Hạ Diệp Ân ngơ ngác hỏi:"ủa, tại sao?"
Huyền Vũ khảng khái nói:"tôi không thích nhìn"
Hạ Diệp Ân bình tĩnh nói:"kệ ngươi, ta vẫn ôm ôm tướng công"
Huyền Vũ tức giận nói:"cô đáng ghét"
Hạ Diệp Ân vẫn không quan tâm mà ôm ôm ấp ấp Hoàng Tiểu Long
Huyền Vũ tức giận nói:"cô có chịu buông bằng hữu tôi ra chưa?"
Hạ Diệp Ân đánh Huyền Vũ u đầu nói:"ta không buông tướng công ra đâu, ngươi đi mà ôm vị hôn thê của ngươi ấy "
Huyền Vũ che mặt nói:"ơ không...cô ấy chưa phải vị hôn thê của ta"
Hoàng Tiểu Long thấy cảnh này thở dài nói:"các người mới đúng là trẻ con ý"
Huyền Vũ òa khóc chạy lại nấp sau lưng Hoàng Tiểu Long:"nương tử của cậu nỡ uýnh tớ u đầu rồi...oa...oa...bắt đền cậu đó"
Hoàng Tiểu Long cười cười nói:"tỷ tỷ yêu quý, đừng bắt nạt sư huynh Huyền Vũ nữa. Thôi tỷ tỷ làm hòa đi đừng giận huynh ấy ạ"
Hạ Diệp Ân thấy khuôn mặt của cậu thật dễ thương nên không kiềm chế được lao đến cắn má Hoàng Tiểu Long.
Huyền Vũ tức giận hét lên:"liêm sỉ của cô đâu rồi?"
Hạ Diệp Ân lườm Huyền Vũ làm cậu ta chạy đi mất.
Hoàng Tiểu Long rưng rưng nước mắt nói:"sư huynh Huyền Vũ...cứu đệ"
Hoàng Tiểu Long nói xong thì bất tỉnh vì bị cô ôm quá chặt.
Huyền Vũ chạy vào phòng riêng của Phong Lãnh Nguyệt mà làm cô tỉnh giấc.
Phong Lãnh Nguyệt dụi dụi mắt hỏi:"có chuyện gì mà làm huynh hoảng hốt vậy?"
Huyền Vũ thở hồng hộc chạy lại làm nũng với cô.
Huyền Vũ khóc lóc nói:"Hạ Diệp Ân ôm Hoàng Tiểu Long làm ta cũng muốn có người ôm ôm...hu hu hu"
Phong Lãnh Nguyệt ôm cậu ta mà dỗ dành:"vậy ta ôm huynh nè, đừng khóc"
Nhưng Phong Lãnh Nguyệt đâu biết rằng cô đã bị trúng kế của Huyền Vũ.
Ở sảnh điện, hai vị trưởng lão danh dự đang phải làm việc quần quật ngày đêm.
Hàng Lão thở dài nói:"còn một đống văn kiện chưa xử lý nữa"
Kiều Ngân Hy tức giận phồng má nói:"Hạ Diệp Ân, giao cho chúng ta hết công việc mà cô ta đang làm chỉ để đi chơi với tên nhóc con kia"
Hàng Lão vẫn chăm chỉ làm việc với Kiều Ngân Hy.
Đặng Ngọc My tò mò hỏi:"không biết bao giờ tỷ phu mới hết bệnh nhỉ?"
Hoàng Minh Ngọc thở dài nói:"tỷ không biết, đừng hỏi tỷ"
Đặng Ngọc My nghiêm túc nói:"muội sẽ lên rừng tìm thuốc cho tỷ phu"
Hoàng Minh Ngọc thờ ơ nói:"nhớ về sớm nhé"
Đặng Ngọc My vui vẻ mà chạy đi tung tăng lên rừng.
Đặng Ngọc My đi vào giữa rừng hái nấm, ngắt hoa, đuổi bướm mà vô tình rơi xuống vực khiến một bên chân sưng to không thể đi được.
Cô bé bất lực òa lên khóc:"oa oa hu hu...các tỷ ơi cứu muội...hu hu...muội sẽ không đi tung tăng nữa...đau quá hu hu"
Một chàng thanh niên gánh củi thấy Đặng Ngọc My đang ôm chân mình ngồi khóc nên đã chạy lại băng bó chân cho cô bé.
Chàng thanh niên cười hiền hỏi:"tiểu thư, cô đã đỡ chưa? nhà cô ở đâu để tôi đưa cô về?"
Đặng Ngọc My chỉ tay lên trên vách đá nói:"nhà ta ở trên kia"
Chàng thanh niên đó không nói gì bỏ củi xuống sau đó cõng cô bé lên rồi cả hai đi xuống núi.
Đến ngoài cổng thành Ma Giới thì chàng trai đó mới nhẹ nhàng để cô bé xuống.
Đặng Ngọc My tò mò hỏi:"ngươi có thể cho ta biết danh tính được không?"
Chàng trai đó nhẹ nhàng đáp:"có thể gọi ta là Bảo Thiên"
Chàng thanh niên trẻ đó nói xong liền rời đi.