• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bánh bao nhân thịt của em đây!

Đường Dạ xách một bọc nilông vào, mùi bánh bao hấp thơm lừng tỏa ra khắp phòng. Diệp Cẩn Dao giật ống truyền dinh dưỡng ra, nhảy xuống giường đón lấy túi bánh bao, vội lấy ra một cái. Vừa chạm vào hơi nóng từ bánh khiến cô vội rụt tay lại, không ngừng thổi khí vào tay cho bớt nóng.

Đường Dạ vẫn đang rót nước không để ý, vừa mở miệng định nhắc nhở cô bánh vẫn nóng thì đã nghe tiếng Diệp Cẩn Dao ai oán, trách.

- Anh lái máy bay đi mua bánh bao à? Đi lâu như vậy bánh vẫn còn nóng như vậy, bỏng chết em rồi.

Đường Dạ:???

Không nóng thì bảo ăn không ngon.

Nóng lại trách bánh nóng quá làm bỏng tay?

Rõ là hậu đậu lại thích vô cớ đổ lỗi.

Thật khó hiểu.

Đường Dạ có thể khẳng định một câu: Nếu con gái là sinh vật khó hiểu nhất thế giới thì Diệp Cẩn Dao còn khó hiểu hơn thế nữa.

- Cái này....

Đường Dạ vừa định lên tiếng giải thích, Diệp Cẩn Dao liền bịt chặt hai tai lắc đầu liên tục.

- Không nghe không nghe, tất cả lời giải thích chỉ là biện minh.

Đường Dạ lặng như tờ, được phen nghệt mặt lần hai.

- Được rồi, được rồi. Là lỗi tại anh, được chưa?

Diệp Cẩn Dao ' hừ' lạnh, kiêu ngạo mở ngăn tủ cạnh dường lấy mấy tờ giấy, chậm rãi lót bánh bao đưa lên thổi phù phù, ngon lành gặm một miếng, nói.

- Loại thuốc anh cho em đắng quá đó, uống xong buồn nôn đến tận họng. Cảm giác đó, đúng là...

Diệp Cẩn Dao bỗng rùng mình khi nhớ lại cảm giác thuốc phát tác trong buổi hội nghị. Vốn chỉ nghĩ có thể khiến cho người ta ngất đi và trở nên yếu đi khiến các cơ quan sinh ra phản ứng như thiếu dinh dưỡng, ai ngờ vừa tỉnh lại cả người đều cảm thấy buồn nôn, khó chịu đến mặt mày đều tái xanh cả.

- Không phải em nói em rất kính nghiệp sao? Đã muốn diễn một màn 'mất ăn mất ngủ' thì phải làm cho giống chứ.

Đường Dạ cười xòa trước phản ứng của Diệp Cẩn Dao. Cô thấy anh cười liền nhăn mày nhăn mặt lại.

- Vậy em phải cảm ơn anh sao? Đường Dạ, anh muốn tạo phản rồi đúng không?

Vốn dĩ chỉ là diễn kịch lừa Lục Tử Dương, ép anh kí giấy ly hôn. Ai ngờ bị Đường Dạ chơi cho một vố cả đời cũng không dám nhớ lại.

Nhưng cũng không ngờ Lục Tử Dương dễ dàng mắc bẫy như vậy. Trước đó còn kiên định không ly hôn, hiện chỉ vì nhìn thấy cô khổ sở vì vấn đề này mà kí đơn.

Cũng thực không biết anh nghĩ gì nữa.

Thật sự cho rằng cô sẽ tự mình tuyệt thực sao?

Diệp Cẩn Dao cô yêu bản thân như vậy sao có thể tự ngược đãi chính mình.

Mơ đẹp quá rồi a.

Đường Dạ xoay người định đưa nước cho cô thì bỗng một thứ gì đó bay qua người nhưng bị anh nhẹ nhàng tránh được. Diệp Cẩn Dao thấy chiếc gối nằm ngổn ngang dưới đất không biết nên tức hay nên cười nữa.

Cô nghiến răng nghiến lợi.

- Đi về!

Diệp Cẩn Dao vừa về đến cửa đã thấy Sở Nhiên và Hạ An ngồi trong nhà. Họ vừa thấy cô đã vội lao tới ôm vừa khóc lóc ầm ĩ, vừa mếu máo nói.



- Chị Cẩn Dao, em nhớ chị lắm đó! Chị dọa bọn em sợ chết mất. Chị biết không cái lúc tin tức chị vẫn còn sống còn trở thành công chúa bùng nổ khắp cõi mạng trên toàn cầu xuất hiện, bọn em mừng lắm đó. Chị chưa chết, chị vẫn còn sống!

Diệp Cẩn Dao sắp tắt thở thì thiếu khí vội vã vỗ vỗ lưng hai con nhóc an ủi.

- Chị sắp không thở được nữa rồi, bình tĩnh đi mấy đứa ơi!

Sở Nhiên và Hạ An vội thả tay cho Diệp Cẩn Dao thở.

Đợi hai đứa nhóc khóc lóc tùm lum xong mới đoàng hoàng ngồi xuống nói chuyện.

- Xin lỗi vì đã làm mấy đứa lo lắng nha!

Diệp Cẩn Dao nhìn sang phía Hạ An khóc đến mức sưng tấy mắt ở bên cạnh, dịu dàng.

- Tiểu An, mấy tháng qua vất vả cho em rồi. Ngoại trừ tiền vốn, em cứ lấy hết tiền lãi thu được đi.

Cô xoa đầu Hạ An an ủi cảm xúc của cô ấy.

- Sao em có thể làm vậy chứ, đó là cửa hàng của chị mà!

Hạ An hiểu chuyện từ chối, Diệp Cẩn Dao mỉm cười phóng khoáng.

- Cũng chỉ là khoản nhỏ thôi, coi như 'đầu tư' vậy, hiện tại chị giàu như vậy, chút tiền đó không thiếu đâu. Chúng ta là người một nhà mà, không cần khách sáo.

Hai từ ' người một nhà' làm cho Hạ An mặt đỏ tai hồng, thiếu niên ngồi gần đó cũng nhịn không được tự nhiên vành tai phiếm hồng.

- Thôi, mấy đứa tự đưa nhau đi chơi đi. Chị còn có việc.

Diệp Cẩn Dao đứng dậy lấy từ trong túi xách ra một tấm thẻ đưa tới trước mặt Diệp Minh, còn chưa kịp để cậu thắc mắc cô đã lên tiếng trước.

- Đang dịp nghỉ hè, mấy đứa cứ ăn chơi thoải mái đi, cầm thẻ này mà tiêu. Mật khẩu ghi chú sau thẻ đó.

Cô ngập ngừng mấy giây.

- Dạo này bọn chị đều có chút việc bận, em tiện thay chị bồi ba mẹ đi đâu đó cho khuây khỏa đi. Cứ tiêu sài thoải mái, không cần lo.

Diệp Minh còn chưa kịp phản ứng lại, Diệp Cẩn Dao đã không kiên nhẫn trực tiếp nhét thẻ vào trong lòng cậu rồi thẳng lưng rời đi.

Diệp Minh: '.........'

Làm gì vậy, còn không chừa cho người ta có cơ hội kịp phản ứng!

- Oa, Cẩn Dao tỷ lại ngầu hơn nữa rồi. Mục tiêu phấn đấu lại tiếp tục tăng cao rồi a.

Hạ An phấn khích, đôi mắt trong veo lấp lánh dõi theo bóng lưng rời đi của Diệp Cẩn Dao.

Mấy ngày tiếp theo Diệp Cẩn Dao và Diệp Thiên đều bận tối mắt tối mũi, đi sớm về khuya chẳng thể gặp mặt, ngày nào cũng đại diện tầng lớp hoàng thất tham gia các buổi hội nghị, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có.

Hạ An và Sở Nhiên mấy ngày nay đều thức khuya đợi họ về để được câu chuyện câu trò, nhưng đợi đến lúc hai mắt dán vào nhau rồi cũng chẳng đợi được. Hiển nhiên họ cũng có chút thất vọng.

Hôm nay trời vừa chưa sáng Diệp Cẩn Dao và Diệp Thiên đã rời đi, ngay cả Đường Dạ và Lãnh Nam cũng chẳng thấy mặt mũi đâu. Không khí bữa sáng bởi vì mấy ngày liên tiếp thiếu vắng họ cũng trở nên ảm đạm.

Vốn định nhân dịp hiếm khi cả nhà tụ họp lại một chỗ như này, lại đang ở đất nước khác cùng nhau đi thăm thú mấy hôm, ai ngờ tới hai đứa con gái ngay cả mặt cũng chẳng gặp được.

Trong lúc bầu không khí ảm đạm bủa vây lấy phòng ăn, một giọng nói thanh cao quen thuộc vang lên phá vỡ nó không chút nương tình.

- Mọi người ơi, còn cơm không vậy? Con đói quá.

Là Diệp Cẩn Dao.

Cố Tâm là người chạy tới đầu tiên. Đôi chân ngắn ngủi vừa nghe thấy tiếng Diệp Cẩn Dao liền nhảy xuống khỏi ghế chạy lon ton ra ngoài, hệt như con sóc nhỏ.

Diệp Cẩn Dao ngồi xổm xuống đón lấy cô nhóc vào lòng, Cố Tâm vừa xà vào lòng liền bị cô bế bổng lên, cưng chiều.

- Tâm Tâm con ăn cơm chưa!

Cố Tâm ngây thơ gật đầu, giọng nói non nớt níu la níu lo.

- Con vẫn đang ăn, mẹ nuôi cùng với mẹ Thiên Thiên cũng vào ăn cùng đi. Sáng nay ngoại làm mì cán tay, ngon lắm đó.

Mì cán tay?

Lâu lắm rồi bọn cô đều chưa được nếm lại mì càn tay do mẹ làm, thực sự nhớ đến là thèm. Tuy không phải món cao siêu gì, nhưng vị mì mẹ cô làm quả thực rất khác biệt

Diệp Thiên móc kẹo từ túi quần đưa cho Cố Tâm.

- Phần thưởng cho tình báo của con đó!

Cố Tâm vui vẻ nhận lấy bằng hai tay, hiểu chuyện mà cảm ơn Diệp Thiên.

- Larissa, cô cũng vào ăn cùng đi!

Diệp Cẩn Dao quay đầu mời Larissa.

Sáng nay còn chưa tới giờ gà gáy Larissa đã tới đón hai người Diệp Cẩn Dao và Diệp Thiên tới cung điện họp một chuyến.

Larissa từ chối, nói mình ăn rồi. Diệp Cẩn Dao cũng không tiếp tục mời nữa, cô bảo Larissa hôm nay cứ về nhà nghỉ ngơi đi, hôm nay cũng không còn việc gì nữa. Dù sao cũng mấy ngày nay cô ấy đều phải bôn ba khắp nơi giúp cô xử lí các văn kiện.

Tiễn Larissa rời đi rồi, Diệp Cẩn Dao cùng Diệp Thiên bế Cố Tâm phi thẳng tới nhà bếp, người còn chưa đến cửa đã nghe thấy tiếng.

- Mẹ, con cũng muốn ăn mì cán tay.



Tiếng hét của Diệp Cẩn Dao như muốn đòi mạng người khác, lớn đến mức muốn xuyện thủng màng nhĩ người ta.

Mộc An Tinh nhìn bộ dạng không đáng tin này của Diệp Cẩn Dao không khỏi thở dài thườn thượt, lại nhìn sang Diệp Thiên đi ngay phía sau, 'ừm' quả nhiên đáng tin hơn nhiều. Bà cũng không biết hai đứa như hai thái cực này rốt cuộc có điểm chung gì mà sớm tối chơi được với nhau nữa.

- Được rồi, ngồi xuống đi! Mẹ lấy cho.

Cố Thiên Thành nhanh tay nhanh chân dành việc trước, vừa nghe Mộc An Tinh muốn tự đi lấy liền đứng dậy.

- Để con làm cho!

Diệp Cẩn Dao ngồi xuống ghế để Cố Tâm trong lòng, hết nghịch tóc cô bé rồi lại vẹo má, Cố Tâm vẻ nhỏ tuổi mà gương mặt hiện rõ vẻ Sống không còn gì nuối tiếc, cam tâm tình nguyện bị người ta sờ qua sờ lại.

- Xong việc rồi sao?

Diệp Thiên Hải vẫn tập trung ăn uống, chầm chậm liếc nhìn cô một cái lại tiếp tục quay vào ăn, lạnh nhạt hỏi.

- Vâng, giải quyết xong hết rồi ạ!

Diệp Thiên không nhanh không chậm trả lời. Đúng lúc này Cố Thiên Thành bê hai bát mì lớn ra, Diệp Cẩn Dao nhận lấy cười đến độ là vui vẻ cảm ơn anh, Diệp Thiên cũng nhẹ gật đầu tỏ ý cảm ơn.

- Bọn con có bàn qua, mọi người ở đây chẳng quen ai, lúc nào cũng phải ở trong biệt thư, vô cùng bí bánh. Vậy lên có sắp xếp cho mọi người một chuyến du lịch.

Diệp Thiên chậm rãi vừa ăn vừa nói. Vợ chồng Diệp Thiên Hải cũng như người có mặt đều hết sức ngạc nhiên. Nhưng sau đó thì cũng thấy chẳng có gì lạ, Diệp Thiên nói đúng quả thực ở đây họ cũng chẳng quen biết ai, lại bất đồng ngôn ngữ chẳng thể đi đâu, ngày thường cũng chỉ nói chuyện qua lại với người làm, đúng là bức bối.

Diệp Minh cũng đề nghị đưa họ ra ngoài, nhưng người già như họ cũng chẳng hiểu thế giới của tụi nhỏ như bọn chúng nên cũng từ chối, để mấy đứa nhóc như họ tự mình chơi.

- Anh Thiên Thành, công ty anh có bận gì không? Nếu không thì đi cùng luôn đi, em thấy anh chị cũng lâu rồi chưa đi du lịch nữa.

Diệp Cẩn Dao quay qua hỏi Cố Thiên Thành. Cố Thiên Thành không ngờ được mình sẽ bị hỏi vậy, không khỏi có vài phần ngạc nhiên.

Chưa để Cố Thiên Thành trả lời lại Diệp Cẩn Dao bổ sung thêm.

- Anh có việc cũng không sao, để chị và Tâm Tâm đi cũng được. Nhưng em vẫn khuyến khích anh cùng đi, nhân cơ hội hâm nóng tình cảm chút.

Cố Thiên Thành thấy Diệp Cẩn Dao nói cũng đúng, đúng là hai năm gần đây công ty đang chuẩn bị lên sàn chứng khoáng, hai vợ chồng họ đều bận, thời gian rảnh rỗi cũng ở nhà chơi với Cố Tâm. Khoảng thời gian Diệp Cẩn Dao xảy ra chuyện có lẽ là thời gian duy nhất họ buông bỏ công việc.

- Cũng không bận lắm, dạo trước đều đã bàn giao cho mấy giám đốc bộ phận rồi. Vậy đành nhờ em bao dung cho anh ké chút nhé!

Cố Thiên Thành gãi gãi đầu, chân thành nhờ vả.

Mộc An Tinh lên tiếng hỏi.

- Vậy mấy đứa bọn con có đi không? Dạ Dạ và A Nam thì sao?

Diệp Cẩn Dao lắc đầu, nhún nhún vai, nói.

- Bọn con rớt áo giáp rồi, thực muốn đi lại chẳng được!

Ăn sáng xong Diệp Cẩn Dao dẫn cả nhà đi trung tâm thương mại chọn đồ dùng chuyển bị cho chuyến du lịch sắp tới.

Đứng trước các cửa hàng sang trọng Mộc An Tinh không khỏi có chút dè dặt, bà níu gấu áo Diệp Thiên, nói.

- Hay thôi vậy, nhìn như này chắc mắc lắm. Quần áo ba mẹ đều đủ để mặc mà.

Diệp Ly cũng gật đầu phụ họa đôi ba câu.

- Không sao không sao, ba mẹ cứ thoải mái. Hiện tại chính là con giàu rồi, cái gì cũng không cần lo nghĩ.

Nhìn bộ dáng mũi hếch lên tận trời của Diệp Cẩn Dao ai nấy đều không tránh khỏi phì cười.

- Tiểu An và Sở Nhiên cũng chọn đi, coi như chút quà mọn cảm ơn mấy đứa đã giúp chị trông nom cửa hàng.

Diệp Cẩn Dao cười nói với Sở Nhiên và Hạ An. Ban đầu hai cô bé còn từ chối nhưng lại bị Diệp Cẩn Dao đe dọa nếu không cần thì quá khách sáo rồi, chẳng coi cô như bạn bè vậy sau này cũng không cần qua lại nữa mà ngoan ngoãn chọn.

Nói là ngoan ngoãn chọn nhưng Sở Nhiên vốn quen thuộc với mấy nhãn hiệu xa xỉ, chỉ chăm chăm tư vấn cho mọi người, dành hết phần việc của nhân viên, nên cô bé cũng chưa chọn gì cho bản thân.

Lúc thanh toán còn định dành nhưng lại bị Diệp Thiên ngăn cản, nói để cô ấy thanh toán cho. Sở Nhiên bị khí thế của Diệp Thiên dọa không nhỏ, cũng không dám làm trái ý cô ấy.

Ngay ngày hôm sau sáng sớm chị em Diệp Cẩn Dao đã tiễn người nhà đi du lịch, còn đặc biệt xin từ chỗ Quốc Vương một người giúp việc mà Quốc Vương tín nhiệm để đi cùng họ. Sau đó ở lì trong nhà cả buổi sáng, tới chiều liền bị Larissa kéo đi chọn lễ phục cho buổi đấu giá từ thiện.

Buổi đấu giá từ thiện này là do bên chính phủ, tổng thống đích thân tổ chức nhằm tạo quỹ từ thiện cho các em nhỏ ở cô nhi viện, hoặc các gia đình khó khăn. Vốn là Poseidon phải đích thân đi để thể hiện sự coi trọng của hoàng thất với vấn đề này, ai ngờ anh đẩy hết lên hai người Diệp Cẩn Dao. Còn nói gì mà họ mới ra mắt công chúng, cần tích cực tham gia mấy hoạt động kiểu này các thứ.

Thứ lỗi cho họ, bọn họ đều nhìn ra hết mục đích của anh rồi.

Rốt cục cũng chỉ là muốn làm biếng, không muốn phải ra ngoài giao lưu thôi, nên mới vốn mấy ngày trước còn đẩy gần hết văn kiện cho họ xử lí, qua lại tốt bụng nhận hết về cho bản thân.

Quá ư là mưu mô mà.

Diệp Cẩn Dao và Diệp Thiên được nhân viên sắp xếp cho ngồi ở phòng bao bên trên lầu, nơi dễ thấy nhất quá trình đấu giá phía dưới.

Đây là buổi đấu giá chính quy công khai để mọi việc được minh bạch nên có rất nhiều kí giả tới. Từ lúc bắt đầu đấu giá đến giờ Diệp Cẩn Dao cũng chỉ bận ăn uống bánh trái được chuẩn bị sẵn và xem mọi người đấu giá.

- Nãy giờ em nhắm được món nào chưa?

Diệp Cẩn Dao vừa nhai vừa hỏi.

Diệp Thiên liếc mắt nhìn cô làm bộ mặt dường như không liên quan đến mình, lại đẩy qua cho Diệp Cẩn Dao bản danh sách những đồ được quyên tặng. Ngoại trừ tranh cổ do hoàng thất quyên góp ra thì những món khác quả thực cô đều biết nhưng cũng chẳng thấy hứng thú.

Nhưng nghĩ kĩ lại, đi đấu giá từ thiện mà không đấu giá, chỉ quyên góp thì kì thực có chút kỳ kỳ.

Vậy nên Diệp Cẩn Dao chọn lựa kĩ càng sàng lọc một chút, tỉ mỉ tìm ra món đồ bản thân cho là hữu ích nhất.



Người dẫn chương trình.

- Sau đây là chiếc trâm cài được chế tác từ thời XX thế kỉ XV, do gia tộc xx quyên tặng. Chúng ta đều biết món đồ này từng được vị công chúa đương thời ban cho người thương làm vật định tình vì thế nó cũng đại diện cho sự minh chứng tình yêu. Không nói nhiều nữa, giá khởi điểm là 30 triệu bảng Anh.

Trong phòng vốn đã nhiều người lắm miệng, hiện tại món đồ cổ này nên lại thêm nhốn nháo, Diệp Cẩn Dao quan sát một hồi, thấy giá nâng cũng tầm tầm rồi, giơ bảng số của mình.

- 70 triệu!

Cả căn phòng xốn xáo hết lên. Món đồ này tuy cổ nhưng cũng không đến cái mức đó.

- 70 triệu, còn ai ra giá nữa không? 70 triệu lần một............70 triệu lần hai.......

Nhân viên đấu giá đếm ngược, vừa chuẩn bị chốt thì một giọng nữ vang lên đánh gãy lời anh ta, cũng thành công thu hút sự chú ý của mọi người.

- 70 triệu 500 bảng Anh.

Tất cả người có mặt đều quay về phía phòng của người hét giá kia, lòng không khỏi cảm thán một câu: Thật dũng cảm!

Những người ở đâu vốn biết người hét giá 70 triệu kia là hai vị công chúa Anh quốc thì liền có muốn cũng không dám tranh. Dù sao hoàng thất Anh cũng có lịch sử lâu đời, địa vị cũng lớn nên kể cả có quyền có thế lớn cũng cần phải nể mặt.

Hai vị công chúa này, dù không phải ruột thịt thì cũng không thể động đến.

Nhưng khi nhìn thấy người ở phòng đó là ai, mọi người đều thoáng phần ngạc nhiên nhưng tròng lòng cũng mất đi phần cảm phục vừa rồi.

Đại tiểu thư được cưng chiều của Mạc gia, cho dù có xảy ra tranh chấp thì hai bên đều sẽ không nhúng tay vào, chỉ coi đó nhưng cuộc tranh chấp nhỏ bình thường. Hoàng thất hay Mạc gia đều hiểu bản thân không động được vào đối phương. Nếu có tranh chấp chỉ có hại chứ không có lợi.

Diệp Thiên nhìn người giành là Mạc Yên thì không khỏi nhíu mày, cướp bảng từ trong tay Diệp Cẩn Dao.

- 80 triệu!

Mạc Yên cũng không chịu thua, tiếp tục tăng giá. Hai bên cứ thế tranh qua tranh lại, ai cũng không chịu nhường ai, người ở buổi đấu giá đều im lặng xem trò hay này.

Rất nhanh sự việc này đã được cánh truyền thông ngửi thấy mùi hot liền nhanh tay nhanh chân viết bài đưa tin. Tin tức rất nhanh đã nằm trong top tìm kiếm hot, tạo cuộc tranh luận không hề nhỏ. Mà từ khóa tìm kiếm cũng vô cùng bắt mắt #Công chúa Anh và Mạc đại tiểu thư cùng đấu giá một món đồ#, #Tranh đồ hay tranh người? Cuộc đấu không thuốc súng giữa những người quyền lực#...

Dưới mấy bài viết này có đủ loại ý kiến trái chiều khác nhau.

[ Mao ca: gà rừng thì vẫn là gà rừng sao có thể sánh với phượng hoàng thật sự! Người phụ nữ này kì vậy, đã chia tay rồi thì thôi sao cứ phải mặt dày giành với người mới?]

[ Kẻ truy đuổi: Lầu trên nói đúng +1]

[ Ms: Mấy người nói gì vậy, công chúa của bọn tôi cao quý như thế, cần phải giành giật đàn ông với người khác sao? Cô ấy là đại diện hoàng thất tham gia, chính là không muốn để hoàng thất mất mặt thôi!]

[ Kl: Đúng đúng, các người động vào công chúa của nước tôi chính là động đến nước tôi rồi. Thật sự cho rằng công chúa là người nước các người thì có thể tùy ý chửi sao? Không có cửa đâu!]

[ MD: Mấy bài báo này viết linh tinh gì vậy, không phải Mạc tiểu thư và Lục thiếu đã lên tiếng nói kia chỉ là tin đồn sao? Bài viết này là cố ý hạ nhục công chúa Ariel và Mạc tiểu thư, nói họ là những người phụ nữ không có tài cán gì chỉ biết ghen tuông sao?]

[ Nhan sắc số1: Các người bán nước sao? Công chúa của nước Anh kia dù sao cũng là người nước mình, vậy mà các người lại có thể nói cô ấy như thế.]

[ Triêu Triêu: Đúng vậy, không bênh cô ấy thì thôi, mắc gì phải chửi rủa cô ấy như vậy? Cô ấy phạm pháp sao? Hay giật bồ người ta? Từ đầu đến cuối cô ấy chưa làm gì cả]

[ Hóng dưa: Thì sao? Người bình thường có ai lại thành bạn gái Lục tổng, chẳng cần nghĩ cũng biết là loại người mưu mô rồi]

[ Ta là đại lão: Lầu trên không biết gì thì câm miệng đi! Cô ấy là người bình thường? Đồng ý cô ấy không phải người sinh ra ở vạch đích nhưng cô ấy vốn là bác sĩ thiên tài của bệnh viện lớn, lần trước khi đi khám bệnh tôi thấy đám phú nhị đại muốn cô ấy đích thân khám còn không được đó. Mà người ở bệnh viện ai cũng thích cô ấu, hỏi đại một người người ta cũng nói tốt cho cô ấy. Người ta căn bản chính là bảo bối nhân phẩm tốt ở bệnh viện lớn đó]

Nhất thời tin tức này nổ ra khiến cho một trận địa cãi nhau ầm ĩ trên mạng chưa từng có trong lịch sử xuất hiện, ăn đứt cả độ nổi tiếng của sao tuyến một tuyến hai.

Tạo ra trận địa cãi nhau xuyên biên giới. Là tin hot nhất mà giang cư mận đều quan tâm.

Họ cãi nhau ầm ĩ là vậy nhưng không ai để ý tới kết quả món đồ được hai vị đương sự đấu giá này thuộc về tay ai.

Hai đương sự ai cũng không giành được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK