• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vượt qua khoảng lá rộng độ mươi trượng, người đó hẳn có công lực phi thường trong võ lâm ngày nay ít có nhân vật nào sánh bằng.

Triệu Sĩ Nguyên thầm nghĩ như vậy trong khi chưa biết người đó là thân hay thù, chàng phải đề cao cảnh giác.

Người đó là một lão nhân có chòm râu dài, tinh thần quắc thước vừa đến trước mặt Triệu Sĩ Nguyên, liền điểm một nụ cười, vòng tay thốt:

- Lão phu là Quách Khiêm thuộc phái Vô Cực, vâng lệnh chưởng môn đến gặp Thiếu lệnh chủ để thảo luận đại sự!

Triệu Sĩ Nguyên giật mình, trong thoáng mắt ức độ được cái ý của khách ngay, tuy nhiên chàng không hề để lộ những cảm nghĩ, điềm nhiên hỏi:

- Lão tiền bối có điều chi chỉ giáo?

Người trong phái Vô Cực phần đông đều có đạo cao đức trọng, bất quá họ bị Châu chưởng môn uy hiếp, bắt buộc phải tuân phục theo một chiều, chứ họ không hẳn chấp nhận sự phản nghịch của Châu chưởng môn.

Trước sự thế đã rồi, họ đành để cho xuôi thuận, không muốn tạo thị, sanh phi mà thành tương tàn tương sát, thương tổn tình đồng môn.

Triệu Sĩ Nguyên biết rõ như vậy nên gặp người trong phái Vô Cực, chàng đối xử hết sức thận trọng, bất cứ lầm lạc nào cũng bất lợi cho chàng, nhất là chàng không muốn bị những người chân chánh nghĩ rằng chàng kém lễ độ.

Chàng khiêm tốn, Quách Khiêm rất hài lòng.

Lão hỏi:

- Chưởng môn bổn phái muốn giao hảo với Thiếu lệnh chủ, chẳng hay Thiếu lệnh chủ có thể bỏ qua mối hiềm khích ngày nào!

Triệu Sĩ Nguyên cười sang sảng:

- Đối với hàng trưởng thượng trong quý phái, tại hạ hết sức tôn kính, giả như quý phái biết cởi mở oan cừu thì tự nhiên tại hạ phải hoan nghinh chứ!

Quách Khiêm tiếp:

- Chưởng môn bổn phái cho biết là sẽ không truy cứu việc Thiếu lệnh chủ ngầm học võ công của bổn phái.

Triệu Sĩ Nguyên hỏi:

- Các vị dành thái độ thế nào đối với Ngô lão tiền bối?

Quách Khiêm đáp:

- Bổn phái không truy cứu về trường hợp của Thiếu lệnh chủ thì Ngô sư huynh đương nhiên cũng được hưởng đặc huệ!

Triệu Sĩ Nguyên trầm ngâm một chút:

- Quý phái khoang dung tại hạ cảm kích vô cùng, ngại vì quý phái đã tiếp trợ kẻ đại gian đại ác, tàn ngược hào kiệt Trung Nguyên, điều đó tại hạ thấy khó mà bàng quang tọa thị!

Quách Khiêm mỉm cười:

- Bổn phái cùng Vô Tình cung hiệp tác với nhau là do sự tình bắt buộc, chứ nào phải do tâm? Thiếu lệnh chủ cũng hiểu là những gì do bất đắc dĩ mà thành đều có tánh cách tạm thời cả. Ngày nay tình thế đã đổi thay, bổn phái không thể đứng chung hàng ngũ với bọn gian tà đó nữa.

Triệu Sĩ Nguyên tán:

- Quý phái biết hồi đầu hướng thiện là điều đáng mừng, chẳng những giữ được môn phong mà còn được giang hồ khâm phục.

Quách Khiêm tiếp:

- Còn một điều nữa bổn phái mong Thiếu lệnh chủ thông cảm.

Triệu Sĩ Nguyên cười nhẹ:

- Lão tiền bối khách khí quá!

Quách Khiêm tiếp luôn:

- Bổn phái hy vọng từ nay Thiếu lệnh chủ sẽ không can thiệp vào việc riêng tư của bổn phái.

Triệu Sĩ Nguyên thầm nghĩ:

- Vô Cực phái gồm nhiều nhân vật chánh trực, công minh, chỉ cần Vô Vi Tiên Tử xuất hiện chỉnh lý môn hộ, tuyên dương tội lỗi của Châu chưởng môn là tình thế sẽ xoay chiều.

Ta không cần can thiệp, Vô Vi Tiên Tử cũng thành công dễ dàng.

Rồi chàng lại nghĩ:

- Vạn nhất Vô Vi Tiên Tử gặp trở ngại, chẳng lẽ ta để mặc nàng đơn độc đương đầu với khó khăn sao? Ta không giúp nàng sao?

Chàng trầm ngâm chưa đáp vội.

Thấy chàng do dự, Quách Khiêm chớp mắt, tiếp:

- Cứ theo quy củ giang hồ thì điều đối kỵ là ngoại nhân can thiệp vào việc riêng tư của các môn các phái. Chưởng môn bổn phái lo ngại điều đó nên sai lão phu chuyển đạt cái ý đến Thiếu lệnh chủ, dù biết rằng sứ mạng của lão phu là thừa. Bởi đương nhiên là Thiếu lệnh chủ am tường quy củ, tất hiểu rõ điều đố kỵ đó.

Triệu Sĩ Nguyên thở dài, lại nghĩ:

- Người trong Vô Cực phái thiện thì chí thiện, mà ác cũng cực ác, nếu bị bức dồn quá độ họ sẽ đi đến cực đoan, như vậy là bất lợi cho đại cuộc võ lâm. Xem ra lão nhân này trong cái khiêm tốn có ẩn ước sự quật cường, ta không thể không nhượng họ một phần nào, nhượng để tạo yên lành cho võ lâm qua giai đoạn khó.

Chàng đáp lơ lửng:

- Tại hạ có thích gì can thiệp vào việc của quý phái! Bất quá, trong trường hợp bất khả kháng, tại hạ phải mạo muội mà lên tiếng vậy thôi.

Chàng dừng lại, nghiêm giọng tiếp:

- Ví dụ nếu có cuộc tranh chấp giữa hai vị chưởng môn tiềm nhậm và hiện nhậm thì tại hạ vì đạo nghĩa không thể làm kẻ bàng quang, dù sao thì cũng phải đứng về phía Vô Vi Tiên Tử.

Quách Khiêm thốt:

- Chưởng môn bổn phái có tiên liệu trường hợp đó và dặn dò lão phu chuyển cáo đến với Thiếu lệnh chủ, nếu sự việc đó phát sinh thì bổn phái sẽ không hề có dị nghị nào, để mặc Thiếu lệnh chủ tùy nghi hành động.

Triệu Sĩ Nguyên lấy làm lạ, thầm nghĩ:

- Tại sao Châu lão tặc lại tỏ thái độ đại phương như thế?... hay là... lão ta đã dứt trừ hậu hoạn rồi? Thế ra Vô Vi Tiên Tử đã bị lão ta hãm hại rồi chăng?

Chàng hỏi gấp:

- Các vị đã làm gì Vô Vi Tiên Tử?

Quách Khiêm lộ vẻ kinh ngạc:

- Thế ra tiền nhậm chưởng môn của bổn phái không cùng hiệp nhau với Thiếu lệnh chủ sao? Chính lão phu định hỏi Thiếu lệnh chủ cho biết hiện giờ Vô Vi Tiên Tử ở đâu?

Triệu Sĩ Nguyên quắc mắt nhìn Quách Khiêm hỏi lại:

- Vô Vi Tiên Tử xuất lĩnh mười hai vị trưởng lão còn sống sót từ địa phủ trở về đến Cao Lương Sơn, điều đó chẳng lẽ quý phái không hay biết?

Quách Khiêm kinh hãi, kêu lên:

- Vô Vi Tiên Tử đến Cao Lương Sơn? Nơi đó cạm bẫy trùng trùng, hiểm nguy không thể tưởng!

Lão hấp tấp vòng tay chào Triệu Sĩ Nguyên:

- Việc khẩn cấp như lửa cháy này, lão phu xin cáo từ Thiếu lệnh chủ, để tìm cách cứu vãng tình hình kịp thời.

Triệu Sĩ Nguyên đưa tay chận lại:

- Nhưng bố trí của quý phái tại Cao Lương Sơn có phải để đối phó với Vô Vi Tiên Tử mà có chăng?

Quách Khiêm nổi giận:

- Thiếu lệnh chủ hỏi thế là có dụng ý gì?

Triệu Sĩ Nguyên cao giọng:

- Lão tiền bối không hiểu sao?

Quách Khiêm càng giận hơn:

- Sự hoài nghi đó là một thái độ vô lễ. Thiếu lệnh chủ có biết không?

Triệu Sĩ Nguyên cười lạnh:

- Để xem lão tiền bối giải thích như thế nào, có chi đâu mà cho là vô lễ?

Vì nóng nảy lo cho sự an nguy của Vô Vi Tiên Tử chàng hơi mất bình tĩnh, quên hiện cảnh mà thành có thái độ khiêu khích.

Quách Khiêm mường tượng phẫn nộ thực sự, tóc râu dựng đứng toan phát tác, bỗng buông tiếng thở dài, lắng dịu hòa khí, thốt:

- Cao Lương Sơn là Thánh cung của bổn phái, nên được xem như là trọng địa, vì phải đưa toàn lực vào Trung Nguyên nên chỉ lưu lại một số đệ tử rất ít để phòng thủ, do đó phải đặt thêm cạm bẫy để tăng cường sự bảo vệ. Sự kiện đó là lẽ tất nhiên, chẳng lẽ phải giải thích nữa sao?

Lời nói của lão rất hợp đạo lý, Triệu Sĩ Nguyên nghĩ rằng công cuộc bố phòng hẳn do Châu lão tặc an bày, và lão ta làm cái việc đó công khai, không hề dấu đồng môn đệ tử.

Nhưng cứ theo khẩu khí và thái độ của Quách Khiêm, chàng nhận thấy lão không phải là người thân tín đồng mưu với Châu chưởng môn.

Do đó lão ta rất quan tâm đến sự an nguy của chưởng môn tiền nhiệm.

Nếu đúng như dự đoán của chàng thì cái thái độ của chàng đối với Quách Khiêm rất đáng trách.

Chàng vội dịu thần sắc cười nhẹ:

- Nếu thế thì tại hạ thất ngôn rồi! Xin lão tiền bối cứ tự tiện, tại hạ chờ tin lành!

Chàng không ngăn chận nữa, nhún chân tung mình lên không nhường lối cho Quách Khiêm.

Quách Khiêm cũng rời ngay vị trí, đồng thời thốt với lại:

- Đêm sắp xuống rồi, Thiếu lệnh chủ kiên nhẫn chờ đến canh hai do hướng Tây Bắc phá vây thoát đi, lúc đó sẽ có người trong bổn phái tiếp ứng.

Lão đến nhanh, đi càng nhanh hơn, thoáng mắt mất dạng.

Triệu Sĩ Nguyên nhìn theo bóng Quách Khiêm, mơ màng.

Chàng nghĩ đến Vô Vi Tiên Tử Âu Dương Ngọc Kỳ...

Từ ngày chia tay nhau, Âu Dương Ngọc Kỳ cùng mười hai vị trưởng lão kiêm trình ngày đêm thẳng tiến Cao Lương Sơn, âm thầm như tội phạm trốn quốc pháp.

Cao Lương Sơn là một vùng núi rừng hiểm nguy, âm u, từ bao nhiêu năm qua không hề có dấu chân người dẫm đến.

Vô Vi phái với chủ trương ẩn tích mai danh, chọn nơi này dựng căn bản, xa hẳn thế nhân.

Thánh cung được kiến tạo sâu trong rừng núi, còn quanh các vùng phụ cận thì có các đệ tử rải rác định cư, để tự do tu vi theo cái ý của họ, ngoài ra còn tạo thành một lực lượng phòng vệ ở vòng ngoài, ngăn ngừa mọi xâm nhập.

Khắp vùng Cao Lương Sơn ngoài những đệ tử của phái Vô Vi, không còn một cư dân nào khác.

Dọc đường bọn Vô Vi Tiên Tử không cần phải cải dung sửa mạo, bất quá họ giữ gìn ý tứ, cố tránh chỗ đông người, và thói thường lại do những con đường hoang vắng mà đi, cuối cùng họ cũng đến được Cao Lương Sơn bình an vô sự.

Nhưng đến nơi rồi họ không gấp xuất đầu lộ diện.

Trước hết, Âu Dương Ngọc Kỳ bảo mười hai vị trưởng lão thay dạng đổi hình, tìm đến những đệ tử trong vùng phụ cận, dò xem sự thể như thế nào.

Lạ lùng thay, những đệ tử đó đều rời bỏ gia cư, chẳng biết họ di chuyển đến phương trời nào.

Liều lĩnh hơn, bọn trưởng lão lại tìm đến những kẻ không tin tưởng lắm.

Những người này cũng bỏ cư sở ra đi!

Âu Dương Ngọc Kỳ hết sức lấy làm lạ, tự hỏi chẳng biết có biến cố nào xảy ra, khiến tất cả các môn đồ phái Vô Vi phải bỏ Cao Lương Sơn đi nơi khác.

Trước khi đến đây nàng quyết định chủ trương âm thầm vào Thánh cung.

Song tình hình biến đổi, bắt buộc nàng phải thay đổi luôn chủ trương đó.

Từ chỗ tối, nàng ra chỗ sáng, thay vì đi theo những đoạn đường bí mật, nàng lại đi con đường chánh, ngang nhiên tiến thẳng lên Ẩn Hiền Ba, một ngọn đồi vừa rộng vừa thuận lợi, chính nơi này Vô Vi phái dựng lên Thánh cung.

Phần tiền đạo giao phó cho bốn người kém công lực tu vi là Dương Thế Thành, Lâm Thiên Trì, Khưu Vĩnh Huy và Ngô Minh Triết, những người còn lại ủng hộ Âu Dương Ngọc Kỳ từ từ tiến tới.

Như vậy lần trở lại Thánh cung vẫn không mất oai phong của một chưởng môn.

Rồi họ cũng đến được Ẩn Hiền Ba vô sự.

Sở dĩ họ được an toàn vì Châu trưởng lão đinh ninh họ chẳng dám đường hoàng lên núi, lão tưởng là họ phải âm thầm len lỏi theo những lối đi bí mật để xuất hiện bất ngờ, làm cho bọn người của lão trở tay không kịp.

Do đó lão bố trí những ám khí khắp nơi, trừ con đường chánh.

Thành ra cạm bẫy của Châu trưởng lão bố trí trở nên vô dụng.

Đến Ẩn Hiền Ba, trọng tâm căn cứ họ vẫn không thấy một bóng người.

Ai ai cũng kinh ngạc phi thường.

Dương Thế Thành vượt qua khoảng sân rộng trước Thánh cung đến bên cửa cao giọng gọi:

- Chưởng môn đã trở về, các đệ tử hãy xuất cung nghinh tiếp.

Bên trong cung im lặng.

Dương Thế Thành đợi một lúc, không nghe ai đáp lời, vội vận công lực ngầm giới bị, vừa tung cửa vừa nhảy vọt vào.

Bên trong im vắng lạnh lùng.

Ngọn đèn treo còn đó, vẫn cháy, buông ánh sáng mờ mờ trong lư hương, một đợt khói bốc lên, yếu ớt, tấm màn phủ trước thần vật vẫn y nhiên như lúc vâng lịnh thám địa phủ.

Y cao giọng hỏi:

- Các đệ tử trực tại điện đâu rồi?

Vẫn không có tiếng đáp lại.

Chờ một chút, y quỳ xuống lạy trước thần vị, đoạn đứng lên, toan gọi Âu Dương Ngọc Kỳ thì nàng cũng vừa vào đến nơi với các trưởng lão.

Dương Thế Thành thốt:

- Hương khói còn, đèn còn, là người còn, song chẳng hiểu tại sao người không xuất hiện, đón tiếp chưởng môn!

Chẳng riêng gì một Dương Thế Thành lấy làm lạ mà tất cả mọi người cũng kinh ngạc vô cùng.

Nhưng trước hết, họ phải làm lễ trước linh vị tổ sư, sau đó sẽ tìm hiểu sự tình.

Họ chưa kịp cúi mình quỳ lạy bỗng có tiếng động rào rào, rồi bức màn che trước thần vị từ từ dồn qua một bên.

Mọi người giật mình, nhìn lên thấy bên trên thần vị có một tấm biểng, ba chữ Vô Cực phái hiện lộ rõ rệt.

Ai ai cũng sững sốt, chưa kịp nói gì với nhau, từ bên ngoài cửa cung có tiếng quát hỏi vọng vào:

- Kẻ nào to gan dám xâm nhập vào Thánh cung của bổn phái?

Tất cả cùng quay nhanh mình nhìn ra cửa, đúng lúc một đoàn người tiến vào, dẫn đầu là một lão nhân, màu da đen như lọ chảo.

Nhìn lão nhân đen, Âu Dương Ngọc Kỳ dửng cao đôi mày hỏi:

- Lý trưởng lão không trông thấy bổn tòa à?

Chừng như Lý trưởng lão đã hiểu nàng đến đây từ lâu lắm rồi, nên không tỏ vẻ gì kinh dị, lão ta ngẩng cao mặt, chẳng những không làm lễ chào nàng trái lại còn cất giọng khinh khỉnh:

- Lão phu biết chứ, ngươi là chưởng môn tiền nhiệm. Họ Âu Dương, tên Ngọc Kỳ, ngươi là một chưởng môn đời cuối, đê tiện nhất, trốn tránh trách vụ, tìm an nhàn cho bản thân, bỏ mặc môn phái!

Âu Dương Ngọc Kỳ sôi giận, song cố dằn lòng, trầm giọng hỏi:

- Trưởng lão cũng nói được câu đó sao?

Lý trưởng lão cười lạnh:

- Phàm những đệ tử của các đời, sống đến phút giây này đều cho rằng hành động của ngươi là vô sỉ, chứ nào phải chỉ một lão phu?

Âu Dương Ngọc Kỳ quắc mắt:

- Câm ngay! Lý Giao ngươi đừng tưởng là không có hội nghị các trưởng lão bổn tòa chẳng có quyền trừng trị cái tội vô lễ của ngươi.

Lý Giao bật cười cuồng ngạo:

- Hội nghị trưởng lão! Lão phu là đại biểu của các trưởng lão đây, lão phu sắp hỏi tội nghịch đồ đây!

Âu Dương Ngọc Kỳ rung người. Nàng đưa cao tay lên, định trừng trị một đệ tử phạm thượng, dù đệ tử đó đã thuộc hàng trưởng lão.

Lữ Trường Lâm thấy thế vội cảnh tỉnh nàng:

- Tội phạm thượng đáng bị trừng trị, nhưng chưa đến đổi phải xử tử, huống chi thủ phạm còn ở tận phương nào, chúng ta nên nhẫn nại, đừng tạo lý do tất trách cho bọn phản nghịch, chúng sẽ lợi dụng để gây hoang mang trong toàn phái, gây khó khăn cho công cuộc chỉnh lý.

Chưởng môn hãy nghĩ kỹ.

Âu Dương Ngọc Kỳ hạ thấp tay xuống, gằn từng tiếng:

- Tạm tha cái tội bất kính của ngươi, sau này sẽ hỏi đến!

Nàng dằn tánh nóng nhanh chóng, Lý Giao hết sức lấy làm lạ. Sự kiện đó diễn ra ngoài chỗ tưởng của lão ta, bởi lão quyết tâm khích nộ nàng, giả như nàng xuất thủ, lão sẽ chết vờ, các đệ tử khác sẽ lấy đó làm gương, cho rằng nàng tàn nhẫn, ai ai cũng hận nàng, ly khai nàng.

Nhân đó, họ sẽ xem nàng như kẻ thù, và muốn tự vệ, họ phải kết liên, chống lại kẻ thù chung.

Âu Dương Ngọc Kỳ có muốn thu phục nhân tâm cũng không hy vọng thành công.

Ngoài ra Lý Giao còn được Châu trưởng lão giao cho chiếc áo phòng thân, áo đó có cái tên là Bách Nhu Kim Sam, với chiếc áo đó lão ta giả chết dễ dàng, không ai mà khám phá ra mưu đồ của lão nổi.

Vô Vi Tiên Tử Âu Dương Ngọc Kỳ không xuất thủ, cơ mưu của Lý Giao cầm như hỏng rồi.

Song lão chưa thất vọng, trái lại bật cười ngạo nghễ, cười để khích nộ nàng trở lại.

Lão đưa tay chỉ mười hai trưởng lão sau lưng Âu Dương Ngọc Kỳ hỏi:

- Bọn đó là những ai? Chúng chẳng phải là người trong phái, chúng không có tư cách vào trọng địa của bổn phái.

Âu Dương Ngọc Kỳ hừ một tiếng:

- Ngươi muốn biết thân phận của họ?

Lý Giao cười mỉa:

- Là chủ tịch hội trưởng lão, đương nhiên lão phu phải có phận sự kiểm tra bất cứ ai xâm nhập vào nội địa.

Âu Dương Ngọc Kỳ quay lại sau, bảo:

- Xin các vị trưởng lão hiện lộ mặt thật!

Bọn Lữ Trường Lâm y lời, cởi bỏ những thứ ngụy trang.

Lý Giao chỉ nhận ra được mười một người, còn Lữ Trường Lâm thì vì thuộc lớp trước, cách rất xa, Lý Giao không nhớ rõ.

Nhận ra những người đó, bất giác Lý Giao run sợ, đôi mắt mở to, nhìn họ trừng trừng, trái lại thân hình rung rung, mãi một lúc lâu, lão ta mới trấn định tâm thần, sụp mình quỳ xuống lạy, đồng thời tạ tội:

- Đệ tử bái kiến ân sư!

Thì ra trong số người đó có sư phụ của lão.

Thôi Phúc hừ một tiếng, phất ống tay áo, phong một đạo tụ phong nâng Lý Giao đứng lên, thần sắc của Thôi Phúc trầm trầm.

Lý Giao có thân phận cực cao trong Vô Cực phái, lão đã quỳ lạy rồi, những người đứng phía sau lão không thể không làm theo lão.

Đồng thời tất cả đều kinh sợ bởi võ công của Lý Giao đã đạt đến mức diệu huyền, thế mà lão ta còn bái phục lão nhân kia, như thế đủ biết tài nghệ của lão nhân cao siêu không tưởng nổi.

Mà chính Lý Giao cũng không tưởng là sau hai mươi năm cách biệt, giờ đây ân sư tiến bộ phi thường, công lực ngày nay sánh với ngày xưa khác như trời với vực.

Lão giới thiệu bọn người sau lưng lão cho các vị trưởng lão biết, song không ai lưu ý nghe lão nói.

Âu Dương Ngọc Kỳ lần lượt kể từng vị trưởng lão cho bọn Lý Giao biết.

Phần đông không biết mặt, nhưng có nghe danh, họ càng kinh sợ khi hiểu được những vị đó là các đại trưởng lão của thế hệ trước.

Tự nhiên sự kính phục tăng gia với thân phận, bọn người của Lý Giao không còn nghênh nghênh tự đắc nữa.

Trong số những đệ tử hiện diện, có người do Lữ Trường Lâm truyền xuống, hiện tại thì lão ta nghiễm nhiên là sư tổ của chúng.

Bây giờ Lý Giao bối rối rõ rệt. Lão ta chẳng biết phải ăn làm sao, nói làm sao!

Âu Dương Ngọc Kỳ cười lạnh, hỏi:

- Lý trưởng lão nghĩ sao?

Lý Giao nghiến răng, vẻ tàn khốc chợt hiện trong ánh mắt, lão cười nhẹ thốt:

- Xin các vị theo đệ tử!

Nhưng lạ lùng thay, những đệ tử cùng đến đây với lão, chẳng một ai bước dạt qua hai bên tránh đường.

Lão giật mình hét:

- Sao các ngươi không tránh đường cho người vị trưởng lão bước đi?

Một trong số các đệ tử đó, cất tiếng phản kháng:

- Đệ tử có một nghi vấn muốn nhờ Lý trưởng lão giải thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK