Rất nhiều người tụ tập vây xem bóng dáng thon dài đang đi đến.
Ngoại trừ tuyển thủ muốn nhìn thấy Tần Thần của bọn họ ở ngoài đời thật, đến cả truyền thông cũng mang theo camera chạy tới.
Nhìn sơ qua cũng đủ biết sức ảnh hưởng của Tần Mạc mạnh cỡ nào.
Không tham gia giới giải trí nhưng danh tiếng lại có thể so với một siêu sao.
Giống như là loại tự cao tự đại mà trời cao ban cho. Chỉ cần anh vừa xuất hiện, sẽ có người che môi hét chói tai.
Nhưng mà Phong Dật và bí thư Lương biết rất rõ, hiện tại tổng giám đốc của bọn họ đang trong trạng thái đông chết người không đền mạng.
Đặc biệt là sau khi cậu ấy nhìn màn hình di động.
Cũng không biết đối phương đã nhắn cho tổng giám đốc Tần cái gì mà khiến cho cặp mắt của cậu ấy hoàn toàn rét lạnh.
Phó Cửu lại không cảm thấy tin nhắn mình gửi có điều gì sai trái, gửi thêm mấy chữ: “Anh có đói bụng không? Nếu có thì đến đây, tiệm lẩu không tệ lắm, tiểu soái ca cũng là người có thể yêu.”
Gia hỏa này thật là thiếu quản giáo!
Tần Mạc đứng nơi đó, ngón tay hung hăng ngừng lại. Anh muốn hít sâu một hơi lại phát hiện nơi này rất nhiều người, muốn híu sâu cũng không làm được, cố gắng kiềm chế nói một câu: “Địa chỉ.”
Phó Cửu chớp mắt, sao cô lại nghe được ngữ điệu của Tần đại thần có chút lạnh?
Chẳng lẽ lại tức giận?
Cô cũng chưa chọc anh, sao anh ta có thể tức giận?
Phó Cửu ngồi trước bàn ăn, tay trái chống cằm, bàn tay khác không chút để ý gửi địa chỉ qua.
Sau khi Tần Mạc nhìn thấy liền nhíu mày một chút, phân phó bí thư Lương chuẩn bị xe.
Bí thư Lương nghe địa chỉ kia, không phải tổng giám đốc Tần đã nói tối nay sẽ đến đây sao?
"Tổng giám đốc Tần, hiện tại chúng ta liền đi qua đó?"
Có phải quá sớm hay không?
Thời gian ăn cơm còn chưa tới.
Tần Mạc không nói gì, vươn tay lấy chìa khóa hắn đang cầm, an vị vào ghế điều khiển, ý tứ là không mang ai theo cả.
Bí thư Lương còn chưa kịp hỏi thêm cái gì đã thấy tổng giám đốc của bọn họ cầm tay lái, mái tóc đen nhánh rũ xuống che khuất đôi mắt thâm thúy kia của anh.
Một động tác hất đuôi xinh đẹp, đường cong lưu loát của chiếc xe thể thao số lượng có hạn mang theo tiếng gió sắc bén chạy ra đường lớn theo hướng bắc.
Với cái dạng này của tổng giám đốc thật sự không phải là đi tới nhà ăn, ngược lại giống như đi trả thù...
Lúc này Phó Cửu còn lười biếng uống nước trà, mắt phượng hẹp dài như đang tỏa ra ánh sáng, vô cùng xinh đẹp nhìn thiếu niên: "Lát nữa có một người bạn muốn đến đây ăn cùng, cũng là do tôi nhận thức từ trong trò chơi, có ngại hay không?"
"Không, không ngại!" Tật xấu nói lắp của thiếu niên vẫn không đổi: "Tôi, tôi bảo bọn họ làm thêm một phần thức ăn. Xém quên mất, chúng ta tâm sự cùng nhau lâu như vậy nhưng vẫn, vẫn chưa biết cậu tên gì?"
Phó Cửu nghe vậy, nâng tay lên cười: "Phó Cửu."
"Tên rất hay." Thiếu niên suy nghĩ hồi lâu mới được một từ khen ngợi, trên mặt đỏ bừng nói: "Tôi, tên của tôi là Phong Thượng. Trong, trong trò chơi gọi, gọi là Thưởng Ngươi Một Nắm Đấm Tiêu Tiêu Nhạc*."
* Thưởng Ngươi Một Nắm Đấm Tiêu Tiêu Nhạc: Thưởng cho ngươi một nắm đấm phóng khoáng như ngọn núi lớn. (Hmm không chắc chắn lắm.)
"Phốc!"
Tuy Phó Cửu là một người bình tĩnh nhưng nghe thấy cái tên trong trò chơi này cũng không nhịn được mà phun nước trà ra ngoài.
Không chỉ vì tên của đối phương rất buồn cười, mà nhân vật này trong trò chơi "Anh hùng" cũng là một người nổi tiếng.
Thao tác trâu bò, tiền cũng rất nhiều, chỉ là có chút đặc biệt. Gia hỏa này rất hay lảm nhảm, chỉ cần gặp được tiểu cô nương nào đó liền nói với người ta: "Con gái, có muốn chinh phạt cùng thúc thúc không? Thúc thúc mang cháu đi đánh phó bản, mang cháu bay!" (Thúc thúc = cậu, này là trong game mà, để vậy nghe cho hay:3)
Phó Cửu sẽ không bao giờ nghĩ đến một người có hình tượng đại hán chân chính trong trò chơi như vậy, ngoài đời thật lại là đứa trẻ xinh đẹp ngoan ngoãn. So với chuyện cô là Hắc Đào Z càng muốn ảo diệu....