Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Đèn trong phòng tắm bao phủ bởi hơi nước trắng xóa, ánh đèn mờ ảo làm đôi mắt Khương Từ nhìn người cũng không còn rõ ràng.
Trên người cô vẫn còn bọt sữa tắm chưa được rửa sạch, người đàn ông ôm eo cô, cơ thể rất gần, chiếc áo sơ mi bị ướt đẫm, lồng ngực rắn chắc và cơ bắp mạnh mẽ cũng lộ ra.
Không nhìn thì không sao, nhưng khi nhìn thấy Khương Từ lại có chút xúc động.
Lúc đầu, cô nảy sinh dục vọng với Phó Thời Lễ là nhất thời xúc động lại say rượu.
Nhưng không ngờ bây giờ trong giai đoạn thai nghén cô lại dễ dàng có ý nghĩ xấu xa với anh.
Có chút muốn tránh, tránh không cho chạm vào.
Hơi thở ướt nóng của Phó Thời Lễ phả lên má cô, môi mỏng người đàn ông nóng hơn bất kì thứ gì khác: “Cơ thể em khó chịu, anh nên làm gì để an ủi em, nói cho anh biết được không?”
Lông mi Khương Từ run lên, ôn nhu nói: “Anh đến gần em liền….”
“Liền cái gì?” Bàn tay Phó Thời Lễ mang theo độ ấm chậm rãi di chuyển trên eo cô.
Cô dừng một chút mới chậm rãi nói hết lời: “Miệng đắng lưỡi khô.” Khương Từ muốn uống nước.
Cô cảm thấy bản thân đã diễn đạt nghĩa đen rất rõ ràng.
Sau khi rửa sạch bọt sữa tắm, Phó Thời Lễ lấy khăn tắm lau khô người cô rồi mặc đồ ngủ cho cô, đưa cô ra khỏi phòng tắm ướt át.
Vừa mới nằm vào chăn ấm áp, Khương Từ dường như cảm giác được đứa nhỏ trong bụng đang động đậy.
Đôi mắt đen sáng ngời, cô nhanh chóng bảo Phó Thời Lễ duỗi tay ra.
Mặc dù tháng càng lớn, bình thường đứa nhỏ không thiếu lần động đậy nhưng lần này đứa nhỏ động đậy trước mặt cô và Phó Thời Lễ, ý nghĩa khác nhau.
Bảy tháng, Phó Thời Lễ cuối cùng cũng chạm vào đứa nhỏ dưới sự mong đợi của vợ mình.
“Thế nào?”
Khương Từ còn muốn hỏi anh cảm giác.
Phó Thời Lễ quỳ một chân xuống mép giường, áo sơ mi và quần tây ướt sũng nhưng anh cũng không vội thay.
Anh dùng bày tay to của mình đặt lên bụng cô, dường như bị đá rất nhẹ hết lần này đến lần khác, giữa đôi lông mày nhẹ nhàng tràn ra ý cười: “Con cũng làm nũng với anh.”
Anh sao lại biết con đang làm nũng?
Hai mắt Khương Từ đầy tò mò, cũng đưa tay sờ bụng.
Nhưng đứa nhỏ rất lười, động một tí đã ngừng.
“Không ngủ nữa?”
“Con gái của chúng ta ngủ rồi.” Phó Thời Lễ rút bàn tay to của mình ra, lại nắm lấy tay cô.
Khương Từ ngước mắt nói: “Thôi đi, còn không biết giới tính của bảo bảo.” Cô mong là con gái, nhưng chưa bao giờ gọi giới tính đứa trẻ trong bụng, cả ngày đều sợ nếu gọi con gái mà trong bụng cô lại là con trai, sinh ra nhất định sẽ giận bố mẹ.
Phó Thời Lễ không có nhiều suy nghĩ như vậy, anh vào phòng tắm thay quần áo trước, mặc áo choàng tắm dài bước ra, tắt đèn trong phòng ngủ chính, anh lên giường nằm bên cạnh cô.
Hơn ba tháng ngủ một mình, lúc này Khương Từ quay đầu nhìn người đàn ông đang ngủ chung giường với cô, trong lúc nhất thời còn có chút hoảng hốt.
Trong đêm tối, khi Phó Thời Lễ duỗi cánh tay ra ôm cô, cô nói: “Em không còn cảm giác quen thuộc với anh nữa.”
Đến giờ đi ngủ, đột nhiên không kịp phòng ngừa nghe thấy một câu này của thai phụ.
Phó Thời Lễ tỉnh táo hơn một chút, cánh tay vòng qua người cô, thấp giọng hỏi: “Sao lại không quen thuộc với anh nữa?”
“Có thể là thời gian ngủ cùng anh quá ngắn đi.” Khương Từ nằm nghiêng, đầu tiến tới gần anh, ngửi được hơi thở nam tính, đôi môi đỏ mọng thở ra nói: “Có cảm giác giống như ngủ ở nhà người khác vậy.”
Phó Thời Lễ nghe xong lời này, muốn dạy dỗ cô.
Bây giờ Khương Từ ỷ vào bụng to nên cái gì cũng dám nói.
Khuôn mặt tuấn mỹ của anh ẩn hiện trong bóng tối, giọng điệu trầm khàn: ”Chờ em sinh xong, bị anh làm mấy lần thì sẽ biết mình đang ngủ với người đàn ông nào.”
Vẻ ngoài nghiêm túc, nhưng trong lời nói lại hoàn toàn tương phản.
Khương Từ ôm bụng, bị anh làm cho hoảng sợ.
Phó Thời Lễ thật sự không có tế bào nói đùa nào, cô biết đứa nhỏ không hiểu gì nhưng lại nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng mình huyết mạch tương liên với Phó Thời Lễ, trong đó có một tia vui mừng.
Bên cạnh có độ ấm dựa vào, hô hấp cô dần dần ổn định, ngủ một giấc đến trời sáng mới tỉnh.
Đã gần chín giờ, thời điểm Khương Từ mở mắt, bên cạnh, đã không còn ai.
Cô tỉnh dậy vì đói, đi rửa mặt trước, sau đó mặc một bộ quần áo đi ra khỏi phòng ngủ, tìm thức ăn.
Dưới lầu.
Ánh sáng mặt trời bên ngoài biệt thự từ cửa sổ sát đất chiếu vào.
Phó Thời Lễ mặc một chiếc áo len màu xám nhạt và quần tây cùng màu đứng dưới ánh sáng, một tay đút túi quần còn một tay cầm điện thoại nói chuyện.
Khương Từ nhìn thấy anh cau mày, không đi đến quấy rầy mà đi tìm dì Thái muốn ăn.
Phụ nữ có thai không được đói, dì Thái bưng một mâm ra.
“Dì đang nấu súp cá, đợt lát nữa rồi uống.”
Phó Thời Lễ đang nói chuyện điện thoại, giọng dì Thái cũng nhỏ đi.
Khương Từ ngồi trên ghế, gật đầu.
Vào mùa xuân, ánh nắng sáng sớm là thoải mái nhất.
Cô mặc đồ ngủ màu trắng bên trong, không giấu được bụng to, sau đó khoác một chiếc áo len mỏng lên người, mái tóc đen dài buông xõa trên vai, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, nhìn từ đầu đến cuối, trên người cô đều mang ánh sáng nhu hoà của phụ nữ có thai.
Khi Phó Thời Lễ nhìn sang, vừa lúc thấy một màn như vậy.
Đôi mắt Khương Từ cong cong, ăn cái gì cũng rất thỏa mãn.
Cảm xúc nhăn nhó giữa hai đầu lông mày anh đã giãn ra không ít, tuỳ tiện đáp lại vài câu trong điện thoại, nhét điện thoại vào túi quần rồi đi về phía người phụ nữ.
“Mẹ em về rồi, trưa anh đưa em về.”
Câu nói của anh khiến Khương Từ nghi vấn: “Mẹ em gọi điện thoại cho anh?”
“Ừ.” Phó Thời Lễ bước đến gần cô, đưa tay chạm vào bụng cô.
Khương Từ lại hỏi anh: “Mẹ em nói gì với anh?”
“Không có gì.” Sau khi Phó Thời Lễ chào đứa nhỏ, anh ngẩng đầu lên hôn lên môi cô.
Dì Thái còn đang ở trong bếp, Khương Từ né tránh không cho anh hôn, chỉ mới chạm nhẹ đã đẩy người ra, vành tai đỏ lên: “Vì chuyện nhập viện nên mẹ em nói anh?”
Từ phu nhân cũng từng sinh con và đã làm mẹ.
Khương Từ mang thai hơn bảy tháng, đột nhiên đến nằm viện, dù không truy cứu ngay tại chỗ, nhưng Phó Thời Lễ trên tư cách là chồng cô nhất định sẽ bị bà trách mắng.
Trong mắt cô hiện lên vẻ lo lắng, Phó Thời Lễ nhìn thấy liền vươn lòng bàn tay sờ đầu cô nói: “Không phải chuyện của anh, hôm nay dì hai lại đến nhà, vừa vào cửa đã gặp mẹ em đi công tác về sau đó bị mẹ em mắng tới tấp.” Khương Từ nghe xong thiếu chút nữa ngã từ ghế xuống, cô kinh ngạc nói: “Mẹ em làm gì dì hai?”
Lấy tính khí của Từ phu nhân Khương Từ không lo lắng bản thân sẽ chịu thiệt mà lo Phó gia sẽ mất mặt.
Phó Thời Lễ khẽ cười một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Em hiểu mẹ mà.”
“Tính khí mẹ em……” Khương Từ dường như muốn nói gì đó, lại dừng lại.
Cô quá hiểu tính khí của bà, nếu bà dễ nói chuyện, ở nhà sẽ không náo loạn với ba cô đến tình trạng như vậy.
Phó Thời Lễ không giỏi đánh giá tính cách mẹ vợ, nên tự nhiên sẽ không hỏi.
Hai người bình tĩnh cùng nhau ăn sáng, Khương Từ uống canh cá, bị anh ôn nhu nhìn chăm chú, nói để con phát triển tốt, nước canh trong bát không còn giọt nào cô mới đặt xuống bàn.
Cô lên lầu thay váy bầu rộng rãi, mặc một chiếc áo len rất ấm.
Phó Thời Lễ nói mấy ngày nay không cần làm việc nên có thể bồi cô.
Nói thật Khương Từ rất vui vẻ, từ khi cô mang thai tới nay, hai người đều bận rộn với sự nghiệp riêng của chính mình, rất ít có cơ hội rảnh rỗi cả ngày hoà hợp ở chung giống như bây giờ.
Đi đến nơi ba mẹ ở, Khương Từ cùng anh về nhà gặp Đường Yến Lan trước.
“Mẹ con mới mang 2 hộp sữa từ nước ngoài về, lúc sáng mới mang đến.” Còn để trong phòng khách, cũng chính vì việc sang đưa hai hộp sữa này vừa lúc chạm mặt vợ chú hai, Đường Yến Lan rất đau đầu, lại không đề cập chuyện này trước mặt con dâu để tránh bị ghét bỏ.
Khương Từ ngồi một lúc mới trở về nhà mẹ mình.
Phó Thời Lễ cũng đi theo, đôi bàn tay thon dài nắm lấy tay cô, cô đi đến chỗ nào anh cũng đi theo không buông.
Từ Uyển Nghi ngồi chục tiếng bay mới về đến nhà, vào phòng ngủ chính nghỉ ngơi đến giữa trưa cơ thể mới giảm bớt mệt mỏi.
Bà vén chăn lên đứng dậy, bàn trang điểm đối diện có một tấm gương lớn.
Dung mạo xinh đẹp của Từ Uyển Nghi phản chiếu rõ ràng trong gương, bà mặc 1 bộ váy dài màu lam quý phái đứng trên sàn nhà, chân trần lặng lẽ nhìn bản thân trong gương.
Theo thời gian rèn luyện, nhan sắc của bà ngày càng lên hương, nhưng gương mặt này không còn tìm được dấu vết năm ấy.
Sự bình tĩnh trong mắt Từ Uyển Nghi nhanh chóng che đi dấu vết sự bối rối, bà để tóc dài, trang điểm, chỉnh trang thật hoàn mỹ trước khi bước ra khỏi phòng ngủ chính.
Khi bà xuống nhà, Từ Uyển Nghi liền thấy con gái đang ngồi trên ghế sofa, ngửa mặt cười khúc khích với con rể.
Khương Từ ăn quýt vì thấy chua nên nhét hết vào miệng Phó Thời Lễ, thấy anh vì chua cũng nhíu mày thì bật cười.
Cô vẫn đang cười, Phó Thời Lễ nhìn thấy mẹ vợ ưu nhã đi đến, liền gọi: “Mẹ.”
Từ Uyển Nghi nhìn qua khuôn mặt được trang điểm cẩn thận của con gái mình, thần sắc lãnh đạm giảm bớt, liếc mắt nhìn Phó Thời Lễ lại nói chuyện với Khương Từ: “Bụng còn đau không?”
Khương Từ có chút xấu hổ: “Không đau nữa.”
Cũng may Từ Uyển Nghi cũng không hỏi thêm, cô ngồi trên ghế sô pha, Phó Thời Lễ rất biết điều nhường không gian cho hai người, tìm cớ quay lại nhà bên cạnh.
Trong phòng khách, không còn người khác.
Khương Từ thú nhận với mẹ: “Mẹ, con sai vì giả vờ như vậy.”
Từ Uyển Nghi thấy cô hôm qua còn kêu muốn tiếp tục nằm viện, hôm nay xuất viện đã cười tủm tỉm, nghĩ lại cũng đã đoán được vì sao, giọng điệu chậm rãi, nghe không ra cảm xúc: “Bản lĩnh của con thật lớn, dám lấy con cái ra làm ầm ĩ.”
“Mẹ người biết không, dì hai của anh ấy niệm…… Mỗi ngày chỉ cần con vừa mở mắt, trong đầu liền nghĩ đến dì hai của Phó Thời Lễ hôm nay khi nào tới, lại đưa đồ vật gì của con trai cho con, con nghĩ lại đều thấy mệt.” Khương Từ ủy khuất, Từ Uyển Nghi trợn mắt: “Con nghẹn đến sinh bệnh?” “Người không ở nhà, Phó Thời Lễ cũng không ở nhà.”
Khương Từ lần đầu tiên rơi vào chuyện này, trừ giả chết thì không có chiêu nào khác: “Con có thai bụng lại lớn khó có thể cãi nhau với người khác.” Từ Uyển Nghi không nói với cô.
Một lát sau, Khương Từ lại hỏi: “Mẹ, người đã làm gì dì hai của Phó Thời Lễ?”
Vừa nãy cô về nhà Phó Thời Lễ, nhìn thấy vẻ mặt mẹ chồng muốn nói lại thôi, biểu tình rất phức tạp.
Khuôn mặt xinh đẹp của Từ Uyển Nghi lộ biểu tình lạnh như băng, kiêu ngạo nói: “Mẹ thì làm thế nào với một người phụ nữ bị giáo dục phong kiến tẩy não? Đương nhiên, phải để bà ta cách xa con để tránh ảnh hưởng đến đời sau.”
Từ Uyển Nghi nói sơ lược về chuyện này, dưỡng dục Khương Từ hai mươi mấy năm, bảo vệ cô quá tốt, sẽ không để cô biết quá nhiều.
Trong khi Khương Từ cùng mẹ ngồi nói chuyện dưới ánh mặt trời ấm áp trong phòng khách, dì hai của Phó Thời Lễ tức giận về nhà.
Vừa bước vào cửa đã bắt đầu ôm ngực khóc, động tĩnh vang lên cả trên lầu.
Sầm Tiểu Mạn không quan tâm bản thân còn đang ở cữ, nghe thấy tiếng mẹ chồng khóc nhanh chóng xuống giường tìm dép lê chạy ra, ôm ý định muốn xem diễn lại giả vờ quan tâm.
“Mẹ, mẹ khóc cái gì vậy?”
Biệt thự, bảo mẫu cũng ôm đứa bé ra, ba cô con gái đều nhìn chằm chằm bà nội đang khóc thét.
“Phùng Ái Hoa tôi đã làm chuyện ác độc gì.”
Sầm Tiểu Mạn vừa nghe nhịn không được trợn tròn mắt, thầm nghĩ: Bà không phải đã làm quá nhiều chuyện ác độc sao?
Phùng Ái Hoa không để ý tới biểu tình của con dâu, che ngực chờ xoa dịu khí lực, gằn giọng nói: “Cô gọi Gia Thành trở về, nói cho nó biết bố chồng cô bên ngoài nuôi tiểu minh tinh và con riêng.”
Sầm Tiểu Mạn khiếp sợ, nhìn biểu tình nghiêm túc của mẹ chồng, vội vàng chạy lên lầu lấy điện thoại.
Cô trốn trong phòng ngủ chính, bấm điện thoại gọi cho Phó Gia Thành, giọng nói còn lộ ra vẻ hưng phấn nói: “Chồng à, anh có một đứa em trai.” Phó Gia Thành: “…” —— Chuyện vớ vẩn gì vậy.
Dì hai Phó gia vì một đứa con riêng, nháo đến long trời lở đất.
Khương Từ nghe việc này từ một người.
Không phải mẹ cô, cũng không phải Phó Thời Lễ.
Hai người này dường như đã thương lượng, cả hai đều giữ kín như bưng không để lộ một chút nào trước mặt cô.
Phó Thời Lễ gác công việc một tuần, mỗi ngày đều bồi cô ở nhà an tâm dưỡng thai, có chồng bên cạnh, Khương Từ cảm thấy bản thân không cần lo lắng bất kì chuyện gì.
Buổi sáng, buổi chiều và buổi tối, mỗi khoảng thời gian đều có những việc cần làm.
Phó Thời Lễ đều sắp xếp cho cô, thậm chí trước khi đi ngủ anh còn tìm một cuốn truyện cổ tích với giọng văn nhẹ nhàng, vô cùng kiên nhẫn kể chuyện cho con nghe.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, nửa tháng trôi qua chỉ trong nháy mắt.
Cách hai ba ngày Phó Thời Lễ lại đưa cô về nhà ba mẹ một lần, ăn xong cơm tối lại đưa cô trở về.
Khương Từ thỉnh thoảng liên lạc với đoàn phim để thảo luận về việc ra mắt bộ phim, phần lớn thời gian đều nói chuyện lúc cô an tĩnh dưỡng thai.
Thứ hai tuần này thời tiết không tồi, Phó Thời Lễ đến công ty họp, đưa cô sang chỗ Đường Yến Lan.
Khương Từ đã mang thai được tám tháng, dự kiến sinh con vào tháng sau.
Đường Yến Lan muốn đích thân đưa con dâu về chăm sóc, nhìn thấy cô mỗi ngày bà mới có thể yên tâm.
Kết quả, đề cập đến vấn đề này.
Phó Thời Lễ không mặc không nhạt lôi chuyện cũ, nói dì hai đem tư tưởng trọng nam khinh nữ đặt lên đầu vợ anh.
Đường Yến Lan chân không đứng vững vài lần, hôm nay thừa dịp Khương Từ đến bà lại đề cập đến chuyện này lần nữa.
“Con ở cữ sớm muộn gì cũng phải tới đây, không bằng nhân lúc chưa sinh con dọn đến đây, sau này cũng tiện, nhà mẹ con cũng ở bên cạnh không cần hai ba ngày lại chạy đến đây một lần.”
Mẹ chồng nói, từng câu từng chữ đều có lý.
Nhưng trong lòng Khương Từ hiểu rõ, ở riêng quan hệ mẹ chồng với con dâu càng hòa thuận vui vẻ.
Cô đã rút kinh nghiệm từ quá khứ, bình tĩnh đẩy vấn đề này cho Phó Thời Lễ, mặt lộ vẻ khó xử: “Mẹ, con không làm chủ được.”
Trong mắt Đường Yến Lan, Khương Từ hiển nhiên là một cô vợ nhỏ.
Nghe cô nói: “Phó Thời Lễ ở nhà nói một là một hai là hai, con nói, anh ấy không nghe.”
“……” Đường Yến Lan nặng nề thở dài.
Nghĩ về người con trai bà, xách thật nhìn có vẻ văn nhã, hiền lành, nhưng thực chất anh là người độc đoán.
“Nó ở nhà bắt nạt con sao?”
Khương Từ cứng lại, vội vàng cúi đầu: “Không, không có.”
Cô đều ném nồi đen cho Phó Thời Lễ, nào dám ở trước mặt mẹ anh kiện anh.
Đường Yến Lan đành phải dừng đề tài này lại, vỗ tay cô, đứng dậy vào phòng bếp xem canh gà đã nấu xong chưa, không khí hoà hợp nói chuyện trong phòng khách nháy mắt biến mất.
Khương Từ vươn tay rót nước trên bàn trà, một bàn tay tinh xảo khác vươn ra trước cầm lấy chiếc cốc.
Cô chạm vào không khí ngẩng đầu lên nhìn thấy Kiều Doãn Yêu đang rót một cốc nước, đưa cho cô.
“Cảm ơn.” Khương Từ rất khách khí, sau đó vươn tay tiếp nhận, bụng lớn đi rót nước thật không tiện.
Kiều Doãn Yên ưu nhã ngồi trên ghế sofa đối diện, cô mới vừa rồi vẫn luôn im lặng nghe Đường Yến Lan nói chuyện, ánh mắt cô như có như không dừng trên chiếc bụng tròn trịa của Khương Từ, dừng lại vài giây, sau đó nhấp môi nói: “Bây giờ không có ai trong Phó gia dám thúc giục cô sinh con trai, dì hai bị mẹ cô chỉnh, bây giờ còn ở nhà nháo long trời lở đất.” Cốc nước của Khương Từ đặt lên môi, hơi dừng lại.
Cô nhướng mắt, nhìn Kiều Doãn Yên nhưng không lập tức nói chuyện.
Trong khoảng thời gian này thường xuyên tới Phó gia, tự nhiên không tránh khỏi sẽ gặp Kiều Doãn Yên, hai người ngầm mơ hồ phân cao thấp, bên ngoài lại nước sông không phạm nước giếng, nhàn nhạt ở chung.
Khương Từ cũng không quan tâm thân phận trước kia của Kiều Doãn Yên ở Phó gia.
Bây giờ trong Phó gia, vợ của Phó Thời Lễ là cô, con anh cũng ở trong bụng cô, đã không còn chút quan hệ nào với Kiều Doãn Yên.
“Cô không biết sao?” Kiều Doãn Yên thấy cô trầm mặc, lại hỏi..
Danh Sách Chương: