Xung quanh lặng ngắt như tờ. Không khí mới nãy còn sôi nổi như trẩy hội bỗng nhiên lại trầm lắng đến kỳ lạ. Tiếng cãi vã, đánh đập phía sau cũng dừng lại ngay tức khắc. Thẩm Thiệu Thanh vẫn còn nóng máu hoàn toàn không thèm để ý đến mấy thứ lông gà vỏ tỏi ấy. Hắn muốn xông lên nện chết mấy cái tên xấu xí, hôi hám kia một trận.
Tay phải đột nhiên bị nắm lại. Thẩm Thiệu Thanh trừng mắt liếc nhìn kẻ không biết điều, nào ngờ lại thấy được khuôn mặt anh tuấn quen thuộc cùng với ánh mắt tràn đầy lo lắng của Trương Nhị Bảo.
Y nói: "Tức phụ đừng giận, nếu đánh nữa sẽ nháo đến quan phủ. Hơn nữa tức phụ cũng không cần vì hạng người này mà tức giận. Không đáng!"
Thẩm Thiệu Thanh có chút sửng sốt. Trương Nhị Bảo hiền lành, ôn ôn nhu nhu thường ngày đâu không thấy. Chỉ thấy hiện tại là một Trương Nhị Bảo đầy khí thế, ánh mắt ngày thường hiền lành nay cũng nhiễm lên một tia khó chịu, ẩn nhẫn sự tức giận.
Thẩm Thiệu Thanh nghe vậy cũng dừng lại. Hắn chỉ cảm thấy đám hán tử này hiếp người quá đáng cần phải đánh phủ đầu trước cho họ không kiêu ngạo nữa.
Đám hán tử đột nhiên bị một ca nhi chân yếu tay mềm dọa sợ cảm thấy bẽ mặt nhưng trước bàn dân thiên hạ họ cũng không dám làm gì. Đám người nhanh chóng lẩn mất vào đám đông để khỏi xấu hổ, cũng có mấy người thẹn quá hóa giận, trước khi đi còn nhổ một bãi nước bọt về phía Thẩm Thiệu Thanh và Trương Nhị Bảo, trong miệng cũng hàm hồ chửi gì đó.
Đám đông lặng ngắt lại bắt đầu quay về ồn ào. Mắt thấy không còn gì nữa cũng tản ra hết, chừa lại đường xá thoáng đãng như thường.
Thẩm Thiệu Thanh cùng Trương Nhị Bảo dọn dẹp lại mớ hoa quả còn sót lại trong giỏ.
Bởi vì hai người không chú ý xung quanh nên cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Chỉ biết trước khi đám đông rời đi có bàn tán việc mấy tên côn đồ đột nhiên chạy mất dạng làm bọn họ không coi được diễn biến tiếp theo. Vị trí trung tâm bây giờ chỉ còn lại một dáng người nhỏ bé đang co quắp ôm bụng.
Y phục trên người rách nát, làn da cũng hơi ngăm, tay cùng chân có rất nhiều vết xước đang rướm máu cùng với những vết bầm tím do trận ẩu đả ban nãy để lại.
Thẩm Thiệu Thanh chỉ hơi liếc một chút liền rời tầm mắt không để ý nữa. Hoa quả trong giỏ cũng được nhặt lại để gọn trong giỏ, Trương Nhị Bảo vẫn đứng im đợi tức phụ lên tiếng.
Ý thức nói rằng muốn đi, mặc kệ chuyện thiên hạ nhưng chân lại không nghe lời thân thể cứ đứng im bất động tại đó.
Thẩm Thiệu Thanh thầm thở dài, áy náy mà mỉm cười với Trương Nhị Bảo đang nhìn mình: "Thiệt tình, có lẽ chúng ta sẽ phải đi mua hạt giống trễ một chút vậy"
Trương Nhị Bảo khẽ "ừm" nhẹ. Tính cách y thật thà, thấy người bị thương như vậy sẽ chạy đến giúp đỡ ngay, nhưng so với người khác y lại để ý cảm xúc của tức phụ hơn. Y có thể cảm nhận được sự chần chừ khi tức phụ nhìn thấy người kia, dường như là không muốn bận tâm nhưng giãy giụa một lúc vẫn không vô tình được.
Thẩm Thiệu Thanh tiến lại đỡ người kia lên, là một ca nhi. Hiện tại Thẩm Thiệu Thanh đã biết cách phân biệt được đâu là ca nhi rồi. Ca nhi thường được nhận biết bằng vẻ bề ngoài nhỏ bé nhưng chính xác nhất chính là nốt ruồi son nằm ở trên trán của mỗi ca nhi.
Dáng người ca nhi này rất nhỏ, Thẩm Thiệu chỉ cần hơi nâng, liền đã kéo người lên rồi. Khuôn mặt bẩn hề hề của y nhăn lại, hốc mắt đỏ bừng lên nhưng lại kiên cường không khóc.
Ca nhi liếc nhìn hai người một cái, cũng không nói gì, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng. Thẩm Thiệu Thanh hỏi y mấy lượt xem có cần đưa y đi khám đại phu không nhưng toàn bộ đều bị lơ đi.
Có mấy phụ nhân trung niên bán hàng quanh đó thấy Thẩm Thiệu Thanh giúp ca nhi này liền kiềm không đậu mà lên tiếng: "Không cần giúp hắn, chuyện này cũng không phải lần đầu, hắn nợ tiền người ta nên mới bị đánh như vậy..."
Tiếng vị phụ nhân kia còn chưa dứt, ca nhi đang im lặng liền hét toáng lên: "Ta không nợ tiền ai hết!"
Mấy người kia lắc đầu không nói nữa, ánh mắt phán xét như có như không mà ghim về phía ca nhi yếu ớt này.
Thẩm Thiệu Thanh cùng Trương Nhị Bảo hai mặt nhìn nhau có chút khó hiểu. Ca nhi này chỉ hét lên mỗi câu đó liền im bặt. Thẩm Thiệu Thanh hoàn toàn bó tay, thấy thời gian cũng không còn sớm, bọn họ còn phải về lại quán buôn bán nên không thể nán lại đây lâu được.
Thẩm Thiệu Thanh dứt khoát bỏ lại 1 lượng bạc vào tay ca nhi này rồi đứng dậy cùng Trương Nhị Bảo rời đi.
Hai người một đường đi đến nơi bán hạt giống, chọn rất nhiều hạt rau và củ, cũng mua luôn mấy hạt giống mới được du nhập về dạo gần đây.
Lúc trở lại Trương Đỉnh lâu sắc mặt cả hai đã có chút khó coi cùng méo mó. Cha Trương trong quầy hàng thấy hai người liền dừng bút lại tính nói một câu "trở về rồi sao" giữa chừng lại đổi thành: "Sao sắc mặt lại khó coi như thế?"
Mấy vị khách trong quán cũng ngó lại xem hai người. Thế là tốp người từ khách đến người Trương gia đều nhìn thấy được một cái 'đuôi' nho nhỏ phía sau cả hai.
Trương Nhị Bảo chần chừ một lát liền gọi mẹ Trương đang đứng thấp thoáng phía cửa sau lại, y nói: "Nương, người dẫn hắn đi rửa ráy thay đồ trước, đợi lát nữa ít khách rồi cùng hắn nói chuyện"
Mẹ Trương không hỏi ra nghi vấn của mình nữa, dù sao thời điểm này lượng khách rất đông không có dư chút tinh thần nào để hóng chuyện cả.
Mẹ Trương dẫn cái 'đuôi' nhỏ kia đi. Thật may là tên này không giãy giụa hay sợ hãi gì hết bằng không sẽ rất phiền phức.
Quán ăn lại một lần nữa quay về không khi ban đầu. Thẩm Thiệu Thanh tạm thời bỏ qua chuyện ban nãy để còn tập trung làm xong chiếc bánh kem đầu tiên của thời đại này.
Lần này bánh hắn làm là bánh kem trái cây, mỗi một loại trái cây hắn sẽ làm một cái bánh nhỏ. Công đoạn lần này cũng sẽ lâu và cần nhiều thời gian hơn.
Thẩm Thiệu Thanh làm mất gần nửa ngày trời để tạo sốt vị trái cây và nướng bánh. Thành quả sau cùng quả nhiên là vô cùng tốt. Đợi mẻ bánh cuối cùng ra lò rồi phủ sốt kem lên là hoàn thành.
...****************...
...Bánh kem trái cây...
...(ảnh minh họa)...