Trái tim của Kim Sân đau nhói, anh đi đến. Trên trán Chúc Chúc bị quấn băng gạc, những chỗ khác trên mặt thì sưng và ứ máu. Nhìn con gái như thế, Kim Sân chịu đựng nỗi đau, xoa đầu bé: “Chờ thêm hai ngày nữa, về nhà rồi ba ba sẽ nấu mỳ cho con ăn.”
Chúc Chúc dạ một tiếng rồi nói: “Ba ba ơi, vậy ngày mai con cũng không cần đến trường ạ?”
“Trong khoảng thời gian này thì không cần đến trường.” Kim Sân nói: “Ba ba sẽ gọi điện thoại cho trường học, qua một thời gian nữa sẽ đi học lại.”
Chúc Chúc dạ một tiếng, nhìn ba ba rồi ngáp một cái, lại bị đau đến nhếch nhếch miệng. Bé lầm bầm: “Dù sao những bài cô giáo giảng con đều biết hết rồi ạ. Con và anh Thừa Khiếu đều làm được bài lớp ba nha...”
Kim Sân xích lại gần người con gái rồi nói: “Cục cưng lợi hại lắm.”
Chúc Chúc híp mắt, bình thường vào giờ này bé đã đi ngủ rồi. Cố nhịn cơn buồn ngủ, nhóc con nhìn tay bánh bao của mình rồi hỏi: “Ba ba ơi, đến giờ đi ngủ rồi, nhưng con đánh răng và rửa chân để đi ngủ bằng cách nào nha?”
Hồ Thừa Khiếu vẫn luôn im lặng bỗng lúc này lại cầm cặp sách bên cạnh tới, nói: “Em gái công chúa, bác sĩ nói hôm nay không được đụng vào nước. Em dùng nước súc miệng để súc có được không?”
Trước đó Hồ Thừa Khiếu cũng nghe được những điều cần chú ý mà bác sĩ đã dặn, cậu liền tự mình đến siêu thị của bệnh viện để mua nước súc miệng. Em gái công chúa thích sạch sẽ như vậy, nhất định phải đánh răng, rửa mặt mới chịu đi ngủ.
Chúc Chúc suy nghĩ: “Cám ơn anh Thừa Khiếu.”
Thế là Chúc Chúc ngoan ngoãn súc miệng, dùng khăn ướt lau chân, sau đó lại để ba ba thay cho bé một bộ đồ ngủ thật xinh nữa. Rất nhanh, bé đã mở mắt không nổi rồi.
Y tá biết tình hình của nhà bọn anh, lại thêm giá trị nhan sắc hơi bị cao và hoàn cảnh bi thảm của Chúc Chúc, nên mọi người đều sẵn sàng đối xử tốt với bọn anh.
Chính bởi vì thế, Chúc Chúc được nằm phòng đơn. Kim Sân vốn định để Hồ Thừa Khiếu về nhà ngủ, nhưng Hồ Thừa Khiếu không chịu nên Kim Sân cũng thôi. Cô y tá đưa cho hai người một cái giường xếp, đẩy ra là có thể nằm ngủ ở trên.
Vì Kim Sân tự tính phải ở lại bệnh viện vài ngày, nên anh còn mua thêm chăn nữa. Sau khi Chúc Chúc ngủ say, Kim Sân quấn chăn bọc Hồ Thừa Khiếu lại, đặt cậu nhóc ngủ trên giường xếp.
Kim Sân không ngủ, anh cũng chẳng ngủ được. Trong bóng tối, anh ngồi bên giường bệnh, cùng con gái.
Lúc đưa người đến trường vào buổi sáng, con gái vẫn còn khỏe mạnh vẫy tay chào tạm biệt anh. Chỉ mấy tiếng không gặp, con gái liền trở thành thế này.
Cho đến bây giờ, Kim Sân vẫn chưa thể tiếp nhận nổi.
Chúc Chúc có thói quen đá chăn, cho nên lúc này bé vừa mới đá thì vết thương trên đầu gối lập tức khiến nhóc con đau đến nhếch miệng. Trẻ con vốn ngủ say, đau đến thế mà vẫn không tỉnh hoàn toàn, chỉ lầm bầm: “Ba ba ơi, cánh đau...”
Kim Sân nghe thấy cánh đau, thì không biết nên khóc hay nên cười. Anh nhanh chóng đắp kín chăn cho bé, dứt khoát bọc lại, đảm bảo bé chẳng còn cách nào để đá chăn nữa.
Cũng không biết trông bé được bao lâu, Kim Sân đột nhiên nghe thấy con gái hu hu khóc nghẹn.
“Cục cưng, cục cưng, sao vậy?” Kim Sân nhỏ giọng hỏi.
Chúc Chúc nhắm mắt, nước mắt lăn ra ngoài, miệng vẫn nghèn nghẹn khóc. Trong tiếng nức nở vẫn có hai chữ ba ba.
Kim Sân đại khái cũng đoán ra được con gái vốn không tỉnh, mà chỉ gặp phải ác mộng.
Chúc Chúc nghe ba ba gọi vài tiếng thì tỉnh dậy, liền nhìn thấy ba ba, “Ba ba ơi... Con có bị biến thành quái vật không ạ?”
Trước khi đi ngủ, cô y tá đã dẫn Chúc Chúc đi vệ sinh. Trong nhà vệ sinh có một tấm gương, Chúc Chúc đã thấy khuôn mặt sưng đen và mái tóc bị mất một mảng của mình, liền bị dọa ngay tại chỗ...
Kim Sân hận rất nhiều người, nhưng giờ phút này lại dịu dàng ôm con gái: “Không đâu, bây giờ cục cưng đang bị thương mà. Chờ vết thương tốt hơn là sẽ xinh ngay thôi. Có phải mơ thấy ác mộng không?”
Chúc Chúc dạ một tiếng rồi nói: “Con mơ thấy con biến thành vịt con xấu xí, mà những bạn vịt trắng thì nhìn rất xinh, nên các bạn đều không thích con...”
“Vậy còn ba ba? Sao ba ba không có trong mơ nhỉ?” Kim Sân bọc con gái trong chăn, rồi ôm vào ngực với tư thế bảo vệ cùng che chở cho con gái tuyệt đối.
Chúc Chúc suy nghĩ rồi nói: “Ba ba biến thành vịt trắng lớn bay đi mất rồi nha. Con vỗ cánh nhưng chẳng đuổi kịp, cánh còn rất đau nữa...”
Thì ra vừa rồi đá chăn là vì trong mơ bé đang vỗ cánh, khó trách lại theo tiềm thức nói là cánh đau, mà đau nhức trên đầu gối lại còn phản ánh trong cả giấc mộng.
Kim Sân nghiêm túc nói: “Nếu có một ngày ba ba biến thành vịt trắng lớn rồi bay lên trời, vậy thì nhất định sẽ chở cục cưng của chúng ta theo.”
Chúc Chúc hơi ủ rũ vươn tay bánh bao nhỏ, giống như muốn hấp thụ sức mạnh từ trên người ba ba vậy.
Chúc Chúc suy nghĩ: “Vậy ba ba có dẫn con đi xem nhà của Thần không ạ?” Bé vẫn nhớ chuyện ba ba “Là Thần”.
“Có chứ.” Kim Sân nói. Nhưng anh nghĩ, thật ra nơi nào có con gái thì mới được xem là nhà. Còn những nơi khác, cho dù có rộng lớn đến đâu cũng chỉ là một căn nhà không có ký ức mà thôi.
Kim Sân tiếp tục dỗ dành con gái: “Đợi con hơn tám tuổi, ba ba sẽ cho con xem năng lực của Thần. Con muốn đi đến đâu cũng không cần ngồi xe nữa, chỉ cần khép hờ mắt, sau đó mở mắt ra là đã đến nơi. Tiếp đó còn có thể biến những thứ không có sự sống cho to lên nữa. Con còn nhớ lần đầu tiên ba ba đến tìm con, đã biến một xô đựng cát cho to lên, rồi dùng nó để xách con về nhà không?”
Lúc đó, nếu anh biết có một ngày nhóc con sẽ trở thành miếng thịt trong lòng mình, anh tuyệt đối sẽ không nhìn bé run lẩy bẩy với lên thành xô, mà vẫn không thèm để ý đến bé.
Chúc Chúc lắc đầu, chẳng hề nhớ ba ba có biến cho cái xô to ra hay không. Bé suy nghĩ rồi nói ——
“Vậy ba ba ơi, đến lúc đó ba có thể biến con trở nên xinh hơn một xíu không ạ?”
Chúc Chúc nghĩ đến khuôn mặt khó coi của mình, liền thấy khó chịu trong lòng. Bé nhỏ giọng nói: “Con muốn mình trông như trước kia.”
Mặc dù ba ba nói chỉ cần chờ một thời gian là bé sẽ xinh hơn, nhưng bé đã nghe các cô y tá nói chuyện với nhau rồi. Đứa bé có xinh đẹp đến đâu mà bị hủy dung, thì cuộc đời sẽ bị hủy hoại...
Tay nhỏ của Chúc Chúc nắm chặt quần áo ba ba, nước mắt rưng rưng nhỏ giọng hỏi: “Ba ba ơi, ba có cảm thấy dáng vẻ của con bây giờ rất đáng sợ không ạ? Lúc con nhìn vào gương, đều không thể nhận ra luôn. Nếu sau này con đi ra ngoài, có thể dọa những bạn nhỏ khác sợ hãi không ba?”
Kim Sân đổi tư thế khác, ôm con gái giống như ôm bảo bối. Trong màn đêm yên tĩnh, anh dịu dàng nói: “Chẳng đáng sợ chút nào. Theo ba ba nghĩ, cục cưng Chúc Chúc sẽ mãi là đứa bé đáng yêu nhất trần gian.”
Chúc Chúc suy nghĩ xong, đôi mắt liền sáng rực. Bé nhỏ giọng nói một cách nghiêm túc: “Ba ba, ba ba ơi, ba nên khiêm tốn nha, con chỉ đáng yêu chút xíu thôi hà.”