• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Người người nhà nhà đều có trách nhiệm quan tâm tới thí sinh tham gia kỳ thi đại học.”

Còn cách ngày bấm máy “Dáng hình không trung” hai ngày nữa, cả ngày Lê Chiêu ở nhà.. làm đề thi.

Cô đầu bếp thay đổi các phương pháp nấu canh cá cho cậu, Án Đình tan làm về nhà, chuyện đầu tiên anh làm là mở bài thi cậu làm ra, nói cho cậu mười tám cách giải một đề bài.

Bấy giờ Lê Chiêu mới thấm thía, người có thể làm việc ở văn phòng tổng bộ Thương Hoàn, nhất định lúc đi học cũng là một học sinh giỏi.

“Đề bài này rất đơn giản, chỉ cần một tuyến phụ là có thể tìm được tư duy giải bài này.” Án Đình viết cách giải đề xuống bài làm, “Em giỏi lắm, hai năm không luyện đề mà có thể làm được nhiều đề như vậy.”

Vừa giảng bài cho Lê Chiêu, Án Đình vẫn không quên khen ngợi Lê Chiêu.

Bây giờ đang thịnh hành phương pháp dạy dỗ khen ngợi, anh phải theo kịp xu hướng giáo dục, không để cậu nhóc nhà mình vấp ngã trên con đường học hành.

“Đình Đình à, anh giỏi quá.” Lê Chiêu dựa theo hướng giải của Án Đình làm lại một lần nữa, “Em cảm thấy anh mà đi làm gia sư chắc sẽ được trả giá cao lắm, sao lúc trước lại đi làm nhân viên phục vụ ở khách sạn chứ?”

Còn thiếu điều bị lão già lưu manh uống say sàm sỡ.

Bàn tay Án Đình đang lật đề hơi dừng lại, đột nhiên đưa tay chỉ vào một đề bài nọ: “Đây là một đề hình kinh điển, thế nhưng dạng để này có rất nhiều công thức làm, làm được một đề là làm được nhiều đề, em giải đề này một lần đi.”

“Vâng.” Lê Chiêu nhận mệnh giải đề, đầu óc lập tức bị các công thức toán học choán lấy, không còn tâm tư đâu để nghĩ những chuyện khác.

Học sinh thi đại học khổ đến mức nào, chỉ thí sinh tham gia đi đại học mới biết.

Làm bài tập toán học rồi, lúc ăn cơm tối, Lê Chiêu lại phải chịu thử thách tiếng Anh. Tất cả mọi người trong nhà đều nói Tiếng Anh với cậu, bao gồm cả thợ vườn trồng hoa trong sân.

“Đình Đình à, làm thợ vườn cho anh còn bị yêu cầu tiếng Anh cấp sáu, cấp tám à?” Cả bác quản gia nói tiếng Anh tiêu chuẩn lưu loát kia nữa, khiến Lê Chiêu vừa nghe quản gia nói tiếng Anh đã sợ khiếp vía.

“Bầu không khí học tập này còn hữu ích hơn cả cách ghi nhớ.” Án Đình giải thích, “Mấy câu nghe chiếm nhiều tỉ lệ trong đề thi tiếng Anh.”

Lê Chiêu: “……….”

Học sinh giỏi nói gì cũng đúng hết trơn á, cậu lựa chọn ngoan ngoãn nghe lời.

Một người đồng ý dạy, một người ngoan ngoãn học, nhất thời bầu không khí học tập choán đầy căn nhà.

Sáng sớm, Tần Tiêu đưa tài liệu tới văn phòng của Án Đình, thấy Án Đình đang ngồi vào bàn làm việc, nhưng lại lật xem tập đề thi thử đại học: “Thưa anh, sao anh lại xem những cái này ạ?”

“Chiêu Chiêu ở nhà làm bài, tôi lo có vài đề bài cậu ấy không làm được, nên xem qua một lượt trước.” Án Đình xem đề thi đại học còn nghiêm túc hơn cả xem tài liệu.

Thấy cuối cùng sếp mình cũng tìm được niềm vui sống, Tần Tiêu vui lắm, nhưng làm đề thi đại học với cậu nhóc nhà mình thì..

“Không phải trước đấy anh nói, sức khỏe của cậu Lê là quan trọng nhất, không cho cậu ấy làm bài thi hay sao?” Dạo này trạng thái của Án Đình càng ngày càng tốt lên, Tần Tiêu cũng dám nói thêm mấy câu với anh để điều tiết bầu không khí.

“Trước đó tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng quản lý Lý nói trước khi thi đại học chịu khổ một chút, hạnh phúc nửa đời sau. Phóng túng nhất thời mà đau khổ cả đời.” Án Đình giở đề ra không ngẩng đầu lên, “Tôi cảm thấy lời anh ta nói rất có lý.”

Quan trọng nhất là, con gái của quản lý Lý năm ngoái thi trường đại học Thủy Mộc hàng đầu trong nước.

Tần Tiêu: “………..”

Quả nhiên phụ huynh trong thiên hạ đều giống nhau, ngoài miệng thì nói không tạo áp lực lớn cho con, nhưng lúc mua đề thi thì xưa giờ không nương tay.

“Anh mua lúc nào vậy?”

“Tối hai hôm trước.” Lật một tờ bài thi, Án Đình đặt bút xuống: “Chiêu Chiêu giành giải thưởng, tôi mua những đề thi này tặng em ấy.”

Tần Tiêu: “………..”

Tui biết Lê Chiêu giành giải thưởng, nhưng không thể ngờ anh lại đi lấy đề thi làm quà tặng cho người ta.

“Cậu Lê.. có thích quà của anh không?”

“Mấy hôm nay em ấy vẫn chăm chỉ làm bài, còn định mang đề thi tới đoàn phim.” Án Đình giả vờ bình tĩnh, thực ra đang khoe khoang: “Chỉ là mấy đề thi thôi mà, đâu cần phải quý trọng như vậy.”

“Cậu Lê.. đúng là có tấm lòng bao dung mênh mông.” Tần Tiêu không còn lời nào để nói.

Cậu chàng hai mươi tuổi, phấn khởi mang cúp về nhà, nhưng phần quà lại là một xấp đề thi, ai mà không vững lòng, có lẽ sẽ bùng nổ tại chỗ.

Nếu đây không phải tình yêu, thì trên đời này không có tình yêu chân thành.

“Thưa anh, nhất định anh phải quý trọng chàng trai trẻ như cậu Lê.”

Trên đời này không còn nhiều người có thể nhận món quà này.

Bộ phim “Dáng hình không trung” mặc dù là bộ phim nát trong lòng tất cả mọi người trong giới, nhưng vì Lê Chiêu là diễn viên chính, nên ngày làm lễ bấm máy, vẫn có không ít phóng viên tới hiện trường phỏng vấn.

Thế nhưng thứ phóng viên cảm thấy hứng thú không phải bộ phim “Dáng hình không trung”, mà là một vài chuyện riêng của Lê Chiêu.

“Chiêu Chiêu, có người nói trong bộ phim này không có phân cảnh tình cảm, vậy bản thân cậu sẽ thích người như thế nào?”

“Bây giờ vẫn còn quá sớm để nói vấn đề này, em còn chưa tới tuổi kết hôn luật pháp quy định mà.” Lê Chiêu cười, “Chuyện tình cảm rất khó nói, nếu gặp được người thích hợp, có lẽ tính cách ngoại hình đều không quan trọng nữa.”

“Ngoài giới có rất nhiều thảo luận liên quan tới bộ phim này, cũng có người nói có rất nhiều đoàn phim gửi kịch bản cho cậu, lý do gì khiến cậu lựa chọn bộ phim này?”

Thực ra phóng viên rất muốn hỏi, não cậu úng nước à mà lại đi chọn phim nát này trong vô số kịch bản.

“Kịch bản rất ổn, đồng thời đoàn phim cũng rất có thành ý.” Lê Chiêu cười, “Bởi vậy nên em muốn đột phá bản thân một chút.”

Phóng viên thương hại nhìn Lê Chiêu: “……..”

Đại đa số nghệ sĩ nói như vậy, cuối cùng đều sấp mặt.

“Chiêu Chiêu à, chuyện Cá và Từ Bắc ở chương trình không hợp nhau, làm bạn của Cá, cậu có suy nghĩ gì về chuyện này?”

Tất cả các phóng viên có mặt ở đây đều nín thở, sợ bỏ qua câu trả lời của Lê Chiêu.

“Mọi người cũng biết rồi đó, em là bạn của anh Tống, em cảm thấy thế nào ấy ạ?” Lê Chiêu cười, “Đương nhiên là hy vọng lúc ghi hình anh ấy được vui vẻ.”

“Vậy Từ Bắc thì sao? Ekip “Bạn gái yêu tinh” tiết lộ, bởi vì ngoại hình của cậu không phù hợp với nguyên tác truyện tranh, nên mới mời Từ Bắc đảm nhiệm vai nam chính, xin hỏi có phải như vậy không?”

“Bộ truyện “Bạn gái yêu tinh” ưu tú muốn cải biên thành phim truyền hình ạ?” Lê Chiêu lại càng cười rạng rỡ hơn: “Chúc mừng tác giả nguyên tác, chúc bộ phim có thể thể hiện hoàn mỹ những tinh túy trong truyện.”

Phóng viên: Đạ mấu!!!

Lời này hầu như đang nói rõ, Lê Chiêu vốn không quan tâm tới bộ phim truyền hình này, sao có chuyện đổi vai?

Đoàn phim và diễn viên chính “Bạn gái yêu tinh” ăn vạ à?

Trong số những câu hỏi Lê Chiêu nhận phỏng vấn, mấy câu này được coi không hề khách khí.

Video phỏng vấn được đăng lên, các fan Cá cảm thấy Lê Chiêu biết Cá và tên chóa Bắc quan hệ không tốt, nên mới không hề nể mặt mũi Từ Bắc.

Các fan Lê cũng cảm thấy hả dạ, mấy A Meo A Gâu chạy tới ăn vạ mà không biết đường soi gương, phải nhìn mặt mình mấy lần mới tỉnh táo ra một chút.

Các fan nguyên tác truyện tranh “Bạn gái yêu tinh” cũng rất vui, không thấy Lê Chiêu khen nguyên tác là tác phẩm ưu tú trước cánh truyền thông sao?

Quan trọng nhất là fan nguyên tác cũng không hề hài lòng với các diễn viên được chọn, lúc trước khi phía đoàn phim đưa tin, nói Từ Bắc thích hợp với vai nam chính hơn Lê Chiêu, không ít fan nguyên tác đã chửi đoàn phim đui, còn mắng Từ Bắc mang tiền vào đoàn phim.

Phàm là người có mắt nhìn, đều nhìn ra được Lê Chiêu hợp với nhân vật trong nguyên tác hơn Từ Bắc.

“Tưởng đoàn phim chỉ đui thôi, không ngờ còn vô sỉ, suốt ngày lấy Lê Chiêu ra tạo scandal.”

“Thấy bộ mặt xấu xí của Từ Bắc mà cay cả mắt, trong đêm hội vui vẻ của Ớt Xanh, ekip Từ Bắc còn mua bài viết khen tạo hình của cậu ta dìm hàng Lê Chiêu. Trời ạ, ekip mua báo viết bài mà không ngượng chín mặt à?”

“Lúc có ảnh thảm đỏ trong đêm hội vui vẻ của Ớt Xanh, hầu như các blogger thời trang đều khen tạo hình của Lê Chiêu, Từ Bắc mà cũng mặt dày đi dìm hàng người ta á?”

“Không chỉ trong đêm hội vui vẻ của Ớt Xanh thôi đâu, ngay cả lúc tham gia chương trình thực tế, Từ Bắc cũng không quên sỉ vả Lê Chiêu, nói cái gì mà Từ Bắc là hoàng tử cao quý, còn Lê Chiêu là thằng nhóc quê mùa, có phải lúc đồng hồ Thương Thời chọn Lê Chiêu làm đại diện chọn nhầm hình tượng không?”

“Blogger lên bài thì liên quan gì tới Bắc Bắc nhà bọn tôi chứ?”

“Lầu trên là fan Bắc à? Tôi khuyên thím fan gu thẩm mỹ lạ lùng này tự ước lượng trong lòng đi, đừng không có đầu óc như chính chủ nhà mấy thím nữa. Tui chả phải fan Lê đâu, nhưng bình tĩnh mà suy xét, ngoại hình, vóc dáng diễn xuất nhà chính chủ mấy thím còn không bằng gót chân Lê Chiêu, thế mà cứ hở ra là lại bám lấy người ta ăn vạ dìm hàng, mấy người qua đường vẫn chưa mù đâu.”

“Hai kỳ “Quy ẩn sơn lâm” Lê Chiêu tham gia hơn hẳn “Yêu nhau” thế mà Từ Bắc cũng dám dìm hàng, mặt dày cỡ nào chứ?”

Những người qua đường đã phát phiền với mấy bài viết Từ Bắc mua, đều bình luận trào phúng Từ Bắc dưới bình luận. Các fan của Từ Bắc dù muốn định hướng dư luận cũng không được.

Đoàn phim “Bạn gái yêu phim”, Từ Bắc giận tím người trước bình luận trên mạng, nhưng phí tuyên truyền mà công ty dự toán cho hắn đã dùng hết từ lâu, Trần Hàng lại không nhận điện thoại của hắn, hắn đành phải tự móc tiền túi ra, mua seeder khống chế dư luận.

Nhưng Từ Bắc quên mất, một khi người qua đường đã không có thiện cảm với một nghệ sĩ nào đó, nghệ sĩ càng định hướng dư luận, người qua đường lại càng ghét bỏ.

Sự ghét bỏ này nhất thời không bùng nổ ra, thế nhưng khi tích tụ đến một mức độ nhất định, khi bùng nổ sẽ gây sát thương chí mạng tới cuộc đời biểu diễn của các nghệ sĩ.

“Đừng để ý dư luận trên mạng, các cư dân mạng đều chóng quên.” Trợ lý an ủi Từ Bắc, “Đợi cậu đóng phim nổi tiếng rồi, bọn họ sẽ quay đầu đi chửi Lê Chiêu hoặc Tống Dụ, rồi sẽ đến lúc họ chật vật thôi.”

Từ Bắc rất tán thành, đợi “Bạn gái yêu tinh” lên sóng, nổi khắp mạng xã hội rồi, hắn của hôm nay chính là Lê Chiêu của ngày mai, có khi Lê Chiêu còn không bằng hắn hiện tại.

Bộ phim “Dáng hình không trung” chết yểu giữa đường, Lê Chiêu nhận nó là hay quá rồi.

Đợi đạo diễn bộ phim này tự sát, hắn có cách để danh tiếng của Lê Chiêu rớt xuống đáy vực.

Bộ phim “Dáng hình không trung” được đầu tư đầy đủ có thức ăn rất ngon, bởi vì nhiệm vụ ghi hình nặng nề, thi thoảng đạo diễn Dương lại thêm món ăn cho các diễn viên trong đoàn phim.

“Chiêu Chiêu à, đây là đùi gà hôm nay của em.” Chị lấy cơm hết sức nhiệt tình với Lê Chiêu, ngày nào cũng phần đùi gà to nhất cho Lê Chiêu.

Có lẽ chị gái này đã xem buổi trò chuyện trực tiếp của Lê Chiêu, bởi vậy nên rất ưu ái Lê Chiêu về mặt đùi gà.

Lúc không có đùi gà thì sẽ lấy món khác thay thế, dù sao thì thịt trong bát Lê Chiêu luôn nhiều nhất.

Hướng Chấn nhìn món ăn trong bát mình, lại nhìn bát của Lê Chiêu, nghi ngờ chị gái lúc lấy cơm cho anh bị run tay, thịt rơi cả vào bát Lê Chiêu.

Ăn cơm xong, chưa tới lượt Lê Chiêu, Lê Chiêu bèn lấy đề thi thử đại học của mình ra làm bài, hoặc là học lời thoại, bầu không khí trong đoàn phim rất tốt.

Trong đoàn phim, ngoài Lê Chiêu ra, các diễn viên khác đều không có tiếng tăm gì mấy, lúc ngồi lại với nhau không hề so bì, mọi người thích ngồi lại uống trà nói chuyện phiếm.

Tiện thể cược xem Lê Chiêu thi đại học sẽ đạt được bao nhiêu điểm.

Những bài không làm được lúc ở đoàn phim, tối về nhà Lê Chiêu nhờ Án Đình giảng cho cậu nghe, cứ như vậy hai ba tháng trôi qua, đến khi còn chưa đầy một tuần nữa là tới kỳ thi đại học, ngày nào quản gia cũng sắp xếp tài xế tới đoàn phim, đưa các món ăn bổ não cho Lê Chiêu.

Ngay cả đạo diễn Dương lúc muốn mắng người ta, cũng đều quay đầu nhìn theo bản năng xem Lê Chiêu có đang học bài không.

Người người nhà nhà đều có trách nhiệm quan tâm tới thí sinh tham gia kỳ thi đại học.
Lời tác giả:

Câu hỏi: Nhà có cậu nhóc tham gia kỳ thi đại học, có cảm giác thế nào?

Đình Đình: Thân ở công ty, lòng lại ở nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK