anh thì đã biết người đàn ông này sao mà kiêu ngạo, một thân ngông nghênh tuyệt đối không cho phép anh khom lưng, cho dù gặp phải nguy cơ, anh cũng chưa bao giờ cúi thấp quá mức.

Nhưng giờ phút này, anh quỳ một gối xuống đất, là cảm giác nghi thức và chính thức chưa bao giờ có.

“Hình như anh thiếu em một buổi cầu hôn chính thức, cũng thiếu em một hôn lễ chính thức.” Anh lấy ra chiếc nhẫn cưới kia, khẽ nói, “Con người của anh em cũng biết, người khác có em nhất định phải có, hơn nữa còn phải tốt hơn.”

“Cho nên chiếc nhẫn hơi trễ một chút, vốn anh định tặng cho em trước concert nhưng bây giờ hình như cũng đúng lúc.”

Anh không thích nói chuyện, cũng rất ít khi bộc bạch ý nghĩ trong lòng mình, cho nên giờ phút này nghe thấy anh mở miệng, cô lại tự dưng muốn rơi lệ.

Ngay tại đôi mắt đẫm lệ trong sương mù của cô, giọng anh kiên định và mạnh mẽ: “Nếu thiếu em nhiều như vậy thế thì để anh cố gắng hoàn lại, sau này em không được chạy loạn nữa.”

Rõ ràng là cầu hôn nhưng người đàn ông này cũng bày ra tư thế sân nhà đầy đủ.

Anh nói, “Em cách anh quá xa, đứng gần một chút, anh không đeo nhẫn được.”

Cô sụt sịt cái mũi, không nhịn được bật cười: “Quá trình này của anh là gì thế, cầu hôn cũng phải được em đồng ý chứ.”

“Không cần em đồng ý,” anh dùng một tay kéo cô gần lại rồi nắm lấy cổ tay cô, “Em sẽ không từ chối.”

Ngay sau đó, chiếc nhẫn lành lạnh được đeo vào ngón áp út của cô, cuối cùng bị đẩy vào trong ngón tay.

Giọt nước mắt tích trữ trong mắt cô rơi xuống không báo trước, cô nhìn rõ gương mặt anh mang theo vẻ nghiêm túc chưa từng có bao giờ.

Bùi Hàn Chu cụp mắt hôn lên nơi ngón áp út cô.

“Không chỉ đến 80 tuổi, đời này, kiếp sau…”

“Anh vĩnh viễn yêu em.”

“Nghe thấy chưa?” Anh ngẩng đầu, lặp lại một lần nữa, “Anh vĩnh viễn yêu em.”

Anh đứng lên, cọ lên chóp mũi cô, đôi môi mềm mại ấm áp phủ lên, cô cũng ngẩng đầu ôm lấy bờ vai của anh, ngửa đầu đón nhận.

Cô áp lên khóe môi anh, nhịn không được nhỏ giọng lên tiếng, hơi thở mềm như bông phả lên, dâng lên cơn ngứa ngáy: “Nghe thấy rồi.”

Bùi Hàn Chu nhướng mày, vuốt ve vành tai cô rồi phủ xuống hôn sâu hơn

……

Nhất định có một người yêu bạn.

Yêu bạn tuổi 16 trong sáng, yêu bạn tuổi 18 mê mang, yêu bạn tuổi 20 được ăn cả ngã về không, mãi yêu đôi mắt lưng tròng của bạn.

Yêu bạn quang minh, cũng yêu bóng tối dưới chân bạn.

Nhất định có người ôm bạn.

Ôm lấy sự nhạy cảm của bạn, ôm lấy yếu ớt của bạn, tất cả những thói quen tốt hoặc không tốt liên quan đến bạn toàn bộ được ôm vào trong lồng ngực.

Có lẽ anh dịu dàng, có lẽ lạnh nhạt, có lẽ quanh đi quẩn lại bên trong một đoạn thời gian hai người từng chia tay.

Nhưng quỹ đạo của anh chung quy sẽ chồng chéo về phía bạn giống như quỹ đạo của vì sao không biết mệt mỏi vờn quanh, không có chu kỳ.

Anh sẽ nắm chặt tay bạn và nói với bạn để bạn biết…- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Chỉ cần nhìn bạn một lát, cả thế giới rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.

Hoàn chính văn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK