Ánh chiều tà buông xuống chiếu xuyên qua khung cửa sổ phòng bệnh.
Vân Kiều dụi mắt, thấy mình đang nằm trên ghế sô pha, trên người còn đắp một cái áo, chắc là Thẩm Xuyên sợ cô lạnh.
Cô bước tới giường của Đình Nhậm, kéo bớt rèm lại để ánh nắng không chiếu thẳng vào người anh.
Sau khi kiểm tra lại một lượt, cô rời khỏi phòng.
Chỗ Đình Nhậm dưỡng bệnh là một phòng biệt lập với bệnh viện, rất yên tĩnh và thoáng đãng.
Thẩm Xuyên ngồi ở băng ghế dài đối diện hồ nước nhỏ.
Trên tay cầm một điếu thuốc đang hút dở.
"Em không biết là anh cũng hút thuốc đấy?"
Vân Kiều khẽ ngồi xuống bên cạnh.
Thẩm Xuyên như được kéo về với thực tại, anh vứt điếu thuốc đi.
"Xin lỗi, chắc là em thấy khó chịu lắm."
Cô không nhìn anh, mắt hướng về vườn hoa phía trước, lắc đầu, cười nhẹ.
"Em biết anh rất lo cho Đình Nhậm.
Anh ấy thật may mắn khi có người bạn tốt như vậy."
Thẩm Xuyên không nói gì, cũng ngắm nhìn hoàng hôn buổi xế chiều.
"Thẩm Xuyên, kể cho em nghe về anh và Đình Nhậm đi."
Thẩm Xuyên nghĩ ngợi một lát rồi bắt đầu kể.
"Hai nhà bọn anh thân nhau lắm, nên anh gặp cậu ấy từ nhỏ.
Trước khi cố phu nhân qua đời, Đình Nhậm là một đứa trẻ hoạt bát, tinh nghịch chứ không như bây giờ."
"..."
"Anh tốt nghiệp ngành Y, sau đó học tiếp rồi làm giảng viên, còn cậu ấy tiếp quản Đình Thị.
Ông nội mất, cậu ấy còn phải gánh vác thêm một trọng trách..."
Thấy Thẩm Xuyên dừng lại không muốn nói, Vân Kiều nhẹ giọng.
"Có phải là một tổ chức ngầm không anh?"
"Em biết cả rồi..."
"Em không biết tất cả, nhưng đó là một vị trí vô cùng nguy hiểm.
Đôi khi em có cảm giác, Đình Nhậm vốn không phù hợp với những thứ đó, chỉ là anh ấy đang gồng mình chịu đựng."
Thẩm Xuyên cũng gật đầu tán thành.
"Anh cũng thấy thế, cậu ấy trong giới hắc đạo còn khá vụng về.
Nhưng nếu không có người kế thừa, nó sẽ tan rã, và công sức bấy lâu nay của ông ấy sẽ..."
"Chẳng phải vẫn còn một người sao? Con của ông ấy."
"Ý em là Đình Vãn?"
Cô đột nhiên nhớ đến anh ta.
Mặc dù vai vế là chú của Đình Nhậm nhưng vốn dĩ chỉ hơn anh một tuổi.
Con người này vào lần đầu cô gặp gỡ, đã cảm thấy không tầm thường, có chút gì đó bí ẩn và nguy hiểm, thậm chí là khó lòng dò xét.
"Nghe nói anh ta chỉ giúp đỡ, không có ý muốn kế thừa.
Hiện Đình Vãn cũng đã có công ty riêng của mình."
"..."
Vân Kiều nghe qua cũng đã hiểu được đôi chút.
"Em có nhờ bác Từ về nhà lấy giúp em ít đồ, tối nay em ở lại với Đình Nhậm."
"Một mình em có được không? Hay là để anh..."
"Hôm nay đã đủ làm xáo trộn công việc của anh rồi...!Yên tâm đi, em sẽ chăm sóc Đình Nhậm cẩn thận."
Thẩm Xuyên đợi quản gia đến đưa đồ, dặn dò Vân Kiều rồi lái xe đến công ty sắp xếp công việc.
"Bác Từ về nhà đi, sáng mai hãy đến, cháu lo được mà."
Phải thuyết phục mãi bác ấy mới đồng ý cho cô ở lại một mình.
Sau khi bác sĩ đến kiểm tra lần cuối, cô trải chăn gối lên ghế sô pha để đi ngủ.
Cũng may là Đình Nhậm đang hồi phục rất tốt, sẽ sớm khỏe lại.
Cô dậy sớm, ngủ ở ghế đúng là không thoải mái gì, đau nhức hết cả người.
"Anh dậy rồi à? Hay em đi mua thức ăn nhé?"
Cô nhìn thấy Đình Nhậm đã thức dậy liền đi tới chỗ cửa sổ để kéo rèm.
Nhưng khoan đã, có gì đó không đúng.
Đình Nhậm sắp không nhịn cười được đến nơi rồi.
Như nhận ra được điểm bất thường, cô lập tức ôm chặt lấy anh.
"Anh tỉnh rồi! Em mừng quá.
Đình Nhậm, anh không muốn sống nữa sao? Có chuyện gì cũng phải nói với em chứ..."
Bị cô ôm đến suýt phải thở oxi lại từ đầu, Đình Nhậm giả vờ ho nhẹ mấy cái.
Vân Kiều cứ tưởng đã làm anh đau nên vội bỏ ra.
"Anh chỉ mới vào viện có một ngày mà em đã thành ra như vậy.
Nếu như anh c..."
"Anh đừng có mà nói bậy, em không cho phép anh."
Đình Nhậm cười, dịu dàng xoa đầu cô.
"Được rồi, anh vẫn rất ổn đây.
Còn em thì mới là người không ổn."
Cô tự nhìn lại mình, tóc rối bù, còn chưa kịp đánh răng rửa mặt, đêm qua vì ngủ không được mà hai mắt có dấu hiệu quầng thâm.
Vân Kiều chạy vội vào nhà tắm, không biết xấu hổ này cất đâu cho hết, đã thế còn lại bị anh nhìn thấy.
Một lát sau trở ra, cô đã thấy Đình Nhậm tự mình ngồi dậy được.
"Em đi gọi bác sĩ đến kiểm tra, anh ở yên đó không được đi đâu rõ chưa?"
Đình Nhậm gật gật đầu, ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
Bác sĩ bảo tỉnh lại được thì không còn gì đáng ngại, nếu muốn có thể lưu lại bệnh viện theo dõi thêm, hoặc có thể về nhà để tịnh dưỡng.
"Anh thấy sao? Hay ở lại thêm vài hôm?"
"Không cần, anh khỏe rồi.
Nếu có việc gì thì gọi Thẩm Xuyên qua là được.
Còn rất nhiều công việc đang chờ anh giải quyết."
Đình Nhậm đứng dậy muốn thay đồ để về nhà.
"Đình Nhậm!"
"..."
Cái gì cơ, cô đây là đang quát yêu anh hay là nổi giận thật đấy.
"Không vì bản thân anh, thì vì em một chút được không? Anh định bán mạng mình cho quỷ mới chịu sao? Em không thích, anh phải dành thời gian cho em, ở bên cạnh chơi cùng em, tạm thời không được làm việc nữa."
Hóa ra là cô đành phải dùng cách này ép anh nghỉ ngơi.
Đình Nhậm cúi xuống, tay đang dở dang mở cúc áo vô tình để lộ ra cơ thể rắn chắc đầy quyến rũ.
"Anh không đi làm thì không có tiền nuôi em đâu.
Còn nữa, chơi với em? Anh rất có hứng thú, thậm chí là bây giờ..."
Vân Kiều nghe đến ngượng chín mặt, vậy mà anh vẫn không chịu buông tha.
"Được rồi được rồi! Anh thay đồ đi, em ra ngoài gọi người đến đón chúng ta."
Cô đóng sầm cửa phòng lại, Đình Nhậm vẫn là nụ cười của một con sói rất muốn ăn thịt con mồi.
Nhưng anh không muốn ép cô, trừ khi là cô tự nguyện, hoặc chờ đến ngày đám cưới...
Danh Sách Chương: