• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Túi vật chứng túi!"

Lương Hồng Cương cầm túi vật chứng leo lên tới cạnh người Chu Hải, ánh mắt cậu hướng về phía Chu Hải đang nhìn, Lương Hồng Cương trượt tay, xém chút ngã xuống.

"A…"

Chu Hải nhanh tay chụp được cổ áo cậu ta, kéo cậu ta lên gần hơn.

"Cầm lấy, giúp tôi giữ cái khóa trên thắt lưng."

Lương Hồng Cương làm theo dặn dò của Chu Hải, một tay ôm vòng qua cái thang, một tay dùng sức giữ khóa trên thắt lưng Chu Hải.

Một chân Chu Hải móc lại, kẹp chặt cái thang, cố giữ cho mình có thể đứng thẳng người, rồi mới điều chỉnh đèn trên đầu, thò tay vào chỗ bị thiếu mất hai viên gạch ở miệng cống.

Một bàn tay phụ nữ còn tươi mới được lôi ra ngoài, Lương Hồng Cương ra sức nhắm mắt và cắn chặt răng, cậu ta có thể cảm nhận được sự run rẩy của chính mình, loại sợ hãi này không phải thứ có thể cảm nhận khi khám nghiệm tử thi.

Khi nó tồn tại trên thân thể người, chúng ta sẽ cảm thấy đó là một vị trí vô cùng đẹp đẽ, nhưng khi nó bị tách rời khỏi cơ thể, lại còn bị giấu trong một cái lỗ như vậy, quả thực khiến người ta dựng tóc gáy.

Hành động của Chu Hải chưa dừng lại ở đó, anh còn liên tục từ trong đó rút ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, toàn bộ bàn tay và bàn chân của nạn nhân C đã được tìm đủ, Chu Hải quấn chặt túi vật chứng, nhìn xuống Mập Mạp, từ độ cao có cách biệt lớn như vậy, sợ rằng ném xuống sẽ làm bẩn túi vật chứng.

Chu Hải lập tức xoay người lại, buộc túi vào dây thừng bên eo của Lương Hồng Cương, động tác này làm Lương Hồng Cương bỗng chốc muốn nín thở.

Rất nhanh sau đó, Chu Hải tìm được số bàn tay và bàn chân thiếu hụt của nạn nhân B, Lưu Văn, trông chúng vẫn còn khá tốt.

Bàn tay và bàn chân của nạn nhân A, Chu Mạn Lệ, thì đã biến đổi tương đối nhiều do thời gian kéo dài, bên ngoài xương ngón tay bọc một lớp da đen thui, trông chúng trở nên cực kỳ gầy guộc, giống một cái chân gà phơi khô lớn.

Trên trán Lương Hồng Cương toàn là mồ hôi lạnh, tay chân của ba nạn nhân cột trên người cậu ta như vậy, cái cảm giác này thực sự quá khó để chịu đựng rồi.

Lúc này, bộ đàm trong tay Mập Mạp đột ngột truyền đến âm thanh.

"Pháp y Chu, hình như trong xe chẳng có gì cả, nhưng trên cửa phía sau lại có khóa."

"Đầu tiên bảo Tên Điên chiết xuất vân tay trên khóa, sau đó phá khóa."

"Pháp y La đã chiết xuất vân tay rồi, nhưng vân tay không được hoàn chỉnh, giờ chúng tôi sẽ phá khóa."

Nói rồi, một trận âm thanh ‘coong coong’ truyền đến, sau đó là tiếng bước chân ầm ĩ, rồi bên trên nắp cống lại truyền đến âm thanh đồ vật bị ném đi.

Tiếng bộ đàm lại vang lên. (Chương 79-80 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)

"Mọi người tránh ra một chút, chúng tôi chuẩn bị mở nắp cống đây!

Một…hai… ba…"

Một trận bụi đất mù mịt, trên đỉnh đầu chiếu xuống một tia sáng, Sở Mộng Hàm nhìn thấy bọn họ với gương mặt đen và bẩn, chìa tay ra.

"Không sao chứ! Mau lên đây!"

Ba người lần lượt leo lên, việc đầu tiên mà Lương Hồng Cương làm sau khi dính được hai chân trên mặt đất, chính là tháo ba túi vật chứng đựng bộ phận thi thể của ba nạn nhân kia xuống khỏi người, Tên Điên ở bên cạnh không hiểu cậu ta đang làm gì, đưa tay nhận túi.

"Gấp cái khỉ gì chứ, lửa cháy mông rồi kìa!"

Lương Hồng Cương không hé răng nửa lời, chạy thẳng ra ngoài chỗ mấy chiếc xe, ngồi rạp xuống ven đường, kéo mặt nạ phòng độc xuống, hít lấy hít để.

Chu Hải đi theo phía sau, đánh giá chiếc xe đẩy, dường như nó được sử dụng như một nhà kho.

Mãi một lúc sau Mập Mạp mới đi tới, mặt anh ta vẫn còn ngơ.

"Hải, tôi hỏi cái này, cuối cùng là mấy người tìm thấy cái gì vậy, sao nhóc Lương lại có bộ dạng sợ hãi như vậy, mấy thứ anh cột lên người cậu ta như đồ vật phong ấn vậy, cậu ta không dám nhúc nhích, khuôn mặt còn trắng bệch!

Ha ha ha!"

Không chờ anh ta cười xong, Chu Hải lấy ba cái túi trong tay Tên Điên đưa cho Mập Mạp, Mập Mạp đần độn mở ra xem, ngay lập tức anh ta gào thét ném trả lại Tên Điên.

"A… a…

Cái đám biến thái các anh, đồ biến thái!"

Tên Điên nhún vai, biểu hiện rất vô tội.

"Cậu muốn xem mà!"

Nói rồi, Tên Điên đem ba cái túi ra xe, Sở Mộng Hàm bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Số chân tay này được phát hiện bên dưới sao?"

Chu Hải gật đầu.

"Đúng vậy. Bên cạnh miệng cống có một cái lỗ do mất mấy viên gạch tạo thành, nhưng tôi không hiểu tại sao hắn ta lại giấu bàn tay và bàn chân ở chỗ đó, có điều chắc chắn, đây chính là nơi hung thủ thường xuyên lui tới.

Tên Điên, giáo sư Nam có hồi âm chưa?"

Tên Điên cầm máy tính bảng tới, mở ra một thư mục.

"Giáo sư Nam cho rằng, lá bùa này dùng để giam cầm linh hồn.

Đó là bùa chú gần như thất truyền của đạo Toàn Chân Phái phương bắc, có người còn nói nó có thể giam giữ ba linh hồn, khiến người đó không thể nhập vào Luân Hồi, không cách nào siêu thoát được, phòng ngừa người chết quay lại trả thù, là loại bùa chú cực kỳ ác độc."

"Không có khởi nguồn cụ thể sao?"

"Ở Hàm Dương, Thiểm Tây."

Bốn chữ này vừa ra khỏi miệng anh ta, ánh mắt Chu Hải bật sáng, Mập Mạp ở bên cạnh cũng lập tức xông lại. (Chương 79-80 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)

"Hải, chẳng lẽ là hai ông chủ quán ăn vặt mà anh liệt kê sáng nay sao?"

Sở Mộng Hàm cũng tiến tới, đôi mắt nhìn chằm chằm Chu Hải.

"Là hai trong số bốn khách trùng nhau của nạn nhân A và B sao?"

Chu Hải gật đầu kiên quyết.

"Cái xe đẩy này là của ai?"

Một điều tra viên chỉ về phía phố đi bộ.

"Nó của hai ông chủ bán đồ ăn vặt, bọn họ nói là dùng làm kho để đồ, nhân viên quản lý tài sản tìm hai người bọn họ rất nhiều lần nhưng họ vẫn không chịu không dời đi, các nhân viên cũng hết cách rồi."

Chu Hải nhìn Sở Mộng Hàm, "Có thể mời về tiến hành điều tra rồi!

Dù sao trong tay chúng ta cũng đã có DNA của một người, mặt khác, chúng tôi cũng sẽ đi theo khi xin lệnh lục soát."

Sở Mộng Hàm bắt đầu sắp xếp người, không gì nhanh nhạy hơn so với việc cô có thể bắt được kẻ thủ ác.

Chu Hải liếc nhìn Lương Hồng Cương đang chậm chạp tiến đến.

"Cậu Lương và Tên Điên về trung tâm, đem những vật chứng vừa chiết xuất đi xét nghiệm.

Tên Điên, lau chùi qua vài lần nữa những vị trí tôi đã khoanh tròn trên người nạn nhân C, rồi đem đi kiểm tra, thử đặt cược vào vận may của chúng ta xem sao.

Mặt khác, cuối cùng là móng tay móng chân trong ba túi vật chứng này đều phải chiết xuất rồi đưa đi xét nghiệm, nạn nhân C, Vương Hồng, do anh và cậu Lương khám nghiệm là được rồi.

Tôi và Mập Mạp ở đây kiểm tra xe đẩy này, sau đó đi tới chi đội Xương Hà quan sát việc lấy khẩu cung, bọn họ sẽ đưa mẫu máu của kẻ tình nghi tới sau, anh yêu cầu chị Tăng ưu tiên so sánh chúng trước."

Tên Điên hiểu đây chính là sự tín nhiệm của Chu Hải với anh ta, cũng là khẳng định năng lực của anh ta. Nhanh chóng gật mạnh đầu, anh ta xách vali đựng vật chứng, đồng thời lôi Lương Hồng Cương đang bày ra một bộ mặt trắng bệch rời đi.

Chu Hải và Mập Mạp cởi mặt nạ phòng độc và đồ thực địa một mảnh xuống, Lương Hồng Cương để lại vali chứa giày của bọn họ, hai người ngồi xổm ven đường, rửa mặt mũi, tay chân.

Mập Mạp ngẩng cái đầu còn nhỏ nước của mình lên nhìn Chu Hải, anh ở lại đây tuyệt đối không phải chỉ vì chờ đợi lệnh khám xét.

"Anh muốn điều tra chỗ nào?"

Chu Hải giương mắt nhìn Mập Mạp, khóe môi hơi cong lên, đây có thể được xem là nụ cười của Chu Hải.

"Chiếc xe đẩy bị báo hỏng này sẽ không vô duyên vô cớ bị để lại chỗ này."

"Ừ, đúng rồi, chưa hỏi bọn họ là trên nắp cống bị cái gì chặn?

Tại sao phải đập phá lâu như vậy?"

"Không biết, chúng ta thử xem một chút!"

Chu Hải vò đầu tóc, nhìn về phía chiếc xe rách nát. (Chương 79-80 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)

Loại xe đẩy này, bề ngoài trông như một cái nhà gỗ di động, nhưng bên dưới có ván nền và lắp bánh xe.

Có thể dùng sức người để đẩy, cũng có thể móc vào xe để kéo đi, mười năm trước ở thành phố Đông Nam có rất nhiều hàng quán bán đồ ăn vặt, trong tay mỗi chủ nhân của chúng đều có một cái xe đẩy như vậy, nhưng bây giờ, chúng chỉ còn là một đoạn trong lịch sử.

Trong những khu dân cư tái định cư như thế này, rất dễ tìm được những chiếc xe đẩy như vậy trên vỉa hè, dù sao để mua được một chỗ dùng làm kho hàng cũng rất đắt đỏ, các tiểu thương đều dùng chúng làm kho hàng.

Chu Hải bước lên bậc thang của cái xe, đi vào, bên trong buồng xe rất rộng rãi, có vài cái lò than tổ ong, 4-5 cái vạc gỉ, một số lồng hấp, tất cả đều là những thứ khá cũ kỹ.

Trên vách của toa xe rất nhiều lỗ thủng loang lổ rỉ sét, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Ở phía dưới toa xe, có một cái cửa hình vuông, trên cửa có khóa, hiện tại đã bị đập nát, nằm lăn lóc ở một bên.

Lúc nãy bọn họ vội vã bò lên, không quan sát kỹ xung quanh, bây giờ ngồi xổm xuống nhìn kỹ, toàn bộ ổ khóa đã gỉ sét, chỉ có lỗ cắm chìa khóa là vẫn mời như ban đầu.

Cỗ xe rung chuyển, Mập Mạp bước lên, thấy Chu Hải ngồi xổm, anh ta cũng muốn tới đó, nhưng khi ngồi xuống, khuỷu tay đụng vào một vật cứng, anh ta liền la lên.

"Cái quỷ gì vậy?

Đâm chết Mập Mạp tôi rồi!"

- -----------------------

Editor: Chikahiro

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK