Editor: Đào Tử
______________________________
Bởi vì trận bệnh nặng này, Kỳ Thiện nhảy lên thành búp bê.
Vậy nên cũng không cần anh ta phải làm việc gì, anh ta biểu thị mình rảnh đến chỉ còn ôm mèo con vừa mới tới, ngồi dưới hiên phơi nắng.
Anh ta còn đặt tên cho con mèo ấy.
【 Tố Thương 】
Chử Diệu nghe cái tên này, lại nhìn bộ dáng Kỳ Thiện yếu ớt vô lực, nhân tiện nói: "Dần thấy một chiếc lá kinh thu, nghe tiếng ve sầu còn kêu muộn, thu sang dần dà thay sắc hạ —— Tố Thương? Cậu tự dưng lấy cái tên thê thảm thế cho 'Nàng dâu' làm gì? Còn không bằng gọi Hòe Tự."
Sắc thu còn trong tức là "Tố", ngày thu gió lạnh thê lương đồng âm với "Thương", nên thường gọi là "Tố Thương", nghe xong liền thấy không may mắn.
Kỳ Thiện lười biếng nhấc mí mắt: "Bởi vì êm tai."
Ngày hè đã qua, ngày thu sắp đến, Tố Thương rất hợp với ý cảnh.
Về phần vui hay không vui tai ——
Kỳ Thiện không tin những thứ này.
Thẩm Đường buồn bực ngán ngẩm, đang chống cằm nhìn cậu bé tập võ, chủ động gia nhập đối thoại của hai người, tràn đầy phấn khởi: "Đôi mắt nó trông không tệ, cũng có thể lấy tên 'Thúy Vi', hai người thấy thế nào?"
Kỳ Thiện và Chử Diệu trăm miệng một lời: "Tục."
Dứt lời, biểu lộ hai người vi diệu nhìn lẫn nhau, hai đầu lông mày thầm giật giật, rồi hất mặt về hai hướng khác nhau.
Thẩm Đường: "..."
Ăn ý của hai người dùng ở chỗ này sao?
May mắn, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa hóa giải sự xấu hổ không biết đặt đâu của cô, vội vàng mang guốc gỗ tiến đến mở cửa. Đứng ngoài cửa là hai gương mặt hết sức quen thuộc, gương mặt quen ấy còn chào hỏi cô một cách nhiệt tình, chính là Địch Nhạc: "Chào Thẩm huynh."
Một người khác khỏi cần nói chính là đường huynh của Địch Nhạc.
Nội tâm Thẩm Đường kinh ngạc, nhưng vẫn nghiêng người để hai người tiến vào.
Biểu lộ vị đường huynh kia hơi xấu hổ và bất đắc dĩ.
Ngược lại Địch Nhạc vô cùng thoải mái tự nhiên, hai tay chắp phía sau, tóc đuôi ngựa đung đưa trái phải theo bước đi, dường như ngay cả sợi tóc cũng mang vui vẻ trong lòng chủ nhân. Cậu ta tựa như quen khoác lên vai Thẩm Đường: "Thẩm huynh, hôm nay sao cậu không ra quầy bán rượu?"
Thẩm Đường: "Hóa ra cậu là vì mua rượu chạy tới chuyến này?"
Tuổi Địch Nhạc còn trẻ, độ nghiện rượu lại không nhỏ.
"Đương nhiên không phải, Khụ khụ khụ —— Còn một việc chính là vì hổ phù võ đảm." Địch Nhạc kéo Thẩm Đường đến một bên, ánh mắt cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt đường huynh nhà mình, thấy sắc mặt anh ta còn tốt, lúc này mới thấp giọng nói, "Lần trước không phải đùa huynh ấy à —— "
"Phản ứng ra sao?"
Địch Nhạc vẻ mặt đau khổ nói: "Có thể làm sao nữa? Bị dạy dỗ."
Mấu chốt là ngụy trang còn rất lợi hại, Địch Nhạc không cách nào triệt tiêu nó, chỉ có thể tìm đến Kỳ Thiện hỗ trợ, nhân tiện thì sao, mua vò rượu chứ sao.
Thẩm Đường: "..."
Một bên khác, đường huynh Địch Nhạc cũng chào hỏi lẫn nhau với hai người Kỳ Thiện, nói rõ lý do lần này tới, khiến Kỳ Thiện liên tục cười khổ.
"Nếu cậu sớm đến một chút, còn có thể hỗ trợ."
Nét mặt đường huynh Địch Nhạc hơi hoảng: "Đây là ý gì?"
Kỳ Thiện chỉ chỉ mình, ý cười mang vài phần đắng chát: "Hôm qua gặp phải một ít chuyện, nhất thời nóng giận công tâm, thương tới phế phủ, hai ngày nay phải tịnh dưỡng thật tốt, không thể điều động văn tâm. Nếu lang quân không vội, ngày khác trở lại. Nếu gấp, tại hạ nỗ lực thử một lần."
Địch Nhạc nghe xong vội vàng lên tiếng trước đường huynh.
"Cái này không vội không vội, Kỳ tiên sinh dưỡng thương quan trọng."
Đường huynh Địch Nhạc thấy sắc mặt Kỳ Thiện trắng bệch, đáy mắt hiện xanh, hơi thở lúc dài lúc ngắn, khi yếu khi mạnh, đích thật là có thương tích trong người. Địch Nhạc cũng đã nói ngụy trang là cậu ngang bướng chủ động lấy được, trách nhiệm ở chỗ Địch Nhạc mà không phải vị văn sĩ trước mặt, tự nhiên không thể cưỡng cầu.
Anh ta cũng nói: "Dưỡng thương quan trọng, việc này không vội."
Ngừng lại một chút, nói: "Tại hạ hiểu sơ y thuật, nếu tiên sinh tin, có thể để tại hạ xem mạch tượng kết luận mạch chứng?"
Kỳ Thiện không cự tuyệt: "Làm phiền rồi."
Không nói đến ánh mắt người này chân thành không giống làm bộ, cho dù thật hay giả, thương thế anh ta lại là thật, không giả một điểm.
Địch Nhạc cũng tiến tới gần, không dám thở mạnh.
Đợi bắt mạch kết thúc, cậu ta mới hỏi: "A huynh, thân thể Kỳ tiên sinh thế nào? Sao một hai ngày không thấy đã bệnh thành dạng này? Nhất thời nóng giận công tâm, việc gì có thể đem văn sĩ văn tâm tức thành dạng này?"
Địch Nhạc cũng xem như từng phối hợp với Kỳ Thiện.
Phẩm cấp văn tâm Kỳ tiên sinh mặc dù không bằng a huynh nhà mình, nhưng thực lực kinh nghiệm và lịch duyệt đều xếp trên a huynh. Nếu thay vào, cậu không cách nào tưởng tượng a huynh cần trải qua đả kích thế nào mới có thể trong vòng một đêm "Nhất thời nóng giận công tâm" bị thương thành bộ dáng ốm yếu như này.
Đường huynh Địch Nhạc liếc đường đệ nhà mình một chút.
Đối phương trực tiếp tắt tiếng.
Anh ta hỏi: "Kỳ tiên sinh là nhân sĩ Tân Quốc?"
Hôm qua tấm bố cáo ấy vừa ra, biết bao nhiêu bách tính Hiếu thành đang thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà Trịnh Kiều, dù sao hai người bọn họ ngủ trọ gần quán rượu bao nhiêu là tiếng quăng bát chửi đổng. Một ít văn sĩ mặc khách tính tình kém cũng bị tức giận bất tỉnh.
Loại cảm giác này anh ta hiểu.
Dù Tân Quốc không tốt, tốt xấu cũng là chỗ yên ổn bọn hắn sống nửa đời người. Quốc lực Canh Quốc mạnh, Tân Quốc đi xuống bờ dốc bị diệt quốc cũng là việc không thể bình thường hơn. Hai trăm năm nay, phong quang kiến quốc rồi diệt quốc chật vật, đếm mười đôi tay cũng không hết.
Tân Quốc chẳng qua là một trong số đó.
Hành động của Trịnh Kiều vừa ra tới, nó liền thành "Độc nhất vô nhị". Chưa bao giờ thấy sau khi diệt quốc rồi còn phải gặp nhục nhã mức ấy.
Trước kia bách tính không quan trọng ai ngồi lên vương vị, nhưng bây giờ đều nghiến răng nghiến lợi chửi mắng, hi vọng quốc gia nào thu đầu tên bạo quân Trịnh Kiều.
Càng có người "Nói trúng tim đen": 【 Cái tên nịnh hạnh Trịnh Kiều này, sợ là nhớ tới mình dựa vào bị đi nát đường bộ bò lên, trong lòng phẫn uất lại khuất nhục, coi là để con gái kẻ thù cũng bị đi một chút, hắn liền trong sạch sạch sẽ thoải mái. Hừ, nát chính là nát! 】
Sắc mặt Kỳ Thiện tái nhợt một phần.
Anh ta gật đầu nói: "Ừm."
"Haiz."
Đường huynh Địch Nhạc thở dài một tiếng.
Sau khi anh ta cẩn thận cân nhắc, viết một phương thuốc khác. Kỳ Thiện cũng hiểu sơ y thuật, chỉ xem từ phương thuốc, vị thanh niên khá trẻ tuổi này kê đơn so với thầy lang còn hợp lí hơn nhiều, liền để bà lão hỗ trợ đi tiệm thuốc bốc thuốc lần nữa.
Một phen trò chuyện, anh ta phát hiện thanh niên còn rất hợp khẩu vị, với anh ta, với Chử Diệu đều có thể hợp ý, nhất thời trò chuyện vui vẻ.
Địch Nhạc rảnh nhàm chán, lôi kéo Thẩm Đường dùng kiếm gỗ luận bàn.
So sánh với nhau, Cung Sính bên kia không có nhẹ nhàng thích ý như vậy, lang trung kê rất nhiều thuốc mới cứu cái mạng này của cậu ta trở về.
Trong phòng toàn mùi thuốc đắng chát.
"Vân Trì, sớm biết phản ứng như thế lớn không nên nói với cậu." Quan nhi thở dài nhìn Cung Sính hai đầu lông mày vẫn có mấy phần muốn chết, giống như thương cảm đồng tình. Nhưng nội tâm nghĩ thế nào, chỉ có chính hắn và Cố Trì ở bên cạnh buông mắt uống trà biết.
Cung Sính nói: "Sớm muộn cũng sẽ biết đến."
An tĩnh một lát.
Cậu ta lại nói: "Ông Chi, tội gì cứu ta trở về..."
Quan nhi khuyên nhủ: "Vương cơ đã... Nhưng tộc nhân Cung thị khác còn sống, nếu cậu mất, bọn họ sẽ không còn chỗ ỷ vào..."
Dân gian có lời đồn nói quốc chủ Tân Quốc yêu thương Cung Sính còn hơn vương cơ, hắn làm sáng tỏ một chút, đây không phải lời đồn, là sự thật.
Hắn là vương tử Bắc Mạc, thời điểm ở đô thành Tân Quốc làm con tin, từng kết giao với mấy người con em thế gia Cung Sính, cũng coi là khá thân.
Mượn mặt mũi Cung Sính, thỉnh thoảng sẽ đi vào dịch đình cùng vương cơ và một đám quý nữ đánh cờ, cũng biết một chút bí mật ——
Như quốc chủ đúng là thân cận Cung Sính hơn.
Như Cung Sính và vương cơ thật ra xem như thanh mai trúc mã, nhà gái lớn hơn Cung Sính hai ba tháng, nhưng khi Cung Sính thăm dò ý quốc chủ, hỏi ông ta có thể để cậu ta làm con rể hay không lại bị cự tuyệt.
Cho nên, dân gian có ít suy đoán cũng không phải không có căn cứ.
Như là ——
Trịnh Kiều từng hâm mộ vương cơ khi đó mới mười một mười hai.
Hết lần này tới lần khác bản thân lại thành nam phi trên giường quốc chủ.
Danh Sách Chương: