Mục lục
Lục Tiểu Phụng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Mục Dịch cũng đã sớm nhìn ra thế thắng bại của đôi bên, kêu lên:



- Niệm nhi, không cần tỷ thí nữa, công tử gia hơn con nhiều lắm.



Nghĩ thầm:



- Thiếu niên này võ công cao cường, dường như không chỉ là bọn đệ tử khố gấm chỉ biết cờ bạc trai gái, để hỏi rõ gia thế của y xem, chỉ cần không phải là con quan lại nước Kim thì con gái mình cũng có chỗ nương nhờ suốt đời.



Bèn luôn miệng kêu lớn, bảo hai người dừng tay.



Hai người đang đấu tới lúc quyết liệt, nhất thời làm sao dừng tay được? Công tử kia nghĩ thầm:



- Bây giờ mà ta muốn đả thương ngươi thì dễ như trở bàn tay, chỉ là có chỗ không nên.



Đột nhiên chưởng biến thành trào móc lên đã nắm được cổ tay trái cô gái, cô gái sau cơn hoảng sợ lập tức giật mạnh ra. Công tử kia thuận thế đẩy nhẹ một cái, cô gái chân đứng không vững, đã sắp ngã lăn ra đất, công tử kia tay trái choàng qua đã ôm nàng vào lòng. Mọi người đứng xem chung quanh lại hò reo khen ngợi, chỉ nghe tiếng ầm ầm vang thành một tràng.



Cô gái xấu hổ mặt mũi đỏ bừng, hạ giọng năn nỉ:



- Buông ta ra mau đi!



Công tử kia cười nói:



- Ngươi gọi ta một tiếng thân ca ca, ta sẽ buông ngươi ra.



Cô gái giận y khinh bạc, dùng sức giẫy một cái, nhưng bị y ôm chặt, làm sao giẫy ra được?



Mục Dịch bước lên nói:



- Công tử thắng rồi, xin buông tiểu nữ ra đi!



Công tử kia hô hô cười lớn, vẫn không chịu buông.



Cô gái nóng ruột, phi chân đá vào huyệt Thái dương của y, buộc y không thể không buông tay ra. Công tử kia buông tay phải ra, giơ tay gạt một cái, cổ tay móc lại đã nắm được chân phải của nàng, công phu cầm nã của y quả thật đã sử dụng như ý, bắt tay là nắm được tay, bắt chân là nắm được chân. Cô gái càng nóng ruột, cố sức giật chân lại, chiếc hài thêu hoa hồng trên bàn chân tuột ra, nhưng rốt lại cũng đã giằng ra được khỏi vòng tay của y, ngồi phếch dưới đất, xấu hổ cúi đầu sờ sờ chiếc tất trắng. Công tử kia cười hì hì, đưa chiếc hài lên mũi làm ra vẻ ngửi ngửi.



Bọn vô lại bên ngoài lẽ nào lại không thừa cơ pha trò, đồng thanh kêu lên:



- Thơm quá!



Mục Dịch cười nói:



- Tôn tính đại danh của ngươi là gì?



Công từ cười nói:



- Không cần nói đâu!



Rồi quay lại khoác cẩm bào lên, nhìn cô gái áo đỏ một cái nhét chiếc hài thêu vào bọc. Đúng lúc ấy một trận gió mạnh thổi lên, trên không lác đác có mấy bông tuyết rơi xuống, đám người nhàn rỗi chung quanh có nhiều kẻ kêu lên:



- Tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi!



Mục Dịch nói:



- Chúng tôi ngụ ở khách sạn Cao Thăng, trên phố lớn phía tây thành, mời về đó nói chuyện.



Công tử kia nói:



- Nói chuyện gì? Tuyết rơi rồi. Ta phải về nhà đây.



Mục Dịch ngạc nhiên biến sắc nói:



- Ngươi đã thắng được tiểu nữ, ta đã nói trước, tự nhiên sẽ gả con gái cho ngươi. Đây là việc chung thân đại sự, há lại có thể qua loa cho xong?



Công tử kia hô hô cười rộ, nói:



- Bọn ta chỉ là đùa chơi bằng quyền cước, kể ra cũng hay. Còn chiêu thân à, ha ha, xin cám ơn!



Mục Dịch tức xanh mặt, nhất thời không nói nên lời, chỉ vào y nói:



- Ngươi.., ngươi...



Một tên tùy tùng của công tử cười nhạt nói:



- Công tử gia của bọn ta là hạng người nào, lại đi thông gia với hạng người giang hồ hèn hạ các ngươi à? Ngươi nằm mơ giữa ban ngày rồi đấy!



Mục Dịch giận quá vung tay tát một cái, lực đạo rất mạnh, tên tùy tùng ấy lập tức ngất đi luôn. Công tử kia cũng không cãi cọ với y sai người đỡ tên tùy tùng ấy rồi lên ngựa. Mục Dịch tức giận nói:



- Ngươi định đùa giỡn với bọn ta một chút phải không?



Công tử kia cũng không đáp chân trái đã đạp lên bàn đạp.



Mục Dịch tay trái lật một cái, nắm cánh tay trái của y quát:



- Được, con gái ta cũng không thể gả cho kẻ tiểu nhân khinh bạc như ngươi, trả chiếc hài đây!



Công tử kia cười nói:



- Đó là cô ta tình nguyện tặng ta, có liên can gì tới ngươi? Chiêu thân thì không cần, nhưng chiếc hài này thì không thể không cần.



Tay trái vung một vòng tròn nhỏ, vừa hơi vận kình đã hất tay Mục Dịch ra. Mục Dịch tức giận toàn thân phát run, quát:



- Ta liều mạng với ngươi!




Rồi nhảy vọt lên tung người về phía trước, hai tay ra chiêu Chung cổ tề minh đánh vào huyệt Thái dương hai bên trán địch nhân. Công tử kia ngửa người tránh khỏi, chân trái đặt trên bàn đạp ngựa nhấc lên, phi thân vọt vào bãi đất trống cười nói:



- Nếu ta đánh bại lão già nhà ngươi, thì ngươi không được ép ta làm con rể nữa nhé!



Người xem chung quanh phần đông đều tức giận gã công tử này khinh bạc vô hạnh, cậy thế khinh người, ngoài vài tên vô lại hô hô cười lớn, số còn lại đều nén giận không nói gì.



Mục Dịch không nói, vặn lưng một cái ra chiêu Hải yến lược ba, thân hình vọt lên lao nhanh về phía công tử. Công tử kia biết y giận lắm, lúc ấy không dám coi thường, nép người qua một bên, chưởng trái ra chiêu Độc xà tầm huyệt thủ đâm vào bụng dưới y. Mục Dịch né qua bên phải, chưởng phải mau lẹ đánh vào huyệt Kiên tĩnh của đối phương. Công tử kia vai trái hơi trầm xuống tránh qua phát chỉ, không chờ chưởng trái rút về, chưởng phải đã từ dưới chưởng trái đánh mau ra một chiêu Thâu vân hoán nhật, cánh tay trái bên trên che mất tầm nhìn của đối phương, chưởng này xuất kỳ bất ý, vô cùng hiểm độc. Mục Dịch tay trái trầm xuống một cái, khuỷu tay đã đánh xuống chưởng của y, tay phải quét ngang ra một quyền, đợi y cúi đầu tránh, đột nhiên hai tay chắp lại một chiêu Vi Đà hiến chữ đánh vào cằm y.



Công tử kia lúc ấy bất kể biến chiêu thế nào đều không khỏi bị trúng của y một chưởng, chợt nảy ý độc ác hai tay đưa mau lên nhanh như chớp, mười ngón tay chia ra chụp lên hai mu bàn tay của Mục Dịch, kế nhảy ra phía sau, đầu mười ngón tay đã nhuộm màu đỏ.



Những người đứng xem chung quanh đều bật tiếng la hoảng, chỉ thấy Mục Dịch mu bàn tay máu chảy ròng ròng. Cô gái vừa giận vừa sợ, vội bước lên đỡ cha, xé vạt áo cha băng bó cho y. Mục Dịch đẩy con gái một cái, nói:



- Tránh ra, hôm nay không liều mạng với y không xong.



Cô gái kia mặt hoa ảm đạm, nhìn chằm chằm vào công tử kia, đột nhiên rút trong bọc ra một ngọn chuỳ thủ đâm vào ngực mình. Mục Dịch cả kinh, bất kể mình sẽ bị thương, đưa tay chặn lại, cô gái thu thế không kịp, nhát kiếm ấy đâm trúng bàn tay của cha.



Quách Tĩnh đứng xem nhìn thấy chuyện bất bình như thế đời nào nhịn được nữa? Thấy công tử kia chùi máu trên mười ngón tay vào áo, lại định lên ngựa, lúc ấy hai tay rung lên, nhè nhẹ đẩy những người phía trước ra bước vào bãi đất, kêu lên:



- Này, ngươi làm thế là không đúng rồi!



Công tử kia thoáng ngẩn người rồi cười nói:



- Vậy làm sao mới đúng?



Đám thủ hạ tùy tùng thấy Quách Tĩnh ăn mặc quê mùa, nói giọng phương Nam, lại nghe công tử nhại giọng y để pha trò, đều buông tiếng cười rộ.



Quách Tĩnh ngơ ngác, cũng không biết họ cười gì nghiêm mặt nói:



- Ngươi phải cưới vị cô nương này mới đúng.



Công tử kia nghiêng nghiêng đầu, cười sằng sặc nói:



- Tại sao ta phải cưới chứ?



Quách Tĩnh nói:



- Nếu ngươi không muốn cưới nàng sao lại bước vào tỷ võ? Trên lá cờ của nàng ghi rất rõ bốn chữ Tỷ võ chiêu thân mà.



Công tử kia sa sầm mặt, nói:



- Thằng tiểu tử nhà ngươi dây vào chuyện không phải của mình, là muốn gì?.



Quách Tĩnh nói:



- Vị cô nương này dung mạo đã xinh đẹp, võ nghệ lại cao cường, sao ngươi không muốn? Ngươi không thấy nàng tức giận tới mức vung đao muốn tự tử sao?



Công tử kia nói:



- Nói chuyện với thằng tiểu tử ngốc nhà ngươi chỉ phí lời.



Rồi quay người định bỏ đi. Quách Tĩnh vươn tay cản, nói:



- Ồ, sao lại muốn bỏ đi?.



Công tử kia nói:



- Cái gì?



Quách Tĩnh nói:



- Ta đã chẳng khuyên ngươi cưới vị cô nương này rồi sao?



Công tử kia cười gằn một tiếng, rảo chân bước đi.



Mục Dịch thấy Quách Tĩnh khảng khái trượng nghĩa, biết y là một thiếu niên nóng nảy thẳng thắn, nhưng nghe y trò chuyện với công tử thì rõ ràng tâm địa thuần phác, hoàn toàn không hiểu việc đời, lúc ấy bèn bước tới bên cạnh nói với y Tiểu huynh đệ, đừng đếm xỉa gì tới y, chỉ cần ta còn một hơi thở thì mối thù này không thể không trả. Rồi cao giọng quát:



- Này, người để lại tên họ xem sao!



Công tử kia cười nói:



- Ta đã nói không thể gọi ngươi là cha vợ, ngươi còn hỏi tên ta làm gì?



Quách Tĩnh cả giận vọt người nhảy qua quát:



- Vậy thì ngươi trả lại hài cho vị cô nương kia.



Công tử nổi giận nói:



- Có liên can gì tới ngươi? Ngươi ưng ý vị cô nương này rồi phải không?



Quách Tĩnh lắc đầu nói:



- Không phải! Rốt lại ngươi có chịu trả không?



Công tử đột nhiên vung tay trái ra tát mạnh vào mặt Quách Tĩnh một cái. Quách Tĩnh cả giận, thi triển phép Giảo nã trong Cầm nã thủ, tay trái ngửa lên trên xoay ra bên phải, tay phải úp xuống dưới xoay ra bên trái, hai tay giao nhau chụp xuống. Vừa chụp được một cái cũng đồng thời giữ cứng huyệt Mạch môn trên hai cổ tay công tử.



Công tử kia vừa sợ vừa giận, giật một cái không giằng ra được, quát lên:



- Ngươi muốn chết à?



phi chân phải đá thẳng vào âm nang Quách Tĩnh. Quách Tĩnh hai tay gạt mạnh, ném y trở vào bãi đất.



Công tử kia công phu khinh công rất cao cường, đã thấy y bị ném đầu vai chúc xuống đất, nào ngờ sắp chạm đất thì chân phải đạp mạnh xuống đất một cái đã đứng bật dậy. Y vội cởi chiếc cẩm bào ra quát:



- Thằng tiểu tử thối tha nhà ngươi chán sống rồi phải không? Có giỏi thì lại đây so tài với công tử gia.



Quách Tĩnh lắc đầu nói:



- Tại sao ta phải đánh nhau với ngươi? Ngươi đã không chịu cưới cô ta thì cứ trả lại chiếc hài thôi.



Mọi người đứng xem chung quanh nghĩ rằng Quách Tĩnh bước ra can thiệp chuyện bất bình, đều muốn nhìn thấy công phu của y, không ngờ y chợt lâm trận rút lui, mấy tên vô lại nhao nhao kêu lên:



- Chỉ nói mà không đánh thì đâu phải là hảo hán?.



Công tử kia mới rồi bị Quách Tĩnh nắm cứng hai tay ném ra một cái, biết y võ công không kém, nội lực thâm hậu, trong lòng cũng có ba phần úy kỵ, thấy y không muốn động thủ rất hợp ý mình, nhưng bị y đòi trả lại chiếc hài thêu, trước chỗ hàng bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm như thế này thì làm sao chịu được? Lúc ấy liền vắt chiếc áo cẩm bào lên vai, cười gằn quay đi. Quách Tĩnh đưa tay trái ra nắm chiếc cẩm bào của y kêu lên:



- Tại sao lại bỏ đi?.



Công tử kia chợt thi triển mưu kế, cánh tay đẩy ra một cái, chiếc cẩm bào bay lên chụp vào đầu Quách Tĩnh, kế đó song chưởng cùng vung ra đánh mạnh vào sườn y.



Quách Tĩnh đột nhiên thấy trước mặt tối đen, đồng thời ngực bị một luồng kình phong đánh tới, vội hóp bụng lại nhưng đã không kịp, chát chát hai tiếng, ngực đã bị trúng hai chưởng. May là y từng theo Đan Dương tử Mã Ngọc tu tập nội công chính tông của huyền môn hai năm, hai chưởng ấy tuy đánh vào ngực y đau thấu xương nhưng cũng không làm y bị thương được đang lúc nguy cấp ấy hai chân vung lên theo Uyên ương liên hoàn cước liên tiếp đá ra, trong chớp mắt đá ra chín cước.



Đó là tuyệt học bình sinh của Mã vương thần Hàn Bảo Câu, dưới chân từng đá ngã vô số hảo hán Nam Bắc. Quách Tĩnh tuy chưa học được tới chỗ tinh túy trong cước pháp của Tam sư phụ, trên đầu lại bị chiếc áo cẩm bào chụp xuống không nhìn thấy gì, chỉ là phi cước đá bừa ra, nhưng công tử kia cũng bị y đá tới mức tay chân luống cuống, liên tiếp tránh được bảy cước đầu nhưng hai cước cuối cùng lại không thể tránh được, huỵch huỵch hai tiếng, đùi phải đùi trái đều bị đá trúng.



Hai người đồng thời nhảy vế phía sau. Qụách Tĩnh vội giật tấm áo cẩm bào chụp trên đầu xuống, bất giác vừa sợ vừa giận, nghĩ thầm đầu tiên đã nói rõ là tỷ võ chiêu thân, công tử này tỷ võ đã thắng lại không kể gì tín nghĩa, không muốn lấy cô nương kia mà mình nói đạo lý với y, y lại đánh mình trước, mà còn hạ độc thủ, nếu mình không luyện qua nội công, bị trúng hai chường này há chẳng phải là gãy xương nát gân, nội tạng bị thương sao? Y tính tình chất phác, từ nhỏ ăn ở với những người thô mãng thành thật nên hoàn toàn không biết gì về lòng người gian ác Tuy mấy năm nay bọn Chu Thông. Toàn Kim Phát đã nói cho y nghe không ít về những chuyện tàn ác gian trá trên giang hồ nhưng y chỉ coi như chuyện cổ tích, nghe qua là xong, đã không phải là kinh nghiệm của bản thân thì khó mà in sâu vào óc. Lúc ấy sau lúc căm giận, lại hoang mang không hiểu, đúng là không tin trên thế gian lại có những chuyện như vậy.



Công tử kia bị trúng hai cước chợt đùng đùng nổi giận, thân hình chớp lên, đột nhiên đã sấn vào cạnh Quách Tĩnh, chưởng trái ra chiêu Tà quải đơn tiên, vù một tiếng đập xuống đỉnh đầu y. Quách Tĩnh giơ tay gạt, hai tay chạm nhau, chỉ thấy trước ngực đau buốt, trong lòng cả kinh, bị công tử kia liên tiếp tấn công mấy chiêu, móc chân một cái, ngã ngửa ra đất Đám tùy tùng của công tử đều cười rộ lên. Công tử kia phủi phủi bụi đất trên đùi, cười nhạt nói:



- Bằng vào công phu mèo què ấy mà muốn can thiệp chuyện bất bình à? Về nhà bảo sư nương của ngươi dạy thêm hai mươi năm nữa đi!



Quách Tĩnh không nói tiếng nào, hít sâu một hơi, vận khí mấy vòng trong ngực, lập tức thấy bớt đau, nói:



- Ta không có sư nương?



Công tử kia hô hô cười lớn, nói:



- Vậy thì bảo sư phụ ngươi mau cưới một người đi?



Quách Tĩnh đang định nói: Ta có sáu vị sư phụ, trong đó một người là phụ nữ nhưng thấy công tử kia đang định đi ra khỏi bãi đất, không kịp nói câu ấy vội sấn lên gọi:



- Xem quyền đây!



Tay quyền từ hông đánh lên nhắm vào gáy y. Công tử kia cúi đầu tránh qua.



Quách Tĩnh quyền tay trái móc lại đánh vào mặt y. Công tử kia đưa tay gạt ra, hai người hai tay chạm nhau, ai cũng vận nội kình hất ra ngoài. Quách Tĩnh công lực mạnh hơn, công tử kia võ công cao hơn, nhất thời giằng co bất phân thắng bại.



Quách Tĩnh hít mạnh một hơi, đang định tăng thêm kình lực lên cánh tay, chợt thấy cánh tay đối phương đột nhiên rút lại, kình lực trên tay đè vào khoảng không, thân hình không tự chủ được nhào lên phía trước, vội lấy thế đứng vững lại thì chưởng của địch nhân đã đánh tới hậu tâm. Quách Tĩnh vội vung chưởng lại đón đỡ, nhưng y đang bị động, đối phương lại chủ động, công tử kia quát:



- Cút đi?



Chưởng lực xô ra. Quách Tĩnh vừa giao quyền lại ngã xuống, lần này là ngã sấp. Y khuỷu tay trái vừa chạm đất, thân hình đã bật lên, xoay nửa vòng trên không, chân trái quét ngang ra đá vào giữa ngực công tử kia.



Những người đứng xem chung quanh thấy y biến chiêu mau lẹ như thế, gần như chuyển bại thành thắng, những người hơi biết võ nghệ đều cất tiếng khen ngợi.



Công tử kia nép người qua bên trái, song chưởng hư hư thực thực, một chưởng để quấy rối, một chưởng để tấn công. Lúc ấy Quách Tĩnh bèn thi triển Phân cân thác cốt thủ, hai tay bay múa, chụp gân bẻ khớp, chiêu nào cũng không rời các huyệt đạo khớp xương của đối phương. Công tử kia thấy đòn tới của y lợi hại, chưởng pháp đột nhiên biến hóa, cũng thi triển Phân cân thác cốt thủ. Nhưng công phu này của Quách Tĩnh là do Diệu thủ thư sinh Chu Thông tự sáng tạo, khác hẳn với của các danh sư ở Trung nguyên. Hai người quyền lộ rất giống nhau nhưng thủ pháp chiêu thức thì khác hẳn, đánh được vài chiêu, một người chĩa hai ngón tay phóng vào huyệt Dưỡng lão sau cổ tay đối phương, người kia lật tay móc lại kéo ra, chụp vào khớp ngón tay địch nhân. Đôi bên đều úy kỵ nhau, đều không dám ra đòn thật sự, vừa phát đã thu, cứ thế qua ba bốn mươi chiêu lại càng bất phân thắng bại.



Tuyết bay lả tả, trên đầu trên vai mọi người đều đã phủ một lớp tuyết mỏng.



Công tử kia đánh lâu không thắng, chợt để lộ một chỗ sơ hở, để trống trước ngực. Quách Tĩnh thừa cơ sấn vào ngón tay điểm mau tới huyệt Cưu vĩ trên ngực đối phương, chợt động tâm niệm:



- Mình và y không hề có oán thù, không thể ra tay quá nặng?



Ngón tay hơi nghiêng đi, phóng chệch qua bên cạnh. Nào ngờ tay phải của công tử kia đột nhiên xuyên ra, đấy hai tay của Quách Tĩnh ra ngoài, quyền trái bùng bùng hai phát đập vào giữa lưng y. Quách Tĩnh vội co người lùi lại phía sau, phát chưởng cũng đánh tới lưng công tử kia. Công tử kia đã sớm nghĩ tới chiêu ấy, tay phải móc lại xoay vòng giữ cứng cồ tay y, dùng chiêu Thuận thủ khiên dương kéo mạnh ra ngoài, chân phải đạp vào ống chân phải Quách Tĩnh, mượn lực đẩy lực. Quách Tĩnh lập tức không đứng vững, huỵch một tràng ngã vật xuống đất.



Mục Dịch hai tay nhờ con gái băng bó vết thương, đứng dưới ngọn cờ xem hai người giao đấu, thất Quách Tĩnh ngã liên tiếp ba lần, rõ ràng không phải là đối thủ của công tử kia, vội bước tới đỡ y lén, nói:



- Lão đệ chúng ta đi thôi, không cần phải đôi co với bọn khốn này.



Quách Tĩnh ngã một cái vừa rồi đầu váng mắt hoa, trán đập xuống đất đau quá, lửa giận bùng lên, giằng ra khỏi tay Mục Dịch, sấn tới liên tiếp vung quyền phát chưởng, hung dữ sấn vào đánh công tử kia.



Công tử kia quả thật không ngờ y thua không chịu bỏ chạy mà lại càng đấu càng dũng mãnh, nhảy ra ba bước kêu lên:



- Ngươi còn chưa chịu thua à?



Quách Tĩnh không đáp, cứ sấn vào đánh đá, công tử kia nói:



- Ngươi mà còn lằng nhằng thì đừng trách ta ra sát thủ!



Quách Tĩnh nói:



- Được? Ngươi không trả chiếc hài lại thì chuyện giữa chúng ta vĩnh viễn không xong đâu.



Công tử kia cười nói:



- Cô nương kia không phải là em gái ngươi, sao ngươi cứ liều chết bắt ta phải làm em rể?



Câu ấy là lời mắng người ở vùng Bắc Kinh, bọn vô lại đứng ngoài nghe thế đều cười ầm lên. Quách Tĩnh thì không hiểu gì cả, nói:



- Ta không quen cô ta, cô ta vốn không phải là em gái ta.



Công tử kia vừa tức giận vừa buồn cười, mắng:



- Thằng tiểu tử ngu ngốc, xem quyền đây?




Hai người lại giao quyền, lui tới qua lại tiếp tục đánh nhau.



Lần này Quách Tĩnh đã đề phòng, công tử kia liên tiếp bày quỷ kế, nhưng Quách Tĩnh hoàn toàn không mắc lừa. Nói tới võ công thì công tử kia quả thật hơn y một bậc, nhưng Quách Tĩnh liều mạng dùng toàn lực, ra sức đánh nhau, bất kể bị trúng thêm quyền chưởng vẫn sấn vào không chịu lui. Y lúc nhỏ chưa học võ công đánh nhau với đám trẻ con bọn Đô Sử cũng đã như thế. Lúc ấy võ nghệ tuy đã cao, nhưng lối đánh nhau vẫn theo tính nết trời cho, không khác gì lúc nhỏ, lăn xả vào đánh, vứt bốn chữ Đánh thua thì chạy mà Tứ sư phụ dạy lên tận mây xanh. Trong lòng y nãy giờ chỉ còn sáu chừ Đánh không lại thì đánh nữa, chỉ là không tự biết mà thôi.



Lúc ấy những người nhàn rỗi nghe la thét kéo tới đứng xem chung quanh càng lúc càng đông, quảng trường đã đông nghịt chật cứng. Gió tuyết càng lớn, nhưng mọi người thích xem nhiệt náo, không ai bỏ về.



Mục Dịch nhiều năm qua lại giang hồ, biết việc này nhất định sẽ làm kinh động quan phủ, gây ra chuyện lớn, nhưng người ta trượng nghĩa ra tay can thiệp chuyện bất bình, mình há lại có thể bỏ đi cho xong chuyện, đứng bên cạnh nhìn trong lòng mười phần lo lắng, vô ý đưa mắt nhìn vào đám đông một cái chợt thấy rất nhiều trong những người đứng xem là nhân vật võ lâm, hào khách giang hồ, người ngưng thần quan sát, kẻ hạ giọng bàn bạc. Mới rồi vì y tập trung tinh thần nhìn hai người trẻ tuổi đánh nhau nên cũng không biết họ tới lúc nào.



Mục Dịch từ từ di động bước chân, mon men tới gần chỗ đám tùy tùng của công tử kia tụ tập, nghiêng tai liếc mắt, chỉ thấy trong đó có ba người tướng mạo kỳ lạ. Một người thân khoác cà sa màu đỏ, đầu đội tăng quan sáng ngời, là một nhà sư Tây Tạng, y rất to lớn, cao hơn hẳn mọi người nửa cái đầu. Một người vóc dáng trung bình, đầu đầy tóc bạc nhưng sắc mặt hồng hào không hề có một vết nhăn như trẻ con, đúng là đồng nhan bạch phát, thần thái tươi tắn, mặc một chiếc trường bào vải thô. ăn mặc không ra người xuất gia, không ra người tục gia. Người thứ ba thân hình ngũ đoản, mắt đầy tia máu đỏ, nhưng ánh mắt sáng quắc như điện, ria mép lởm chởm.



Mục Dịch nhìn thấy thầm kinh ngạc, chỉ nghe một tên tùy tùng nói:



- Thượng nhân, lão nhân gia người ra tay đánh đuổi gã tiểu tử kia cho rồi, chứ nhùng nhằng thêm lúc nữa, nếu tiểu vương gia lỡ tay bị thương thì bọn tùy tùng người dưới chúng tôi không sống được đâu.



Mục Dịch cả sợ, nghĩ thầm:



- Té ra gã thiếu niên vô lại này là tiểu vương gia, đánh nhau thêm lúc nữa, có thể gây ra đại họa. Xem ra những người này đều là hảo thủ trong vương phủ, chắc bọn tùy tùng sợ gây ra chuyện nên về mời tới giúp đỡ.



Chỉ thấy nhà sư Tây Tạng kia mỉm cười, cũng không trả lời.



Ông già tóc bạc cười nói:



- Linh Trí thượng nhân là đại cao thủ trong Mật tông ở Tây Tạng, nếu động thủ với loại tiểu từ này thì còn gì là thân phận.



Rồi quay đầu cười nói với tên tùy tùng kia:



- Nhiều lắm là ngươi bị vương gia đánh gãy chân chứ làm sao mất mạng được?



Hán từ thấp nhỏ nói:



- Tiểu vương gia công phu cao hơn thằng tiểu tử kia, sợ cái gì?



Y thân thể thấp nhỏ nhưng tiếng nói vang rền như chuông. Mọi người bên cạnh giật nảy mình, ai cũng quay lại nhìn y, bị y đưa ánh mắt sáng quắc trừng mắt một cái lại đều vội vàng quay đấu đi, không dám nhìn nữa.



Ông già tóc bạc cười nói:



- Tiểu vương gia học được một thân công phu như thế mà không bộc lộ trước mặt mọi người há lại không uổng phí bấy nhiêu năm rèn luyện sao? Mà nếu có ai xông vào giúp đỡ, y nhất định cũng sẽ không thích.



Hán tử thấp nhỏ nói:



- Lương công, ngươi nói chưởng pháp của tiểu vương gia là công phu của môn phái nào?



Lần này thì y hạ giọng thì thào. Ông già tóc bạc cười khà khà nói:



- Bành lão đệ, ngươi muốn khảo xét lão ca ngươi chứ gì? Chưởng pháp của tiểu vương gia bay lượn linh động, hư thực biến hóa, quả thật rất không dễ. Nếu lão ca của ngươi không nhìn lầm thì ắt y đã học công phu với đạo sĩ phái Toàn Chân.



Mục Dịch trong lòng hoảng sợ:



- Gã thiếu niên hạ lưu này là người phái Toàn Chân à?.



Hán tử thấp nhỏ nói:



- Nhãn lực của Lương công hay lắm. Trước nay ngươi ở núi Trường Bạch tu tiên luyện thuốc, nghe nói rất ít khi tới Trung nguyên, mà với gia số võ học của các môn phái ở Trung nguyên lại có thể vừa nhìn là biết ngay, huynh đệ vô cùng khâm phục.



Ông già tóc bạc mỉm cười nói:



- Bành lão đệ nói đùa rồi.



Hán tử thấp nhỏ kia lại nói:



- Có điều đạo sĩ phái Toàn Chân người nào cũng cổ quái mà lại chịu tới dạy võ nghệ cho tiểu vương gia mới là chuyện lạ.



Ông già tóc bạc cười nói:



- Lục vương gia nhún mình với người dưới, mời ai mà không được? Như Bành lão đệ ngươi là hào kiệt tung hoành ở Sơn Đông Sơn Tây như thế này mà không phải cũng tới vương phủ sao?



Hán tử thấp nhỏ kia gật gật đầu.



Ông già tóc bạc nhìn hai người đánh nhau, thấy Quách Tĩnh chưởng pháp lại thay đổi, ra tay thong thả nhưng môn hộ lại giữ gìn nghiêm cẩn dị thường, tiểu vương gia mấy lần đánh vào đều bị chưởng pháp trầm mãnh chắc chắn của y hất ra, bèn hỏi hán tử thấp nhỏ:



- Ngươi thấy gia số võ công của gã tiểu tử kia là môn phái nào?



Người kia ngần ngừ một lúc rồi nói:



- Gã tiểu tử này võ công rất phức tạp, đường như không phải là do một sư phụ truyền cho.



Một người bên cạnh nói ngay:



- Bành trại chủ nói rất đúng, gã tiểu tử này là đồ đệ của Giang Nam thất quái.



Mục Dịch nhìn qua y, chỉ thấy người này khuôn mặt xanh gầy, trán có ba cái bướu thịt nhô lên, nghĩ thầm:



- Người này gọi y là Bành trại chủ, chẳng lẽ hán tử thấp nhỏ này chính là gã đại đạo Thiên thủ nhân đồ Bành Liên Hổ giết người không chớp mắt sao? Tên họ Giang Nam thất quái đã rất lâu không nghe nói tới, chẳng lẽ họ còn sống à?



Đang ngờ vực, chợt người mặt xanh kia tức giận gầm lên:



- Thằng tiểu tử thối tha, ngươi cũng ở đây à?



Rồi xoảng một tiếng, rút sau lưng ra một ngọn Tam cổ cương xoa tung người lên nhảy vào bãi đất.



Quách Tĩnh nghe sau lưng có tiếng động, quay đầu thấy trước mắt có ba cái bướu thịt không ngừng rung rung, chính là Tam đầu giao Hầu Thông Hải sư thúc của Hoàng Hà tứ quỷ đang tiến tới, giật nảy mình, y đầu óc không được mau lẹ, nhất thời không biết nên làm sao là tốt, trong lúc phân tâm ấy đầu vai đã bị trúng một quyền, vội vàng trả đòn, lại đánh nhau với công tử kia.



Mọi người đứng xem chung quanh thấy Hầu Thông Hải cầm binh khí nhảy vào bãi đất, cho rằng y muốn tới giúp một bên, cảm thấy không công bằng, nhao nhao hò hét ầm ĩ. Mục Dịch thấy y vừa nói chuyện với bọn Bành trại chủ, biết y là nhân vật trong Triệu vương phủ, hai tay đưa ra sấn lên mấy bước, chỉ cần y động thủ với Quách Tĩnh thì sẽ lập tức xông vào, tuy đối phương người đông thế mạnh nhưng tình thế đã tới như thế cũng chỉ còn cách liều mạng. Nào ngờ Hầu Thông Hải hoàn toàn không xông vào Quách Tĩnh mà lại xông qua đám người đối diện. Một thiếu niên gầy gò mặt đầy nhọ đen, quần áo rách rưới thấy y xông tới, kêu lên:



- Í chà!



Rồi quay đầu bỏ chạy. Hầu Thông Hải sãi chân đuổi mau theo, sau lưng còn có bốn hán tử đuổi tới.



Quách Tĩnh thoáng thấy Hầu Thông Hải đang đuổi người bạn mới quen của mình là Hoàng Dung, phía sau còn có Hoàng Hà tứ quỷ tay cầm binh khí đằng đằng sát khí đuổi theo, trong lòng lo lắng, trên đùi lập tức bị tiểu vương gia đá trúng một cước. Y nhảy ra khỏi vòng chiến, kêu lên:



- Khoan đã! Ta ra ngoài một lúc sẽ quay lại đánh tiếp.



Tiểu vương gia bị y lằng nhằng đánh nhau nãy giờ, đã không còn muốn đánh nửa, chỉ mong dừng tay cho sớm, nghe y nói thế quả là mong mà không được, lập tức cười nhạt nói:



- Ngươi nhận thua là được rồi.



Quách Tĩnh lo lắng cho sự an nguy của Hoàng Dung, đang muốn đuổi theo giúp đỡ, chợt nghe tiếng huỵch huỵch vang lên. Hoàng Dung tay cầm roi da cười hì hì ha ha chạy trở lại, sau lưng là Hầu Thông Hải tức giận chửi mắng luôn mồm, vung vung ngọn cương xoa đâm túi bụi vào hậu tâm y. Nhưng Hoàng Dung thân pháp vô cùng mau lẹ, mũi cương xoa rốt lại vẫn còn cách một khoảng nhỏ, không sao đâm trúng. Mũi cương xoa chớp chớp dưới ánh nắng, trên xoa còn có ba cái vòng gang, múa lên đập vào nhau kêu leng keng. Hoàng Dung giữa đám đông chui đông lủi tây chớp mắt đã ra đầu bên kia.



Hầu Thông Hải đuổi gần tới nơi, mọi người ai cũng cười ầm lên, té ra hai bên má y đều có năm vết ngón tay đen nhẻm, rõ ràng đã bị gã tiểu tử gầy ốm kia đánh.



Hầu Thông Hải xô đẩy chen lấn trong đám đông, ra tới nơi thì Hoàng Dung đã chạy xa. Nào ngờ y mười phần ương bướng, đứng lại xa xa để chờ, vẫy tay lia lịa. Hầu Thông Hải giận quá gầm lên be be:



- Không bắt được thằng tiểu tử thối tha nhà ngươi lột xương róc da ra thì Tam đầu giao ta thề không làm người.



Rồi cầm cương xoa đuổi mau theo.



Hoàng Dung chờ y tới gần còn cách mấy bước mới nhấc chân bỏ chạy. Mọi người đang buồn cười, chợt thấy bên kia có ba người thở hồng hộc đuổi tới, chính là Hoàng Hà tứ quỷ nhưng thiếu mất Táng môn phủ Tiền Thanh Kiện.



Quách Tĩnh thấy thân pháp của Hoàng Dung, vừa mừng vừa sợ nghĩ thầm Té ra y thân mang tuyệt kỹ, hôm trước dẫn dụ Hầu Thông Hải, treo Hoàng Hà tứ quỷ lên cây trong rừng Hắc Tùng ở Trương Gia Khẩu tự nhiên đều là do y ra tay.



Bên này cả bọn nhà sư Tây Tạng đều thầm ngạc nhiên. Linh Trí thượng nhân nghĩ thầm Sâm tiên lão quái nhà ngươi mới rồi mở miệng khoe khoang nào là ở dưới núi Trường Bạch đã lâu năm nhưng đối với gia số của các môn phái võ học ở Trung nguyên thì nhìn là biết ngay, bèn nói:



- Sâm tiên, thân pháp của thằng tiểu khiếu hóa này rất khinh linh, là thuộc môn phái nào vậy?



Hầu lão đệ dường như đã bị lép vế rồi!



Lão già đồng nhan bạch phát kia tên Lương Tử Ông, là tôn sư một phái võ học ở núi Trường Bạch, từ nhỏ đã uống nhân sâm và các loại dược vật quý báu trong núi hoang nên vẻ mặt trẻ mãi không già, võ công kỳ lạ, người ta gọi là Sâm tiên lão quái. Bốn chữ Sâm tiên lão quái này trước nay được chia đôi để gọi, trước mặt thì người ta gọi y là Sâm tiên, còn không phải đệ tử của y thì sau lưng đều gọi y là lão quái.Y nhìn không ra lai lịch của gã tiểu khiếu hóa, chỉ khẽ lắc đầu hồi lâu mới nói:



- Lúc ta ở quan ngoại thường nghe nói chỗ Quỷ môn Long vương toàn là cao thủ, sao sư đệ y lại kém cỏi như thế, ngay cả một đứa trẻ cũng đánh không lại?.



Hán tử thấp nhỏ chính là Bành Liên Hổ nghe thế cau mày không đáp, y trước nay chơi thân với Quỷ môn Long vương Sa Thông Thiên, từng nhờ vả giúp đỡ nhau làm ăn nhiều vụ lớn. Y vốn biết Tam đầu giao Hầu Thông Hải võ công không kém, nhưng hôm nay lại bị mất mặt như thế, quả thật khiến người ta không sao hiểu được.



Hoàng Dung và Hầu Thông Hải làm ầm ĩ lên như thế khiến Quách Tĩnh và tiểu vương gia tạm thời dừng tay không đánh nữa. Tiểu vương gia ác đấu hơn nửa giờ, tuy đánh ngã Quách Tĩnh sáu bảy lần, chiếm được thượng phong nhưng đối phương vẫn tuy khó không lui, trên người mình cũng đã trúng đòn không ít mệt mỏi vô cùng, toàn thân toát mồ hôi, lấy cái khăn tay trong lưng ra lau mồ hôi.



Mục Dịch đã cất lá cờ Tỷ võ chiêu thân, cầm tay Quách Tĩnh không ngừng cảm tạ hỏi han, đang định cùng y rời mau khỏi chốn thị phi này, chợt nghe huỵch huỵch huỵch tiếng dép da vang lên, ngọn Tam cổ xoa kêu leng keng. Hoàng Dung và Hầu Thông Hải một chạy một đuổi đã quay lại. Hoàng Dung tay giơ hai mảnh vải, nhìn tới Hầu Thông Hải thì áo đã bị xé hai mảnh lộ ra bộ ngực đầy lông lá. Lại qua một lúc Ngô Thanh Liệt và Mã Thanh Hùng một người cầm thương, một người cầm roi thở hồng hộc chạy tới, trong đó thiếu mất Đoạn hồn đao Thẩm Thanh cương, có lẽ bị Hoàng Dung ra tay đánh ngã đâu đó rồi. Lúc ấy Hoàng Dung và Hầu Thông Hải lại đã chạy mất hút, không thấy bóng dáng.



Những người đứng xem chung quanh ai cũng thấy vừa kỳ lạ vừa buồn cười.***Đột nhiên phía tây vang lên tiếng quát tháo, mười mấy tên quân sĩ đầy tớ tay cầm roi mây đánh bừa ra hai bên xua đuổi những người hiếu sự. Mọi người nhao nhao tránh ra hai bên nhường đường, chỉ thấy chỗ góc phố có sáu tên tráng hán khiêng một cỗ kiệu sơn son thếp vàng đi tới.



Đám tùy tùng của tiểu vương gia kêu lên:



- Vương phi tới rồi!



Tiểu vương gia cau mày mắng:



- Lắm chuyện, ai đi bẩm mời vương phi tới thế?



Đám tùy tùng không dám trả lời, đợi lúc cỗ kiệu tới cạnh bãi đất cùng nhất tề bước lên đón hầu.



Cỗ kiệu dừng lại, chỉ thấy trong kiệu có một giọng phụ nữ vang ra:



- Tại sao lại đánh nhau với người ta? Trời tuyết lớn thế này lại không mặc áo dài, về lại cảm cho mà xem!



Thanh âm rất dịu dàng.



Mục Dịch xa xa nghe thấy, như bị sét đánh, tai ù lên, lập tức ngơ ngẩn xuất thần, tim đập thình thịch Tại sao giọng nói này giống hệt người kia của mình rồi lập tức buồn bã:



- Đây là vương phi của nước Đại Kim, mình nhớ vợ tới mức ngây ngốc, đúng là nghĩ ngợi bậy bạ.



Nhưng rốt lại vẫn không kìm lòng được, từ từ bước tới cạnh kiệu. Chỉ thấy một bàn tay trắng muốt nhỏ nhắn trong kiệu đưa ra, cầm một chiếc khăn lau mồ hôi bụi đất trên mặt tiểu vương gia, lại hạ giọng nói mấy câu gì không rõ, quá nửa.vừa trách cứ vừa lo lắng. Tiểu vương gia nói:



- Mẹ, con đùa chơi thôi mà, không việc gì đâu.



Vương phi nói:



- Mau mặc áo vào hai mẹ con ta cùng về.



Mục Dịch lại hoảng sợ nghĩ thầm:



- Tại sao trong thiên hạ lại có người có giọng nói giống nhau như thế?



Nhìn thấy hai bàn tay trắng muốt đã rút vào trong kiệu, trước kiệu có một tấm rèm buông xuống, trên tấm rèm thêu mấy đóa hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng. Y tuy đưa mắt nhìn chằm chằm nhưng không thể nhìn xuyên qua được tấm rèm lộng lẫy ấy.



Một tên tùy tùng của tiểu vương gia bước tới trước mặt Quách Tĩnh, nhặt chiếc áo cẩm bào của tiểu vương gia lên, mắng:



- Thằng tiểu súc sinh, cái áo này bị ngươi làm bẩn cả rồi!



Một tên quân sĩ đi theo vương phi giơ roi mây lên, roạt một tiếng, đập vào đầu Quách Tĩnh. Quách Tĩnh lách người tránh qua, thuận tay nắm cứng cổ tay y, chân trái quét ra, tên quân sĩ ấy ngã bổ xuống đất. Quách Tĩnh giật được chiếc roi, chát chát chát đánh luôn lên lưng y ba nhát, quát:



- Ai cho ngươi đánh người bừa bãi?



Bách tính đứng quanh mới rồi có người bị đám quân sĩ dùng roi mây đánh trúng, lúc ấy thấy Quách Tĩnh đem đạo lý của ngươi trả lại ngươi, ai cũng thầm thích thú. Hơn mười tên quân sĩ còn lại cao giọng quát tháo, sấn lên cứu giúp đồng bạn, đều bị Quách Tĩnh túm lấy từng cặp từng cặp một nhấc lên ném ra ngoài.



Tiểu vương gia cả giận quát lên:




- Ngươi còn muốn lộng hành à?



Rồi giơ tay đón lấy hai tên quân sĩ bị Quách Tĩnh ném tới đặt xuống đất, sấn lên phóng chân trái ra đá vào bụng dưới Quách Tĩnh. Quách Tĩnh lách người ra chiêu, hai người lại giao quyền. Vương phi luôn miệng quát dừng, nhưng tiểu vương gia đối với mẹ dường như không hề kính sợ, lại có vẻ như được nuông chiều sinh ra ngang ngược, quay lại kêu:



- Mẹ, mẹ xem con đây này! Thằng tiểu tử nhà quê này tới kinh đô lộng hành, nếu không cho y nếm mùi đau khổ thì chỉ e ngay cả họ của cha y là gì, y cũng không biết kia!



Hai người qua lại mấy mươi chiêu, tiểu vương gia phấn chấn tinh thần, dốc lòng phô trương bản lĩnh trước mặt mẹ mình, chỉ thấy y thân hình lãng đãng, chưởng pháp khinh linh. Quách Tĩnh quả nhiên đón đỡ không được, lại bị y đánh trúng một quyền, liên tiếp ngã xuống hai lần.



Lúc ấy Mục Dịch cũng không nghĩ tới việc gì khác. Chỉ ngưng thần nhìn chằm chằm vào cỗ kiệu, chợt thấy góc rèm khẽ hé, lộ ra một đôi mắt đen, mấy sợi tóc dài. Ánh mắt đầy vẻ dịu dàng lo lắng nhìn tiểu vương gia đánh nhau với Quách Tĩnh.



Mục Dịch nhìn thấy đôi mắt ấy, thân hình đột nhiên đờ ra như bị đóng đinh xuống đất, không sao động đậy.



Quách Tĩnh tuy liên tiếp trúng đòn nhưng càng đánh càng dũng mãnh. Tiểu vương gia liên tiếp ra sát thủ, chỉ muốn đả thương cho y không còn sức đánh tiếp nhưng Quách Tĩnh da dày thịt chắc, lại có luyện nội công, bị trúng mấy quyền vẫn không hề gì, mà tiểu vương gia tuy chiêu thức khéo léo nhưng công lực vẫn bị tuổi tác hạn chế, chưa tới mức ghê gớm nên nhất thời cũng không đả thương được y.



Tiểu vương gia mười ngón tay biến thành trảo không ngừng chụp ra, lại dùng trảo pháp âm độc lúc nãy đã dùng để đả thương Mục Dịch chụp vào Quách Tĩnh. Nhưng Quách Tĩnh sử dụng Phân cân thác cốt thủ, chặn đứng thế công của y.



Đấu được một lúc. Hoàng Dung và Hầu Thông Hải lại một người chạy một người đuổi vòng trở lại. Lần này trên đầu Hầu Thông Hải lại có cắm thêm một túm cỏ lớn, đó vốn là ký hiệu treo trên vật rao bán, cắm lên đầu y cũng có ý là rao bán đầu, tự nhiên đã bị Hoàng Dung chọc ghẹo nhưng y vẫn hoàn toàn không biết, cứ sãi chân đuổi mau. Hoàng Hà nhị quỷ sau lưng không biết đã đi đâu, có lẽ đã bị Hoàng Dung đánh ngã ở đâu rồi.



Bọn Lương Tử ễng ai cũng kinh ngạc, không đoán được Hoàng Dung rốt lại là nhân vật loại nào, thấy Hầu Thông Hải đuổi theo quả rất mau nhưng rốt lại vẫn không kịp gã thiếu niên quần áo rách rưới này. Bành Liên Hổ chợt nói:



- Chẳng lẽ gã tiểu tử này là người trong Cái bang?



Cái bang là bang hội lớn nhất trên giang hồ lúc bấy giờ, trong bang trên dưới đều là ăn mày. Lương Tử ông da thịt trên, mặt giật giật nhưng không nói gì.



Hai thiếu niên trong bãi đất thì quyền phong vù vù chưởng ảnh chớp chớp, đều ra sức đánh mau, đột nhiên Quách Tĩnh trên cánh tay trái bị trúng một chưởng, qua một lúc chân phải của tiểu vương gia bị trúng một cước hai người càng đánh càng sấn vào gần nhau, nghe rõ cả tiếng thở. Những người đứng xem chung quanh ai không biết võ công thì đều nhìn tới mức xuất thần, còn những người biết võ công cũng cảm thấy hai người càng đấu càng nguy hiểm, chỉ cần hơi sơ ý thì không chết cũng bị trọng thương. Bành Liên Hổ và Lương Tử Ông trong tay đều đã nắm chặt ám khí chuẩn bị lúc tiểu vương gia nguy hiểm sẽ ra tay giúp đỡ, nhìn thấy hai người đánh nhau đã lâu. Quách Tĩnh tuy hung hăng nhưng võ nghệ chẳng qua cũng đến thế, lúc khẩn cấp nhất định có thể kịp thời chế phục được y.



Quách Tĩnh đánh đã tới lúc lên cơn. Y từ nhỏ sinh trưởng ở đại mạc, trải qua gió cát băng tuyết, chinh chiến đánh giết, còn tiểu vương gia kia rốt lại quen được cưng chiều, đánh nhau hung dữ thế này rõ ràng có chỗ không chi trì nổi. Y thấy Quách Tĩnh chưởng trái chém tới liền nghiêng người tránh qua đánh trả một quyền.



Quách Tĩnh nhân lúc tay quyền của y chưa tới nơi, tay phải đã đẩy mau khuỷu tay phải của y ra sấn vào, tay trái xuyên qua nách phải của y móc ngược lại, đồng thời tay phải chụp vào cổ họng đối phương. Tiểu vương gia không ngờ y lại lớn mật ra đòn như thế, chưởng trái vội lật lại nắm chặt cổ tay đối phương, năm ngón tay phải cũng bấu chặt vào sau đầu Quách Tĩnh. Hai người ngực giáp ngực, đều vận kình lên, một người ấn mạnh vào yết hầu đối phương, một người muốn bẻ gãy cổ tay địch nhân, nhìn thấy tình thế rất nguy hiểm, trong khoảnh khắc sẽ phân thắng bại.



Mọi người đứng xem chung quanh bật tiếng la hoảng, nửa khuôn mặt vương phi lộ ra sau tấm rèm kiệu cũng trắng bệch. Cha con Mục Dịch nãy giờ vốn ngồi dưới đất cũng đứng bật dậy, trên mặt lộ vẻ kinh hoàng.



Chợt nghe chát một tiếng, trên mặt Quách Tĩnh đã trúng một quyền rất nặng, té ra tiểu vương gia đột nhiên biến chiêu, buông tay phải ra xuất quyền đánh tới như chớp. Quách Tĩnh bị đánh tới mức đầu váng mắt hoa, mắt trái nước mắt giàn giụa, gầm lớn một tiếng, hai tay nắm chặt áo tiểu vương gia nhấc bổng y lên, dùng lực ném mạnh xuống đất. Chiêu này không phải Phân cân thác cốt thủ, cũng không phải là Cầm nã thủ, mà là tuyệt kỹ đánh vật của người Mông Cổ, là Quách Tĩnh học được của sư phụ Thần tiễn thủ Triết Biệt.



Võ công của tiểu vương gia kia quả có chỗ hơn người, thân hình vừa chạm đất đã lập tức vọt về phía trước, hai tay ôm chặt hai chân Quách Tĩnh, hai người đồng thời ngã lăn ra, tiểu vương gia nằm trên. Y lập tức buông tay nhảy lên, quay lại giật lấy một ngọn thương trong tay đám quân sĩ, phóng thương đâm vào bụng dưới Quách Tĩnh. Quách Tĩnh vội lăn ra, tiểu vương gia soạt soạt soạt đâm luôn ba nhát đuổi theo, thương pháp vô cùng thuần thục.



Quách Tĩnh cả kinh, nhất thời bị bóng thương chụp xuống không sao đứng lên được, chỉ đành nằm ngửa dưới đất thi triển tuyệt kỹ Không thủ đoạt bạch nhận toan đoạt ngọn thương, nhưng mấy lần ra tay đều chụp không được. Tiểu vương gia cán thương rung lên, tua đỏ phất phới, đầu thương rít lên vù vù dệt thành một vòng tròn đỏ. Vương phi kêu lên:



- Hài tử, ngàn vạn lần không được giết người. Ngươi thắng là được rồi!



Nhưng tiểu vương gia chỉ muốn một thương đóng đinh Quách Tĩnh xuống đất, hoàn toàn không nghe thấy lời mẹ.



Quách Tĩnh chỉ thấy trước mắt hoa lên, mũi thương chớp sáng chỉ còn cách mũi không đầy vài tấc, lúc nguy cấp vung tay gạt mạnh mũi thương lộn ra phía sau một cái đứng dậy, thuận tay giật ngọn cờ Tỷ võ chiêu thân của Mục Dịch vung ngang cán cờ, một chiêu Bát vân kiến nhật quét thẳng ra, kế thẳng người giương tay, lá cờ vù một tiếng bay ra chụp vào giữa mặt tiểu vương gia. Tiểu vương gia nghiêng người nhích chân, cán thương vẽ lên một vòng tròn đỏ, mũi thương lóe lên ánh hàn quang đâm tới Quách Tĩnh. Quách Tĩnh vung cán cờ gạt ra.



Hai người lúc ấy đã dùng binh khí. Quách Tĩnh dùng Hàng ma trượng pháp của đại sư phụ Phi thiên biển bức Kha Trấn Ác, tuy cán cờ to dài, sử dụng rất không tiện tay nhưng trượng pháp này biến hóa ảo diệu, vốn là Kha Trấn Ác khổ luyện để đối phó với Thiết thi Mai Siêu Phong, trong chiêu thức giấu chiêu thức, trong biến hóa giấu biến hóa, vô cùng ngụy dị. Tiểu vương gia không biết trượng pháp này, vung thương ra chiêu, cán cờ đột nhiên hất lên, nếu không nhanh chân tránh kịp thì bụng dưới đã bị đánh trúng, đành tạm thời giữ thế thủ.



Mục Dịch đầu tiên thấy thân hình bộ pháp của tiểu vương gia lúc vung thương đã rất ngạc nhiên về sau càng nhìn càng thấy kỳ lạ, chỉ thấy y khóa, đâm, đánh, hất, rê, đập, đỡ, chặn, chiêu nào cũng đều là thương pháp Dương gia. Lộ thương pháp này là công phu độc môn của Dương gia, xưa nay chỉ truyền cho con trai không truyền cho con gái. Ở phương Nam rất ít gặp, ai ngờ lại xuất hiện tại kinh thành của nước Đại Kim. Chỉ là thương pháp của y tuy biến hóa linh động nhưng không phải là Dương gia chính tông nên có nhiều chỗ như đúng mà lại sai, giống như học lén của Dương gia. Con gái y nhường mày lên, dường như cũng đang tâm sự ngổn ngang. Chỉ thấy tua đỏ gần mũi thướng chớp chớp, lá cờ trên cán cờ phần phật, cuốn từng đám từng đám bông tuyết bay tung lên.



Vương phi thấy con trai mệt mỏi mặt đầy mồ hôi, hai người đã động tới binh khí lại càng dễ nguy hiểm tới tính mạng, trong lòng lo sợ, kêu lớn:



- Dừng tay, đừng đánh nữa!



Bành Liên Hổ nghe vương phi nói, sãi chân bước vào bãi đất, tay trái rung lên đập vào cán cờ. Quách Tĩnh đột nhiên thấy hổ khẩu đau buốt, cán cờ rời tay bay lên không. Lá cờ bị gió thổi trên không căng ra kêu phần phật, trải bốn chữ Tỷ võ chiêu thân ra trên nền trời đầy tuyết trắng.



Quách Tĩnh cả kinh, còn chưa nhìn thấy rõ thân hình diện mạo của đối phương, chỉ thấy tiếng gió rít lên, chiêu thức của địch nhân dã đánh tới giữa mặt, lúc nguy cấp nghiêng người né ra, nhưng cho dù thân pháp y mau lẹ tới đâu Bành Liên Hổ cũng đã đánh trúng cánh tay y một chưởng. Quách Tĩnh đứng không vững lập tức ngã ngửa. Bành Liên Hổ cười nhìn tiểu vương gia, nói:



- Tiểu vương gia để ta xử lý, cho thằng tiểu tử này từ nay về sau không lằng nhằng nữa?



Tay phải rút về phía sau, hít vào một hơi, bàn tay rung lên hai cái vươn ra đập xuống đỉnh đầu Quách Tĩnh.



Quách Tĩnh biết là không may, chi định đưa hai tay lên vận khí hết sức đón đỡ.



Linh Trí thượng nhân và Sâm tiên lão quái nhìn nhau một cái, biết hai tay Quách Tĩnh khó mà còn nguyên vẹn, chưởng lực của. Thiên thủ nhân đồ Bành Liên Hổ đánh xuống thì nhất định y phải gãy tay.



Trong chớp mắt ấy trong đám đông chợt có một người kêu lên:



- Khoan đã!



Rồi có một bóng xám vọt mau tới, một món binh khí kỳ lạ vung lên trên không, cổ tay của Bành Liên Hổ đã bị cuốn chặt. Bành Liên Hổ tay phải vận kình giật lại, huỵch một tiếng giật đứt món binh khí của người kia, chưởng trái hất luôn ra. Người kia cúi đầu tránh qua, tay trái ôm ngang lưng Quách Tĩnh kéo lên nhảy lùi về phía sau.



Mọi người lúc ấy mới thấy rõ người ấy là một đạo nhân trung niên mặc đạo bào màu xám, ngọn phất trần trong tay chỉ còn có cái cán, đám dây tơ trên phất trần đã bị Bành Liên Hổ giật đứt, còn quấn trên cổ tay y.



Đạo nhân kia và Bành Liên Hổ nhìn nhau một chập, mới rồi tuy chỉ trao đổi một chiêu nhưng đều nhận ra đối phương võ công cao cường. Đạo nhân nói:



- Túc hạ có phải là Bành trại chủ oai danh lừng lẫy không? Hôm nay được gặp, thật là may mắn.



Bành Liên Hổ nói:



- Không dám, xin thỉnh giáo phái, pháp hiệu của đạo trưởng.



Lúc ấy hàng trăm hàng ngàn con mắt đều nhìn vào đạo nhân kia.



Đạo nhân kia cũng không đáp, co chân trái lên đạp xuống một cái rồi thu chân lại, chỉ thấy dưới đất in một vết chân sâu gần một thước, lúc ấy tuyết lớn vừa rơi, tuyết trên mặt đất chưa đầy nửa tấc mà y thong thả đạp một cái đã lún xuống một vết sâu như thế, công phu dưới chân quả thật kinh thế hãi tục. Bành Liên Hổ trong lòng rúng động, nói:



- Đạo trưởng có lẽ là Ngọc Dương tử Vương chân nhân được người ta gọi là Thiết cước tiên?



Đạo nhân kia nói:



- Bành trại chủ quá lời rồi. Bần đạo chính là Vương Xử Nhất, còn hai chữ chân nhân ấy quyết không dám nhận.



Bành Liên Hổ và bọn Lương Tử Ông. Linh Trí thượng nhân đều biết Vương Xử Nhất là nhân vật nổi tiếng trong phái Toàn Chân, tiếng tăm chỉ sau Trường Xuân tử Khưu Xử Cơ, có điều tuy nghe danh từ sâu nhưng chưa hề gặp mặt, lúc ấy nhìn kỹ chỉ thấy y mi dài mắt sáng, dưới cằm có ba chòm râu thưa, tất trắng giày xám trông như một người tu hành coi trọng y phục bề ngoài, nếu không nhìn thấy công phu mới rồi của y thì quả thật không tin y chính là Thiết cước tiên Ngọc Dương tử từng dùng chiêu Phong bãi hà diệp co một chân vọt qua núi sâu vạn trượng, từ đó oai danh chấn động hào kiệt vùng Hà Bắc Sơn Đông.



Vương Xử Nhất chỉ Quách Tĩnh nói:



- Bần đạo vốn không quen biết vị tiểu ca này, chỉ là thấy y kiến nghĩa dũng vi, hăng hái không tiếc thân, trong lòng khâm phục nên lớn mật xin Bành trại chủ tha mạng cho y.



Bành Liên Hổ nghe y ăn nói rất khách khí, nghĩ thầm đã có cao thủ của phái Toàn Chân ra mặt cũng nên tìm chút nhân tình, lập tức ôm quyền nói:



- Nói thế làm gì, nói thế làm gì?.



Vương Xử Nhất chắp tay cảm tạ, quay người qua bên cạnh quét mắt một vòng, trên mặt lập tức hiện vẻ nghiêm khắc lạnh lùng, cao giọng hỏi tiểu vương gia kia:



- Ngươi tên gì? Sư phụ ngươi là ai?



Tiểu vương gia nghe tới tên Vương Xử Nhất trong lòng đã sớm run sợ, đang muốn lủi đi cho mau, không ngờ y đột nhiên cao giọng hỏi mình, đành đứng lại đáp:



- Ta tên Hoàn Nhan Khang, còn tên sư phụ ta thì không thể nói với ngươi được.



Vương Xử Nhất nói:



- Sư phụ ngươi trên má trái có một nốt ruồi son, có đúng không?



Hoàn Nhan Khang cười hì hì đang định chớt nhả, đột nhiên thấy hai ánh mắt của.Vương Xử Nhất sáng quắc như điện chiếu thẳng tới, trong lòng hoảng sợ, lập tức nuốt câu nói đùa vào bụng, gật gật đầu.



Vương Xử Nhất nói:



- Ta đã đoán ngươi là đệ tử của Khưu sư huynh. Hừ, sư phụ ngươi trước khi truyền thụ võ công cho ngươi đã nói những gì?



Hoàn Nhan Khang thầm biết sự tình không hay, bất giác hoảng sợ Chuyện hôm nay mà để sư phụ biết thi không xong, xoay chuyển ý nghĩ, lập tức tươi cười nói Đạo trưởng đã quen biết gia sư. Ắt là bậc tiến bối, mời đạo trưởng giá lâm tệ xá để vãn bối được học hỏi. Vương Xử Nhất hừ một tiếng, cũng chưa trả lời. Hoàn Nhan Khang lại quay sang Quách Tĩnh vái một vái, cười khẽ nói:



- Ta và Quách huynh không đánh nhau không quen biết. Võ nghệ của Quách huynh tiểu đệ vô cùng khâm phục, mời Quách huynh và đạo trưởng cùng tới tệ xá chúng ta kết làm bạn bè nên chăng?



Quách Tĩnh chỉ cha con Mục Dịch nói:



- Chuyện kết thân của ngươi tính thế nào?



Hoàn Nhan Khang nhăn nhó nói:



- Chuyện này thong thả sẽ bàn sau.



Mục Dịch kéo tay áo Quách Tĩnh một cái, nói:



- Quách tiểu ca, chúng ta đi thôi, không cần đếm xỉa tới y nữa.



Hoàn Nhan Khang hướng về Vương Xử Nhất vái một vái, nói:



- Vãn bối xin chờ ở tệ xá, người cứ hỏi Triệu vương phủ là đúng. Trời rét tuyết lạnh, đúng là lúc ngồi quanh lò sưởi thưởng tuyết xin mời tới uống vài chén.



Rồi nhảy lên con tuấn mã tùy tùng dắt lại, giật cương một cái phi luôn vào đám đông cũng bất kể ngựa có đạp người ta bị thương không. Mọi người nhao nhao tránh né.



Vương Xử. Nhất thấy y ngang ngược như thế lại càng tức giận, nhìn Quách Tĩnh nói:



- Tiểu ca, ngươi đi theo ta.



Quách Tĩnh nói:



- Tôi phải chờ một người bạn thân.



Vừa nói câu ấy, chợt thấy Hoàng Dung trong đám đông nhảy ra cười nói:



- Ta không việc gì, lần này ta tới tìm ngươi đây.



Vừa nói xong hai câu đã rơi xuống đất. Y thân hình thấp nhỏ, rơi xuống đất lập tức không thấy bóng dáng đâu, đã thấy Tam đầu giao Hầu Thông Hải từ xa vung xoa đuổi tới. Quách Tĩnh quay lại, lập tức quỳ ngay xuống mặt tuyết khấu đầu tạ ơn Vương Xử Nhất cứu mạng. Vương Xử Nhất đưa tay đỡ dậy, nắm chặt tay y chen ra khỏi đám đông, chán không bén đất chạy mau ra ngoài thành.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK