• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Dương Tử Nguyệt

Trong trí nhớ Hạ Tử Thanh, có một người như thế này: Hắn phong hoa tuyệt đại, tuấn mỹ vô song, lúc nhàn dật giống như co mèo, lúc mất hứng thì khóe miệng sẽ mím lại, lúc vui vẻ ánh mắt sẽ nheo lại, độ cong khiến người khác nhìn cũng vui vẻ.

Thời gian hắn ở chung với Hàn Tiêu không dài, cũng không hiểu về nhau, nhưng thiếu niên đó như rễ cây, đâm sâu vào lòng hắn, khiến hắn nhớ mãi không quê. Lần cuối gặp nhau là bảy hay tám năm trước nhỉ? Hắn không nhớ rõ, hình ảnh cuối trong trí nhớ của hắn là thiếu niên đó mặt bộ đồ thái giám, môi hồng răng trắng, nụ cười nhàn nhạt làm con tim hắn đập rất nhanh.

Bạch Liên giáo đã sụp đổ, ngày mai hắn về kinh báo cáo công tác, lần trở về này không biết là phúc hay là họa, Thất vương Chu Tư Văn năm đó đã trỏ thành Duệ Tông đế, hắn biết rất nhiều bí mật của Thất vương, lòng của đế vương như sói ngầm.

Đứng ở ngoài trướng, nhìn lên trời không, thiếu niên trong trí nhớ giống như đang cười với bản thân….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang