• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Bèo

Hơn ba giờ sáng, ngoài cửa sổ yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có một ngọn đèn bàn sáng lờ mờ. Thân thể Tạ Lan Tịch cuộn tròn thành một đống nằm trong tấm chăn ngột ngạt. Mái tóc tán loạn, cô vẫn chưa ngủ sâu, bên tai vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân của đàn ông bước lại gần.

Bùi Tứ vào nhà vệ sinh giặt sạch một chiếc khăn trắng rồi trở lại, nhấc chăn lên thò tay vào trong, động tác cực kỳ dịu dàng, đầu tiên lau xương quai xanh của cô, sau đó men theo bờ vai đến tấm lưng, cẩn thận lau sạch sẽ từng giọt mồ hôi trên thân thể cô.

Cả quá trình Tạ Lan Tịch đều không hề vùng vẫy, rũ mi mắt nhìn bóng của hai người dưới ngọn đèn lờ mờ.

Đột nhiên cô lên tiếng nói: “Bùi Tứ… tôi không biết sau này cuộc đời anh sẽ đi về đâu nhưng tôi rất chắc chắn chúng ta không chung đường”.

Tình cảm mấy năm nay của hai người cuối cùng vẫn không thắng nổi sức nặng của Hình Tâm Nghi trong tim anh ta.

Bất chợt Tạ Lan Tịch cảm thấy rất mệt, không muốn trao cả trái tim cho Bùi Tứ nữa. Cô từ từ nhắm mắt lại, giọng nói yếu ớt: “Tôi không nên mềm lòng với anh. Về Tứ Thành rồi, sau này đừng gặp nhau nữa”.

Bùi Tứ lau sạch cánh tay cho cô, không lên tiếng.

Ít giây sau, bất ngờ cánh tay của anh ta vươn đến từ phía sau ôm lấy cô.

Cả tấm lưng của Tạ Lan Tịch bị áp trên lồng ngực anh ta, nhịp tim cũng dồn dập hơn nhưng cố gắng bình tĩnh nói tiếp: “Tôi vẫn luôn nghĩ anh thích Hình Tâm Nghi ở điểm gì? Vì sao anh có thể kết hôn với tôi nhưng lại không thể cho tôi tình yêu? Mấy năm nay, tôi biết anh chưa từng quên Hình Tâm Nghi, chỉ là cô ta không trở về nên tôi cứ giả vờ cô ta không tồn tại mà thôi”.

“Tịch Tịch, anh có thể không ở bên cạnh Hình Tâm Nghi”.

Bùi Tứ cúi đầu, hôn vầng trán phát lạnh của cô, giọng nói thanh thoát bỗng trở nên trầm khàn: “Đồng ý quay lại với anh được không?”

Tạ Lan Tịch cảm thấy anh ta nói chuyện nực cười, muốn đẩy anh ta ra nhưng cổ tay lại không cử động nổi.

Bùi Tứ chỉ mặc một chiếc áo thun màu trắng, không hề bôi thuốc, vừa rồi lại đi dội nước, vết thương trông có vẻ còn nghiêm trọng hơn ban nãy nhưng anh ta không hề quan tâm, cứ như bản thân không cảm thấy đau.

Anh ta chỉ một mực cúi đầu hôn cô. Rõ ràng là một người hiền lành dịu dàng nhưng ở trước mặt cô lại trở nên mạnh mẽ áp bức như hoán đổi một linh hồn khác, lột bỏ vỏ bọc bên ngoài mà biến thành một bộ dáng nguy hiểm trùng trùng.

Chân của Tạ Lan Tịch vừa khỏi, vẫn đang trong thời gian tĩnh dưỡng.

Anh ta kiềm chế mấy phần, ngón tay men theo ống chân cô hướng lên trên, lúc chạm đến đầu gối, động tác cẩn thận từng li từng tí.

Chẳng lâu sau anh ta đã lật người đè cô dưới thân.

Bỏ qua sự giãy giụa ban đầu, giờ đây Tạ Lan Tịch không còn sức để chống cự. Cô bình tĩnh nhìn anh ta, không có bất kỳ phản ứng gì, cứ nằm đó như một người chết. Ngay cả cảm xúc bi thương trong đáy mắt cuồn cuộn cũng cạn kiệt.

“Tịch Tịch…”

Bùi Tứ muốn cô đáp lại, mồ hôi toát ra trên đôi vai rắn chắc lạnh lẽo, ngón tay giữ lấy cằm cô, khàn giọng nói: “Bây giờ anh trai em đã có Khương Nại rồi. Sau này anh ấy sẽ còn có con của mình, không còn coi em là đứa em gái duy nhất mà cưng chiều nữa. Bên cạnh anh trai em không còn chỗ cho em nữa rồi”.

Ánh mắt Tạ Lan Tịch hơi dao động, nhìn thẳng vào người đàn ông.

Bùi Tứ nói rõ ràng với cô từng chữ một: “Anh trai em yêu Khương Nại hơn em. Bây giờ trên thế giới này chỉ có anh mới là người yêu em nhất”.

Thế mà Tạ Lan Tịch lại cười, cô vừa cười vừa giơ tay lên, dùng toàn bộ sức lực mình có tức giận cho Bùi Tứ một cái tát.

Bùi Tứ không tránh, dấu tay dần dần hiện lên khuôn mặt đang trở nên u ám.

“Anh mà đòi xứng so với anh trai tôi sao?”

Tạ Lan Tịch quắc mắt nhìn anh ta, cô cũng không biết nước mắt bất giác trào ra từ lúc nào, giọng nói vẫn đanh thép: “Đổi tình yêu sang cho một người khác đơn giản như thế hả?”

Anh ta chưa từng phủ nhận chuyện yêu Hình Tâm Nghi. Bây giờ vì được ở bên cô mà buông bỏ bạch nguyệt quang mình nhung nhớ bấy lâu nay.

Chuyện này khiến Tạ Lan Tịch cảm thấy rất trào phúng. Nói cho cùng đây cũng là tật xấu mọc rễ trong tim của đàn ông, thứ mà họ không thể chiếm được vĩnh viễn sẽ là tốt nhất. Khi người ta cam tâm tình nguyện yêu mình thì không muốn, nhưng vừa buông tay lại muốn quay về rồi.

Tạ Lan Tịch buộc tội anh ta: “Khi còn yêu anh tôi luôn nghĩ, phải yêu đến mức độ nào thì mới có tư cách được anh đáp lại tình yêu ấy? Không ngờ chỉ cần từ bỏ là được rồi. Bùi Tứ, anh khiến tôi cảm thấy tình cảm tôi bỏ ra mấy năm nay đều trở thành một trò cười”.

“Từ bỏ yêu anh?”

Bờ môi của Bùi Tứ nặng nề nhắc lại câu nói của Tạ Lan Tịch, hỏi tiếp: “Bây giờ em chết tâm, muốn từ bỏ yêu anh rồi sao?”

“Phải”.

Giọng điệu của Tạ Lan Tịch không hề có nửa phần do dự, thẳng thắn nói cho anh ta biết: “Trước đây tôi yêu thích anh chỉ vì khi đó tôi mới là cô gái nhỏ lần đầu biết yêu, đúng lúc gặp phải anh mà thôi… Bùi Tứ, bây giờ tôi đã không có cảm giác gì đối với anh nữa. Anh ngủ với tôi mà không cảm nhận được sao?”

Thân xác này của cô vừa như thuộc về anh ta lại như không thuộc về anh ta.

Ngay cả lúc thân mật nhất Tạ Lan Tịch cũng chẳng hề động tình. Đối với sự nhiệt tình của anh ta mà nói, có thể nói cô lạnh lùng đến mức vô cảm.

Cô đã không còn vì Bùi Tứ ôm hôn mà cảm thấy nở hoa trong bụng, không còn là cô gái vừa bị anh ta trêu chọc đã liền xấu hổ ngượng ngùng.

Tạ Lan Tịch không chống cự, nhưng cô dùng chính cách này đâm từng nhát đau đớn vào trái tim Bùi Tứ. Nếu bàn về việc dao cùn cắt thịt, cô không phải là không học được tinh túy bên trong nó.

Không yêu, không có bất kỳ phản ứng gì mới chính là sự báo thù tốt nhất đối với anh ta.



Từ trước đến nay, Bùi Tứ vẫn luôn hưởng thụ tình yêu của cô như một sự đương nhiên, phung phí tình cảm của cô.

Bị cô mê mệt theo đuổi lúc còn trong trường, thực tế Bùi Tứ không vừa mắt kiểu con gái nhà giàu thuần khiết, ngốc nghếch như Tạ Lan Tịch. Anh ta vẫn luôn thích kiểu như Hình Tâm Nghi, bông hoa xinh đẹp vừa thông minh vừa tỉnh táo, có dã tâm, biết bản thân mình muốn gì.

Nhìn từ góc độ nào cũng thấy anh ta và Hình Tâm Nghi mới là người trong cùng một thế giới.

Đối với anh ta mà nói, Tạ Lan Tịch quá sạch sẽ, quá đẹp đẽ, chỉ cần ở gần cô một chút Bùi Tứ đều nghĩ chính tay mình sẽ hủy hoại cô.

Lúc Tạ Lan Tịch chất vấn anh ta thích Hình Tâm Nghi ở điểm gì, Bùi Tứ choáng váng mất vài giây. Anh ta không nhớ nổi rung động với Hình Tâm Nghi từ lúc nào nhưng lại nhớ rõ ràng từng chi tiết mấy năm nay ở bên Tạ Lan Tịch, không quên được những thói quen sao lãng và mơ hồ trong cuộc sống của cô.

Anh ta không có cách nào biện bạch trước lời buộc tội của Tạ Lan Tịch.

Nghe thấy cô nói không còn cảm giác với mình, dục vọng kiểm soát sâu thẳm trong trái tim Bùi Tứ vùng dậy, vội vã muốn chứng minh điều gì đó. Anh ta giam cô giữa lồng ngực và vòng tay siết chặt. Lòng bàn tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, sức lực mạnh đến nỗi gần như muốn bẻ gãy tay cô. Giọng nói dán sát vào lỗ tai, nghe ra sự cố chấp: “Em biết không Tịch Tịch? Anh đố kị với tình cảm em dành cho anh trai em biết bao nhiêu… Trong trái tim em, anh ấy không thể thay thế đúng không? Vậy còn anh thì sao? Em muốn từ bỏ là có thể dứt bỏ sạch sẽ được luôn sao?”

Đến cuối, có thế nào Tạ Lan Tịch cũng không ngờ được anh ta lại so đo với Tạ Lan Thâm.

“Bùi Tứ… anh điên rồi”.

Cô cực kỳ chắc chắn đưa ra kết luận ấy.

Đổi lại, hành động của Bùi Tứ càng điên cuồng hơn, nụ cười trên khóe môi mất đi sự ôn hòa vốn có, thay vào đó lại mang theo chút kỳ lạ: “Không sao Tịch Tịch, anh sẽ đối tốt với em… khiến em có cảm giác với anh một lần nữa”.



Tạ Lan Tịch mãi chưa về Tứ Thành. Biệt thự Tạ gia, ba ngày sau…

Hơn 7 giờ sáng, Ánh nắng ban mai bên ngoài lặng lẽ lách qua rèm cửa luồn vào trong. Khương Nại vẫn ngủ say chưa dậy, khuôn mặt áp lên gối, hơi thở rất nhịp nhàng.

Lúc này Tạ Lan Thâm đã thức dậy, nhẹ nhàng đến phòng tắm vệ sinh một lượt. Lúc trở ra, anh mặc một bộ âu phục chỉnh tề bước đến cửa sổ, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô như một thói quen.

Khương Nại hé mở mắt, vươn tay ôm lấy cổ anh, giọng nói nhỏ nhẹ mơ hồ: “Anh muốn ra ngoài à?”

Ngón tay cô sờ đến quần áo trên người anh.

Từ sau cô mang thai, Tạ Lan Thâm lùi lại toàn bộ lịch trình công việc, cơ bản là không đi xã giao bên ngoài. Cả ngày đều ở Tạ gia chăm cô dưỡng thai, rất ít khi mặc âu phục chỉnh tề như bây giờ.

Cho dù vẫn còn buồn ngủ nhưng Khương Nại vẫn cố gắng tỉnh táo nhìn dáng vẻ tuấn tú khi mặc âu phục của anh, lông mày cũng cong lên đem theo một nụ cười: “Hôm nay chồng thật là đẹp trai”.

Tạ Lan Thâm áp người xuống, thưởng cho cô một nụ hôn, nhỏ giọng dỗ dành: “Em ngủ tiếp đi, có lẽ hôm nay anh sẽ không về”.

“Hả?”

“Đi Ô trấn”.

Tạ Lan Thâm đã đợi ba ngày mà vẫn không thấy Tạ Lan Tịch quay về, anh chuẩn bị đích thân đi đón.

Khương Nại nói: “Nghe quản gia nói, Tịch Tịch ở lại Ô trấn là vì mẹ nuôi của Bùi Tứ mắc bệnh ung thư…”

“Đã ở hơn nửa tháng, đủ rồi”.

Tạ Lan Thâm quá hiểu suy nghĩ của đàn ông, đoán được Tạ Lan Tịch chậm trễ không thoát thân được chắc chắn là do Bùi Tứ không thả người.

Trước đây bởi Khương Nại mang thai nên anh cũng không thể đi khỏi, cũng không bận tâm đến tình hình phía Tạ Lan Tịch. Bây giờ anh muốn đích thân ra mặt. Anh dặn dò Khương Nại phải dưỡng thai thật tốt, nhìn đồng hồ trên tay nói: “Mai anh sẽ về”.

Khương Nại gật đầu, mới sáng sớm đã biết anh phải rời nhà hai ngày nên cô cũng chẳng có tâm trí mà ngủ tiếp. Cô xốc chăn lên, ánh mắt chan chứa dịu dàng tiễn anh đi.

Ngón tay thon dài của Tạ Lan Thâm đóng cúc tay áo rất thuần thục. Vốn dĩ anh muốn rời khỏi phòng ngủ nhưng quay đầu lại thấy cô nhìn mình chăm chú như vậy thì nửa đường đành chùn bước. Anh cúi người xuống, khuôn mặt đẹp trai chói mắt được ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào càng như được phủ một quầng sáng dịu dàng, ấm áp. Môi mỏng sáp lại gần, Khương Nại cũng tự giác cong môi đón lấy nụ hôn của anh.

Hôn tới gần mười phút, bàn tay ấm áp của Tạ Lan Thâm vỗ nhẹ lên má cô, đáy mắt ngập ý cười: “Tiểu Quan Âm phải ngoan ngoãn đợi cha về nhé”.

Thấy anh vẫn nhớ tạm biệt cục cưng còn chưa ra đời mới ra ngoài, tâm trạng của Khương Nại bỗng chốc tốt hơn rất nhiều, cong môi cười theo anh.



Tạ Lan Thâm đi khỏi, cô ngủ thêm hơn nửa tiếng nữa mới lề mề bước xuống giường. Dưới lầu, quản gia đã chuẩn bị xong bữa sáng dinh dưỡng phong phú từ sớm. Lúc nào cũng có thể làm nóng lại, món ăn theo khẩu vị gì cũng có đủ.

Khương Nại vừa ngồi xuống thì tầng hai truyền đến tiếng bước chân. Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Tạ Lâm mặc quần áo ngủ màu xanh, rõ ràng là bộ dạng vừa tỉnh ngủ nên còn chưa chỉnh trang bề ngoài tử tế. Mái tóc ngắn rối bù xù, khuôn mặt gầy gò xanh xao, dưới cằm còn lún phún vài sợi râu.

Trong mắt của Tạ Lâm thì Khương Nại không phải phụ nữ, không cần thiết phải để ý đến hình tượng bản thân.

Anh ta ngồi xuống bàn ăn, ngón tay quay đôi đũa gốc nghiền ngẫm mấy món ăn trên bàn, lông mày nhíu lại: “Xùy, cô ở cữ à mà ăn mấy thứ này?”

Khương Nại uống một ngụm canh sườn, không chê ngấy.

Tạ Lâm ngồi xiêu vẹo trên ghế, đánh giá Khương Nại từ trên xuống dưới. Gần đây cô đều ở Tạ gia không ra ngoài, tóc cũng được cắt ngắn. Mái tóc đen nhánh vừa chạm đến vai khiến cho khuôn mặt càng nhỏ hơn, thần sắc rất tốt, cánh môi lại đỏ tươi.

Không khí trong phòng ăn trở nên trầm mặc. Không biết qua bao lâu, Tạ Lâm nheo mắt lại, đột nhiên hỏi: “Cô mang thai rồi?”

Khương Nại đặt bát xuống, bình tĩnh nhìn anh ta, dường như mang theo ý tứ thừa nhận.

Tạ Lâm lại hỏi: “Là của anh trai tôi?”

Khương Nại trả lời rất khẽ: “Chẳng lẽ là của cậu chắc?”

Bời vì chuyện Vưu Ý mang thai trước đây mà cả Tạ gia đều biết Tạ Lâm đã từng làm một phẫu thuật nhỏ.

Một câu nói bâng quơ của Khương Nại trong chớp mắt lại khiến Tạ Lâm cảm thấy cô đang sỉ nhục anh ta.

Kết quả lại bất ngờ chưa từng thấy, Tạ Lâm thế mà lại không tức giận. Anh ta nhìn chằm chằm cái bụng của cô rất lâu. Đường nét khuôn mặt nhợt nhạt phản chiếu dưới ánh sáng, hiếm khi không nhìn thấy sự u tối của quá khứ. Bàn tay anh ta bưng một cốc sữa bò, từ từ thử một hụm.

Vị cũng được nhưng hơi nhạt.

Sau khi Tạ Lâm đoán ra thì Khương Nại cũng không có ý giấu diếm thêm nữa.

Cả buổi sáng không thấy bóng dáng anh ta đâu cả, đến khi trời tối người mới xuất hiện. Anh ta nghênh ngang bước vào cửa, sau lưng còn có mấy nhân viên cửa hàng xách một đống túi mua sắm lớn có nhỏ có, phía sau còn có cả đồ trẻ em.

Khương Nại đang đọc sách trong thư phòng, nghe thấy tiếng động liền đi xuống. Sau khi nhìn thấy mấy thứ này, cô nhìn đến người đàn ông đang vắt chân ngồi trên sô pha.

Tạ Lâm đang uống trà, điệu bộ rất lười biếng, nói với quản gia bên cạnh: “Tôi đã liên hệ với nhà thiết kế, mấy hôm nữa sẽ sửa căn phòng lớn nhất góc trái tầng hai thành phòng cho trẻ con”.

Quản gia khéo léo nhắc nhở: “Nhị công tử, cậu có cần hỏi ý kiến chủ nhân một chút”.

“Chuyện của cháu gái tôi thì hỏi anh tôi làm gì”.

Tạ gia trên dưới: “……”

Cậu nói xem hỏi để làm gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK